Chương 156: U Lang Thú, thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: Truyenhoangdung.xyz

" Định trái phải tấn công?"

La Tống nhìn hai học viên hệ triệu hoán trái phải tấn công, một nụ nụ cười chế nhạo liền xuất hiện trên môi hắn.

Quả thật hai học viên hệ triệu hoán này của Mạc Phàm ngây thơ quá mức rồi. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng Trung cấp Băng Hệ của La Tống chỉ có thể giải quyết được 1 người tấn công tới hay sao? Người còn lại sẽ lợi dụng trong lúc La Tống đang còn giải quyết người kia liền ra tay đánh lén??.......

Thực tế thì khác hẳn những điều bọn họ nghĩ. Bởi vì kỹ năng Trung cấp ma pháp của La Tống kia, hắn đâu nhất thiết phải dùng tới.

Trước tiên, La Tống sẽ sử dụng kỹ năng ma pháp Sơ cấp Băng Mạn bao trùm lấy khu vực mình đang đứng. Khi hai con thú kia tiến vào phạm vi hoạt động của Băng Mạn. Đương nhiên là tốc độ của bọn nó sẽ chậm lại rất nhiều rồi.

Ngay sau đó, La Tống lại dùng tiếp kỹ năng " Đích Ba" để dịch chuyển mình tới vị trí an toàn. Khi La Tống đã đứng vào vị trí an toàn. Hắn sẽ phóng thích ra kỹ năng Băng Tỏa có lực chấn nhiếp cường đại kia.

Mà hiển nhiên, cái kỹ năng Băng Tỏa này cũng không phải là một kỹ năng đơn mục tiêu rồi. Những dây xích bằng băng to lớn, mạnh mẽ kia sẽ đem trói hai con thú triệu hoán này lại với nhau. Hơn nữa, nó còn nhanh chóng biến hai con thú triệu hoán này thành tượng băng.

Chỉ một lúc sau, La Tống liền giải quyết xong hai người này không tốn một chút sức lực nào.

" Chỉ còn lại một tên hệ triệu hoán nữa thôi à?? Không ngờ trong cuộc " Đấu thú so tài" lần này lại xuất hiện Trung cấp Ma Pháp Sư."

" Đúng vậy! Đúng vậy! Cái tên hệ triệu hoán còn sót lại kia cũng chỉ là pháo hôi mà thôi. Hắn căn bản không thể nào đánh lại được La Tống."

" Chúng ta đang còn muốn xông lên khiêu chiến, biểu hiện ra thực lực của mình cho mọi người xem. Ai ngờ giữa đường lại bị cái người tên là La Tống này xông lên cướp mất danh tiếng."

Sau khi, La Tống giải quyết xong 3 tên học viên hệ triệu hoán. Hắn liền quay sang nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm đang đứng trên đài cao kia.

Mạc Phàm cũng không có ngu. Hắn nhận ra tiểu tử "La mập mạp" này đang cố tình tạo thêm rắc rối cho hắn.

La Tống cũng không có tiếp tục ở lại khiêu chiến nữa. Hắn bước ra khỏi sân quyết đấu.

Mục đích của hắn lúc này đã đạt được. Hơn nữa hắn cũng tuân thủ ước định với Tiêu viện trưởng. Đó là không được tiếp tục đi khiêu khích Mạc Phàm nữa.

Mọi người thấy La Tống chủ động rời khỏi sân quyết đấu liền cảm thấy khó hiểu.

Đối với hắn mà nói, việc quét ngang 7 tên hệ triệu hoán kia dựa vào cái thực lực Trung cấp Ma Pháp Sư của mình có lẽ không thành vấn đè. Thế nhưng lúc này còn dư lại một tên hệ triệu hoán, tại sao hắn lại không giải quyết nốt?

Hay là hắn cảm thấy hắn biểu diễn, thể hiện ra chân chính thực lực như thế này đã là đủ rồi?? Vì vậy, hắn không cần phải tiếp tục khiêu chiến nữa. Cho nên, hắn cố tình lưu lại một tên hệ triệu hoán cuối cùng kia là để cho cái đám Sơ cấp Ma Pháp Sư từ từ chơi đùa.

" Hoàn hảo! Lưu lại một người."

"Vậy là chúng ta vẫn còn cơ hội để thể hiện ra thực lực của mình. Thực Yêu Cốt đã được giải quyết. Cho nên, chúng ta cũng không việc gì phải sợ cái tên hệ triệu hoán cuối cùng kia.

" Đi! Chúng ta tiến ra khiêu chiến."

Lý Tuấn Nguy liền đứng dậy. Đôi mắt hắn cố tình nhìn sang Tần Tiểu Miên ở bên cạnh.

Nhân vật chính ngày hôm nay chắc chắn là cái tên La Tống đã thể hiện ra thực lực Trung cấp Ma Pháp Sư kia rồi. Nhưng bọn họ cũng không thể để mình bị mai một trong ánh hào quang Trung cấp kia được. Đây chính là lúc để bọn họ thể hiện ra thực lực của bản thân mình.

" Các người muốn khiêu chiến hắn?"

Tần Tiểu Miên nhìn đám nam sinh luôn quanh quẩn bên mình mà có chút ngạc nhiên.

" Có gì không ổn sao??"

Lý Tuấn Nguy hỏi lại.

" Không có... Không có gì. Chúc các người may mắn."

Tần Tiểu Miên cảm giác mình nhiều lời quá rồi.

Lý Tuấn Nguy liền mang đồng đội của mình tiến về phía sân quyết đấu.

Hắn và đồng bọn đi tới lối vào thì thấy ở đây đã rất nhiều người đang đứng chờ rồi.

Những người này cũng có chung suy nghĩ như Lý Tuấn Nguy. Trung cấp đúng là trung cấp. Quả thật tốc độ tu luyện của hắn khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ. Nhưng điều đó không có nghĩa là đám người bọn họ không biết mình nên làm cái gì vào lúc này.

Ai nói đột phá tiến vào trung cấp đã là giỏi cơ chứ??? Bởi vì, sau khi trải qua trận chiến này bọn họ cũng có thể mò tới cánh cửa Trung cấp thì sao?

Bọn họ đã tiến vào học phủ Minh Châu. Thì chắc chắc mọi người đều thích đánh sâu vào cấp bậc Trung cấp rồi!

................

" Thằng La Tống này coi như cũng biết thức thời đi. Nhưng hắn rõ ràng là cố tình gây thêm rắc rối cho người rồi."

Tưởng Vân Minh hừ lạnh nói.

Rõ ràng La Tống cố tình xông ra đánh đập đám hệ triệu hoán bọn họ. Đương nhiên vào cái ngày thi tuyển kia, Tưởng Vân Minh cũng biết chuyện Mạc Phàm và La Tống quyết đấu với nhau rồi.

" Ta biết. Nhưng thú triệu hoán của ta..."

Mạc Phàm nhún vai.

Gặp phải chuyện như thế này, quả thật hắn không có biện pháp nào cả. Huống hồ thú triệu hoán của hắn đang trong tình trạng hôn mê. Cho nên ngày hôm nay, hắn không khác gì một phế nhân. Rõ ràng cái tên La Tống này biết được điều đó cho nên hắn cố tình.....

A???

Thức tỉnh?????

Mạc Phàm chẳng qua là thử câu thông với U Lang Thú một chút. Hắn muốn xem U Lang Thú của mình lúc này như thế nào rồi. Cho nên, hắn cũng không quá hi vọng quá nhiều vào việc U Lang Thú của mình đã thức tỉnh. Ai ngờ con U Lang Thú của hắn đã thức tỉnh từ đời nào rồi. Hơn nữa nó hình như khá là tràn đầy sức sống.

" Thật không cam lòng a!"

Hải Đại Phú cắn răng nói.

Tâm tình của mấy người còn lại cũng như Hải Đại Phú, đều xuống rất thấp. Vốn cuộc " Đấu thú so tài" này, nhân vật chính đáng lẽ là hệ triệu hoán bọn họ. Trong cuộc " Đấu thú so tài" này, bọn họ có thể tận tình biểu diễn sự ưu việt, thực lực cường đại của mình cho mấy hệ khác xem.

Nào ngờ không biết từ đâu lại lòi ra một thằng Trung cấp Ma Pháp Sư. Hắn làm một hơi đánh bại 3 người bọn họ. Điều này khiến cho hệ triệu hoán bọn họ đang từ nhân vật chính biến thành diễn viên quần chúng phối với với cái tên kia.

Thế này chẳng khác nào xem như bọn họ đã thất bại. Bởi vì bọn họ không đạt được yêu cầu do nhà trường, lão sư đã định ra. Cũng vì thế mà toàn bộ tư chất nguyên của bọn họ sắp sửa bị phân phối sang phía Thổ hệ của thằng La Tống kia rồi.

Tư chất nguyên của học phủ Minh Châu khá là lớn. Nếu như không lớn thì đâu thể khiến những đệ tử thế gia phải tranh giành đầu rơi máu chảy để vào đây. Cho nên, việc hệ triệu hoán bọn họ mất đi 1 nửa tư chất nguyên mà nói. Thật sự vô cùng không cam lòng!

" Lão sư, hay là...."

Lúc này, Trịnh Băng Hiểu nhìn thoáng qua Tưởng Vân Minh, hắn định mở miệng ra nói rồi lại thôi.

Tưởng Vân Minh lắc đầu nói:

" Những học viên đã có kết quả thì không thể quay trở lại sân quyết đấu được nữa. Mạc Phàm, người có thể triệu hoán thú của mình ra được không? Nếu như không thể triệu hoán ra được thì cuộc " Đấu thú so tài" ngày hôm nay sẽ kết thúc tại đây."

" Có triệu hoán ra được thì con thú kia cũng có dùng được đâu!"

Vương Lực Đĩnh đôi mắt đỏ ngầu nói.

" Lão sư, có thể xin trường học châm chước cho chúng ta được không. Gia tộc ta vì muốn ta bắt được một con thú triệu hoán tốt nên đã phải bỏ ra vô số tiền tài mới có thể giúp ta bắt được nó. Nếu như ta không có tài nguyên do nhà trường cung cấp để tu luyện. Ta sợ rằng trong chúng ta cũng không có mấy người có thể tiến vào được cấp bậc Trung cấp đâu."

" Châm chước chắc chắn là không được rồi. Các người phải nhớ rằng muốn chiếm được nhiều tài nguyên thì tất cả phải dựa vào bản lãnh của các người....Được rồi. Mọi người quay về nghỉ ngơi đi. Cuộc " Đấu thú so tài" ngày hôm nay cứ như vậy đi. Mặc dù nguyên nhân là do có sự xuất hiện của Trung cấp Ma Pháp Sư mới khiến cho các người toàn quân bị diệt. Nhưng biểu hiện của các người trong ngày hôm nay ta cũng không được vừa ý cho lắm. Cho nên, Luyện thú chi huyết cũng chỉ có thể đưa cho một mình Trịnh Băng Hiểu mà thôi."

Tưởng Vân Minh thưởng phạt phân minh. Cũng không có một chút nào gọi là nói chuyện tình cảm với mọi người.

Nghe được câu này, toàn bộ học viên hệ triệu hoán chỉ biết khóc mà thôi.

Tư chất nguyên do nhà trường cấp cho bọn họ thì đã mất đi một nửa. Mà phần thưởng bên phía lão sư thì cũng bị cắt đi mất một phần. Thế này thì hệ triệu hoán bọn họ sau này phải biết sống như thế nào đây!

" Thầy Tưởng, hình như thú triệu hoán của ta đã tỉnh."

Mạc Phàm mở miệng nói.

" Ồ! Vậy thì người tiến lên giữ ải tiếp theo đi. Biểu hiện tốt tốt vào một chút. Bình Luyện thú chi huyết thứ hai có thể cho ngươi."

Tưởng Vân Minh nâng lông mày lên nói.

" Thứ ta muốn đúng là Luyện thú chi huyết."

Mạc Phàm nói.

" Tốt! Vậy người vào sân quyết đấu đi. Cố gắng kéo lại một chút mặt mũi cho hệ triệu hoán chúng ta!"

Tưởng Vân Minh nói.

.............

Mạc Phàm chậm rãi bước vào sân quyết đấu. Trong lúc hắn bước vào, hắn liền câu thông một chút với U Lang Thú của mình.

" Mục tiêu hôm nay của chúng ta chính là con số 16 đấy."

Mạc Phàm nói với U Lang Thú.

Trịnh Băng Hiểu đánh bại tổng cộng được 25 người. Hải Đại Phú giải quyết được 15 người. Đáng lẽ Vương Lực Đĩnh sẽ là người có kết quả tốt nhất. Nào ngờ, hắn mới đánh bại được 7 người, thì đã bị tên La Tống kia xông ra đánh bại.

Cho nên, Mạc Phàm muốn có Luyện thú chi huyết. Tất nhiên hắn phải vượt qua được con số 15 của Hải Đại Phú rồi.

"Ách ô ~~~~~~~~~~~~~~~~! ! ! !"

U Lang Thú liền kêu lên một tiếng thể hiện ra ý chí chiến đấu của mình, coi như là trả lời lại với Mạc Phàm.

Mạc Phàm Nghe thấy tiếng U Lang Thú kêu lên có vẻ sung mãn, tràn trề sức lực thì liền lộ ra sự kinh ngạc ở trên mặt.

Bởi vì, kèm theo tiếng kêu này truyền tới này chính là một cỗ hơi thở như mãnh thú, khí tức này.....

Xem ra con số 16 này có lẽ phải vượt lên nhiều rồi!!!

truyenhoangdung.xyz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net