Chap 127: Oa em sợ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 127: Oa em sợ.

Tác giả: Bách Cốc Trăn Trăn
Chỉnh sửa viên: Tiểu Linh
___

Thương Cảnh Mặc mỗi lần như thế một quyển chân kinh Tô Hà liền sợ,

Nữ hài nhấp nhấp môi, nhìn mắt nam nhân bên cạnh...

“Ha… Đêm nay đi ăn cơm vớiLâm Khinh Vũ, bị gặp paparazzi nhưng chỉ bị thương một chút thôi.”

“Ngươi đang ở đâu.”

“Ở…”
Tô Hà biết chính mình này một kiếp là trốn bất quá, báo ra một cái địa chỉ.

Thương Cảnh Mặc nghe xong, thanh âm uy nghiêm, “ Tự đi về, hoặc là ta đến đón ngươi, chọn một cái.”
……

Ngân Than.

Cuối cùng, Tô Hà vẫn phiền Hách Nhiên đưa nàng về nơi này.

“Thực xin lỗi, Nhiên ca, phiền anh quá.”

Hách Nhiên trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, lắc lắc đầu, tươi cười có chút bất đắc dĩ...

“Không phiền gì cả, Tiểu Hà, em đi lên đi.”

“Được.”

Tô Hà cúi đầu, đi ra một bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, “Nhiên ca,”

Nữ hài quay đầu lại.

Đèn đường vẫn sáng, nam nhân ăn mặc hưu nhàn trang màu đen quả nhiên còn đứng tại chỗ nhìn nàng.

“Có chuyện gì sao?”

Tuy rằng, ý tứ đã thật rõ ràng...

Nhưng mà có một số việc, Tô Hà vẫn là cảm thấy tự mình nói ra thì tốt hơn.

“Kỳ thật…”

Tô Hà mặt lộ vẻ khó xử, “ Thật ra, em đã cùng Thương Cảnh Mặc ở bên nhau, cho nên… ”

“ Những lời anh đã nói với em lúc trước, em… ” Tô Hà cắn răng, tiếp tục đi xuống...
“Không thể nhận được. ”

Đèn đường chiếu lên nam nhân cao ráo, lẳng lặng đứng...

Toàn bộ Ngân Than bóng đêm yên tĩnh, Hách Nhiên nhìn nàng, trên mặt vẫn cười ôn hòa.

“Cho nên, anh đã bị từ chối sao?”

“Thật xin lỗi, anh Hách Nhiên.” Tô Hà nhíu mày, “ Anh ưu tú như thế, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái thích hợp hơn với anh, em cũng không xứng với anh.”

Những lời này, Tô Hà là ăn ngay nói thật.

Hách Nhiên nhẹ nhàng cười, “ Chẳng lẽ Thương Cảnh Mặc kia sẽ kém cỏi hơn anh ư?”

Hắn cười, không có quay về, mà là tiến lên một bước.

“Tiểu Hà, thật ra em ưu tú hơn em nghĩ nhiều.”

“So với những hào môn thiên kim chỉ biết chơi tâm kế, em thẳng thắn thành khẩn hơn bọn họ, gặp phải quyền thế, cũng không sợ hãi, không cúi đầu, quan trọng nhất chính là.”

Hách Nhiên nói, nhìn trên vết thương trên mặt nàng, chính là nàng đêm nay lại không có trở thành một chuyện.

“ Em thật kiên cường, độc lập.”

Nam nhân ôn tĩnh nhưng lại thẳng tắp ánh mắt như thể bao phủ chở che Tô Hà ...

Tô Hà lần đầu tiên bị người khen trắng như thế ngượng ngùng cúi đầu,

“ Thật ra … Em cũng không tốt như như anh nói.”

Hách Nhiên cười, “ Tất nhiên anh tự rõ.”

Hắn nói, cùng nàng khoảng cách rất gần, lại không có cái gì đi quá giới hạn.

“Mặc kệ như thế nào, nếu em đã từ chối anh, trong khoảng thời gian này, anh sẽ không tới quấy rầy em.”

“Thật xin lỗi, Hách Nhiên ca.” Tô Hà thật sự cảm thấy thật có lỗi.

“Không có gì phải xin lỗi,”

Nam nhân thanh tuyền giống nhau khuôn mặt cùng tiếng nói giống như cơn gió mùa xuân...

“Chỉ là trong khoảng thời gian này mà thôi, anh sẽ không buông tay.”

“ Anh chờ em, Tiểu Hà.”
……

Thang máy.
Tô Hà một mình ở trong thang máy, suy nghĩ hỗn loạn...

Những lời Hách Nhiên nói còn ở bên tai trôi nổi không chừng, nữ hài mỏi mệt đi đến cửa nhà...

Vừa mới chuẩn bị gõ cửa, lại thấy cửa đã mở...

Thương Cảnh Mặc một thân tây trang màu đen, đứng ở trước cửa sổ phòng khách sát đất, vừa rồi Tô Hà cùng Hách Nhiên ở dưới nói chuyện, hắn từ chỗ này nhìn xuống.

Nhìn 2 người bọn họ ở dưới lầu đứng gần mười phút, nam nhân sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ.

Nhưng mà quay người lại nhìn đến sau lưng xuất hiện nữ hài, sắc mặt càng thêm hung hăng trầm hạ tới.

“ Chuyện như thế nào?”

Tô Hà quần áo hỗn độn, tóc rối tung,
Trừ bỏ trên tay ứ thanh, vết máu, trên mặt cũng có những vết cào cấu...

Như là nữ hài vừa ở bên ngoài chịu khi dễ về nhà, Thương Cảnh Mặc bỗng nhiên đau lòng đến nỗi phẫn nộ cũng tiêu tan...

“Không có chuyện lớn gì… Chính là ra ngoài gặp một ít 38 đoàn, thực xui xẻo, nằm cũng trúng đạn …”

Nữ hài ra vẻ thoải mái mà nói thời điểm, nam nhân đã bóp tắt cuối cùng một cây yên đi tới.

“Trên người còn bị thương chỗ nào khác không ?”

Tô Hà sống lưng đĩnh đến thẳng tắp,

“Không, không có!”

“Đi tắm trước đi .” Nam nhân nghe thấy được một cổ vị trứng gà.

Tuy không đến mức hôi, nhưng có điểm tanh. Nàng tuyệt đối không thoải mái.

Xem nàng đã chịu ủy khuất như vậy, Thương Cảnh Mặc cả người âm trầm đến tột đỉnh.

“ Được, vậy em đi tắm trước.” Tô Hà cũng cảm giác được, có thể làm Thương Cảnh Mặc toát ra như thế âm u tàn nhẫn khí chất, nhận thức đã hơn một năm, tổng cộng cũng không có vài lần...

Nàng bản năng liền có điểm sợ, nhanh chạy vào phòng tắm tắm rửa.
……

Tắm xong.
Tô Hà mặc chỉnh tề từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Thương Cảnh Mặc mang theo tức giận ở thư phòng gọi điện thoại...

Đến tột cùng chuyện như thế nào?

“Tra được chưa?”
……
“Ai sai sử?”
……
“Phụ cận theo dõi điều ra tới.”
……

Tô Hà lau khô tóc đi qua đó.

Nam nhân vừa vặn treo điện thoại, phòng ngủ nữ nhân phiêu đãng hương thơm hương vị.

“Chính là một đám người không liên quan. ” Tô Hà nghe được hắn đang điều tra chuyện này, cho nên giải thích.

“Hẳn là không có người sai sử, nói không chừng còn nhầm người.”

“Ngươi kể cho ta chuyện đã xảy ra hôm nay từ đầu tới đuôi đi.”

Tô Hà một năm một mười thẳng thắn.

Đương nàng nói đến, nàng thay Lâm Khinh Vũ lao ra đi dẫn dắt rời đi phóng viên thời điểm, Thương Cảnh Mặc chỉnh trương khuôn mặt tuấn tú hắc đến có thể điều mực nước!

“Tô Hà,”

Nói năng có khí phách, hai chữ, sợ tới mức Tô Hà run lên.

“ Đầu óc ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Liền vì một người mới chỉ thấy qua một lần, bị thương thành như vậy?”

Nữ hài cảm thấy nam nhân xem chính mình ánh mắt tựa như đang nói “Mẹ nó thiểu năng trí tuệ”. Tức khắc trong lòng vạn phần ủy khuất, đô miệng.

“ Đó là người lần trước giúp em mà, em không muốn nợ ân tình đâu.”

“Nhân gia giúp ngươi nói một câu, yêu cầu ngươi đem bản thân bị thương thành như vậy sao?”

Nữ hài miệng càng kiều càng cao, “ Em cũng đâu nghĩ thế đâu! Ai biết mặt sau địch quân còn lao tới một đống đánh dã tới bắt em … em cũng thực ủy khuất a!”

Thương Cảnh Mặc nghe nàng như vậy nhanh mồm dẻo miệng, lập tức thương tiếc lại mất đi vài phần, nhiều ra phẫn nộ...

“Nếu ngươi nghĩa khí như vậy, vậy thì tự mình chịu.”

“Hiện tại ngủ, sáng mai đi làm.”

Nói xong, nam nhân liền đi ra ngoài.
Tô Hà mỹ lệ khuôn mặt nhỏ lập tức khổ không nói nổi.

Tội nghiệp chớp mắt, cũng chỉ có thể nói ra cái “ Được thôi”.

Cũng là,
Mới đi làm ngày hôm sau, không thể liền bởi vì như vậy như vậy lý do liền không đi.

“ Ok thầy, em ngủ trước.”

Nữ hài ngoan ngoãn ngồi ở trên giường kéo chăn chuẩn bị nằm xuống.

Nhưng ai biết nam nhân mới vừa nghe thế hai chữ, vốn dĩ phải đi thân ảnh, trực tiếp chuyển qua tới nhìn nàng.

“Ngươi cố ý có phải không?”

“A?”
Nàng không biết chính mình như thế nào lại chọc trúng người nam nhân này giận điểm.

“ Em cố ý gì? Em làm gì sao?”

Đối mặt nữ hài thuần lương vô hại biểu tình, Thương Cảnh Mặc chân dài thẳng tắp đi trở về đầu giường,

Ngồi xổm xuống thân mình, lấy ra một cái hòm thuốc.

“Lên.”

“A?”

“Ta bôi thuốc cho ngươi.”

☉Ha?

“ Thầy không phải đang giận sao, lão sư?”

Tô Hà vẻ mặt đáng yêu, nhìn chằm chằm hắn, “ Thầy đau lòng sao ?”

Nàng mang theo cười ngọt ngào,“Hay là một câu kêu lão sư của em thầy liền mềm lòng hả?”

Nam nhân không nói lời nào, lý đều không để ý tới nàng, hãy còn mở ra hòm thuốc.

Góc độ này, Tô Hà có thể nhìn đến Thương Cảnh Mặc nghiêm túc cái chính mình băng bó khi thật dài nồng đậm màu đen lông mi.

Nữ hài lập tức cảm thấy, trong truyền thuyết kêu thú lập tức cũng không như vậy đáng sợ, ngơ ngẩn mà nói.

“Lão sư, có phải thầy có… Đặc thù đam mê hay không? Giống như thích em kêu thầy là lão sư.”

“Ta thích nghe ngươi bị cồn đau đến oa oa kêu to.”

Nói xong, Thương Cảnh Mặc thật sự dùng cái nhíp kẹp một cái cồn cầu lại đây.

Tô Hà theo bản năng khuôn mặt nhỏ một trốn, vừa rồi mừng rỡ cùng đóa hoa nhi dường như khuôn mặt lập tức khô héo.

Khổ bức hề hề mà nhìn hắn, “Thật sự phải dùng cồn sao? Trực tiếp bôi không được đâu! ”

“Không được, chịu đựng.”

“Không thể được oa oa…”

Nữ hài rất cẩn thận sau lui, như vậy thoạt nhìn thật là rất sợ hãi.

Thương Cảnh Mặc lập tức không hạ thủ được,

Đem cồn lại phóng tới một bên.
Tô Hà nhìn hắn hành động, lập tức biết, hắn lại thỏa hiệp.

Nữ hài tấm tắc lắc đầu, ánh mắt ấm áp nhìn hắn. “Hì hì.”

Thương Cảnh Mặc dùng miên bổng chấm một chút nước thuốc, nghiêm túc, thực nhẹ nhàng bôi cho nàng.

Bắt đầu thời điểm thực đau đớn, Tô Hà “ oaa——” một tiếng,

Bất quá thực mau đã bị lạnh lạnh cảm giác sở thay thế được, nữ hài cảm thấy thần kỳ.

“Đây là thuốc gì vậy nha, cảm giác rất lợi hại nha.”

“ Ừm, năm trước đi chùa, trụ trì đưa.”

Oa, trụ trì.
Tô Hà lập tức đối này bình nho nhỏ dược sinh ra sùng bái cảm xúc.

“Thật đúng là nhỏ a,” nữ hài nhìn chằm chằm cái bình nhỏ kia, “Hiện tại chùa miếu dược đều như thế lợi hại sao, chẳng lẽ bọn họ còn luyện đan?”

Nam nhân cho nàng thượng dược động tác dừng lại.

Nữ hài lại nhìn hắn hai mắt một chút,

Lập tức, lại cảm thấy hắn mắt đang nói mẹ nó thiểu năng trí tuệ.

“Khụ khụ.”

Tô Hà có chút xấu hổ, xua xua tay,
“Aha... em chỉ đùa một chút thôi, thầy đừng thật sự tin.”

Thương Cảnh Mặc dùng miên bổng cho nàng thượng dược động tác thực nhẹ, giải thích.

“Chùa miếu có luyện công võ tăng, ngày thường thường xuyên bị thương. Cho nên sẽ có một ít rất có hiệu dược phẩm.”

“Oh.”
Tô Hà gật gật đầu, không bao lâu, trên mặt dược đã bị đồ hảo.

Hiện tại bắt đầu đồ đầu gối,
Nơi này bị thương nghiêm trọng nhất, cũng đau nhất, Tô Hà lập tức đau quá quang quác kêu to, không ngừng kêu Thương Cảnh Mặc “Nhẹ thôi”,

“Chậm một chút” !!   :v

Nam nhân cái trán gân xanh lập tức nổ lên tới, nhưng Tô Hà hoàn toàn không phát hiện khác thường, một bên bắt lấy khăn trải giường một bên kêu rên.

“Nhẹ một chút a thầy !”

“Oa, đau quá, ô ô ô ——”

Đau là thật sự đau, đầu gối nàng máu tươi đầm đìa, nhưng Thương Cảnh Mặc vẫn là bị gào đến tâm phiền ý loạn.

“An tĩnh.”

“Ô ô ô, thầy nhẹ một chút a! Đau quá a ∼”

“Lạch cạch”
Nam nhân không thể nhịn được nữa,
Tô Hà cảm giác lưỡng đạo băng hỏa hai trọng ánh mắt đinh ở trên người mình, lập tức câm miệng, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn hắn...

“ Mít ướt…”

“Có thể không hô hay không?”
Tô Hà nhấp môi.

Tầm mắt trực tiếp liền dừng ở ——

“……”

Nữ hài khuôn mặt lập tức đỏ che khuất hai mắt...

Kêu thú lều trại nhỏ… À không, là lều lớn.

Tô Hà lúc này mới bắt đầu ý thức được, chính mình vừa rồi kêu vài thứ kia, có bao nhiêu dễ dàng kích khởi nam nhân x ảo tưởng…

“Thực xin lỗi, lão sư, em không hô. Em kêu khác.”

Thương Cảnh Mặc lúc này mới trầm khuôn mặt một lần nữa ngồi xổm xuống.

Ai biết lần này miên thiêm vừa mới mới vừa đụng tới một chút, nữ hài liền quỷ khóc sói gào,

“A —— a —— a —— em sợ —— em sợ  ——”

“Phanh!” Nam nhân trực tiếp một phen đem cắt băng gạc kéo ném xuống đất.

“Tô Hà !”.

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net