Chương 3: Cầu cứu nơi cửa chùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, sau khi sửa soạn và dùng bữa xong, xe ngựa nhà họ Thẩm đã chờ đợi ngay bên dưới lầu.

"Thân di nương, dì đưa tam muội lên xe ngựa trước, chờ bên ngoài cửa chu2g, ta đi xin xăm rồi về." Nàng thấy Thân di nương muốn mở miệng nói gì đó, đôi mắt nàng khẽ híp lại, thẳng thừng cắt ngang: "Ta sẽ về nhanh thôi!"

Trong lòng Thân di nương cảm thấy có gì đó khác lạ, nghĩ một hồi thì thấy có lẽ nó cũng có những tâm sự con gái muốn cầu xin thần phật không muốn để ta biết, việc này cũng chẳng có gì lạ, dẫu sao tuổi 14 cũng là tuổi bắt đầu biết chuyện tình cảm.

Thẩm Thiên Nhiễm đi qua hồ phóng sinh, tới thẳng hậu điện tìm chủ trì chùa Gia Lan, nàng báo tên của cậu ruột Ninh Thường Hiền cho tiểu hòa thượng biết rồi kiên nhẫn ngồi chờ.

Nàng từng nghe mẹ nói, 10 năm trước khi xây chùa này, nhà họ Ninh đã quyên góp một khoản rất lớn, quyên tặng với tên của cậu, mong rằng chủ trì niệm tình cũ sẽ gặp mặt nàng.

Quả nhiên, không tới nửa canh giờ sau, tiểu hòa thượng đã mời nàng vào trong.

"Tiểu thư, phương trượng chờ bên trong điện." Tiểu hòa thượng khách sáo dẫn đường, đi qua 2 phòng tụng kinh, rẽ vào một lối đi, mở cửa cho nàng rồi chấp 10 ngón tay nói: "Phương trượng đã chờ bên trong."

"Phiền tiểu sư phụ quá. " Nàng lễ phép cúi chào.

Chủ trì là Huệ Năng đại sư, sau khi chấp 10 ngón tay chào, đại sư hỏi: "Không biết tiểu thí chủ tìm lão nạp vì chuyện gì? "

Tiểu hòa thượng bưng trà vào rồi lui ra, lúc đó nàng mới nói: "Đại sư, tiểu nữ được biết người tinh thông y thuật, có thể nhờ chẩn bệnh giúp ta hay không, ta thường hay cảm thấy chóng mặt hoa mắt, cha đã tìm danh y khắp nơi, uống rất nhiều thuốc và nhiều năm nay nhưng chẳng thấy có chuyển biến tốt. Mẹ ta tuy không nghiêm trọng như ta, nhưng chưa đến 10 năm đã hồng nhan bạc tóc, phận làm con như ta thấy rất đau lòng. Hôm nay đến quý tự không chỉ cần bình an cho mẹ mà còn mong có thể chẩn ra bệnh để sớm ngày trị liệu."

Huệ Năng nhìn sắc mặt nàng, ánh mắt ngạc nhiên: "Tiểu thí chủ, cô không bị bệnh mà là triệu chứng trúng độc, đưa tay qua đây để lão nạp bắt mạch"

Thẩm Thiên Nhiễm khóe mắt đỏ lên, nhìn nét mặt từ bi hiền hậu của Huệ Năng, cảm giác mình đã tìm đúng người. Cánh tay gầy của nàng đưa ra trước, Huệ Năng dùng 2 ngón tay đặt trên mạch của nàng, đôi mắt khẽ nhắm lại.

Thẩm Thiên Nhiễm thấy đôi mày Huệ Năng nhíu chặt, sắc mặt ngày càng khó coi, trong lòng càng lo âu "Đại sư, là độc gì, có thể giải hay không?"

Huệ năng không lên tiếng, lại bảo cô lè lưỡi ra xem, sau cùng, khẽ thở dài: "Tội lỗi, tội lỗi, sao lại có thể hạ độc gần 10 năm cho 1 đứa bé chỉ mới 10 mấy tuổi. Con à, độc này tên là Thập niên bạch phát hoán hồng nhan, độc có thể giải nhưng y thuật của lão nạp thì không đủ khả năng."

Sắ mặt Thẩm Thiên Nhiễm thay đổi nhanh chóng, bàn tay lạnh giá cố kéo mép áo cà sa của Huệ Năng.Một luồng khí không thể đi lên,đang nghẹn chặt nơi cuống họng, kìm nén không nổi phát ra những tiếng ho liên tục không ngớt, cảm giác tuyệt vọng dâng tràn trong tim, đôi mắt đỏ hoe, nàng quỳ xuống van xin: "Đại sư, ta là Thẩm nhị tiểu thư, mẹ ta là đại tiểu thư Ninh Thường An nhà họ Ninh, xin người hãy cứu ta và mẹ."

Huệ Năng kinh ngạc, vội vàng đỡ nàng dậy, "Tiểu thí chủ có gì cứ nói, lão nạp là người xuất gia, giúp được nhất định giúp"

Thẩm Thiên Nhiễm lau nước mắt, khẽ hít sâu rồi mới bình tâm lại: "Đa tạ đại sư! Xin hỏi đại sư loại độc này chẳng lẽ trên đời không ai giải nổi? "

Huệ Năng thấy sắc mặt Thẩm Thiên Nhiễm vốn đã vàng vọt nay trở nên trắng bệch: "Tiểu thí chủ đừng nôn nóng, trên đồi này quả thật có 1 người có thể giải loại độc này. Người ta gọi là Thánh thủ quỷ y."

"Xin hỏi đại sư, vị quỷ y này đang ở nơi nào? " Nàng hít một hơi, chỉ cần có người có thể cứu được, khó khăn thế nào nàng cũng sẽ van xin.

"Quỷ y ở Giang Nam Trấn Châu - Túc Môn Trấn, y thuật siêu quần, nhưng trước giờ chỉ cứu người hợp nhãn duyên, những ai đã ưng thì 1 đồng không thu, nếu không ưng dù có trả vạn lượng vàng cũng không cứu, vì thế khá trứ danh, đến đó thì sẽ dễ tìm. Như vậy đi, hôm nay con và ta cũng gọi là có duyên. Tuy Quỷ y tính tình kỳ quặc, nhưng từng nợ lão nạp 1 chút nhân tình, lão nạp tặng lại cho hậu nhân nhà họ Ninh. Xem như là thiện quả tu duyên của nhà họ Ninh. Ta viết 1 bức thư cho cô nương, khi xem xong hắn nhất định sẽ cứu con."

"Nhưng mà...." Nàng định nói lại thôi, nàng muốn rời nhà họ Ninh thì dễ, nhưng còn mẹ nàng? Ở trong hang hổ sói rình rập, chỉ sợ độc ngày 1 nguy hiểm thêm. Huệ Năng thực ra cũng đoán là tranh đấu trong đại gia tộc, nếu không phải vì là hậu nhân của họ Ninh, ông thật sự không muốn xen vào.

"Nếu cô nương có thể thuyết phục mẫu thân thì có thể đến ở tại phòng dành cho nữ thí chủ đến thắp hương ở hậu viện, ở lại đây tu phận dưỡng thân. Lão nạp tuy không thể trị dứt ngọn bệnh của mẫu thân con, nhưng có thể kìm nó lại được. Nếu không thì ta viết 1 phương thuốc, con cứ hốt theo đó về uống từ từ dưỡng lại."

"Đại sư, xin người hãy kê thuốc!" Thẩm Thiên Nhiễm đắn đo xong thì biết chắc cách đó không được, đừng nói là quả cửa ải của cha còn không đủ lý do, huống hồ còn Thẩm lão phu nhân, đâu phải là góa phụ hay là phụ nhân bị bỏ rơi mà đến ở Tự viện, chỉ e Thẩm gia sẽ chết chìm trong nước bọt của miệng lưỡi thế gian.

"Đại sư, có thể cho biết loại độc này xuất thân từ đâu không? " Nàng đã coi khá nhiều đại phu, nhưng không ai chẩn đoán ra được.

"Đến từ Miêu Cương, loại độc này có thể trồng trong hoa, lúc đâm chồi nảy lộc sẽ phát ra mùi hương kỳ lạ, ngửi lâu thì da và tóc sẽ bắt đầu vàng úa, người chưa thành niên sẽ bị trì hoãn trưởng thành, thậm chí không thể phát triển tiếp. Nếu ăn phải lá của loài hoa này thì có thể 1 ngày bạc đầu."

Thẩm Thiên Nhiễm cáo biệt Huệ Năng, khi đến trước sảnh, lại nói với tiểu hòa thượng đang dẫn đường : "Ta muốn đốt đèn cầu an."

"Thí chủ xin hãy chờ! " Tiểu hòa thượng thấy lạ, rõ ràng vị thí chủ này hôm qua đã đốt một chiếc rồi, sao nay lại muốn đốt nhỉ.

Thẩm Thiên Nhiễm viết 3 chữ "Thẩm Thiên Tứ" lên tờ giấy vàng, đích thân dán nó vào phía dưới ngọn đèn. Sau đó nhìn tiểu hòa thượng đang tự từ kéo ngọn đèn lên cao, giống như ngọn đèn đang treo của mẹ. Nàng nắm chặt 2 tay, dùng sức nắm chặt, y hệt như đang lo nếu buông tay thì đèn bình an sẽ mang theo Tứ Nhi bay mất cùng ngọn gió, nàng từ từ nhắm mắt, trong lòng tự nói: "Tiểu Thiên Tứ, con phải kiên cường hơn nữa, mẹ sẽ nhanh chóng tìm ra Quỷ Y, trị cho con. Lần này mẹ sẽ sinh con ra thật khỏe mạnh!"

Thẩm Thiên Nhiễm lên xe ngựa, đã thấy Thẩm Thiên Tuyết chờ đến bực bội, ả vừa định cằn nhằn nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng không độ ấm của nàng, ả hơi sợ, nuốt cơn bực tức vào bụng.

"Đi thôi!" Thẩm Thiên Nhiễm dặn dò xong thì tựa vào chiếc gối êm nhắm mắt lại, không thèm ngó ngàng Thẩm Thiên Tuyết.

Thẩm Thiên Tuyết khinh bỉ hứ một tiếng, ngoảnh mặt lại cũng không thèm nhìn nàng, miệng làu bàu : "Xấu mà còn tỏ vẻ!"

Khóe miệng Thẩm Thiên Nhiễm giương lên nụ cười lạnh, Thẩm Thiên Tuyết không khó đối phó, chẳng qua là thua thiệt trong lời nói, khó đối phó là Thân Như.

Và còn 1 người, nếu nói bi kịch đời nàng là do Thân Như 1 tay vạch ra, còn người đó chính là kẻ đã thừa nước đục thả câu. Về Thẩm gia sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi.

Xe ngựa men theo đường núi xuất phát. Không lâu sau, xe ngựa tự dưng đi chậm lại, Thẩm Thiên Nhiễm kéo rèm cửa, hỏi: "Tại sao lại dừng? "

"Nhị tiểu thư, phía trước có gì đó lạ lạ! " Xa phu lúc nãy còn tưởng hoa mắt, nhưng khi xe đi thẳng thì mới thấy rõ.

Thẩm Thiên Nhiễm mở rèm cửa, ló đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy đường đi trước mặt, xác chết ngổng ngang, máu me loang lỗ, nhìn thấy không ít xác chết vẫn còn đang xảy máu, có lẽ cuộc chém giết mới xảy ra không lâu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net