Chap 85: Giúp ngươi tắm rửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 85: Giúp ngươi tắm rửa

Tác giả: Bách Cốc Trăn Trăn
Edit: Tiểu Linh
---

[...]
Mẹ con Tống Vận vừa đi, Tô Hà khóe mắt đã ướt, cố gắng không được mà rơi xuống...

Nàng mù, nhìn không thấy, Tống Vận bọn họ hiện tại có thể không kiêng nể gì mà làm khó nàng, nàng cái gì cũng không có...

Nữ hài rơi lệ, lập tức nghĩ đến chuyện khôi phục mắt...

" Thầy Thương ..."

Thương Cảnh Mặc nhìn nàng, đi qua đi đem tay nàng từ trên mặt rời đi, khuôn mặt đoan trang sưng đỏ,

"Ta đi lấy túi chườm nước đá."

Tô Hà một phen túm chặt tay hắn....
Túi chườm nước đá hiện tại không phải quan trọng nhất,

"Sưng đỏ sẽ hết, nhưng mắt của em ..."

Tô Hà nói, xoang mũi lại chua xót lên.

" Mắt của ngươi sẽ không sao " Nam nhân hứa hẹn, thanh tuyến giống xuân phong giống nhau ôn nhu,

"Nếu không được, ta chính là mắt của ngươi cả đời."
......

Loáng thoáng, Tô Hà đã mơ một giấc mộng.

Trong mộng, nàng lúc đó chỉ có mười tuổi, ở biệt thự Tô gia.

Năm ấy, trời rất xanh, hoa rất thơm, ấm áp mùa xuân nơi nơi tràn ngập hương vị thanh xuân sức sống,

Dưới lầu có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, tiểu bằng hữu ở chỗ này tụ hội,

Tô Lệ mặc váy công chúa xinh đẹp, hôm nay là sinh nhật của cô ta.

Mà trên lầu,
Không ai hỏi thăm Tô Hà, cuộn tròn trong một góc đen tối, không nói một lời...

"Ta cảnh cáo ngươi, không cho phép rời gác mái một bước, bằng không xem ta trừng phạt ngươi thế nào!"

Tống Vận cầm một chén cơm thừa vô tình mà ném cho nàng,

Tô Hà ăn mặc quần áo áo bình thường, tuy rằng không đến mức thê thảm giống cô bé Lọ Lem, nhưng mà, so với Tô Lệ, vẫn là kém xa một mảng lớn.

Tô Hà ôm bát cơm ăn dư lại của người hầu...
Xuyên thấu qua gác mái, chỉ có mười tuổi tiểu nữ hài nhìn dưới lầu tinh xảo kem, bánh kem, mã tạp long...

Nháy mắt, nước mắt tùy ý lan tràn.

Dưới lầu thế giới rực rỡ lung linh, nhân vật nổi tiếng sinh hoạt là từ tiểu liền chú định.

Tô Lệ mỗi năm sinh nhật đều sẽ nhận được thật nhiều thật nhiều quà tặng, Tô Hà ăn cơm đến một nửa, liền thấy Tô Lệ hô to.

" Vòng cổ của ta đâu? Đó là quà mẹ ta tặng ta !"

Toàn bộ gác mái một mảnh hắc ám yên tĩnh,
Liền bởi một câu nói, mọi người dừng lại, bắt đầu đi tìm vòng cổ,

Tô Lệ đang đi đến thang lầu gian phía dưới, Tô Hà tinh tường thấy được một nữ tử chỉ có hơn mười tuổi trên mặt lộ ra dị thường âm hiểm tươi cười,

Rồi mới không biết lấy đồ vật gì nhét vào trong túi, xoay người kêu to!

"Tìm được rồi, là nó trộm!"

Đó là Tô Hà đời này chật vật nhất là ngày này...

Thật mau liền có người đem nàng kéo ra gác mái, đương sở hữu tiểu bằng hữu nhìn đến cái này sắc mặt tái nhợt, phi đầu tán phát tiểu nữ hài, các nàng đều chưa bao giờ biết, thì ra Tô gia còn có một người nữa !

" Mẹ ta nói quả nhiên không sai! Cái dạng mẹ nào sinh nữ nhi đó, các ngươi đều không phải thứ tốt gì, ăn trộm!"

Mười tuổi Tô Hà lúc ấy trong lòng chỉ có sợ hãi, nhưng là nghe được có người nói nàng ăn trộm, đơn giản nhất chính là muốn xông lên giằng co với Tô Lệ,

Nhưng nhất cử nhất động, không thể khiến cho các tiểu bằng hữu phẫn nộ!

Coi như các nàng chuẩn bị lôi kéo Tô Hà đi gặp người lớn, lúc ấy một thiếu niên lớn tuổi nhất lại ngăn bọn họ.

Tô Hà không nhớ rõ người này là ai.
Chỉ nhớ rõ ngày đó, chuyện này, là thiếu niên không có làm khó nàng.

Một ngày kia, mọi người trước khi rời đi, thiếu niên đó còn đi lên gác mái,

Tô Hà vẫn luôn ôm mình cúi đầu khóc to, hắn lại đây, giơ tay đại khái là muốn sờ tóc nàng một chút, nhưng nàng lúc ấy run bần bật bộ dáng, lại làm hắn không đành lòng quấy rầy,

"Đừng khóc, ta biết ngươi không trộm."

Giọng của thiếu niên, thanh quý mà khẳng định,

Tô Hà một chút một chút ngẩng đầu, một đôi mắt đẫm lệ gắng ngưng rơi, tất cả đều là sợ hãi.

Thương Cảnh Mặc băng tuyết mặt mày cong một chút, chỉ là rất nhỏ cười, lại vĩnh viễn khắc ở trong mắt Tô Hà,

"Sau này ta sẽ mua cho ngươi, sẽ đẹp hơn cái này."

Kia cười, một cái ấn tay, suốt đời không quên !

Cái loại cảm giác này thật sự rất ấm áp, là nàng từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nếm thử cảm giác được người khác chở che bảo vệ, cho đến ngày nay nàng vẫn như cũ vẫn là sẽ thường thường nhớ tới,

Chỉ là nàng cũng không biết, thiếu niên này, rốt cuộc là ai.
......

Tỉnh giấc,
Tô Hà chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đều có điểm rét run,

Trên gối cùng mí mắt đều là ướt dầm dề,
Nàng duỗi tay sờ sờ khăn trải giường, ngay sau đó thấy được bệnh viện chuyên chúc tảng lớn chói mắt tái nhợt vách tường, còn có treo ở trần nhà thượng đèn treo.

Có chút chói mắt dương quang từ ngoài cửa sổ thấu tiến vào, nàng hơi hơi nhíu mày nhìn chằm chằm trước mắt còn hơi có chút mơ hồ cảnh tượng,

Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, hoa thơm chim hót,

Trong viện bọn nhỏ ở hoan thanh tiếu ngữ.

Nàng đây là...
Đã nhìn thấy được rồi sao?
Tô Hà dùng sức dùng tay một phen nhéo khuôn mặt mình...
Phát hiện đau, vừa mới cảm thấy chính mình không có nằm mơ!

Trong phòng tạm thời còn không có người, sẽ không, nàng liền nghe được một đạo trầm ổn tiếng bước chân,

"Thương tiên sinh." Bác sĩ thấy Thương Cảnh Mặc, tất cung tất kính mà đứng vững.

Ngoài cửa, nam nhân lạnh lùng thanh âm rõ ràng truyền đến. " Mắt của nàng khi nào mới khỏi ?"

" Cái này ..." Bác sĩ đáp không được.

"Nếu chỉ dựa vào điều dưỡng liền như thế chờ, ta muốn các ngươi bệnh viện có cái gì dùng?"

Thương Cảnh Mặc lạnh lạnh châm chọc một câu, ngay sau đó xoay người liền "Khách" mở ra môn,

Tô Hà nghe được động tĩnh chạy nhanh theo bản năng nhắm mắt,

Thương Cảnh Mặc đóng cửa tiến vào, trên tay xách theo một túi đồ vật, thanh âm so vừa rồi bình thản không ít,

" Tỉnh rồi sao ?"

Tô Hà nhắm hai mắt chử mím môi,
" Ưm "

" Ngồi dậy ăn một chút đi."

Tô Hà tự mình ngồi dậy.

Thương Cảnh Mặc ngồi ở mép giường, động tác ưu nhã mà mở hộp cơm ra,

Tô Hà một chút đã ngửi được hương khí, "Oa, thầy Thương, thơm quá đi."

"Ăn nhiều một chút."

Thương Cảnh Mặc nói, cầm lấy chiếc đũa liền đưa tới trước mặt nàng...

Tô Hà không hỏi một tiếng, rất phối hợp liền mở miệng ra

Thương Cảnh Mặc nhìn nàng phản ứng, hô hấp hơi trầm xuống, nhưng mà vẫn là cái gì cũng chưa nói, tiếp theo một ngụm một ngụm thong thả ung dung mà đút cho nàng ăn.
......

Tô Hà ăn xong một bữa cơm, đều không cần duỗi tay, trương há mồm là được.
Nàng ăn thật no, nằm ở trên giường hạnh phúc mà lăn lộn, vui vẻ không đếm được.

Làm nam thần lão sư đút cho mình ăn, thật hạnh phúc luôn ...

" Thầy ơi ∼"

Tô Hà hạnh phúc mà kéo cằm của mình,

" Thầy ơi, có nước không, em muốn uống nước!"

Nàng hiện tại không phải đang "mù" sao, mù liền phải hưởng thụ sự ưu ái nhất của thầy giáo chứ !

Quả nhiên Thương Cảnh Mặc cái gì cũng chưa nói, không có bất luận cái gì câu oán hận, liền mang nước đến, đưa cho nàng...

"Uống đi."
......

" Thầy ơi, em muốn ăn trái cây ∼"
Thương Cảnh Mặc cho nàng sai bảo.

" Thầy ơi, em muốn nghe chuyện ngày xưa ∼"
Thương Cảnh Mặc nói cho nàng nghe,
" Thầy ơi ∼"

Liền như thế tra tấn một cả buổi chiều, rốt cuộc đã tối ...

Liền ở Tô Hà muốn đạt đến mục tiêu 49 điều thỉnh cầu, nam nhân bỗng nhiên đứng lên,

"Thời gian chậm, nên tắm rửa."

Tô Hà sửng sốt một chút, " Ả... tắm cái gì ?"

"Ngươi mắt nhìn không thấy, ta phải cho ngươi tắm rửa."
?
!!
Tô Hà khuôn mặt nhỏ một chút hồng lên...
"Không...... Không được đâu lão sư, không phiền đến ngài ..."

Tô Hà lập tức chột dạ, làm lão sư cho nàng tắm rửa? Thật sự chính là tắm rửa như vậy đơn giản sao?

Lần trước hắn sấn nàng nhìn không thấy đối nàng làm những cái đó sự tình, nàng hiện tại còn eo đau bối đau đâu ORZ......

Thương Cảnh Mặc không nói chuyện, ngược lại hãy còn bắt đầu giải chính mình cà vạt,

Tô Hà không phải nhìn không thấy, một chút liền thấy được hắn cởi quần áo,

Tây trang, cà vạt, cúc áo, áo sơmi,
Một kiện một kiện cởi, lộ ra gợi cảm trí mạng dáng người!

Tám khối cơ bụng, hai điều nhân ngư tuyến!

Tô Hà tim mau từ cổ họng nhảy ra ngoài,
Ngay sau đó, nàng liền thấy...
Lão sư lại cởi dây lưng...
Ôi trời ơi!!!

Hắn vì cái gì không đi toilet mà cởi ?!!
" Thầy ơi ..."

Tô Hà hiện tại khuôn mặt nhỏ hồng như là muốn lấy máu,

Nàng thật là khổ mà không nói nên lời, nàng muốn như thế nào cùng lão sư nói, nàng kỳ thật đều xem tới được?

Bỗng nhiên, trong phòng động tác ngừng lại,

Thương Cảnh Mặc nhìn chằm chằm nàng hồng không bình thường khuôn mặt nhỏ,
" Sao mặt lại hồng như thế?"

"Úc, thật là hồng sao ..."

Tô Hà lung tung sờ soạng một phen, " Có lẽ do nóng quá ..."

Thương Cảnh Mặc mặt vô biểu tình, "24 độ điều hòa, thật là nóng hả?"

"Có, có, có nóng mà."

Tô Hà đem chăn rụt lại,
Nếu là lại xem đi xuống, nàng hoài nghi mình đã chảy máu mũi luôn rồi !!

Nhưng mà cái muốn lấy mạng chính là, nàng thấy, cái kia di động hormone cư nhiên nhấc chân triều giường bên này đi tới!

"Ta giúp ngươi tắm rửa một cái liền không nóng nữa, đi."

Nam nhân thanh âm phảng phất có ma lực, Tô Hà lập tức nhắm mắt gắt gao mà nhíu mày, tim bùm bùm nhảy,

"Không, không được đâu thầy Thương, em mệt quá, ta muốn đi ngủ, em mệt quá... "

"Tô Hà."

Làm lơ nữ hài lăn lộn làm nũng, nam nhân trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng,

Đúng lúc này, Thương Cảnh Mặc thanh âm hàm súc vài phần khiêu khích,

"Ngươi ban ngày sai sử ta một ngày, tới rồi buổi tối, ngươi chẳng lẽ còn tưởng kỵ ta trên người tới, hả ?".

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net