Chương 8: Lan trong rừng vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* 空谷幽兰: Hoa lan trong sơn cốc. Chỉ sự xinh đẹp, nổi bật giữa sơn cốc, thanh lịch, cao thượng,... Đọc đi cái biết chỉ ai lìn =)))

Ngày ấy sau cơn mưa, Ngữ Lan che ô cho Chung Linh, Chung Linh cầm chiếc túi gạc thêu đầy hoa đào đi bên ven đường. Một chiếc xe quân sự gần như đi lấn lên lề đường, vô số vết bùn văng lên váy của Chung Linh.

Ngữ Lan tức giận muốn đuổi theo lí luận, Chung Linh đã giữ cô lại vì không có ý định tranh cãi với người khác. Loại  chuyện này chỉ là xui xẻo mà thôi, có lẽ đối phương cũng không phải cố ý, hơn nữa Chung Linh đối với quân nhân luôn cảm giác thư sinh gặp võ tướng, có thể tránh liền tránh.

Xe quân sự đã chạy xa nhưng ai biết nó lại về, một phó quan từ trên xe nhảy xuốn, cúi người xin lỗi Chung Linh, còn nói tư lệnh của anh mời Chung Linh lên xe, đưa cô về nhà làm xin lỗi.

Chung Linh làm sao có thể đồng ý lời mời của một người lạ và ngay lập tức từ chối. Phó quan lại không thuận theo không buông tha, hỏi cô ở chỗ nào, ngày khác có thể tới cửa tạ lỗi.

Nếu không phải vừa lúc xe nhà mình đến đón, Chung Linh thật sự có chút chống đỡ không được. Nhưng mà, sau khi lên xe, vừa lúc mặt đối mặt với xe quân sự chạy đi làm cô nhìn thấy vị tư lệnh mặc quân phục chỉnh tề trên xe. Tuổi ngoài dự đoán còn rất trẻ, diện mạo oai hùng, chỉ là cặp mắt đen nhánh  nhìn cô thật sâu kia làm trong lòng bất an, cảm giác mình giống như thành con mồi bị báo đen theo dõi.

Nhưng Chung Linh không bao giờ tưởng tượng được, vị tư lệnh kia, cũng chính là Tịch Duy An, cuối cùng lại thành chồng của cô. Trước nay không nghĩ đến chính mình sẽ gả cho một quân nhân, huống chi ấn tượng đầu tiên đố với anh cũng không tốt, nhưng mà ba gật đầu, cô không có cách nào phản đối.

"Thật quá đáng!" Chung Tú nghe Chung Linh nói xong, tức giận đứng lên, "Trên đường lớn còn dám công khai cản người!"

"Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, so với những hành vi sau này của người nọ, lại có là gì?" Phái người theo dõi, công khai theo đuổi, lại từ gia tộc cường thế tham gia, Tịch Duy An dùng bất cứ thủ đoạn nào, không phải do cô nói một chữ "Không" là được.

"Tính tình chị hai không tốt, nhưng có câu chưa nói sai, anh ta hoàn hoàn toàn toàn là tên cường đạo." Chung Tú thế mới biết hôn sự này từ đầu đến cuối, "Ba sao có thể đồng ý hôn sự như vậy!"

"Có lẽ ba cũng có nỗi khổ riêng." Chung Linh cúi đầu. Cô là con gái lớn, đứa con đầu tiên của nhà này, gánh vác chính là trăm phần trăm kỳ vọng của ba, cho nên cô chỉ có thể tiếp thu.

Bên này Chung Linh và Chung Tú kể về quá trình quen biết Tịch Duy An, bên kia Tịch Duy An và Chung Ngọc cũng nói đến việc này.

Chung Ngọc vốn dĩ gọi lại Tịch Duy An, là vì hành động lúc cơm tất niên nên xin lỗi anh, đồng thời cũng cảm ơn anh cứu chính mình. Nếu không phải Tịch Duy An phái binh lính điều tra khắp nơi, làm bọn bắt cóc áp lực, chỉ sợ kết cục của cô bi thảm.

"Cho dù chị em muốn hái trăng trên trời anh cũng nghĩ cách làm được, huống chi việc nhỏ này." Tịch Duy An hào phóng xua tay, "Người một nhà không cần phải nói cảm ơn, nếu như em có lòng thì thường xuyên trò chuyện với chị em đi, cổ rất lo lắng cho em."

Chung Ngọc gật gật đầu.

"Còn có, anh vừa gặp là đã yêu chị em." Tịch Duy An cho rằng cần thiết làm sáng tỏ.

Anh vĩnh viễn đều sẽ không quên, chính mình vô tình liếc nhìn, trên cửa kính của ảnh viện Hồ Giang có lớn lớn bé bé ảnh của nhiều người đẹp, chỉ có một bức ảnh của một người phụ nữ hơi nghiêng người với khí chất lạnh lùng, độc đáo làm cho anh thương nhớ ngày đêm. Anh tìm khắp Thượng Hải cũng không thấy giai nhân, định bỏ cuộc thì tình cờ gặp cô sau một ngày mưa gió ấy, cuối cùng biết được cô chính là đại tiểu thư nhà học Dịch - Dịch Chung Linh.

"Đây là duyên phận trời định." Tịch Duy An cường điệu, "Nếu là lần đầu tiên gặp mặt cô ấy liền lên xe của anh thì không đáng anh đến cửa cầu hôn. Tất cả đều như anh suy nghĩ, ưu nhã, dịu dàng , rồi lại kiên cường độc lập, không có cô gái nào có thể so sánh với cô ấy."

"Anh rể có ánh mắt." Chung Ngọc cười cười, xem ra Tịch Duy An đối với chị cả còn tính thiệt tình. Hai người nói chuyện đi rồi, không nhìn thấy Ký Ngư đứng ở góc khuất nơi đó.

Ký Ngư mặt tái mét, đôi mắt đỏ lên, gắt gao giảo khăn tay. Tại sao! Tại sao lại như vậy! Tịch Duy An vốn nên là của cô! Là cô biết anh trước, nhìn thấy anh trước, cũng xin ba nhờ bạn bè giới thiệu cho cô. Chỉ sợ bản thân trèo cao không nổi, cô mới cố ý đến Hỗ Giang chụp ảnh, hy vọng có thể được đến anh ưu ái.

Ngày ấy, Chung Linh chỉ là đi cùng cô, cô cũng không biết thợ chụp ảnh đã chụp lại khoảnh khắc Chung Linh đang ngẩn người, treo trên tủ kính mời chào khách hàng. Mà bây giờ, cô đều không thể hận Chung Linh cướp đi người trong lòng của cô. Như Tịch Duy An nói, đây là duyên phận đi? Nhưng cô không cam lòng! Diện mạo của cô cũng không kém Chung Linh, chỉ cần là vì anh, cô có thể dịu dàng hơn Chung Linh gấp trăm lần ngàn lần! Cô cũng chỉ thua một cái cơ hội mà thôi!

A Viên bị dì Cố đưa tới hậu hoa viên, chân tay luống cuống, thần sắc kinh hoảng thật sự. Cô ẩn ẩn biết là vì sao, rồi lại hy vọng chính mình đoán sai.

"Tôi thấy cô sạch sẽ thành thật lại dám trộm tài vật của chủ." Dì Cố giữ chặt tay A Viên.

"Tôi không có! Tôi thật sự không có!" Mặt A Viên mặt đỏ bừng. Đó là tài vật sao? Không tính đi!

"Cô giấy cái gì trong lòng? Lấy ra!" Dì Cố là nhận được tố cáo đếm, hơn nữa A Viên hoảng loạn càng làm bà hoài nghi, thấy A Viên đứng yên, dứt khoát vươn tay đi.

A Viên tự nhiên không chịu, đồ vật ở trong lòng ngực lại ở trong lúc xô đẩy rơi xuống, ấm nện rên mặt đất vỡ ra vương vãi nước, còn có một con cá thiếu đôi mắt và mang. Đó là Chung Tú ăn còn thừa.

"Nhà họ Dịch một cỏ một cây đều thuộc về chủ nhân sở hữu, không chấp nhận được nha đầu tay chân không sạch sẽ, cô lập tức trở về dọn đồ đạc rời đi nơi này!" Dì Cố cũng không bởi vì thứ nhỏ mà giảm bớt trách phạt.

A Viên gấp đến độ sắp khóc, cô cần công việc này!

"Xảy ra chuyện gì?" Chung Kiệt mỗi đêm tản bộ tiêu thực vừa lúc đi qua.

"Thiếu gia, nha đầu này tay chân không sạch sẽ." Dì Cố trả lời.

Chung Kiệt nhìn nhìn trên mặt đất, giọng điệu tùy ý: "Tôi nghe nói trong nhà cô ấy có mấy đứa em, sai cô ấy mang về."

Dì Cố ngẩn ra: "Này...... Thiếu gia, này không hợp nguyên tắc."

"Không có lần sau." Chung Kiệt cười cười, ngược lại sai A Viên, "Còn không dọn dẹp sạch sẽ?"

"Được rồi, xem mặt mũi thiếu gia." Dì Cố lắc đầu đi rồi.

A Viên ngồi xổm xuống, nhặt mảnh vỡ ấm sành, đau lòng mà cầm con cá.

"Trong nhà có bốn đầu bếp, trong nhà Lưu đầu bếp chuyên làm điểm tâm có sáu đứa con, mẹ tôi thấy ông ấy gánh trách nhiệm nặng, quy định có đồ ăn thừa sẽ cho ông ấy mang về nhà, cô làm như vậy, sẽ làm hỏng quy định trong phòng bếp." Trong giọng nói Chung Kiệt tràn ngập thất vọng, việc tuy nhỏ, nhưng lại là đạo lí àm người cơ bản.

"Thiếu gia, xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ muốn mang về, là Vọng Trúc nói có thể......" A Viên nghe ra sự thất vọng trong lời nói của Chung Kiệt, trong lòng không hiểu sao đau đớn, không khỏi giải thích.

"Người trong nhà nhiều, thị phi nhiều, về sau người khác nói cái gì, cô nghe, nghĩ kỹ rồi làm." Chung Kiệt xoay người đi rồi.

A Viên đứng yên tại chỗ thật lâu, cho đến gió lạnh làm khô nước mắt trong mắt cô, mới đi về phĩa phòng bếp. Cô không muốn lại giống kẻ ngốc nhẫn nại, cô muốn hỏi Vọng Trúc, tại sao lại hại cô? Trở thành hầu gái bên người nhị tiểu thư cũng không phải cô muốn tranh!

A Viên và Vọng Trúc đánh một trận, rất khó xem, nắm đầu vả mặt, xé tay áo đâm bụng, làm phòng bếp đều lộn xộn, cuối cùng tuy rằng bị mọi người khuyên khai, nhưng cũng không có giải quyết cái gì vấn đề, thậm chí kéo dài tới rồi ngày hôm sau, Nhà họ Dịch nhà ăn.

A Viên bưng cà phê cho Chung Ngọc, lại bị Vọng Trúc đưa đậu hủ cố ý vướng một chút, té ngã trên đất, làm vỡ ly cà phê, làm Chung Ngọc rất không vui.

"Ai, đây là nhị tiểu thư mang về, hiệu buôn tây sửa một cái 50 tệ, mà cái ly là nguyên bộ." Vọng Trúc lửa cháy đổ thêm dầu.

Mai Hương đều nhìn không được, âm thầm vỗ Vọng Trúc một chút.

Vọng Trúc không chịu im miệng: "A Viên, cô gây họa lớn rồi."

A Viên nhìn Vọng Trúc đắc ý, trong lòng rất khó chịu, nhìn về phía Chung Ngọc, nhưng Chung Ngọc xoa huyệt thái dương, nhìn đều không nhìn A Viên một cái, nói rõ không nghĩ quản.

"Chúng ta mở công ty bách hóa, nếu mọi thứ trên đời đều không hư, ai còn muốn đến bách hóa mua đồ?  Muốn con nói thì người ta sợ vỡ đồ, còn nhà mình, ước gì mỗi người đổi đồ dùng mới tốt, chân chính là tiền vô như nước." Chung Linh đã mở miệng, còn hỏi Dịch Hưng Hoa, "Ba, ba nói phải không?"

Dịch Hưng Hoa không để bụng: "Làm vỡ một cái cái ly mà thôi, đừng dọa nha đầu này, các cô đều đi xuống đi."

Vọng Trúc còn tưởng nói thêm một câu, lại bị Mai Hương một phen xả đi ra ngoài. A Viên cúi đầu, nhỏ giọng vô tức mà lui ra. Dì Cố đưa cho Dịch Hưng Hoa một danh sách, hoa viên trên không của bách hóa Tinh Hoa sắp tổ chức tiệc trà vũ, đặc biệt mượn đầu bếp của công quán Sasson chuẩn bị thực đơn.

"Chung Ngọc, không phải con muốn đến bách hóa hỗ trợ sao? Trước tiên làm cho tốt tiệc trà vũ." Dịch Hưng Hoa lại không xem, giao cho Chung Ngọc phụ trách.

Chung Ngọc vô cùng vui vẻ.

Dịch Hưng Hoa lại dặn dò Chung Tú: "Tiệc trà vũ hôm đó, con đến sớm một chút thay ba chiêu đãi một vị khách quan trọng."

"Khách quan trọng nào vậy ba?" Chung Tú kinh ngạc hỏi.

Dịch Hưng Hoa úp úp mở mở: "Nhìn thấy con sẽ biết."

Chung Ngọc cúi đầu uống cà phê mới đưa lại, khóe miệng hơi mím, phảng phất hoàn toàn hiểu rõ.
---------
Một phút quên lưu làm bù cả mấy tiếng @@


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net