Chap 36: Thắt lưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Thắt lưng
Tác giả: Bách Cốc Trăn Trăn
Edit: Tiểu Linh
---

Giám đốc Thương Cảnh Mặc nhìn hắn liếc mắt một cái, lại nhìn Tô Hà liếc mắt một cái.

Xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, “ Cái đó… Nếu không có chuyện gì nữa , ta liền đi trước. Thương... tiên sinh, ngài có gì phân phó lại thì cho ta biết.”

Nam nhân nhấp môi không nói, tỏ vẻ ngầm đồng ý.
Giám đốc sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài, văn phòng dùng để nghỉ ngơi to như vậy, nháy mắt chỉ còn lại có hai người.

Tô Hà cảm thấy không khí đều loãng ra, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, theo bản năng mà xê dịch sang bên cạnh,

“ Thầy ơi…”

“Rõ ràng đã 6 giờ chiều, vì cái gì mấy người ở Cảnh Ngộ đều chưa tan làm vậy?”

Nam nhân lạnh lùng nhìn nàng một cái,
Nếu không phải bởi vì nàng, hắn cũng không đến mức làm cho cả bộ kỹ thuật đi theo tăng ca.

“Ngươi muốn hỏi cái gì.” Nam nhân không có cảm xúc nói.

“ Thầy... Em muốn hỏi, có phải… Toàn bộ Cảnh Ngộ, đều thích tăng ca không vậy?”

“Có gì liên quan sao ?”

Thương Cảnh Mặc ngữ khí có chút lãnh khốc, “Chỉ bằng thành tích hiện tại của ngươi, toán cao cấp cũng không đạt tiêu chuẩn, mấy môn khác cũng là học cho qua —— loại lý lịch sơ lược này, ngươi cảm thấy có thể bước vào cổng lớn của Cảnh Ngộ ?”

Tô Hà bị hắn nói như thế, lập tức đã bị chọc trúng cột sống,

“Ai, ai nói em muốn vào Cảnh Ngộ!”

Nữ hài nhéo tay mình, “Cảnh ngộ có cái gì ghê gớm! Đã 6 giờ còn không cho nhân viên tan tầm về nhà, cho thấy tổng tài của bọn họ chính là loại người quá keo kiệt, bóc lột nhân viên !”

Thương Cảnh Mặc sắc mặt lập tức mây đen dày đặc!
Keo kiệt, bóc lột ?

Thật vậy sao...
Nam nhân cười lạnh một tiếng, toàn bộ không khí lập tức ngã vào hầm băng. Tô Hà bị cái kiểu cười lạnh của hắn, máu trong tay cũng run lên,
Di động Thương Cảnh Mặc mua cho liền rơi xuống đất,

Tô Hà theo bản năng ngồi xổm xuống nhặt, nhưng di động không biết rớt đi nơi nào, nàng quỳ rạp trên mặt đất tìm đã lâu, mới tìm được là ở dưới gầm sô pha đằng sau giày da của Thương Cảnh Mặc.

“ Thầy ơi… phiền thầy nâng chân lên một chút, di động của em rơi xuống đó mất rồi.”

Nam nhân mặt không đổi sắc, không chút nào dao động.

Không phải vừa mắng hắn keo kiệt sao? Cái đi động đó dứt khoát cũng đừng muốn nhặt.

Tô Hà thấy hắn không phản ứng, ấn sô pha ngồi dậy, “ Thầy Thương… A..a !”

Ai biết đầu vừa nâng một nửa, liền không biết tóc bị mắc vào cái gì.
Tô Hà đau quá, nước mắt lưng tròng, bắt lấy đầu tóc đáng thương mà nói,

“ Thầy, tóc của em bị mắc, thầy giúp em với !”

Vẫn luôn ở trạng thái lạnh lùng Thương Cảnh Mặc, cúi đầu vừa thấy, cái này sắc mặt hoàn toàn trầm,

Chỉ thấy, dáng người nhỏ yếu tiểu nữ hài, quỳ gối giữa hai chân mình.

Mặt dán vào “ Phần quan trọng ”, tóc bị mắc ở thắt lưng của hắn.

Tô Hà lôi kéo tóc của mình, vừa nói. “ Thầy Thương, cái kia… thầy có thể… cởi thắt lưng ra một chút không ?”

Một câu nói, nam nhân sắc mặt hoàn toàn âm u,

“Ngươi bắt ta ở trước công chúng cởi thắt lưng ra?”

“Không phải, thầy Thương, em thề, em tuyệt đối sẽ không nhìn …”

Tô Hà mau khóc, cổ nàng cũng sắp mau chặt đứt. Cúi đầu như vậy cũng thật mệt !

“Lấy kéo đến .”

Ba chữ vang lên, Tô Hà hoàn toàn liền choáng váng,

“A??”
“ Cắt tóc đi.”

“Không!”
Không cần!
Ngày thường, nàng quý tóc như bảo bối, làm sao có thể dùng kéo cắt đi!

“Vậy thì ngươi cứ như thế đi.” Nam nhân không lưu tình chút nào.

“Thầy ơi —— ”
Tô Hà thấp giọng cầu xin, nhưng mà đúng lúc này, cửa mở ——

“Thương tiên sinh, đã có kết quả ……”

Giám đốc cầm tài liệu đẩy cửa tiến vào,

Đương hắn nhìn đến nam nhân ngồi ở trên sô pha thần thái tự nhiên thậm chí hưởng thụ mà dựa vào mặt sau, còn qùy ở giữa hai cái chân dài, nưc nhân ái muội đến không biết đang làm cái gì… Dọa thiếu chút nữa trong tay tư liệu đều rớt trên mặt đất!

...

( Edit: Phải chăng sắp có phim hay :v muahahaha )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net