Chap 12: Thầy giáo xấu xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12: Thầy giáo xấu xa
Tác giả: Bách Cốc Trăn Trăn
Edit: Tiểu Linh

Đối mặt với tình hình như vậy, Tô Hà chỉ cười lạnh.

" Là ta nhắc nhở cô buông tay, chính cô không nghe "

“Vậy ngươi liền có thể động thủ đánh người sao ?!” Tần Thanh càng nói càng kích động, thậm chí đã quên nơi này là thư viện tuyệt đối không được lớn tiếng ồn ào.

Hiện tại, cơ hồ tất cả bạn học đều đang nhìn bọn họ.
Tô Hà sắc mặt trắng bệch, nhưng là gương mặt mỹ lệ, vẫn tươi cười như cũ không chút thay đổi.

“Ngươi là người mù hay kẻ điên, con mắt nào thấy ta động thủ đánh người, hả ?”

“ Thư viện là chợ bán thức ăn sao.”

Ngay lúc này, một thanh âm vang lên từ sau lưng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc.

Thanh âm này, quá mức lãnh đạm.

Đừng nói người gây họa, Tô Hà một trận chột dạ, cả người lông tơ tay chân cứ theo bản năng mà dựng lên

Ngay cả đám bạn học đang vây xem đều giật cả mình cả lũ, lập tức cúi đầu làm bộ bắt đầu đọc sách.

Thương Cảnh Mặc một thân âu phục màu đen, dáng người cao lớn từ kệ sách phía sau đi tới.

Tô Hà nhận ra là giọng hắn, nhanh cúi đầu, lông mày gắt gao nhăn lại.

Nam nhân đi đến sau lưng nàng,
Cúi đầu không nói, liếc mắt nàng một cái, lại nhìn thoáng qua đối diện. Tần Thanh trong lòng ngực vừa ôm vừa che lại trán Trịnh Lị Lị,
Trong lòng đại khái đã rõ ràng ba phần, nói chuyện ngữ khí không có một tia ấm.

“Chuyện như thế nào?.”

Tần Thanh thân cao ở 1 mét 8 trở lên, nhưng so với Thương Cảnh Mặc, vẫn là lùn mấy cm, lập tức bất mãn mở miệng,

“Lão sư, Tô Hà cô ta động thủ đánh bạn gái em !”

“Ta không có !”

“Nơi này đang có nhiều người ngồi như thế, ngươi tùy tiện tìm một người hỏi, vừa rồi có phải hay không ngươi đẩy ngã ả ta !”

Tô Hà cắn miệng mình, không thể tin tưởng mà nhìn tên nam nhân trước mắt.

Nàng nhìn hắn, hốc mắt bắt đầu một vòng đỏ lên.

Nàng kỳ thật vẫn không thể tin nổi Tần Thanh thật là ranh mãnh.

Chính là nếu thật sự không có, như tình trạng hiện tại phải giải thích thế nào ?

“Còn chưa nói đủ sao?”

Nam nhân nghiêm khắc nói đánh gãy, khả năng muốn bùng nổ tranh chấp.

Thương Cảnh Mặc vẫn là trước sau như một anh tuấn, một thân tây trang, hắn thoạt nhìn cấm dục lại xa cách, hoàn toàn không có phải loại người tối hôm qua vừa mới chơi đùa từ quán bar về.

Nhưng, Tô Hà có thể cảm giác được, trong lòng hắn còn vì tối hôm qua nàng nói những lời uất ức ở trong xe.

Quả nhiên,
Chỉ thấy nam nhân đi đôi giày da màu đen vòng qua tiêm rảo bước đến trước tầm mắt nàng,
Hắn đứng ở trước mặt nàng, trên cao nhìn xuống, giọng thanh lạnh mà thanh cao,

“Tô Hà,”

Hắn kêu tên nàng. Tô Hà nắm chặt tay,

“Ta nhắc lại ngươi một lần nữa,”
“Nếu ngươi lại dùng cớ này lơ là thái độ học tập, môn tài chính học, ta nhất định cho ngươi phải học lại.”

Giọng nói rơi xuống, môi Tô Hà còn sắp bị chính nàng cắn chảy máu.

Nữ hài cơ bản tâm tình không xong, hiện tại làm trò trước mặt nhiều người như thế, bị hắn chỉ trích, trong lúc nhất thời rút lui càng không được ...

Nước mắt ủy khuất đã ở khóe mắt rưng rưng nhưng chính là nàng liều mạng nhịn xuống,

Đúng lúc này, Hách Tây mới vừa lấy xong tài liệu lại đây, thấy một màn như vậy.

Hách Tây không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì, nhưng là thấy đôi cẩu nam nữ Tần Thanh kia, lại thấy được sắc mặt không được tốt nhìn Thương Cảnh Mặc, mà nàng là tỷ muội tốt của Tô Hà, tình hình hiện tại là một bộ dáng đều phải khóc đến nơi!

Hách Tây một phen buông sách chạy qua đây, kéo tay Tô Hà,

“Tần Thanh, ngươi lại muốn làm cái gì!”

Hách Tây nắm tay Tô Hà oán hận liếc hay người bọn họ

“Còn ngươi, Trịnh Lị Lị, không có việc gì nhàn rỗi cả ngày đi mà yêu đương đi! Thật là kỹ nữ xứng cẩu, thiên trường địa cửu!”

Nói xong, nữ hài lôi kéo Tô Hà nhanh chóng đi ra ngoài, cũng không thèm quay đầu lại.

Từ đầu đến cuối, Thương Cảnh Mặc đến một cái liếc mắt cũng chưa thèm. Cứ thế bỏ qua.
Thương tiên sinh đứng ở tại chỗ, cảm thấy phiền lòng không thể hiểu được.

Như thế nào liền khiến giống như chính là hắn giúp đỡ một đôi tiểu tình lữ khi dễ một tiểu cô nương kia chứ?

Cái ý tưởng này từ lúc trong đầu hắn xẹt qua, Thương tiên sinh liền cảm thấy càng phiền.
Nhìn hai bóng dáng đi xa khỏi tầm mắt, Thương tiên sinh lần đầu tỏ ra “hối hận” với cảm xúc của mình.
……

Hách Tây nắm tay Tô Hà ra cửa. Mắt
Tô Hà đã rưng lệ.
Hách Tây xem bộ dạng nàng thế này, cắn chặt răng, vỗ vỗ tay nàng,

“Tiểu Hà, ngươi đừng lo lắng nữa! Ta nói ngươi biết, bọn họ cái này gọi là có ô chống lưng nhau! Còn có tên thầy giáo kia đẹp trai nhưng không biết phải trái đen trắng, ta nhổ, loại thầy giáo chẳng ra gì, ta bảo đảm sau này ta không bao giờ ngưỡng mộ hắn, không bao giờ khen hắn anh tuấn!”

....
:>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net