Chương 6: Đêm giao thừa kinh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Tú chạy đến phòng của Chung Ngọc. Căn phòng này vốn là của cô nhưng khi Chung Ngọc về thì đoạt đi mà bây giờ căn phòng không có chủ nhân, chỉ trong hai tháng, đồ đạc, vật dụng, thậm chí cả hương vị đều thay đổi.

Cô tựa như một con ruồi không đầu đảo quanh giữa phòng, những lời Chung Ngọc nói vẳng bên tai. Mẹ là vợ bé của ba cô, cô là con của vợ bé. Mà từ khi cô có ấn tượng đến bây giờ, coi vẫn luôn ở hoa viên nhà họ Dịch, tự cho mình là tam tiểu thư, cho rằng Chung Ngọc đối lạnh nhạt và khinh miệt cô chỉ là vì tính cách xấu và ghen tị. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng đó là lỗi của mẹ mình, biết rõ ba cô có vợ là Chu thị, lại có thể yên tâm sống trong nhà của hồi môn của Chu thị, trước năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 13 căn bản không có danh phận. Buồn cười nhất chính là, mẹ luôn dạy cô, con gái phải tự tôn tự ái, không thể tổn hại danh dự gia tộc.

Chung Tú càng nghĩ càng tức giận, cô vơ lấy một cái bình và định đập vỡ nó. Tố Cúc ngăn cản cô, liều mạng lắc đầu. Cô lại nâng giá vẽ lên, lúc này lại bị A Viên giành trước một bước, lấy thân bảo vệ.

"Tam tiểu thư, những cái này đều là đồ của nhị tiểu thư, cô không thể làm như vậy." A Viên khẩn cầu.

"Cô xem tôi có thể hay không!" Chung Tú vừa nghe "Nhị tiểu thư", liền giận sôi máu. Tất cả là Chung Ngọc sai, Chung Ngọc nếu không quay lại, cái nhà này vẫn là của cô!

A Viên xoay người, dang ra hai tay. Tố Cúc để bình hoa xuống rồi chạy lại, cố ý vô tình ngăn trở bước chân của Chung Tú.

"Tránh ra." Chung Linh xuất hiện ở cửa phòng, trên mặt nhìn không ra biểu tình.

Không biết vì sao, A Viên và Tố Cúc đồng thời cảm thấy áp lực, bất đắc dĩ mà tránh ra.

Chung Tú nhìn Chung Linh một cái, dừng lại hành động. Chung Ngọc có sai, mẹ cô lại làm sao vô tội? Nào biết ngay khi cô do dự, cô nghe thấy một âm thanh bên cạnh mình.

Chung Linh bất ngờ đập vỡ bình hoa, sau đó đi đến nắm lấy giá vẽ trên tay Chung Tú quăng mạnh xuống đất. Hoa rơi vãi khắp nơi, giá vẽ thì gãy thành nhiều khúc.

Chung Tú hoảng sợ, nhưng mà Chung Linh còn chưa có xong, đến trước bàn trang điểm cầm hộp trang sức ném đi, châu báu trang sức đầy sàn.

A Viên khuỵu gối trước hộp trang sức, tiếc đến gần chết.

Chung Linh quay qua nhìn Chung Tú nói: "Em nhìn thấy chưa? Lần sau chọn mấy thứ này đập." Ngay sau đó phân phó Tố Cúc và A Viên, "Các cô đi xuống đi."

Tố Cúc vội vàng kéo A Viên đi ra ngoài, A Viên ngơ ngác mà ôm hộp trang sức, lùi lại ra cửa phòng.

Chung Tú ấp úng: "Chị cả......"

Vẻ mặt Chung Linh trầm như nước: "Bất cứ lúc nào cũng không thể mất bình tĩnh, càng không thể để người làm thấy."

Chung Tú nhịn không được nói: "Tại em bị chị ta làm tức giận đến...... Hoàn toàn không giống bản thân em. Chị ấy giống y hệt hồi nhỏ, luôn làm người ta chán ghét, làm trong nhà gà chó không yên!"

"Chung Tú, cha là trưởng bối, chị là chị cả, có thể phê bình em ấy nhưng em không thể." Chung Linh lời nói thấm thía, "Theo ý của em, Chung Ngọc chỉ là kiêu căng ương ngạnh, nhưng cha luôn luôn nghiêm khắc với chúng ta, còn với Chung Ngọc thì rất kiên nhẫn. Sao em không nghĩ là tại sao?"

Chung Tú suy đoán: "Có lẽ là ba cảm thấy áy này với mẹ của Chung Ngọc, có lẽ Chung Ngọc xa nhà từ nhỏ......"

"Chị lúc ấy rất nhỏ nhưng nhớ rất rõ ràng ——" Chung Linh lâm vào hồi ức.

Khi đó Dịch Hưng Hoa đã xây một biệt thự nhỏ cho Hoàng Oánh Như ở bên ngoài, Chu thị làm ầm ĩ cả ngày, muốn giữ lại ông nhưng lại làm ông dọn ra ngoài. Lúc sau, Chung Ngọc liền bắt đầu bị bệnh, luôn đau ốm. Có đôi khi là cảm, có đôi khi là té bị thương, mỗi lần đều có thể thành công kêu Dịch Hưng Hoa trở về chăm sóc Chung Ngọc.

Thời gian lâu rồi, Dịch Hưng Hoa bắt đầu nghi ngờ, có một lần bí mật về nhà, thế nhưng phát hiện Chu thị ngâm Chung Ngọc trong nước lạnh, không màng Chung Ngọc khóc lóc van xin. Sau đó bác sĩ nói Chu thị có vấn đề về tâm lí, vừa yêu vừa hận chồng đã dẫn đến hành vi bệnh hoạn với con gái.  Chính vì những trải nghiệm thời thơ ấu như vậy mà Chung Ngọc mới căm ghét Hoàng Oánh Như, cho rằng Hoàng Oánh Như là ngọn nguồn bất hạnh của mẹ cô, cũng làm cô mất đi tình thương của mẹ.

Chung Tú đã vô cùng sốc khi nghe Chung Linh kể cong. Cô không thể tưởng tượng nổi một đứa trẻ sẽ phải đối mặt với sự ngược đãi của mẹ ruột, mối quan hệ cha mẹ rạn nứt, còn có nỗi sợ hãi và hoảng loạn về thể xác lẫn tinh thần như thế nào nữa.

"Em đi tìm chị ấy về!" Chung Tú cắn răng một cái, xoay người phải đi, "Hôm nay là giao thừa, chị ấy không thể ở khách sạn, chuyện khác về sau lại nói!"

Chung Linh giữ chặt Chung Tú, vui mừng gật gật đầu: "Đã trễ thế này, không thể quấy rầy cha, ngày mai chị đi với em."

Chung Kiệt ở trong hoa viên ngắm sao một lát.

Trời đông giá rét sao trời tiêu điều, ánh sao mờ ảo khiến anh không khỏi bồi hồi nhớ về tuổi thơ của mình. Khi đó anh mới chuyển đến hoa viên nhà họ Dịch, chị hai chưa bao giờ nói chuyện với anh nhưng chị cả lại đối xử rất tốt với anh, ba người cùng học toán với ba, chị hai tham gia khá miễn cưỡng, một mình ngồi ở trên cửa sổ chơi búp bê,  nhưng mà ba ra đề, người có đáp án chính xác và trước nhất chắc chắn là chị hai. Mỗi lúc khi đấy ba rất kiêu ngạo, chẳng sợ chị hai đã chạy mất, ông vẫn sẽ ở trước mặt anh và chị cả khen cô thông minh. Ở trong ấn tượng của anh, ba thương yêu nhất chị hai, là bởi vì chỉ giống ông ấy nhất, kế thừa đầu óc làm ăn của ông.

Đến nỗi chuyện của mẹ anh, anh luôn biết là đáng hổ thẹn, nhưng bà là người sinh ra mình, anh không thể phân xử đúng sai. Mẹ không phải là người xấu, mẹ cũng chưa bao giờ ác ý với Chung Ngọc, thậm chí còn lấy lòng, theo anh thấy vậy là đủ rồi. Chuyện quá khứ không thể nào thay đổi, để nó qua đi thì tốt rồi.

Chung Kiệt nghĩ vậy, thở dài một hơi, đang muốn đi vào nhà chính lại nghe thấy tiếng khóc nức nở rất nhỏ, sau đó phát hiện một bóng người đang ngồi xổm sau giá hoa hồng. Anh vòng qua thì thấy một cô gái rất xinh, chỉ là có chút gầy. Anh nhớ cô tên là A Viên, là hầu gái bên cạnh chị hai, hơn nữa rất thiện lương. Hôm chị hai làm từ thiện, anh có sai cô làm việc, làm vừa nhanh vừa giỏi.

"Làm sao vậy?" Chung Kiệt hỏi.

A Viên hoảng sợ ngẩng đầu, thấy rõ là Chung Kiệt, vội vàng lau nước mắt, đứng dậy, cầm chiếc hộp trang sức đã vỡ trên tay.

Chung Kiệt lấy hộp trang sức mở ra, vòng ngọc bên trong đứt thành hai đoạn, những trang sức khác cũng hư hao hết.

"Chung Tú làm?" Anh quá hiểu biết em gái mình.

"Là...... Là đại tiểu thư." A Viên ấp a ấp úng.

Chung Kiệt ngẩn ra, hoàn toàn tưởng tượng không ra hình ảnh chị cả tức giận, nhưng đã biết A Viên vì sao khóc.

"Đừng sợ, những trang sức quý đều cất trong tủ sắt ở ngân hàng, lúc tham gia yến hội mới có thể lấy ra. Mấy cái này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền." Anh cười cười, đóng lại hộp, "Tôi đi tìm người thử xem có thể sửa không."

A Viên cảm kích đến mắt lại đỏ, không cần suy nghĩ liền quỳ xuống với Chung Kiệt: "Cảm ơn thiếu gia!"

Chung Kiệt vội vàng kéo cô lên: "Bây giờ đều là dân quốc, nhà tôi thuê là người làm, không phải nô lệ, không nên hở một tí liền quỳ xuống."

Chung Kiệt ôm hộp trang sức đi rồi, A Viên nhìn bóng dáng anh, mặt lặng lẽ đỏ. Cô chưa bao giờ biết, thì ra thiếu gia nhà có tiền còn có người như vậy, vừa biết trị bệnh cứu người, vừa đối xử tử tế với cô, hơn nữa còn rất đẹp.

"Thiếu gia đối với ai đều hiền lành như vậy, tôi có lòng tốt khuyên cô, chớ có si tâm vọng tưởng."

A Viên sợ hãi quay đầu lại thấy Vọng Trúc. Từ khi cô được nhị tiểu thư chọn, Vọng Trúc liền chưa hòa nhã với cô bao giờ.

" Tế đường sau khi cúng còn chưa dọn dẹp, lão gia phu nhân các tiểu thư chờ lát nữa phải đón giao thừa, làm xong rồi liền phải đi hầu hạ, đừng giống như đầu gỗ cọc chứ!" Vọng Trúc liếc A Viên một cái rồi đi.

Hầu gái bên người càng có nhiều cơ hội được người chủ thưởng, Vọng Trúc đã muốn vị trí kia rất nhưng A Viên cũng không quá hiểu ích lợi trong đó, bởi vì áy náy, Vọng Trúc bảo cô làm gì cô liền làm đó, sẽ không nghĩ đến kia vốn là việc Vọng Trúc nên làm.

Lại nói Chung Kiệt trở lại sảnh lớn, chợt thấy ba lao ra khỏi phòng sách với vẻ mặt hoảng hốt.

"Chung Ngọc bị bắt cóc!"

Chung Ngọc bị trói ở không xa hoa viên nhà họ Dịch, tuy rằng cô phát hiện đường đến khách sạn không đúng lập tức nhạy bén nghĩ cách chạy thoát, kết quả vẫn bị bọn bắt cóc mang đi.

Khi chiếc bao trùm đầu cô được lấy đi, truóc mắt sáng lại, Chung Ngọc phát hiện mình đang ở trên một khoang thuyền, một chàng trai che mặt ngồi đối diện cô xem một quyển 《 Luận Ngữ 》. Cô nhanh chóng phán đoán một chút, phát ra tiếng ô ô muốn nói chuyện. Chàng trai hiểu ngay, lấy đi cuộn vải trong miệng Chung Ngọc.

"Trên đường các người đến đây, vượt qua hai lần tuần bộ, bình an đến bến tàu, có nghĩa là sau lưng có người chống lưng, nhưng cho dù nhà họ Dịch cho tiền cũng không chia tới mấy người, hà tất mạo guy hiểm. Anh rể của tôi Tịch Duy An là phó tư lệnh tùng hỗ canh gác, tôi lại là Hoa kiều Singapore, cuối cùng tra ra là ai làm, anh cho rằng chỗ dựa của anh sẽ nhận tội? Còn không phải đẩy mấy người ra chịu chết!" Chung Ngọc cho rằng người này chỉ là một tên vô lại, nhưng tư thái cao đọc《 Luận Ngữ 》 không giống người bình thường, có lẽ là một người thông minh.

"Nhị tiểu thư sao không nói thẳng?" Một đôi mắt ưng của chàng trai mị cười.

"Nhẫn kim cương và vòng cổ trên người tôi trị giá hơn ba vạn, trong túi còn có chút ít tiền mặt, cho anh hết! Cầm tiền cao chạy xa bay, không thể hơn so với thay người bán mạng sao?" Chung Ngọc từ trong ánh mắt đối phương thấy được hứng thú, rất tốt.

Lúc này, một tên bắt cóc che mặt khác vén rèm đi vào, nói với chàng trai: "Vốn dĩ muốn bắt Dịch Hưng Hoa, tự cô ta đưa tới cửa tới, mặc kệ, chúng ta cập bờ trước trên bờ sẽ có người tiếp ứng."

Chàng trai nhạy bén hỏi: "Không phải nói đưa người ra khỏi Thượng Hải trước hay sao?

Tên bắt cóc cừa khinh: "Mày mới đến, nói nhiều như thế làm gì? Phía trên nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế." Chàng trai an tĩnh một lát, đột nhiên rút chiếc nhẫn kim cương trên tay Chung Ngọc ra, sau đó kéo sợi dây chuyền trên cổ cô ra, nói: "Anh biết không? Chỉ hai thứ này thôi đã ba vạn."

Kẻ bắt cóc lộ ra tham lam và đến gần chàng trai.

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, tay của chàng trai để sau lưng không biết khi nào có một phen chủy thủ, hung tợn thọc vào trái tim đối phương, làm người mất mạng ngay tức khắc.

Chung Ngọc nhanh chóng lui về sau, cố nén cảm giác khó chịu khi nhìn thấy người chết. Trong một đêm đã nhìn bốn lần mưu sát thì ra sẽ quen không sợ đến nỗi chân mềm nữa.

Chàng trai từ vũng máu nhặt lên nhẫn kim cương, đeo vào ngón út, cất vòng cổ kĩ rồi nắm lấy Chung Ngọc.

"Anh muốn làm gì?" Chung Ngọc lúc này mới lộ ra biểu cảm sợ hãi.

Chàng trai lôi Chung Ngọc ra khoang thuyền, Chung Ngọc đã nhìn thấy trên bờ vài bóng dáng đong đưa.

"Dịch nhị tiểu thư, tôi nhận lấy nhẫn của cô, cô có thể đi rồi." Chàng trai nghĩ thầm quả nhiên Chung Ngọc nói đúng, muốn bắt hắn làm người chịu tội thay, cũng may hắn thông minh.

Chung Ngọc khó thở, mỗi người trên bờ đều cùng một đám với người này, cô đi như thế nào?

Chàng trai phảng phất nhìn thấu tâm tư của Chung Ngọc: "Trên bờ đều đang đợi cô, rơi vào trong tay bọn họ thì tội chết có thể miễn tội sống khó tha, có thể trốn thoát hay không thì xem mạng của cô!"

Vừa dứt lời, chàng trai đẩy Chung Ngọc xuông sông.

Chung Ngọc muốn mắng người, lại uống một ngụm nước. Lạnh lẽo từ ngoài đến trong làm cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, không thể so đo với tiểu nhân, phải trốn nhanh lên! Nghĩ vậy, cô cởi giày, cởi áo khoác, cố gắng bơi lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net