CHAP 9. NGƯỜI PHỤ NỮ VỪA GẶP ĐÃ YÊU (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lâm Thâm Thâm ngẩng đầu, nhìn về phía Cẩm Dương nở một nụ cười, một nụ cười thật trịnh trọng và dịu dàng, từ tốn chìa tay phải về phí Cẩm Dương, âm thanh rõ ràng, ấm áp, "Cẩm tiên sinh, Chào anh!"
Cẩm Dương chau mày, mắt hơi cử động, 'Cẩm tiên sinh'?, gọi như vậy thật không quen.
Cẩm Dương nhìn tay Lâm Thâm Thâm, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt người đàn ông rất sâu, đôi mắt rất sáng nhưng khiến người khác không thể nhìn được biểu tình ẩn chứa bên trong.
Nhìn đến nỗi Lâm Thâm Thâm có chút run rẩy, trong tiềm thức cô muốn thu tay về. Tuy nhiên, chính vào lúc này, Cẩm Dương đưa tay nắm chặt lấy tay cô. Lâm Thâm Thâm vừa cười vừa bắt tay với Cẩm Dương, 'thật bất lịch sự!', cô nhủ thầm.
Nhưng hành động lịch sự như vậy, trong lòng Cẩm Dương có chút khó chịu, cô sao lại có thể bình tĩnh như vậy, cứ như hai người thật sự là lần đầu gặp mặt vậy? Bao nhiêu lần quấn nhau như vậy, đối với cô cũng coi như không có gì sao?  

Bàn tay Cẩm Dương so với tay Lâm Thâm Thâm lớn hơn rất nhiều.
Cái bắt tay như vậy, lại bị anh nắm trọn, truyền đến tay cô một sức nóng đến bức người.
Lâm Thâm Thâm lay lay, ý muốn thu tay về.
Nhưng Cẩm Dương đúng vào lúc này lại dùng lực mạnh hơn, giữ chặt tay cô nằm gọn trong bàn tay mình.
Anh dùng lực hơi mạnh, khiến tay cô bị siết lại.
Cô muốn rút tay về nhưng căn bản là không thể cử động.
Lâm Thâm Thâm cảm thấy từ bàn tay truyền đến từng cơn đau, nhưng phong thái cũng như khuôn mặt cô không chút biến sắc, dù là nhỏ nhất, chỉ bình tĩnh nhìn Cẩm Dương, đôi môi vẫn cong lên, duy trì dáng vẻ lịch thiệp.
Cẩm Dương nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng của cô, phát hiện con ngươi đen láy, rất to, bình thản như nước, không hề có chút gì thể hiện sự đau đớn.
Cẩm Dương nheo mắt, nhãn quang giãn ra như có ý cười nhạo, môi khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười đầy phóng khoáng, ngữ khí lại như muốn ám chỉ điều gì đó, cố tình nhấn mạnh tững âm tiết, "Cô-Lâm, rất-vui-được-gặp-cô!"
Nói đoạn, tay Cẩm Dương càng dùng lực mạnh hơn, giống như muốn đem cả bàn tay lẫn xương cốt của cô mà bóp nát vậy.
Lâm Thâm Thâm cố đè xuống cơn đau từ tay, điềm tĩnh nhìn Cẩm Dương, mỉm cười, rất lịch thiệp mở lời, ngữ khí vô cùng bình thản mặc dù cho cơn đau từ bàn tay không ngừng truyền đến, "Tôi cũng rất vui khi gặp được Cẩm tiên sinh đây"

Cẩm Dương lần này chỉ cong môi, cười như không cười, sau đó thu tay về, rất tự nhiên quay người lại, đạp vào chân ga, lái xe đi.
Lý Vi Tiếu không hề phát hiện ra sự khác biệt giữa Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương, tựa lưng vào ghế, quay sang mỉm cười thân mật với Lâm Thâm Thâm, hỏi, "Chị Thâm Thâm, nhà chị ở đâu, sẽ đưa chị về nhà trước?"
Lâm Thâm Thâm vẫn chưa có trả lời, Cẩm Dương đang lái xe bỗng nhiên chen vào: "Em không phải lát nữa còn tham gia hoạt động ở trường sao? Hiện tại trời đang mưa, đường lại không dễ đi, nhanh đến đó kẻo không kịp. Lát nữa anh đưa cô Lâm về là được rồi."
Khi Cẩm Dương nói đến hai chữ 'cô Lâm', anh đặc biệt nhấn mạnh giọng, lòng cô có chút thắt lại.
"Như vậy cũng được." Lý Vi Tiếu mỉm cười khẽ gật đầu, quay sang lâm Thâm Thâm nói vài câu hỏi thăm.
Bởi vì sự có mặt của Cẩm Dương, nên Lâm Thâm Thâm cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ tiện nói một vài câu qua loa.
Có điều, Lý Vi Tiếu cũng như trước đây, là một người hòa nhã, hoạt bát, giọng nói vừa dễ nghe, nói rất nhiều lời nhưng cũng không làm người khác mệt mỏi, vì vậy không khí trong xe không bị ngượng ngùng, mà trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cẩm Dương không nói bất kỳ điều gì, chỉ tập trung phía trước lái xe, nhường không gian cho hai cô gái nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net