4 ngày đầu: 2h30 sáng ngày 15/7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã được bạn giới thiệu cho một chàng trai.. Theo lí do của nó là tôi đang ế và nó thấy anh chàng hợp với tôi. Tôi lo lắm.. Vì tôi ko xinh, tôi nói nhiều, tôi ko có duyên.. Vì tôi sợ.. Tôi luôn trốn tránh trước những a chàng có ý định tán tỉnh, chứ đừng nói đến việc gặp 1 người lạ và làm quen với ng đó.. Tôi nghĩ rằng mình cứ ừ cho có lệ dù sao thìbạn của tôi quá nhiệt tình.
Rồi kết bạn trên face, insta. Chưa nói chuyện.. Tôi cũng coi như bình thường, tôi không quan tâm, vì tôi đâu có ý định gì...
Rồi anh chàng đó inb tôi. Tôi ko nghĩ rằng anh chàng sẽ inb. Ngại, khó nói chuyện.. Tôi chẳng biết nói gì, 2 ngày đầu chỉ là bấm icon và nói khách sáo, cười trừ. Rồi anh chàng bảo muốn mời tôi đi uống nước...
Rồi gặp.. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh. Vẻ ngoài thì yên lắm, nhưng thực ra tôi khá lo.. T ko xinh, tôi ko duyên. Tôi ko sợ ng tachê tôi. Tôi chỉ sợ mình kì vọng quá cao vào bản thân, tôi sợ mình làm điều gì thất thố, tôi sợ... Tôi đã định từ chối ngay khi anh chàng đó hỏi.. Nhưng tôi nghĩ lại.. Tôi đã từ chối bao nhiêu lời mời rồi?.. Nếu tôi tiếp tục từ chối thì sẽ thế nào? Nếu tôi t nhận lời thì sẽ ra sao? Sao tôi ko thử 1 lần.. Và tôi đồng ý.. Chỉ là uống nước, sao lại sợ.. Nói cứng vậy chứ tôi thấy ko ổn.. Tôi tắm, trang điểm, khử mùi, tra cả tử vi, chuẩn bị kĩ đến mức quên cả điện thoại, lại vòng về lấy.. Đến giờ hẹn, tôi đến sớn 10ph, mỗi khi tôi lo lắng, tôi thường đến sớm. Tôi đứng cách 1 khoảng xa nơi gặp và chờ.. Đúng giờ anh chàng có mặt.. Tôi run bắn lúc anh chàng gọi điện.. Tôi lại gần.. Như mọi lần, tôi cười tỏ ra bình tĩnh và thân thiện. Ko biết anh chàng có thấy thất vọng khi gặp tôi ko? Tôi thì ko? Ai mà chả mê trai đẹp. Rồi gọi đồ, tôi ngỏ ý cưa đôi. Anh chàng bảo ko sao đâu.. Tôi đành nói rằng lần khác t sẽ mời.. Tôi ko thích để ng lạ mời mình..

Nói chuyện.. Tôi phát hiện anh chàng này tính cách giống tôi đấy.. Điệu bộ cũng giống tôi.. Trò chuyện vui đấy.. Và hơn hết, nụ cười anh chàng tỏa nắng quá. Tối rồi mà vẫn thấy nắng... Tôi lại như vậy, mỗi khi cả 2 im lặng là t tôi tìm cái gì để nói. Ko biết đã nói bao nhiêu nữa.. Ánh đèn của quán màu vàng.. Tôi đã nghĩ " may đấy, vì tôi trông sẽ ổn hơn dưới ánh đèn vàng.." Mong là vậy.
Cuộc gặp gỡ ổn đấy. Tôi lại nói nhiều, vẫn chưa xinh. Tôi thấy "ổn" , không biết anh chàng kia thấy thế nào? 1h30ph kết thúc... Anh chàng ga lăng dắt xe cho tôi, tranh việc của bảo vệ.. Tôi về nhà.. Tôi thấy khá thích.. (Viết thế này thì tôi nói thật thôi.. Thử hỏi trực tiếp xem, chắc chắn tôi sẽ lườm cho cháy và "xùy"..).. Tôi bắt đầu ngóng đt. Tôi thử đăng stt ko liên quan đến buổi gặp... Tôi thử vào inb.. Ko onl.
Rồi 2 tiếng sau, anh chàng xuất hiện.. Anh chàng inb trước, đó là "ổn"hay "ko ổn"? Bọn tôi nói chuyện thoải mái hơn, lan man hơn, trêu đùa nhiều hơn.. Vậy là "ổn "đúng ko? Anh chàng rủ tôi mai đi ăn.. Tôi từ chối theo thói quen với lí do muôn thủa "bận" dù anh chàng đã dò hỏi nhiều lần về việc mai t có đi làm ko.. Tôi từ chối mà ko cần nghĩ... Mánh lới? Ko. Kiêu kì? Ko. Tôi muốn đi chứ, tôi muốn nhìn thấy nụ cười của anh chàng chứ, nhưng ko biết tại sao tôi lại từ chối.. Tôi lại sợ ư? Lúc từ chối thì ko.. Tiếc ko? Tôi ko biết.. T còn ko hiểu nổi bản thân..
Ko ngủ đựơc thì nghĩ, mà đã nghĩ thì lại ra vấn đề.. Lỡ anh chàng này là gay, lỡ anh chàng này ăn chơi, lỡ anh chàng này miễn cưỡng gặp tôi.. Tại sao tôi lại được giới thiệu cho anh chàng? Tại sao chưa có người yêu? (Thật buồn cười vì ttôi quá nhiều nỗi sợ hãi! Nhiều đến mức cứ như ttôi sợ giùm cho mọi người.. ).. Khi mất ngủ tôi hay nghĩ lung tung, nghĩ nhiều đến mức có lẽ xâu chuỗi lại sẽ thành kịch bản phim cũng nên.. Lẽ ra tôi ko nên để anh chàng chọn quán, uống trà sữa sẽ làm tôi mất ngủ..
Ngày 1 ( tiếp xúc+ mất ngủ)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net