Chap 67 : Ngày hôm nay, có hai kẻ rời xa nhau. Định rằng không gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 67 : Ngày hôm nay, có hai kẻ rời xa nhau. Định rằng không gặp lại

*Đề Nghị không copy dưới mọi hình thức. Đây là truyện mình tự sáng tác, không phải edit hay đăng lại. Cảm ơn <3

- "Tiểu Thư, có thể cho phép, tôi trở thành ý nghĩa của em không?"

Trước mắt Ma Kết, dáng vẻ đó, khuôn mặt đó, đôi mắt đó, cánh mũi đó, mái tóc đó. Cả một mùa thanh xuân, cô cũng chẳng phút nào quên. Mối tình đầu, hóa ra lại có sức mạnh khắc ghi sâu đậm như vậy. Dẫu biết chàng trai cô yêu thương vào năm 17 tuổi, vốn chẳng thể cùng cô đi đến đầu bạc răng long. Nhưng cô lại nhất định cũng không muốn chấp nhận, cô sẽ phải rời xa hắn.

Bảo Bình đứng đối diện cô. Mặc một bộ vest rất đẹp, đôi dày hiệu rất lịch lãm, đôi mắt sắc nhẹm lại sưởi chút lửa ấm áp. Hắn đứng đó, nhất mực mỉm cười.

Cô khoảng khắc cảm thấy trái tim giá lạnh của mình như có một tia lửa nóng sưởi soi, thật ấm áp, thật thoải mái. Nhưng vốn đối với cô, hồng nhan thì lại luôn bạc mệnh, phận trắng đầu nhan cũng chẳng bằng một phút bên tri kỉ. Cơn gió nơi đó đìu hiu thổi tạt mái tóc cô bay lượn, mái tóc dài, do lâu không được chăm sóc, cũng đã chẻ ngọn trước sau, một bước lại một bước, cô không biết nên sự thế nào? Càng không biết nên đối đãi ra sao.

Ma Kết lặng người lùi lại một bước. Là Lâm Huy gọi Bảo Bình đến. Tự tay mình dâng người mình yêu lên cho nam nhân khác. Cả đời chưa từng gặp người nào ngốc như hắn.

Chợt. Mục Đình Ma Kết ho khan lấy một tiếng, vươn bàn tay ôm miệng khó khăn thở nhịp từng hồi hô hấp, cuối cùng rùng mình một cái, bàn tay như cảm nhận một chất nhầy ẩm ướt phủ lên lòng bàn tay. Cả người cô đều run rẩy lên liên hồi, đáy mắt tột cùng bất lực, tuyệt vọng như ngập cả một vùng.

- "Khụ..."

Không phải là cô chưa kịp nhìn, mà là không dám nhìn. Vì cô biết rõ, trong tay cô là gì. Chỉ là, sao lại vào lúc này? Còn chưa kịp mừng, bản thân đã mang nét xấu. Ma Kết tự giễu cười nhạt. Dứt mạch suy nghĩ đã xoay phắt tấm lưng thon một bước muốn bỏ chạy. Bảo Bình nhận thức được ý trước mặt, lập tức bước nhanh đến trước kéo ngược cô trở lại. Bàn tay giật ngược trở lại lộ ra khuôn mặt cô nhợt nhạt cắt không còn huyết sắc. Viền trên môi vẫn còn vương máu tươi lau vội. Bàn tay cô là máu bị ép do cô nắm tay thành nắm đấm quá chặt mà chảy tràn dọc cả ra mu bàn tay.

Ma Kết ngây người, nước mắt vô thức mà rơi trên gò má, cô bất lực mà bật khóc thành tiếng dù đã nghẹn ngào kìm lại. Nhưng vốn ại chẳng thể, cô khó khăn mãi vẫn chẳng thở nổi, cơ thể cô yếu đến mức chỉ vừa khóc thôi, đôi mắt đã mờ cả đi chẳng nhìn rõ nữa. Cô sợ, cô sợ Bảo Bình nhìn thấy Tiểu thư Ma Kết bao năm kiêu ngạo hiện tại yếu đuối. Cô sợ, cô sợ Bảo Bình nhìn thấy Mục Đình Ma Kết ấm ức, run sợ trước cái chết.

Trước sau đánh vần bằng một chữ "sợ"

Đôi mắt cô run lên trào nước mắt đau đớn. Khóc thương cho chính mình, khóc thương cho hai tiếng "hồng nhan"

Bảo Bình khoảng khắc đau nhói trái tim kéo cô vào trong lòng hắn, cả vòng tay ôm chầm lấy siết chặt thân nhỏ trong lòng, máu, nước mắt, đều dính lên chiếc áo vest đẹp đẽ của hắn. Chiếc áo vest màu trắng, hiện tại lại bị vấy bẩn bởi cô. Hắn có trách cô không? Không rõ nữa, chỉ biết trong thời điểm đó, hắn òa khóc, cô cũng òa khóc, đồng thời ôm chặt lấy nhau.

- "Em đồng ý lấy anh nhé?"

- "Em đồng ý lấy anh nhé?"

- "Em đông ý lấy anh nhé?"

Hắn hệt như một người điên. Điên cuồng gào thét lập đi lập lại một câu nói trong tuyệt vọng, trong đau đớn.

- "Em...đồng ý"

Lâm Huy thở nhọc một nhịp, lặng lẽ đã từ lúc nào rời khỏi, đôi mắt mơ hồ bước đi nặng nề từng cơn. Sao người ta từ bỏ tình yêu, tạo hạnh phúc cho người mình yêu, thì thoải mái như thế, thong dong như thế, thư thả như thế, nhẹ nhàng như thế, nhưng sao hắn lại chẳng được vậy? Hắn nặng nề, nặng nề không phải vì giao Ma Kết lại cho người cô yêu, mà là hắn nặng, hắn nặng rằng người hắn yêu sẽ chết đi bất cứ lúc nào. Hắn nặng rằng ngày hôm nay hắn còn được nhìn thấy cô, ngày mai có khi cô đã trở thành quên lãng.

Cơn gió mùa hạ hiu hiu thổi nhẹ. Đều đặn, đều đặn mỉm cười trong một ngày nắng hạ đều đặn gay gắt. Ma Kết ngã xuống, ngất lịm đi trong vòng tay của Bảo Bình. Ngày hôm nay, hắn mặc bộ vest trắng để cầu hôn cô, cô lại chẳng váy sa rê công chúa kiêu kì. Chỉ một bộ vận bệnh nhân nhợt nhạt, chẳng còn dáng vẻ quyền uy bấy lâu.

Ma Kết, đừng lo, dù cô thế nào, Bảo Bình vẫn yêu cô. Không nói hai từ "mãi mãi" chỉ nói là "yêu cô".

Ma Kết, chỉ xin em, xin em đừng rời xa tôi !

Hóa ra, trên đời này còn tồn tại một thứ tình cảm như vậy. Thứ tình cảm mà trời không thuận, đất không thuận, lòng người càng không, mà vẫn cố chấp đến đau lòng. Thứ tình yêu dẫu biết rằng bản thân và đối phương sẽ chẳng có kết quả, nhưng chri cần là ở bên nhau thì đời này, kiếp này cũng đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng rồi.

Ai chẳng biết rồi người sẽ ra đi

Nhưng mấy khi trái tim biết rung động?

Ai chẳng biết khi yêu đừng mơ mộng

Nhưng yêu rồi, ai lại không ước mong?

- "Mục Đình tiểu thư, nếu thật sự mong muốn hi vọng, chỉ còn phương cách chữa trị tại Trung tâm H, Alaska, Mỹ. Có một vị bác sĩ rất tài giỏi, nhưng tỉ lệ cũng không cao, 10 người, thì may ra cứu được 1. Tỉ lệ 100% thì may ra chỉ nắm được 0,1%"

Từ lời cảnh báo của Ma Kết, Mục Đình phu nhân đã tránh khỏi người đàn ông kia. Dù rằng bà đau lòng đến vô cùng nhìn con gái ngày một yếu đi. Nhưng lại không dám một lần đòi sự cứu rỗi từ người đàn ông đáng ghê tởm đó.

Nhưng 0,1% cũng là cơ hội. Đều là cơ hội. Đều là hi vọng.

- "Được". Không cùng hẹn. Mục Đình phu nhân và Bảo Bình đều đồng thời lên tiếng. Một tiếng như bất lực. Một tiếng như nhu nhược. Lại một tiếng như đau đớn trong đêm thâu.

Ma Kết bình yên ngồi bên giường bệnh, đôi mắt cô nhìn ra xa xăm, bàn tay nhỏ đưa lên bầu trời xanh cao vợi, dang ra hết cỡ, chỉ khác, hiện giờ, ngón áp út của cô lại có một vật thể lạ. Một chiếc nhẫn, nó rất đẹp, đính một viên đá lấp lánh ở giữa, hai bên là hai viên đá màu đen. Mang ý nghĩa, trong bầu trời u tối, giữa những đau đớn của số phận, chỉ mong cô cũng như viên đá ở giữa đó, sáng và đẹp, vẫn mãi đẹp đẽ như thế. Không biết nên khóc hay nên cười? Tránh cũng chẳng còn tránh nổi nữa. Là bản thân mãi cũng không tránh nổi. Cả đời chạy thế nào cho kịp? Không nhẽ cô định đến khi bản thân chết đi cũng không nhìn lại người mình yêu sao?

Nào có thể bi thương đến thế.

Ma Kết dựa lưng, bình thản khép hờ đôi mi. Lặng người suy đi tính lại về những bước chuyển về sau. 0,1% tuy là cơ hội. Nhưng tiếc quá, Ma Kết từ nhỏ đối với vận may vốn dĩ không có duyên rồi. Lần nào cô chơi trò may rủi, nhất định cô sẽ thua.

- "Kết, anh đi cùng em"

- "Không cần..." Kết nhi bất giác giật mình bừng mở đôi mắt đen láy nhìn lại bàn tay thô to của Bảo Bình đang vuốt ve gò má cô. Cô cười khổ một tiếng, nước mắt đã chạm lên ngón tay của hắn. "Không cần đâu. Mẹ đưa em đi...Anh đợi em, có được không?"..."Em không muốn anh nhìn thấy em chết."

Lời phía sau, là nghẹn lại không nói được.

Quan trọng không phải cô chết như thế nào mà cô đã sống như thế nào. Việc chết đi không quan trọng, nó diễn ra nhanh lắm. Những giây phút cuối đời, Ma Kết vẫn chỉ muốn trong lòng Bảo Bình, hình ảnh của cô vẫn thật xinh đẹp. Cô vốn đã nghĩ rồi, khi cô chết, cô sẽ xin mẹ hỏa táng mình tại đất Mỹ. Không phải không muốn trở về quê hương, chỉ là cô không muốn anh nhìn thấy cô dáng vẻ đã đi vào cõi vĩnh hằng. Chỉ muốn tấm ảnh đẹp đẽ nhất của cô trở về, để người đời vẫn luôn nhìn nhận rằng, à, Mục Đình tiểu thư, lúc sống ôn hòa tài giỏi, khi chết đi vẫn thật xinh đẹp.

- "Anh đợi em. Anh đợi em. 1 năm. 2 năm. hay 3 năm. Hay cả một đời. Anh đều đợi em"

Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng - nhưng hãy học cách không để sự đau khổ đóng lại trái tim và tâm hồn mình. Hãy để cuộc đời đổ đầy lại bạn. Dưới đáy u sầu, dường như điều đó là không thể - nhưng những niềm vui mới đang chờ đợi để lấp đầy khoảng trống. Không phải người đời vẫn dạy ta rằng, sau cơn mưa sẽ là một ngày nắng đẹp sao?

Ma Kết nhẹ mỉm cười. Nụ cười của cô nhẹ bẫng như lông hồng. Hòa cùng giọt nước mắt trên gò má như nhịp cùng kéo lấy nhau.

Ngày hôm nay, mọi điều đều vô vị, hay lại đều buồn thảm tê tái.

Sân bay thật đông đúc, từng người bước nhanh, bước chậm, lại một bước di chuyển. Người về với nhau. Người lại cách xa nhau.

Ngày hôm nay, cô và hắn rời xa nhau.

Bầu trời xanh cao vời vợi tản ra vẽ vời những đám mây bồng bềnh to lớn, chiếc máy bay chẻ ngang đám mây thành một đường trên bầu trời như chiếc cầu tình yêu nối liền hai bước chân con người đáng thương đến với nhau.

Nơi xa, có phải là cầu vồng không?

Bảo Bình, em đi, đã định không trở về. Xin lỗi anh...

Ma Kết, em đi, anh đợi em trở về. Anh yêu em...

Hết chap 67...........(Tập cuối sát nút rồi nha cả nhà ơiiiii)

Tâm sự tác giả :

- Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3

- Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.

Yêu cả nhà <3

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3

#Tiểu_Ngư_Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net