Làm ơn, yêu tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau đám cưới gây chấn động của hoàng tử và Cin nam, mọi đôi tình nhân đồng tính ở vương quốc Fairy như tiếp thêm động lực để sống thật với chính mình. Không chỉ chấn động toàn vương quốc, tin này còn ảnh hưởng tới toàn bộ các nước láng giềng khác : Bất ngờ có, vui mừng có, hạnh phúc có,.... Chỉ có duy nhất vương quốc See More là buồn bã, cả vương quốc tràn ngập trong không khí tang tóc, u uất. Hoàng tử của vương quốc - người thừa kế duy nhất cách đây 5 năm bị phù thủy bắt đi, đến nay vẫn không rõ tung tích.

Hoàng hậu vì quá thương đau mà lăn ra ốm, 3 năm nay sống dở chết dở. Quốc vương tuy rằng anh minh nhưng đã có tuổi, e là sắp phải lựa chọn người thừa kế khác.

Vua và hoàng hậu thuê mọi thợ săn, thầy sư đi tìm hoàng tử nhưng không có một dấu tích. Cũng vì chuyện hoàng cung, người dân làm ruộng không ai ca hát, buôn chuyện không ai dám cười đùa. Chính thế, See More được các thương nhân gọi là " Vương quốc buồn".

~~~~~

Ben - người thương nhân nổi tiếng ở vùng ngoại ô vương quốc Fairy, người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, đôi râu vểnh được chăm chút. Ông ta nổi tiếng không phải vì tài làm ăn mà nhờ con gái mình.

Vợ mất sớm, Ben ở vậy nuôi con. Ông có ba người con : 2 cô con gái và 1 người con trai. Ba người con đều là người có mĩ mạo. Hai cô con gái đầu xinh đẹp kiêu kì, tính tình hơi xấu. Vì nhà giàu có nên dù không phải dòng dõi cao quý, họ vẫn sống cuộc sống như vương giả.
Cậu con trai thứ ba cao ráo điển trai, mái tóc nâu vàng và đôi mắt xanh biển phong lưu, tên cậu là Ross. Ross nổi tiếng thông minh, khỏe mạnh, mọi trò chơi với lũ trẻ trong trấn, cậu đều là thủ lĩnh. Mọi bài tập thầy cho với cậu đều thật đơn giản, trong khi đám trẻ cùng tuổi cắn gãy cả bút. Với ngoại hình cuốn hút đến ngạt thở, suốt quãng đời tuổi thơ của cậu là : Bưởi, bưởi và LCD.

~~~~~
Lần này phải đi làm ăn xa, theo lệ thường Ben âu yếm nhìn những đứa con xinh đẹp của mình. Ông âu yếm hỏi:

_ Lần này cha phải đi làm ăn xa, có lẽ phải 1,2 tháng mới về được. Các con có muốn món quà gì khi cha trở về không?

_ Con muốn một bộ váy dạ hội mới màu hồng, có những viên ngọc trai lóng lánh và những đường ren dễ thương. Khi con mặc lên, những nếp váy sẽ uyển chuyển theo bước chân con - Bethy tranh nói đầu tiên, cô biết cha rất giàu, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của mình.

_ Được thôi con yêu. Còn con thì sao, Deny? - Ben hỏi

_ Con muốn một chuỗi vòng cổ bằng vàng dát mỏng. Điểm nhấn sẽ là một viên kim cương hoặc ít nhất là loại ruby ánh dương nổi tiếng ở xứ Bacte. Nó sẽ sáng rực vào ban đêm và cực kì nổi bật ban ngày. Khi con đeo nó, con sẽ là người rực rỡ nhất đám đông. - Deny trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.

_ Được thôi, cha sẽ cho người đi làm. Còn con thì sao Ross - Ben nhìn đứa con trai đáng tự hào nhất của mình. Những món quà nó yêu cầu luôn khiến ông bất ngờ.

_ Con hi vọng cha sẽ mang về cho con chiếc quần sịp đẹp vầ thu hút ánh nhìn của mọi người. - Cậu nói, thực ra cậu chỉ nói vu vơ thôi. Vì gần đây nổi lên mốt lấy sịp làm tín vật sau đám cưới của hoàng tử và Cin nam. Sao cậu không thử vận may một chút? Biết đâu lại tìm được một con mồi nào đó đáng yêu, xinh đẹp như Cin nam.

Nghĩ vậy, cậu cười , càng tự tin vào món quà mình muốn.

_ Con à, con chắc là muốn 1 cái sịp chứ. Nó quá tầm thường.

_ Con chỉ cần 1 cái sịp thưa cha. Một cái sịp thu hút ánh nhìn của mọi người, ngay từ giây phút đầu tiên.

_ Tại sao phải thu hút khi mà con mặc nó bên trong.? - Ben khá bất ngờ vì món quá cậu con trai quái đản của mình muốn.

_ Chẳng phải sịp của Super Man rất rực rỡ sao cha?

Bethy:...............

Deny:.................

Ben: .................

~~~~
Ben đi làm ăn xa với nỗi lo về món quà đầy khó hiểu của cậu con trai. Biết đi đâu để tìm một cái sịp gây ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên đây. Ông hỏi những người bạn làm ăn của mình, hỏi những người trợ lí của mình. Hàng loạt những câu trả lời được đưa ra nhưng không cái nào làm ông thỏa mãn.

Không muốn thất hứa với đứa con quý báu nhất của mình, nhưng biết phải đi đâu để tìm. Ông hỏi tìm những người thợ làm may nổi tiếng : Một cái sịp họa tiết chấm bi, thật lố bịch. Một cái sịp bó sát? Ý tưởng ngu ngốc, có thằng đàn ông nào mặc sịp bó sát hả? Một cái sịp bằng len? Càng ngớ ngẩn, vừa nóng vừa ngốt. Một cái sịp không đáy? Sịp không đáy thì thà đừng mặc còn hơn. Một cái sịp gắn bóng đèn phát sáng . Mặc lên có khác gì con đom đóm phát sáng ở mông không?

Toàn những ý tưởng ngớ ngẩn, càng tìm hiểu càng thất vọng, Ben mệt mỏi cực độ. Ông ta rầu rĩ vì nghĩ rằng không thể cho con mình món quá nó muốn. Đối với ông, mỗi lần đi làm ăn xa, những món quà của con như những câu đố lí thú. Nhiệm vụ của ông là giải chúng và rồi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp của con mình. Vậy nên, thật buồn làm sao khi đến ngày trở về, ông vẫn không tìm được câu trả lời.

~~~~~~
Để kéo dài thời gian trở về, ông quyết định đưa đồ đạc cho trợ lí để họ mang về trước. Bản thân thì đi bộ từ bến cảng về đến thị trấn nhà mình. Vừa đi ông vừa miên man suy nghĩ cho đến khi giật mình nhìn lại cảnh sắc xung quanh : Trước mặt ông là một tòa lâu đài sừng sững, tuy không quá nổi bật dát vàng như những lâu đài trong truyện tranh nhưng nó khiến người ta không thể rời mắt.

Ben không có nhiều kiến thức về kiến trúc, không am hiểu gì nhưng ông biết người tạo nên tòa lâu đài này quá tài giỏi, từng đường nét tinh tế khiến căn nhà dưới mọi góc cạnh đều sáng bừng lên. Cây cối xung quanh đó đều vươn mình chĩa cành về phía lâu đài, cảm giác như đang chở che. À không, nhìn tổng thể, tòa lâu đài như một vị vua uy nghi ngồi trên chiếc ghế xanh lá yêu thích của mình.

Xung quanh lâu đài, mọi vật đều tươi tốt,hấp dẫn nhất là vườn hoa hồng xung quanh. Từng loại hoa hồng màu sắc khác nhau được trồng nơi đây. Lần đầu tiên Ben thấy hoa hồng xanh, còn có hoa hồng đen nổi tiếng kiêu kì. Rất muốn vươn tay chạm tới đóa hoa, nghĩ thế nào rồi lại thôi. Tầm mắt ông dần dần bị một vật khác hấp dẫn.
Một khoảng trống phía cạnh nhà, xung quanh có rất nhiều loại cây nhỏ. Có lẽ là nơi để phơi đồ. Đúng là một gia đình thượng lưu, đến sân phơi đồ cũng rộng rãi như vậy. Nhưng nổi bật nhất là thứ treo trên giá phơi, thứ nhỏ xinh bay bay theo gió kia : Một cái quần sịp.
Làm ơn, xin đừng hiểu lầm là Ben bị biến thái. Chẳng là như người chết vớ được cọc, cuối cùng ông cũng tìm được chiếc quần sịp hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Không hiểu vì sao, chiếc quần như đang phát sáng, nổi bật hơn cả ánh nắng chói chang của mặt trời. Phía trước là những viên đá nhỏ màu đỏ gắn lên quần thành hình trái tim. Đặc biệt nhất là đằng sau , phía mông quần lót có dòng chữ "Is my butt too big?".

Không phải quá đặc biệt nhưng chiếc quần lót hoàn toàn cuốn hút Ben. Ông vươn tay, định sờ thử , chất liệu thật mềm mại biết bao, mặc vào chắc chắn rất thích. Ông định bụng sẽ hỏi mua từ chủ nhà nhưng đi quanh nhà không có ai. Thời gian cũng dần về chiều, nếu không về nhanh sẽ không kịp. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, một chiếc quần lót mất đi chắc cũng không vấn đề gì. Ông... ông có nên "cầm nhầm" nó không? Cầm nó và để lại một khoản tiền kha khá.
Cho rằng ý nghĩ của mình là đúng, ông nhấc tay kéo cái quần ra thì một tiếng gầm, ồm ồm vang lên:

_ BUÔNG NGAY BÀN TAY KHỎI CÁI QUẦN LÓT CHO TA!

Ben hoảng sợ trước tiếng gầm vang dội ấy, cảm giác như đầu óc chao đảo. Một bóng hình to lớn che khuất ánh sáng, Ben quay người lại, đồng tử co rút trước sự vật mình được thấy. Một con thú to lớn gấp đôi ông ta. Một con thú mặc bộ quần áo quyền quý và biết nói tiếng người. Không, một con quái vật.

_ Ngươi là ai? - Quái thú dần bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn kẻ ngoại đạo to gan dám xâm phạm nơi này

_ Tôi... tôi.. tôi vô tình đi qua đây.

_ Ngươi có biết nơi này không ai được phép đặt chân đến?

_ Tôi....tôi thật sự xin lỗi, thưa ngài. Tôi lập ... lập tức ra khỏi đây - Ben sợ hãi ,vội vàng rụt tay khỏi chiếc quần lót tuyệt đẹp. Khí thế bức người của quái thú khiến ông sợ hãi, không phải sự ghê rợn, mà là sự chèn ép của một sinh vật có khí thế vương quyền.

_ Ngươi nghĩ đây là nơi muốn vào thì vào, ra thì ra sao? - Quái vật lạnh lùng nói

_ Vậy... thưa ngài, tôi phải làm sao?

_ Ngươi có con, phải không?

_ Thưa vâng

_ Vậy hãy đưa tới đây một người con của ngươi, ngươi sẽ đổi lại được mạng sống của mình. Đừng cố lừa ta, ngươi sẽ hối hận. - Quái vật mỉm cười lạnh lùng, quay người bước vào trong tòa lâu đài.
Khi cánh cửa đóng sập lại, chỉ còn mình Ben lặng yên trước lời nói của quái vật. Liếc nhìn chiếc quần lót xinh đẹp bay bay trong gió , dòng chữ " Is my butt too big" đầy kiêu ngạo như đang cười vào mặt ông, Ben thở dài, lững thững rời đi.

~~~~~~

Không biết làm thế nào mà trở về nhà, Ben tần ngần đứng trước cửa hồi lâu. Ông suy nghĩ miên man về lời quái vật nói, về món quà không thể hoàn thành cho đứa con trai út yêu dấu.

_ Cha, sao cho không vào nhà? - Ross vô tình mở cửa, ngạc nhiên nhìn ông bố gầy rạc đi.

Ben trở về nhà trong sự chào đón của những đứa con. Suy nghĩ rất lâu, rất lâu, ông không biết phải lựa chọn thế nào cho phải. Nếu có thể, ông sẵn sàng chết, còn hơn là đưa bất kì một đứa con yêu dấu nào vào tay quái thú. Nhưng một phần khác, ông là trụ cột gia đình, nếu không còn ông, cuộc sống của ba đứa sẽ rất khốn đốn. Giá mà còn nhiều thời gian để ông có thể dạy cho Ross cách buôn bán.
Âu sầu phiền não nhiều ngày, cuối cùng ông quyết định kể cho những đứa trẻ nghe về " bi kịch từ chiếc quần sịp"

Nghe xong câu chuyện, trái hẳn với suy nghĩ của ông, cậu con trai không tỏ ra sợ hãi mà ánh mắt thoáng lên nét cười. Ross hỏi:

_ Như vậy, quái vật yêu cầu cha phải giao nộp một đứa con.

_ Phải, nhưng ta thật sự không nỡ để các con đi vào chỗ chết.

_ Cha, hãy để con đi. Chuyện này xảy ra cũng chỉ vì món quà mà con muốn có. Vậy hãy để con đi.

_ Không thể được, ta không đồng ý. Con là người tiếp quản gia tài của ta - Ben gạt ngang ngay lập tức. Ross là đứa con ông yêu thương nhất, hơn nữa nó là độc tôn, sao có thể để nó ra đi chứ.

_ Cha, con đủ thông minh để tự cứu sống mình từ tay quái vật.Hơn nữa cha nỡ để hai chị con đi sao, mới nghe chuyện đã run lẩy bẩy thì làm được gì. Con đi vẫn là hay nhất.

Ross ân cần nói, đôi mắt lấp lánh ánh sao, khóe miệng mỉm cười khiến tạo cho đối phương có cảm giác tin cậy. Có trời mới biết trong đầu cậu chỉ luẩn quẩn dòng chữ " Is my butt too big?" và về con quái vật lạ kì. Người ta bảo thông minh thường lập dị, lúc này, Ross muốn đi, hiếu thảo thì ít mà vì hiếu kì là phần nhiều.

Một con quái vật có thể sống trong thế giới này mà không bị con người tiêu diệt, đuổi giết cũng thật lạ. Hơn nữa cách cha lọt vào đó và trở về cũng rất kì quái. Câu chuyện này có quá nhiều điều kì lạ kích thích cái đầu đang chán ngán vì sắp đông thành xi măng. Quần sịp à, quái vật à, ta đến đây.

Đối với Ross, khoảng thời gian hiện tại có lẽ là tuyệt vời và thú vị nhất. Sống cùng một con quái vật có bộ lông mềm óng, cùng với một đám những vật dụng nho nhỏ biết nói? Còn gì tuyệt hơn không?
Cái quần lót đặc biệt nhất, Nard sớm đã tặng cho cậu. Quái vật nói thích nhất nhìn cậu mặc nó đi ngủ. Vốn Ross có thói quen ở trần đi ngủ, chỉ mặc duy nhất quần lót, chính thế mà con quái vật gian manh nào đó được đà nhéo nhéo cái mông nhỏ ẩn dưới dòng chữ " Is my butt too big?"

Sống với quái vật cũng chẳng có gì đáng sợ hết, Nard không gầm ghè, dọa dẫm ăn thịt, cũng không bao giờ giận dữ hay quát tháo đám cốc đĩa. Một người một quái sống trong tòa lâu đài, cứ thế hết cả mùa đông.

~~~~~~~~~~~~~~~

Hừm, lạc đề một chút!

Bạn có mong rằng trong câu chuyện này sẽ có một con quái vật lạnh lùng, trái tim băng giá? Một người đẹp dịu dàng như hoa hồng, dùng sự cao thượng và ấm áp của con người cảm hóa con quái thú? Nếu như vậy, cảm phiền tìm phiên bản gốc. Bởi, câu chuyện dưới đây sẽ đập nát hình ảnh ấy trong lòng bạn.

~~~~~~~~
Sáng ra, ánh nắng mặt trời len lỏi qua những bông tuyết nhỏ, chen chúc vào trong căn phòng. Một người, một quái vật nằm trên chiếc giường lớn, cậu trai nhỏ rúc mình vào trong lớp lông ấm áp,mềm mịn của quái vật. Con quái vật nào đó mắt nhắm chặt nhưng bàn tay to lớn nộn thịt không ngừng bấu bấu cái mông nho nhỏ.

Mỗi khi người trong lòng có phản ứng, quái vật liền ngừng tay, vỗ vỗ cái lưng nhỏ, miệng lẩm nhẩm " Mau ngủ, mau ngủ". Hoàn toàn chuyển từ chế độ sắc lang sang " người cha mẫu mực mode". Khó mà tin cái kẻ làm ra hành động ngu ngốc này lại là con quái vật đáng sợ trong truyền thuyết.

_ Ưm.... Nard... - Ross dụi mắt, thuận tay gạt cái " móng lợn" nào đó ở mông mình.

_ Ross, dậy thôi. Bio và Kim đã chuẩn bị bữa sáng rồi.

_ Ừ...- Ross lưu luyến cái giường ấm áp một lúc rồi cũng dậy, hôn nhẹ một cái lên lớp lông dưới mắt quái vật.

Cho tới khi Ross ngáp ngủ đi vào phòng tắm, con quái vật nào đó thở dài... khóe miệng khẽ nhếch lên, lợi dụng một chàng trai kì quái, không biết bên nào chịu thiệt đây.

Con quái vật bề ngoài gớm ghiếc tự nhủ... Kế hoạch, không thể dừng lại nữa rồi, hắn đã chờ quá lâu.

Một con người , lại còn là con trai. Liệu có thể hóa giải lời nguyền?
Ross, tôi trông cả vào cậu đấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ross không chắc lắm về những cảm xúc của mình. Tự cho mình là một người lí trí, chưa bao giờ cậu tin có ngày mắc phải bẫy tình. Vốn thông minh, Ross luôn là người nắm thế chủ động trong mọi mối quan hệ. Thế nhưng, lần đầu tiên, cậu bị sự dịu dàng của quái vật làm cho bối rối.

Cảm giác gọi tên là nhớ, một chút độc chiếm, một chút dỗi hờn. Thậm chí là khao khát được thấy nhau mỗi sớm mai.

Đó là yêu? Phải không?

Cậu không quan tâm người mình yêu là quái vật, không quan tâm cả hai đều cũng giới tính. Thế nhưng , với Nard, cậu là gì?

Người tình? Không phải, Nard chỉ dừng lại ở ôm ấp, véo mông. Chưa bao giờ đi quá giới hạn, hơn nữa, chưa từng có lời yêu nào được thổ lộ từ Nard.

Tù nhân? Không phải. Chưa bao giờ Nard khiến cậu có cảm giác cầm tù, mọi đồ vật đều đối xử với cậu rất tốt.

Vậy với Nard, cậu là gì? Có lẽ, chỉ đơn giản là " đứa trẻ thay thế"
Cùng với những suy nghĩ như thế, Ross trở nên ủ dột và tìm cách tránh mặt quái vật. Viện lí do cơ thể mệt mỏi, cậu yêu cầu ngủ khác phòng với Nard.

Nard vốn không phải người nhạy cảm nhưng sự trốn tránh rõ rệt của Ross khiến hắn không nhận ra cũng khó. Nhìn vẻ bối rối khác thường , không giống con mèo nhỏ gian xảo mọi ngày, Nard bật cười, kế hoạch của hắn sắp thành công rồi.

Con quái vật trái tim từ lâu vùi sâu trong băng lạnh, hắn không nhận ra trái tim mình đang hồi sinh những nhịp đập đầu tiên.

Chuyện gì đến rồi cũng đến, có lẩn trốn đến mấy thì Ross cũng bị Nard tóm được. Giữ chặt tay chân không cho con mèo nhỏ cào loạn, Nard cả giận:

_ Vì sao trốn tránh ta?

_ Ta không có trốn. - Ross ngang ngạnh.

_ Em thích ta?

_Phải - Cậu nghiêm túc nhìn lại quái vật, ánh mắt chan chứa những rung động đầu đời. Nếu chuyện đã đến lúc phải đối mặt, vậy hãy lật bài ngửa đi.

_ Vậy vì sao phải trốn tránh.

_ Đã nói ta không trốn.

_ Đồ ngốc - Nard ôm chặt thân ảnh nhỏ bé. Người nào đó vùi mình trong lớp lông mềm mại, tham lam hít lấy hương vị nam tính, hoang dã.

Trong truyện cổ tích, lời nguyền chỉ được hóa giải bởi tình yêu, thứ tình cảm khiến hai trái tim xa lạ hòa chung nhịp đập. Thứ tình cảm không phải từ dục vọng, từ tiền tài xa hoa.

Câu chuyện dừng lại khi người đẹp nói lời yêu với quái vật, hay nụ hôn hoàng tử hóa giải giấc ngủ thiên thu. Nhưng không một bà mẹ, không một nhà văn nào trả lời được câu hỏi : Khi người đẹp nói yêu quái vật, liệu quái vật có yêu ? Hay đơn giản chỉ là sự lợi dụng tình yêu để hóa giải lời nguyền?

Không một người mẹ nào lí giải điều đó ,cũng không một đứa trẻ nào hỏi. Bởi ở cái độ tuổi nghe cổ tích để đi vào giấc ngủ, chúng chưa đủ khả năng nhận ra và một bà mẹ sẽ chẳng bao giờ nói ra cái sự thật ấy để phá hỏng giấc ngủ của đứa con bé bỏng.

Thế nhưng, đây không phải cổ tích, bạn cũng chẳng thể đọc câu chuyện này để đi vào giấc ngủ. Vì vậy, đây là sự thật, trần trụi và nghiệt ngã.

~~~~~~~~~
Ross yêu, tựa như một giấc mộng, tình yêu bắt đầu từ một chiếc quần lót. Giống Cinderella, Ross có một hoàng tử của riêng mình, hoàng tử với lớp lông mềm mại, sự ôn nhu ẩn sau gương mặt hung tợn.

Ross , chàng trai thông minh với vẻ ngoài xinh đẹp lựa chọn yêu một quái vật gớm ghiếc, Nard.

Một đêm nọ, Ross mất ngủ , nằm trằn trọc trong vòng ôm của quái vật.

_ Sao lại không ngoan như vậy. Ngủ đi nào. - Nard cười, vươn lưỡi liếm cạnh tai của cậu bé trong lòng.

_Nard, anh đã từng nghe câu chuyện của Cinderella và hoàng tử chưa?

_ Phiên bản nữ hay nam?

_ Dĩ nhiên là nam rồi, đây là đam mỹ cơ mà.

_ Rồi, thì sao?

_ Ta đã từng ngưỡng mộ Cin, cậu ấy vượt qua được sự ghen ghét hành hạ của bà dì để có được hạnh phúc. Ta đã từng ghen tị với Cin, với hạnh phúc của cậu ấy, ta cũng muốn có một hoàng tử cho riêng mình. Từ lâu, ta nhận ra tính hướng của mình, không muốn trở thành hoàng tử, lại muốn có hoàng tử của riêng mình. Câu chuyện của Cin đã tiếp cho ta động lực đi tìm hạnh phúc của mình. Giờ ta rất hạnh phúc bên anh, Nard ạ. Anh là hoàng tử của ta.

Nard dở khóc dở cười nhìn cậu nhóc tỏ tình cho chán lại quay ra dụi dụi lớp lông trên người hắn, khiến hắn.... cũng có phản ứng rồi.

_ Nard.... - Người nào đó nỉ non

_ Hửm?

_ Anh trao thân cho ta đi.

_ Phụt - Con quái vật to lớn nào đó chính thức bị đánh bại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại ngôi nhà của Ben ( cha Ross), ông trầm ngâm trước cái nhìn đầy phức tạp của những kẻ được gọi là giới quý tộc. Đây là giai cấp có tiếng nói, có quyền lực và đầy đủ vũ khí để chống lại quái vật. Dẫu rằng con mình là tự nguyện hi sinh, nhưng bảo ông đánh đổi con trai, đánh đổi kẻ thừa kế của mình? Thà rằng ông làm kẻ bất nghĩa, vì tương lai con em chúng ta, đập chết cha con em chúng nó.

Tin tức về một con quái vật xuất hiện trong rừng nhanh chóng thu hút mấy kẻ quý tộc ăn no rửng mỡ. Cũng phải thôi, đi săn là sở thích của quý tộc, khi mà những con nai, con thỏ trong rừng đã gây nhàm chán, thì việc bắt về một con quái vật quả là sự kích thích tuyệt vời.

Rất nhanh chóng, đám quý tộc hào hứng chuẩn bị mũ mão, ngựa cung sẵn sàng, chỉ chờ ngày xuất hành. Tuy nhiên, quý tộc luôn là quý tộc, là thành phần hiếu chiến nhưng không đủ can đảm như các chiến binh, họ phao tin đến những người nông dân rằng con quái vật trong khu rừng kia là tiềm tàng của sự phá hoại mùa màng, nó sẽ tiêu diệt con người. Như những con chiên ngoan đạo tin vào chúa, những người nông dân cầm những công cụ thô sơ nhất mà đi theo đoàn người đi săn. Họ không hay biết rằng mình chỉ là những con bù nhìn chấp nhận hi sinh để níu chân con quái vật.

Mọi chuyện đều xong xuôi, nhưng một vấn đề chợt nảy ra, phải làm sao để đột nhập vào ngôi rừng bí ẩn đó? Họ đâu biết nó ở đâu?
Một vị pháp sư kì cựu nào đó đã nói rằng : trong mỗi nơi ở của quái vật luôn có một tấm gương thần kì,tấm gương ấy giúp chúng theo dõi với con người. Ben chỉ cần giả vờ ốm đau sắp chết, Ross với tất cả sự hiếu thảo của mình sẽ tìm cách trốn ra khỏi khu rừng, lúc ấy, sợ gì không tìm ra được đường vào tiêu diệt quái vật.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại lâu đài của quái vật

Quái vật cầm theo cà phê nóng cho mình và cacao đánh bông cho người yêu. Ross như con mèo lười nằm ngủ trên chiếc sô pha, quái vật cười khẽ, đặt người yêu nhỏ vào lòng mình. Con mèo lười nhanh chóng tìm được cái đệm ưa thích, cọ cọ một chút rồi dần tỉnh lại.

_ Uống cacao đi nào!

_ Sao không phải cà phê giống anh >3<

_ Trẻ con không nên uống cà phê

_ Ta là người lớn. Có anh mới là già. >:>

_ Được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net