Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lục Hinh Lâm ngẩn người. Đây là vợ của Lệ Cảnh Diên sao?

 Nhìn cái giáng vẻ này, quả thực tin đồn Lệ thiếu phu nhân bị thất sủng không phải là giả.

 Để chồng mình mang người phụ nữ khác về nhà, lại còn thân mật ngay trước mắt, thật hiếm thấy có người bình tĩnh đến độ như vậy!

 Lục Hinh Lâm tỏ vẻ đắc ý, liền đứng dậy lượn quanh Thi Hạ, nhìn cô tử đầu đến chân, cười khẩy: "Hóa ra lại là Lệ phu nhân, nghe danh đã lâu, tôi thật sự rất ngưỡng mộ."

 Thi Hạ cười nhẹ đáp lại: "Không dám nhân, không dám nhận!"

 Lệ Cảnh Diên nãy giờ ngồi quan sát thái độ của Thi Hạ, trong lòng như có lửa đốt. Đây là cách mà cô phản ứng sao?

 Lại nói đến Thi Hạ, cô không muốn nói và cũng không để ai nói gì thêm, liền tìm cớ rút lui: "Lệ Cảnh Diên, dạo gần đây tôi hay mắc chứng mất ngủ, phiền hai người làm việc gì thì nhỏ tiếng chút. Cảm ơn trước."

 Thi Hạ nở một nụ cười thân thiện, xoay người đi thẳng lên phòng. Đôi môi chưa hết nét cười nhưng ánh mắt lại dị thường ảm đạm!

 Dù gì anh cũng là chồng cô, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, dù vậy, anh sao anh có thể nhẫn tâm đem người phụ nữ khác về nhà, khiến cô mất mặt, thách thức giới hạn chịu đựng của cô.

 Lúc đầu cô còn nghĩ rằng Lệ Cảnh Diên tuy không hề yêu cô, nhưng ít ra cũng là một người đàng hoàng, bất quá có thể chung sống cùng nhau, suy cho cùng chỉ là cô quá đề cao người đàn ông này rồi.

 "Thi Hạ, đợi một chút!" Lệ Cảnh Diên chợt lên tiếng.

 Thi Hạ rùng mình, đôi chân bất giác ngừng lại.

 "Có chuyện gì vậy?" Cô có chút mất kiên nhẫn, đôi vai gầy khẽ run lên.

 "Cô không để tâm chuyện tôi mang người phụ nữ khác về nhà sao?"

 Thi Hạ thở dài: "Đây là quyền tự do của mỗi người, anh có thể làm theo ý mình, tôi không can thiệp, cũng như việc tôi có quyền tự do riêng vậy..."

 Đây là những điều mà Lệ Cảnh Diên nhắc nhở cô vào đêm tân hôn, rằng cô không có quyền can dự vào chuyện của anh. Cho đến ngày hôm nay, từng chữ một cô đều nhớ rõ, chưa bao giờ quên.

 Lệ Cảnh Diên cười bất lực: "Cô cũng thật hào phóng!"

 Thi Hạ không nói thêm lời nào, lặng lẽ quay lên lầu, trong lòng tràn ngập nỗi cô đơn và sự tổn thương.

 Lệ Cảnh Diên vẫn hướng theo bóng lưng Thi Hạ, cảm thấy tụt hứng, liền đẩy ngay người phụ nữ bấy giờ đang quấn lấy người anh không chịu buông ra.

 "Cô cũng nên về đi."

 Thấy biểu hiện kì quái của Lệ cảnh Diên, Lục Hinh Lâm chỉ biết trưng ra bộ mặt ngây ngốc.

 "Cảnh Diên, đã trễ thế này rồi anh còn bảo người ta về, hay hôm nay em ở lại đây phục vụ anh một hôm, có được không?" Lục Hinh Lâm vẫn chưa buông tha, tiếp tục ôm lấy cánh tay Lệ Cảnh Diên nũng nịu.

 Lệ Cảnh Diên lúc này đã ngán đến tận cổ, khẽ gầm lên: "cô đến đây thế nào liền cút về như thế ấy đi!"

 Dứt lời, Lệ Cảnh Diên đi thẳng về phía phòng ngủ, không thèm liếc mắt để ý đến Lục Hinh Lâm dù chỉ một cái.

 Thấy thái độ từ yêu chiều chuyển thành lãnh đạm của Lệ Cảnh Diên, Lục Hinh Lâm hậm hực đành quay về.

 Có điều, cô ta cũng không thể ngờ rằng, Lệ Cảnh Diên không về phòng mình, mà một mạch chạy thẳng đến phòng ngủ của Thi Hạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net