Chương 3: Chung Ngọc quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dịch Hưng Hoa đẩy cửa phòng sách ra, nhìn thấy cô gái đứng trước cửa sổ sát đất, cơn tức giận trong lòng đột nhiên tan biến.

Mười năm không gặp, con gái thứ hai của ông Chung Ngọc đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, khí chất ưu nhã, cao ngạo, là dáng vẻ nên có của con gái nhà họ Dịch. Điều này làm cho ông rất vui, cảm giác thiếu cô sâu trong lòng cũng lặng lẽ vơi đi một ít. Ít nhất, cô trưởng thành rất tốt và mạnh khỏe, không vì vắng mặt ông mà trở nên tự ti khi sống dựa vào ông ngoại.

"Chung Ngọc." Giọng nói của ông không kìm được kích động.

Cô gái xoay người lại. Khuôn mặt xinh đẹp, đường nét tinh xảo, mái tóc ngắn xinh xắn gần đến tai, chiếc áo sườn xám thời thượng có họa tiết lá lớn tôn lên dáng người uyển chuyển nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Cô chính là Dịch Chung Ngọc, cô con gái thứ hai của nhà họ Dịch, sáng hôm nay đã đếnThượng Hải nhưng thà rằng ngồi tàu thuỷ đi một vòng sông Hoàng Phố cũng không muốn xuất hiện ở bách hóa Tinh Hoa. Nhưng mà, trong nháy mắt khi cô nhìn thấy ba cô, vẻ mặt cô thoáng buông lỏng, bất giác cắn chặt môi để xoa dịu gợn sóng trong lòng.

"Ba." Chung Ngọc mở miệng, có chút lạ lẫm như đối mặt với người xa lạ.

"Tốt! Tốt!" Dịch Hưng Hoa không nghe thấy giọng điệu khang khác của Chung Ngọc.

Chung Tú thò đầu ra từ phía sau Dịch Hưng Hoa, đôi mắt linh động đánh giá Chung Ngọc. Chung Linh thì từ bên cạnh đi qua, bước nhanh đến trước mặt Chung Ngọc, niềm vui ẩn chứa trong nụ cười dịu dàng của cô.

"Chung Ngọc, cuối cùng thì em cũng chịu về nhà!" Chung Linh nắm chặtlấy tay Chung Ngọc.

"Chị cả, em rất vui khi gặp chị." Ánh mắt Chung Ngọc dừng ở trên tay Chung Linh, cuối cùng nắm lại một chút, rồi lại lập tức rút tay ra, ngược lại nói với Dịch Hưng Hoa, "Ba, con muốn phòng ngủ ở phía đông đó."

"Đó là phòng của em!" Chung Tú phản ứng lại, không thể tin tưởng mà trừng Chung Ngọc.

Chung Ngọc lạnh lùng liếc Chung Tú, cao ngạo nâng cầm.

Tự khi cô sinh ra đó chính là phòng của cô, Hoàng Oánh Như chẳng những đoạt lấy cho con mình ở, còn tưởng nhét cô vào phòng cho khách, thật sự nghĩ rằng chính mình là chủ nhân của hoa viên nhà họ Dịch hả? Buồn cười!

Dịch Hưng Hoa do dự một lúc, sau đó dặn dò Chung Linh: "Chung Linh, giúp em ba con thu xếp đồ đạc để Chung Ngọc dòn vào, sắp xếp ổn thỏa trước khi ăn tối."

"Ba!" Chung Tú không nghĩ tới ba sẽ dung túng cho những đòi hỏi vô lý như vậy.

Cho dù vừa rồi Dịch Hưng Hoa có tâm muốn dạy bảo con gái thứ hai nhưng khi thực sự nhìn thấy Chung Ngọc, chỉ còn lại mong muốn bù đắp cho cô, không thể khiến một đứa trẻ xa nhà nhiều năm như vậy vừa trở về vì một căn phòng mà bị ấm ức. Tuy nhiên không phải cái gì ông cũng đồng ý, những con chó không thể ở phòng cho khách, cần thiết để ở chuồng chó sân sau.

Chung Ngọc không tỏ ý kiến, vốn dĩ  dùng để trêu cợt những người nào đó, hiện giờ mục đích đã đạt, mấy bé chó có thể công xuống sân khấu.

"Vậy con ở đâu?" Chung Tú thành vấn đề duy nhất chưa giải quyết.

"Không phải mẹ con tỉ mỉ bố trí phòng sao? Từ hôm nay trở đi, con dọn đến đó đi." Ý nghĩ của Dịch Hưng Hoa rất thẳng thắn, "Ba muốn nói vài câu với Chung Ngọc, các con đi ra ngoài trước đi."

Chung Tú tức muốn nổi điên thì Chung Linh kịp thời lại đây, dắt cánh cô tay, nửa nắm nửa đẩy đi ra phòng sách. "Ba, con xin lỗi, hành trình quá dài, hiện tại con mệt mỏi cần nghỉ ngơi."

Ai ngờ, Chung Ngọc cũng đi ra ngoài. Cô ấy đến chỉ để lấy lại phòng của mình, chỉ vậy thôi.

Dịch Hưng Hoa nhịn không được giáo huấn: "Chẳng lẽ không ai dạy cho con, khi trưởng bối không nói gì, con không thể tự tiện rời đi."

Chung Ngọc quay đầu, vừa lúc thấy những bức chân dung gia đình trên bức tường phía sau ba, nhưng không có bức chân dung gia đình nào có cô.

Cô không khỏi cười lạnh: "Vậy ba cảm thấy, là ai nên dạy cho con?" Đây là tự vả miệng đi!

Chung Ngọc đi ra phòng sách, đi đến cầu thang, cửa phòng khách rộng mở, có thể thấy Hoàng Oánh Như ôm vai Chung Tú ngồi trên sô pha, Chung Tú tức giận nói cái gì. Cô tuy rằng nghe không được nhưng đoán liền biết Chung Tú đang nói xấu cô, khóe miệng lạnh lùng nhếch.

"Tôi muốn ngủ, cơm tối không cần kêu tôi." Chung Ngọc dặn dò dì Cố đang canh gác cầu thang, chỉ có dì Cố biết ai là chủ nhân thật sự.

Dì Cố vâng.

Chung Ngọc đi lên lầu, chợt nghe Hoàng Oánh Như kêu cô.

"Chung Ngọc, bị đói đi ngủ không tốt cho sức khỏe, mẹ dặn dò bọn họ làm đồ ăn trước, ăn xong rồi lại nghỉ ngơi, được không?" Hoàng Oánh Như đuổi theo ra tới.

Chung Ngọc không quay đầu lại mà vẫn đi lên lầu.

Chung Tú đi đến bên mẹ, thấy bà có chút mất mát, không khỏi xông lên cầu thang chặn lại Chung Ngọc: "Chị hai, mẹ đang nói chuyện với chị đó, đây là  giáo dưỡng của chị sao?"

Xa nhà nhiều năm như vậy, khi trở về một lát, mọi người đều nói với cô về việc giáo dưỡng, cô lại muốn hỏi một chút, giáo dưỡng của tu hú chiếm tổ ở đâu? Ánh mắt Chung Ngọc lạnh lẽo, không nói một lời đi qua Chung Tú. Cô sẽ không hỏi, bởi vì không có giáo dưỡng tuyệt đối không phải cô.

Ở trong mắt Chung Tú, chỉ cảm thấy Chung Ngọc không coi ai ra gì, trong lòng tràn ngập lửa giận. Cứ tưởng rằng khi Chung Ngọc trưởng thành, bệnh công chúa bệnh cũng sẽ hết, không nghĩ đến càng nghiêm trọng, vừa không để mẹ vào mắt, một chút khóe mắt cũng không cho cô, chỉ chào hỏi với chị cả. Bởi vì chị cả là người vợ đầu tiên sinh, mẹ của Chung Ngọc là vợ kế, mẹ cô là vợ thứ ba, cho nên Chung Ngọc luôn không chịu nhận mẹ cô, cả cô và Chung Kiệt.

Chung Tú vừa định đuổi theo đi, Chung Linh giữ tay cô lại.

Hoàng Oánh Như cũng đi lên khuyên nói: "Chị hai con vừa trở về, chắc là rất mệt, cũng do mẹ suy xét không chu toàn. Con đó, đừng quên đã đồng ý với mẹ, mặc kệ chị hai con nói cái gì, làm cái gì, đều nghe con bé, nhường con bé, đừng làm ba con khó xử."

Chung Tú lòng dạ khó tiêu.

Chung Linh vỗ nhẹ tay Chung Tú một chút, đi xuống lầu.

Hoàng Oánh Như vòng cánh tay con gái, thân thiết mà nói: "Được rồi, mẹ cùng với con trang trí lại phòng một lần nữa, được không?"

Chung Tú lúc này mới gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn là không phục. Dịch Chung Ngọc! Tốt nhất đừng lại trêu chọc tới chỗ tôi, nếu không nhất định phải cho chị đẹp mặt!

A Viên nghiêm túc lau sàn nhà, dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, giống như là cãi nhau, không bao lâu lại có tiếng bước chân, nhưng cô cũng chưa cố ý lắng nghe, chỉ là nhìn chằm chằm vết bẩn, trong đầu toàn là lời nói của Mai Hương  nhất định phải lau đến soi gương được.

Chung Linh không để ý A Viên lắm, mang theo cô giúp việc trẻ Vọng Trúc đi đến trước cửa phòng Chung Ngọc, gõ gõ cửa. Chỉ một lát sau, cửa mở, Chung Ngọc chân trần đứng ở trong cửa, tóc còn ướt.

"Em hai, quấy rầy." Chung Linh mỉm cười, "Người giúp việc của em bắt đầu ho khi xuống thuyền, nên đã vội vàng đến bệnh viện. Đây là Vọng Trúc, mẹ cố ý chuẩn bị cho em, có yêu cầu gì cứ sai bảo cô ấy."

Chung Ngọc liếc nhìn Vọng Trúc một cái, người này trông khá đẹp, nhưng ánh mắt có vẻ hơi phù phiếm. Cô vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa, liền nhìn thấy một người giúp việc không ngẩng đầu, đang cố gắng lau sàn nhà.

Cô nhớ rõ lúc nãy cô mớivào phòng, cô gái nhỏ này đang lau nhà, sau đó cô đi tắm rửa, Chung Linh và dì Cố sắp xếp phòng, ít nhất một tiếng, thế nhưng còn đang vùi đầu lau.

Chung Ngọc nhướng mi, đẩy Vọng Trúc ra, đi đến trước mặt A Viên, khom lưng nâng cằm cô ấy lên, kiêu ngạo nhìn: "Liền cô."

Vẻ mặt A Viên đờ đẫn.

Chung Linh phản ứng cực nhanh: "Được, lát nữa chị nói với dì Cố một tiếng. Cô ấy mới tới, còn muốn dạy dỗ."

Chung Ngọc đi về phòng, Chung Linh cũng đi theo, đóng cửa lại.

Vẻ mặt Vọng Trúc ghen ghét, đột nhiên đi về phía cầu thang, suýt chút nữa dẫm lên tay A Viên. A Viên sợ tới mức co người lại, Vọng Trúc phỉ nhổ bản thân, còn như lọt vào trong sương mù, không biết mình đã được cô hai nhà họ Dịch chọn làm hầu gái bên cạnh.

Trong phòng, Chung Linh nhìn Chung Ngọc lên giường, thở dài.

"Chung Ngọc, chị có lời muốn nói với em." Cô em gái này từ nhỏ đã có chính kiến ​​của mình, nhưng ai bảo cô là chị cả chứ.

"Chị cả nếu muốn nói về người phụ nữ bên ngoài kia, còn có hai đứa con của bà ta, xin chị đừng mở miệng." Khuôn mặt Chung Ngọc giống như đắp một màng sương lạnh.

"Đó không phải phụ nữ bên ngoài gì cả, em không thể gọi bà ấy như vậy." Chung Linh vô cùng kiên nhẫn.

"Vậy em nên gọi bà ấy là gì?" Chung Ngọc lạnh lùng cười, "Cô giáo?"

Hoàng Oánh Như vốn là gia sư của Chung Linh, tuy nói Dịch Hưng Hoa không tính chồng già vợ trẻ, nhưng tuổi tác cũng có chênh lệch khá nhiều. Bởi vì thân phận như thế, trở thành nữ chủ nhân hà họ Dịch, tự nhiên cho người ta phê bình, nhưng mà vật đổi sao dời, hiện giờ bà là phu nhân đàng hoàng của Dịch Hưng Hoa.

Chung Linh đi đến trước cái tủ, quay đầu lại nghiêm túc nói: "Em lại đây xem."

Dù gì Chung Ngọc vẫn tôn trọng Chung Linh, dần dần dừ dừ đi đến bên cạnh cô.

Chung Linh mở tủ ra, bên trong có rất nhiều đôi giày khác nhaucó đủ loại giày dép của phụ nữ, kích cỡ từ nhỏ đến lớn, tất cả đều mới tinh, giống như bảo vật tinh xảo. Dịch Hưng Hoa mỗi lần đi ra ngoài, nhìn thấy giày trên chân của những cô bé thật xinh đẹp, ông sẽ nghĩ ngay đến việc mua cho Chung Ngọc một đôi, rồi lại không biết số giày nên mỗi một kiểu dáng đều lấy mấy đôi, vì vậy mới có một tủ giày lớn thế.

"Chị biết em không muốn thừa nhận mẹ, nhưng đừng làm ba quá khó xử. Đây là hiếu đạo, cũng là lễ phép, đừng làm dòng họ của em hổ thẹn. "Chung Linh nói, có lễ phép nhiều so với Chung Tú, lời nói cũng có trọng lượng.

Ngay sau đó, Chung Linh lấy ra một đôi dép, ngồi xổm xuống tự mình mang cho Chung Ngọc, dặn dò ở đây không phải Singapore, cẩn thận buổi tối cảm lạnh rồi sau đó đi ra khỏi phòng.

Chung Ngọc nhìn chằm chằm từng đôi giày, khuôn mặt trước sau không hề ấm áp.

Ba cũng sẽ nghĩ đến việc mua cho cô  một đôi? Hay là trước hết muốn mua cho Chung Tú mới nhớ đến đứa con gái thứ hai bị ông vứt bỏ ở nhà ông ngoại này, giống như ông yêu thương chiều chuộng Hoàng Oánh Như thành phu nhân, nhưng lại bỏ rơi mẹ cô như một chiếc giày.

Chung Ngọc dùng sức đóng lại cửa tủ, xoay người ngã vào giường đệm mềm mại, cuốn chăn che lại đầu. Cái nhà này, đã không có hết thảy cô quen thuộc, đừng tưởng rằng mấy đôi giày tiện thể mua này là có thể đổi được sự tha thứ của cô.

Thời tiết sáng nay khá tốt, Chung Linh một bộ quần áo giản dị và một chiếc áo choàng, đi đến nhà kính. Chăm sóc hoa cỏ là việc mà mỗi ngày cô sẽ làm.

Dọc theo đường đi, khu vườn được thiết kế rất đẹp, cứ như bước vào cõi thần tiên, nhưng vẻ mặt Chung Linh lại có vẻ không vui.

Cứ tưởng trốn về nhà mẹ đẻ là có thể bỏ người đó lại, nhắm mắt làm ngơ, ai ngờ tối hôm qua người nọ mang theo hành lý lại đây, thế mà muốn ở nhà mẹ đẻ với cô. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.  Mỗi lần cô không vui về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn, anh đều cho qua, mà cô cũng cho rằng lấy thể diện của Tịch đại công tử, bất luận thế nào cũng không thể hạ thấp thái độ đến mức này, kết quả cô coi nhẹ anh. Giờ thì hay rồi, nơi thanh tịnh duy nhất của cô mà cũng có bóng dáng của anh, tránh cũng không thể tránh.

Hôn nhân của Chung Linh và Tịch Duy An là lệnh của cha mẹ. Đặt ở thời nhà Thanh, đó là liên hôn giữa gia đình học giả và tướng quân nhac cao cửa rộng, địa vị hai nhà đương nhiên là tương đương nhau.

Nhưng làm con gái lớn nhà họ Dịch, Chung Linh từ nhỏ được Dịch lão phu nhân nuôi dạy, học cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, còn kế thừa kỹ năng điều chế hương của nhà họ Dịch trong xương cốt thấm vào văn hương, hành động lời nói đều lộ ra tài tình. Chung Linh như vậy, mặc dù biết mình không thể tự quyết định hôn sự, trong lòng cũng từng phác hoạ ra dáng vẻ của trượng phu tương lai, một vị tri âm có thể hòa hoepj chung sống, ít nhất cũng là người lịch sự văn nhã.

Nhưng mà, Tịch Duy An và Chung Linh lớn lên hoàn toàn trái ngược nhau, từ nhỏ đi theo Tịch lão gia tử sờ báng súng lớn lên, cách suy nghĩ trực tiếp đến dã man, động một chút nói bắn chết, nắm đấm vĩnh viễn nhanh hơn một bước so với lời nói, hoàn toàn điên đảo tư tưởng Chung Linh, căn bản không thể nào nói chuyện. Lần này Chung Linh về nhà mẹ đẻ, một lần ở hai tháng, nhìn như nguyên nhân gây ra là Tịch Duy An ngại người hầu không có quét sạch sẽ lá rụng, quất họ hai roi, nhưng thật ra tảng băng dày ba thước, không phải một ngày là có thể kết thành, cô đã chịu đủ sự thô lỗ của anh rồi.

Nghĩ đến đây, Chung Linh thở dài, chợt ngửi thấy hương hoa mai, trong lòng biết đã đến vườn mai nhỏ, giương mắt vừa thấy lại sững sờ tại chỗ. Trên cành mai bên cạnh lối đi, có một tấm biển gỗ viết sáu chữ đỏ như máu - Kẻ nào ngắt hoa sẽ chết!

Cô không cần nghĩ cũng biết là ai viết, nhưng làm sao anh biết gần đây thường có người ngắt mai. Xem đi, lại tới nữa! Tuy rằng cây mai bị ngắt làm cô cảm thấy tiếc hận, nhưng cách làm của anh sẽ làm cô tức giận. Chuyện có bao lớn chứ, đến nỗi bắt mạng người để đe dọa sao? Tại sao anh luôn không hiểu không rõ triều hoa tịch nhặt [1] đáng quý, khoan dung so trừng phạt càng có thể giải quyết vấn đề chứ?

"Kẻ, nào, ngắt, hoa, sẽ, chết." Chung Tú từ phía sau ôm lấy Chung Linh, vốn dĩ muốn chào hỏi, không ngờ lại thấy bộ dạng như vậy nên bật cười, “Anh rể thật là hài hước! "

"Anh ta cũng không phải nói đùa." Chung Linh nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng lại tức giận.

Mỗi người đều có thể đoán được là Tịch Duy An làm, có thể thấy được  thanh danh bạo lực của anh có bao nhiêu vang dội. Nếu không phải vì cha cô kiên quyết từ chối mua trái phiếu mà chính phủ buộc phải đẩy cho cộng đồng doanh nghiệp trong hai ngày qua, Tịch Duy An ra mặt
thu phục, giải quyết phiền toái giúp cha cô, cô mới sẽ không nén giận. Cô biết, nhà họ Dịch cần nhà họ Tịch, nếu muốn vững vàng dừng chân ở Thượng Hải chiến loạn khó bình này.

Chung Tú ngẩn ngơ, đành phải thay đổi đề tài: "Ba nói ăn cơm sáng, bảo em kêu chị đi." Chu miệng, "Nhưng một chút em cũng không muốn đi, lại phải gặp chị ấy!"

Chung Linh ôm cánh tay Chung Tú, dịu dàng cười, đi đến đại trạch. Mặc kệ như thế nào, đây là vùng an toàn của cô, địa bàn của cô và ngay cả khi anh ta đến, cô luôn có cách để trốn tránh.

---------
[1] Thành ngữ có nghĩa là: hoa rơi buổi sáng, buổi tối hái về.  Ẩn dụ là gợi lại quá khứ, nhớ lại chuyện cũ.  Từ ngữ trong tác phẩm "Nhặt hoa ban mai" của Lỗ Tấn.
Có lẽ ý của Chung Linh đại loại là ngắt hoa cũng hong sao, quan trọng là niềm vui khi trồng hoa và ng ngắt hoa cũng vui á.

-------
Chương này hơi dài nên có trễ xíuu.

Hình như khúc này hong đc lên phim nè.

Cổ nhân có câu:"Đẹp trai không bằng chai mặt" =)))))))

Ôi má ơi tui mắc cười đôi gà bông này quá =))))))

Mấy bà bên bển toàn cười vô mặt Tịch tư lệnh khum =)))) khi nào có cmt hay tui dịch lun.

Đường tiên sinh khi nào debut đây ta?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net