Chương 10 Chạm Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn sáng trong cơn buồn ngủ chả ngoan lành gì cũng phải đến công ty với anh còn tăng sự nhảm chán lên nhưng bù lại cậu được ngủ trong phòng nghỉ của anh
- Sao ngủ nhiều z
- Mệt lắm, nhờ anh á
- Nhờ tôi
- Nhờ mấy con sói của anh á, chân tôi đau gần chết
- Ai bảo chạy
- Tại vì....
- Vì sao?
- Tôi ngủ đây
- Đồ lười _ ra ngoài
-  Hức
- Đưa chân đây
- Làm gì
- Thoa dầu
- Thôi
- Ngoan đi _ cầm chân thoa dầu
- Ahhh..đau
- Vậy còn không để tôi thoa đầu

- Tại anh á
- Còn bướng _ cốc đầu
- Đau
- Ra ngoài ăn gì đi
- Không đói
- Sáng em có ăn gì đâu
- Tôi muốn ngủ
Cậu kéo chăn hơn đầu cuốn mình vào chăn. Mùa này được ngủ là thích nhất rồi, mùa đông sắp sang cậu chỉ được ở gần anh chứ cũng không được đi đâu xa cả
- Em muốn lên thành phố chơi không?
-Cũng không biết đi đâu ở nhà còn hơn
- Thay đồ đi
- Không đi đâu,  lạnh lắm
Anh ôm lấy cậu " Lạnh không "
- Hết..hết rồi _ đỏ mặt
- Ngoan thay đồ đi
- Umm
Thay đồ xong anh dẫn cậu lên thành phố đông vui với những cặp tình nhân đi hưởng mùa lạnh cùng người mình yêu. Đình Dương cũng vậy năm nay cũng như mọi năm vẫn thiếu hình bóng cậu ở nhà thì nhớ cậu ra ngoài thì không có ai đi cùng anh không ai nắm tay anh cùng nhau đi quãng đường về nhà nữa. Trong lúc anh không biết làm gì thì người anh yêu và đứa con ấy đã biến mất trước mắt anh. Hôm nay anh đành ra ngoài với cô Ái Thy, anh không nói chuyện và thậm chí chẳng để mắt đến cô ta chỉ chăm chú vào những người qua đường xem có như năm học cao trung cậu vẫn dõi theo anh khi trời lạnh giá bây giờ trong anh chỉ nghĩ về cậu chỉ mình cậu,  anh muốn giết chết người đứng bên mình đã hại anh mất đi cậu
- Anh định đi như vậy tới bao giờ đây _ Cô hỏi
-.....
- Nè _ kéo áo
Bỗng dưng hình bóng đó liền làm anh chú ý đến " Mạc Đinh " Anh vừa thì thầm vừa chạy đến người đó
- Mạc Đinh _ giữ vai
- Anh là...
- Mạc Đinh,  đúng là em rồi
- anh là ai?  Sao biết tên tôi
- Anh là Đình Dương,  em...không nhận ra anh sao?
- Đình Dương?
-Cậu sống dai vậy sao _ cô nói
- Cô là
- Tôi là vị hôn thê của anh ấy
- À, vậy sao.  Hôn thê anh đẹp như vậy tại sao
- Cô ta là người đẩy em xuống núi đó mà bây giờ em lại
- Đẩy tôi xuống núi
Thiên Dật đứng im quan sát bọn họ nói chuyện nắm lấy tay cậu
- anh là ai bỏ tay em ấy ra
- Nếu muốn biết thì...
- Thì sao?
- Không có gì
- Mạc Đinh, em không nhớ anh sao
- Tôi
- Về thôi, trễ rồi
- Thiên Dật,  anh cứu tôi ở đâu vậy?
- Chân núi
- Về thôi
- Mạc Đinh
- Cậu ta đinh rồi,  anh kêu cái gì
- Khốn kiếp
- Haha anh còn yêu cậu ta đến vậy sao
- Có chết tôi cũng không bao giờ yêu một con đàn bà như cô
- Anh
Anh kêu người đều tra cậu.  Thiên Dật không ngoại lệ cũng đã điều tra cậu " Cậu chủ,  đây là bản điều tra "
- Em ấy đâu rồi?
- Ở trong phòng,  thưa cậu chủ
- Coi chừng em ấy
- Dạ
Anh nhìn chăm chú vào hồ sơ về cậu cậu cũng chỉ như những người khác chỉ có điều cậu là một kĩ nam, chẳng ai muốn làm nghành đó cả chỉ vì nợ nần của gia đình, họ ra đi để lại số nợ cho con họ cậu không ngoại lệ nhưng số nợ này đối với cậu rất lớn. Anh không hẳn là ngạc nhiên chỉ là anh thắc mắc cậu ngủ với bao nhiêu người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net