Chương 170: Mưu kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Loạn

Dịch: Hoangforever

Lúc này 6 người còn lại trong hệ triệu hoán đã xem Mạc Phàm như là một vị thần, giáng lâm xuống hệ triệu hoán bọn họ vậy.

Vì thế cho nên bọn họ rất là thức thời. Bọn họ chỉ lấy những tài nguyên thuộc về bọn họ. Còn những tài nguyên do Mạc Phàm cướp đoạt đều thì nó sẽ được quy về hết trên người của Mạc Phàm.

Chuyện này do lão sư Tưởng Vân Minh bảo mọi người làm như vậy. Cho dù lão sư Tưởng Vân Minh không có bảo mọi người làm như vậy đi chăng nữa thì Mạc Phàm cũng không có lý do gì để chia đều số tài nguyên này cho 6 người bọn họ.

Hắn đã không tiếc hy sinh thân mình trở thành mục tiêu oán hận của tất cả mọi người. Cho nên mấy chuyện như thế này, hắn cũng không có rỗi hơi lại đi chia phần của mình cho bọn họ!

" Tiêu viện trưởng đã nói là đem toàn bộ tài nguyên tu luyện của mọi người chuyển thành tài nguyên tu luyện của ta. Rốt cuộc không biết mình sẽ được nhận bao nhiêu tài nguyên đây??? Không biết tư chất nguyên để U Lang Thú tiến cấp có ở trong cái đống tài nguyên này luôn không?? Thật đáng mong đợi ! "

Mạc Phàm lẩm bẩm một mình.

Nếu như U Lang Thú của hắn có thể bước vào cấp bậc Chiến tướng. Quả thật khi đó Mạc Phàm sẽ cảm thấy hắn có thể tung hoành ngang dọc ở cái cấp bậc Trung cấp này. Thậm chí hắn còn có thể khiêu chiến vượt cấp cũng nên.

Những con yêu ma có cấp bậc Chiến tướng, Mạc Phàm cũng đã từng nhìn thấy qua. Ngày đó trong trận tai họa kinh khủng kia có một con Cốt Trứ Tranh Lang đi ngang qua chỗ tiểu đội bọn họ đang còn đứng núp. Mạc Phàm nhìn thấy nó mà cho tới tận bây giờ vẫn còn rúng động ở trong lòng, không sao mà quên hình ảnh này được!!

Sau khi trải qua phong ba cuộc " Đấu thú so tài" dành cho tân sinh viên. Mạc Phàm phát hiện ra một chuyện, đó là cuộc sống của hắn có sự thay đổi rất lớn.

Đầu tiên là phòng ký túc xá của hắn bây giờ chỉ còn lại có 3 người.

Hai cái người lầm lì, im lặng, không thích giao tiếp với mọi người kia hình như sợ dính líu tới chuyện Mạc Phàm gây thù chuốc oán ở khắp mọi nơi nên đã xin chuyển phòng ký túc xá rồi.

Lúc này, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên và Trương Bình Cốc.

Trương Bình Cốc thì cực kỳ sùng bái và phục sát đất Mạc Phàm. Hắn thiếu chút nữa là biến thành người hầu bên cạnh Mạc Phàm. Còn Triệu Mãn Duyên thì phản ứng ngược lại. Hắn vẫn bình thường như cũ. Bộ dạng hắn lúc trước như thế nào thì lúc này hắn vẫn như vậy. Chỉ có một điều đó là hắn thường xuyên hỏi đi hỏi lại Mạc Phàm một câu rằng:

" Mày đã cùng Mục Nô Kiều đại chiến một hiệp? Thế rốt cuộc nữ nhân này C hay là D vậy?" (đang hỏi về kích cỡ bộ ngực)

Mạc Phàm quả thật bó tay với cái tên Triệu Mãn Duyên này. Mình chiến đấu gian nan, nguy hiểm tới như vậy thì làm gì còn thời gian để mà đo với chả đạc, ngắm với chả nghía..... Hình như là D thì phải!

Tài nguyên cấp phát cho hắn muốn về tới được tay hắn còn phải trải qua một số thủ tục nữa. Đối với chuyện này, Mạc Phàm cũng không có nóng vội. Hắn lại tiếp tục chuyên tâm tu luyện.

Quả thật đối với một vị Trung cấp Ma Pháp Sư có 4 hệ trong tay như hắn mà nói hắn không có nhiều sức lực để quan tâm tới những việc đó. Hắn một lòng một dạ chiều chuộng 4 hệ của mình cũng đã khiến cho hắn đủ mệt mỏi rồi. Bởi vì bọn nó mà không được no bụng thì hắn cũng làm gì có no bụng được đâu!!

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Rất nhanh, một tháng liền trôi qua.

Rốt cuộc những tin tức liên quan tới cuộc " Đấu thú so tài" dành cho tân sinh viên cũng chịu lắng xuống và bị tin tức mới thay thế.

Thỉnh thoảng trước khi đi ngủ, Mạc Phàm thường nghe thấy Trương Bình Cốc bô bô cái mồm nói rằng ở trong học phủ này xuất hiện một nhóm người vô cùng mạnh không biết từ đâu tới. Nghe nói đám người này nhập học khá là muộn. Mà lực chiến đấu của bọn họ hình như còn mạnh hơn cả Mạc Phàm.

Cũng đành chịu thôi. Dù sao hắn vẫn luôn là cái đích để mọi người rèm pha. Mọi người biết Mạc Phàm mạnh. Nhưng hắn mạnh không có nghĩa là hắn vô địch.

Đương nhiên bọn họ sẽ phân tích, tìm tòi nhược điểm của hắn rồi. Rồi sau đó bọn họ sẽ lấy những thứ này đem so sánh với đám người có thực lực mạnh mẽ kia. Dù sao đây cũng chỉ đòn đánh sau lưng, chứ cũng không phải là đòn đánh trực diện.

" Hắc! Bọn mày biết chuyện gì không? Mục Nô Kiều đã làm ra một chuyện...một chuyện khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn tôn sùng nàng là nữ thần!"

Sau giờ học, Trương Bình Cốc liền đem một tin tức nóng hổi về phòng ký túc xá.

Nghe thấy có Mục Nô Kiều ở trong đó, Triệu Mãn Duyên liền mở mắt ra, hỏi lại:

" Chuyện gì? Chuyện gì? Có hấp dẫn không? Kể nghe xem nào."

Triệu Mãn Duyên liền thể hiện sự hứng thú đối với tin tức Trương Bình Cốc mang về. Tin tức chỉ cần có liên quan tới gái đẹp. Cho dù Triệu Mãn Duyên đang còn tiến cấp đi chăng nữa thì hắn cũng bỏ dỡ chuyện này ngay lập tức mà đi nghe ngóng cái tin tức kia.

"Nàng đứng ra nhận hết trách nhiệm, tội lỗi vì để mất tài nguyên của mọi người trong cuộc " Đấu thú so tài" lần trước lên hết trên người mình. Hơn nữa nàng còn lấy danh nghĩa của Mục đại thế gia nói rằng Mục đại thế gia sẽ quyên tặng số tài nguyên đã bị Mạc Phàm cướp đoạt hết kia lại cho mọi người ."

Trương Bình Cốc mặt tươi như hoa, nói.

Nghe được câu này, Mạc Phàm liền mở mắt ra hỏi.

"Tại sao nàng lại làm như vậy??"

Mạc Phàm kinh ngạc hỏi lại.

Nữ nhân này cũng quá là hoang phí đi. Nàng thua trận, thì trách nhiệm của việc này đâu thể quy hết lên trên người của nàng được?? Cho nên trong chuyện này, nàng cũng đâu cần phải bồi thường, trả lại toàn bộ tài nguyên đã bị hắn cướp đoạt cho mọi người??

" Đúng vậy! Ngay cả nhà trường cũng không ngờ nàng có thể làm ra một chuyện như thế này. Quả thật lúc này, ta không biết nên dùng từ gì để nói về nữ nhân này nữa. Nàng chính là nữ thần may mắn của ta."

Trương Bình Cốc hưng phấn nói.

" Mưu kế mà thôi."

Triệu Mãn Duyên suy nghĩ một lúc. Sau khi hiểu ra ra nguyên nhân sâu xa ở trong đó, hắn liền nói.

" Mưu kế? Nghĩa là sao?"

Mạc Phàm mơ hồ hỏi lại.

Số lượng tài nguyên dùng để phân phát cho tất cả mọi người trong một học kỳ nếu như cộng lại thì đây có lẽ là một con số vô cùng lớn. Cho dù đại thế gia có tài lực hùng hậu đi chăng nữa thì cũng không thể tiêu xài hoang phí tới như vậy được.

" Hàng năm các đại thế gia đều phải tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên để đi tranh giành các học viên tốt nghiệp từ các trường đại học, các học phủ nổi tiếng. Thậm chí bọn họ còn nhắm tới một số học viên có biểu hiện xuất sắc còn đang theo học trong nhà trường. Vì thế cho nên, Mục đại thế gia đem khoản tài nguyên này tiêu xài từ sớm. Mục đại thế gia mượn danh Mục Nô Kiều đem số tài nguyên đã bị cướp đoạt này trả lại cho tân sinh viên. Đơn giản là vì sau này bọn họ sẽ có một cái lý do hoàn mỹ để có thể thu mua tuyển dụng toàn bộ tân sinh viên. Theo như ta nghĩ nếu như trong tình huống bình thường, trường học chắc chắn sẽ không để cho các thế lực lớn thu mua lòng người như thế này. Nhưng các giáo viên, các chủ nhiệm khoa kia cũng không thể nào cung cấp tài nguyên mãi cho đám tân sinh viên này được. Vì vậy cho nên bọn họ mới tiếp nhận cái gọi là tự chịu trách nhiệm của Mục Nô Kiều trong chuyện lần này, chấp nhận cái bồi thường này...."

Triệu Mãn Duyên cười nói.

" Mục đại thế gia cũng quá là bạo chi đi. Bọn họ bạo chi như vậy cũng chỉ để lấy một cái danh tiếng tốt. Hơn nữa cái đám Ma Pháp sư chịu một cái ân huệ nho nhỏ này cũng chưa chắc chịu bỏ qua chuyện các thế lực lớn sau này thu mua bọn họ dễ dàng như vậy ?"

Trương Bình Cốc nói.

" Một người sắp chết đói tới nơi. Nếu như người cho họ một nắm cơm. Thì chắc chắn họ sẽ cảm ơn người đến nỗi bán mạng vì người. Còn một người thăng quan tiến chức rất nhanh. Người có cho họ một núi vàng. Họ chưa chắc đã trung thành với người. Có lẽ đám tân sinh viên này không phải ai cũng thăng quan tiến chức nhanh như vậy. Nhưng họ dùng 5000 chén cơm để quăng lưới bắt một mẻ 5000 người như thế này thì xác xuất thành công lại khá là cao. Nếu như so sánh với cái núi vàng kia. Hiệu quả đạt được của nó còn cao hơn nhiều. Cho dù cuối cùng có rất nhiều người không gia nhập Mục đại thế gia bọn họ. Nhưng danh tiếng của bọn họ ở trong lòng mọi người vẫn rất là tốt. Cho nên bọn họ làm thế này, đường nào cũng có lợi cả!"

Triệu Mãn Duyên nhẹ nhàng nói ra ý nghĩa trong chuyện này.

Trương Bình Cốc không khỏi hít hít nước mũi vào.

Thật ra nếu như không phải Triệu Mãn Duyên nói toạc móng heo ra như thế này thì quả thật Trương Bình Cốc đã cho rằng Mục Nô Kiều kia chỉ vì tự trách bản thân mình nên mở kho thóc phát cho dân nghèo.

Mạc Phàm cũng quay lại nhìn Triệu Mãn Duyên với một thái độ kinh ngạc.

Cái thằng đẹp trai cùng phòng với mình này hình như cũng là một người vô cùng bày mưu tính kế thì phải. Nếu hắn không phải thường xuyên ở trong đại thế gia bày mưu tính kế lẫn nhau thì chưa chắc hắn đã đoán ra được mưu kế ở trong chuyện này nhẹ nhàng tới như vậy được???

" Cái cô nàng Mục Nô Kiều này cũng là một người quá là tâm cơ đi!! Thế mà ta còn đem nàng tôn sùng là nữ thần nữa chứ!"

Trương Bình Cốc nói.

" Theo ta nghĩ chuyện này cũng không có quan hệ nhiều gì tới Mục Nô Kiều đâu. Hơn phân nửa trong chuyện này là do Mục đại thế gia kia sắp đặt cả. Chính bọn họ đã sắp đặt chuyện này lên người của Mục Nô Kiều. Nên Mục Nô Kiều mới không biết tới chuyện này. Nàng bị thua bởi Mạc Phàm, dẫn tới chuyện tất cả tài nguyên của các hệ bị cướp đoạt. Cho nên nàng tự trách bản thân mình. Mà gia tộc lại nguyện ý bỏ vốn ra cấp lại đống tài nguyên bị cướp kia cho mọi người. Cho nên trong chuyện này, Mục Nô Kiều cũng không có lý do gì để phản đối vấn đề này cả. Tóm lại trong chuyện này vẹn cả đôi đường."

Triệu Mãn Duyên giải thích.

" Vậy thì tốt. Mấy câu mày vừa nói lúc trước làm tao thiếu chút nữa làm hỏng mất hình tượng nữ thần ở trong lòng."

Mạc Phàm sau khi nghe xong, trong lòng cũng dâng lên xúc động.

Xem ra cũng không phải là tất cả đại gia tộc, thế gia đều là cái bọn thiểu năng, ỷ thế hiếp người. Giống như những danh môn thế gia này vậy, bọn họ hiểu được hình tượng của mình trong lòng của mọi người gắn chặt với lợi ích của bọn họ như thế nào. Từ đó bọn họ có thể lợi dụng hình tượng này để chiêu nạp các Ma pháp sư có tiềm lực cao.

Thật ra việc Mục Nô Kiều đại biểu cho Mục gia đứng lên khiêu chiến cũng là một trong số những cách thức như vậy. Thế nhưng Mục Nô Kiều lại thất bại bởi Mạc Phàm. Cho nên khi tin tức này mà truyền được ra ngoài thì chuyện này cũng không được tốt cho lắm. Thế nhưng bọn họ lại lợi dụng điều này làm ra một cái quyết định vô cùng sáng suốt. Trong nháy mắt đang từ kém ưu thế liền biến thành có ưu thế rất lớn. E rằng sau này các thế gia kia muốn cướp người của bọn họ thì cái đám thế gia này còn phải giao ra nhiều, nhiều tài nguyên hơn thế này nữa.

" A! Đúng rồi. Mạc Phàm! Rốt cuộc mày thoát ra khỏi cái nhà giam Khôn Chi Lâm kia kiểu gì vậy? Do rừng rậm này quá rậm rạp nên chúng ta không nhìn thấy người sử dụng chiêu gì."

Trương Cốc Bình không nhịn nổi, liền hỏi một câu.

" Một món đồ bí mật. Hắn có thể tùy tiện nói cho mày biết được sao?? Mày có cái miệng oang oang như thế này. Chưa hết bữa cơm, toàn bộ mọi người trong trường đã biết được cái bí mật này rồi."

Triệu Mãn Duyên nói đỡ Mạc Phàm.

Mạc Phàm cũng gật đầu liên hồi. Hắn đã cố tình ẩn giấu bản lĩnh thì đâu thể tùy tiện nói ra như vậy được.

" Người lén lút nói cho ta biết được không? Ta khá là kín miệng."

Triệu Mãn Duyên vừa mới khinh thường Trương Bình Cốc xong, liền rất là hèn mọn đi tới bên cạnh Mạc Phàm nháy mắt.

Mạc Phàm nghe thấy vậy liền cứng đờ mặt. Rồi dùng khuôn mặt này nói cho hắn biết ba chữ: Cút con mẹ mày đê!

truyenhoangdung.xyz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net