Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Hai mươi phút sau Thi Hạ quay lại, trên tay xách hai cái túi to đùng.

"Cô mua cái gì vậy?" Lệ Cảnh Diên nghiêng đầu tò mò hỏi.

"Mì sợi, cà chua, trứng gà, có chuyện gì sao?"

 Lệ Cảnh Diên khẽ cắn môi nhìn Thi Hạ, không khỏi hoài nghi về trí nhớ và chỉ số thông minh của cô.

"Không có vấn đề gì, nhưng Thi tổng à, cô nghĩ nhà chúng ta có đủ gia vị để nấu sao?"

 Thi Hạ lúc này mới ngớ người, bếp nhà cô mấy năm nay cũng đâu có đỏ lửa, làm mì hộp chỉ có đổ nước sôi vào, cho nên việc gia vị mắm muối...

"Tôi quên khuấy đi mất, giờ tôi đi rửa rau, anh giúp tôi đi mua nhé?" Thi Hạ cười nhìn Lệ Cảnh Diên - một nụ cười ấm áp hiếm thấy.

 Lệ Cảnh Diên lách người qua chỗ Thi Hạ, thảy tờ báo cáo cho cô.

 "Ừm, để tôi đi."

 Thi Hạ ngạc nhiên nhìn vào tờ giấy mà Lệ Cảnh Diên đưa, mới một lúc mà đã bản báo cáo dày đặc chữ của cô đã biến thành một bảng số liệu chi tiết. Cách xử lí thật nhanh gọn, nhưng lại vẫn rất logic chặt chẽ.

 Tên này quả nhiên vô cùng lợi hại, chẳng bù cho cô, trong việc xử lí số liệu thật quá kém. Cái bản báo cáo này nếu để cô làm, sợ rằng phải đến sáng mai!

 "Cảm ơn anh." Cô hào hứng lật qua lật lại bản báo cáo trên tay.

 Thi Hạ cũng đã từng nghĩ tới cách làm của Lệ Cảnh Diên, nhưng chung quy cô không có khả năng vật lộn với đống số liệu rắc rối này, huống hồ còn phải phân tích rất nhiều mặt mới có thể chuyển thành bảng thống kê. Mấy cái này cũng thực quá khó đối với cô rồi!

 Không thể ngờ tên Lệ Cảnh Diên chỉ trong vòng 20 phút có thể xử lí một cách gọn nhẹ như vậy!

 Lệ Cảnh Diên nhìn thoáng qua Thi Hạ, khẽ lắc đầu, rồi xoay người rời đi.

 Thi Hạ vốn xưa nay cũng là một người rất thông minh nhanh nhạy, nhưng lần này được mở mang tầm mắt, hẳn là cô phải phục Lệ Cảnh Diên sát đất. 

                                             ***

 Sau 15 phút lúi húi trong bếp, Thi Hạ cuối cùng cũng cho ra lò "siêu phẩm" mì trứng của mình.

 Bát mì tỏa mùi thơm phức, trứng chín vừa, rau củ cũng đầy đủ, nhìn vô cùng hấp dẫn và bắt mắt.

 Cô bê bát mì đến đặt trước mặt Lệ Cảnh Diên, trong lòng có chút hoang mang.

"Tay nghề của tôi chỉ có vậy, tôi đã cố hết sức rồi. Nếu anh không vừa ý thì mai tôi sẽ thuê một người giúp việc phụ trách nấu nướng cho anh." Thi Hạ thấp giọng hết cỡ, tưởng chừng như chỉ mình cô nghe được.

 Lệ Cảnh Diên ăn uống rất hay bắt bẻ, yêu sách, việc đó cô rõ như lòng bàn tay.

 Lệ Cảnh Diên vẫn cười, từ đầu đến cuối nụ cười ấy vẫn chưa hề tắt, dường như được ăn mì do chính tay Thi Hạ nấu là một ân đức lớn lao với anh vậy. Anh cầm đũa lên, gắp một ít mì cho vào miệng.

 Đúng là trời sinh khí chất bất phàm, người thường có cố bắt chước cũng không thể giống được. Chỉ là ăn mì thôi nhưng dáng điệu của Lệ Cảnh Diên vẫn toát lên một sức cám dỗ khó tả. 

 Nhìn bộ dạng ấy của Lệ Cảnh Diên, Thi Hạ nghĩ bụng lại thấy hơi chột dạ. Anh từ nhỏ đến lớn ăn bao sơn hào hải vị, liệu anh có nuốt nổi bát mì của cô không.

 Nhưng ngược lại, Lệ Cảnh Diên rất vừa miệng với bát mì của Thi Hạ, hơn nữa còn vừa ăn vừa tấm tắc khen: "Tay nghề của cô cũng không tồi, nấu rất hợp khẩu vị của tôi."

 Cô thở phào, cười tươi: "Cảm ơn."

 Thấy Lệ Cảnh Diên đột nhiên đổi tính, thậm chí còn biết khen người khác, Thi Hạ thấy hơi quá sức tưởng tượng, cho là não anh hôm nay làm việc đến lú lẫn chăng?!

                         ***

 Sáng hôm sau...

 Thi Hạ tối qua đi ngủ sớm, để lại một mình Lệ Cảnh Diên ở dưới nhà tiếp tục ăn mì. Cứ ngỡ với tính tình của anh chắc chắc tối qua vẫn chưa dọn sạch bát đĩa, cho nên, cô tính dậy sớm một lúc để lau dọn. Nào ngờ, căn bếp của cô đã gọn gàng tinh tươm từ lúc nào, bát đĩa đã được rửa sạch, xếp ngay ngắn vào tủ. 

 Ưa sạch sẽ, tính khí không tồi!

"Thế nào, không vừa ý à?"

 Lệ Cảnh Diên vừa đi từ ngoài vào, bắt gặp Thi Hạ đang đứng trong bếp nhìn cái bồn rửa đến phát ngốc.

 Chẳng cần hỏi anh cũng biết cô đang nghĩ cái gì.

 Ở chung một nhà với cô, suy cho cùng cũng không tệ lắm. Ít ra còn có người để nói chuyện, cuộc sống cũng bớt đôi phần nhạt nhẽo.

 "Anh vừa đi đâu vậy?" Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diên mặt mũi lấm tấm mồ hôi, tò mò hỏi.

 "Chạy bộ." Lệ Cảnh Diên đi thẳng đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, uống liền một hơi. Trông người anh tràn trề năng lượng của buổi sáng, khiến người ta nhìn vào ai cũng phấn chấn hẳn lên.

"Rất tốt, thói quen sinh hoạt rất khỏe mạnh." Thi Hạ mỉm cười tán dương, chính cô cũng không ngờ được rằng ở cùng anh có thể khiến cô thoải mái đến vậy.

 "Chẳng nhẽ lại giống cô, suốt ngày ở nhà ăn mì?" Lệ Cảnh Diên khẽ lầm bầm. "Sáng nay ăn gì vậy?"

  Thi Hạ bĩu môi, cái suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã bị ai kia dập tắt. Cái tên hống hách khoe khoang, mới khen hắn mấy câu mà đã dám lên mặt chỉ trích người khác.

 "Chỉ có mì ăn liền thôi."

 "Hôm nay là thứ bảy, nhớ không nhầm thì cô không phải đi làm đúng không?"

 Thi Hạ thở dài một hơi, hẳn là đã hiểu ra ý tứ của Lệ Cảnh Diên.

 Từ nay về sau chắc cô phải nghỉ việc ở nhà làm bảo mẫu kiêm đầu bếp của hắn mất thôi!

"Giờ tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, xong việc thì còn phải đi làm tăng ca." Thi Hạ giải thích.

 Lệ Cảnh Diên không nói gì, trong lòng có chút hỗn độn, cái bệnh cuồng công việc của Thi Hạ đúng thật là đáng sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net