truyện hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tình của mẹ. Tác giả: Alberto Morayia.

1. Cacla bước vào với bộ cánh sơ sài: áo len màu hạt dẻ, váy cộc chưa đến đầu gối, khi nàng với tay kéo cửa, váy bị kéo xếch lên, để lộ cả phần phía trên của đôi tất. Nhưng hình như ko nhận thấy, nàng bước vào vừa nhìn về phía trước, vẻ dò xét. Bước chân nàng thận trọng, mềm mại, có phần dò dẫm. Ngọn đèn duy nhất thắp sáng rọi vào Lêô đang ngồi trên đi văng. Phần còn lại của phòng khách ngập trong bóng tối âm u. - Má sắp xuống. - Cacla lên tiếng. - Bà đang thay quần áo. - Chúng ta cùng chờ! - gã đàn ông đáp, người nhô về phía trước. - Lại đây Cacla, em ngồi đây. Nhưng Cacla làm như ko nghe thấy. Nàng đăm đăm nhìn về quầng sáng tròn được tạo bởi tán đèn. Trong quầng sáng ấy mấy thứ đồ trang trí hiện lên với tất cả sắc màu và vẻ vững chãi của chúng, trong lúc những đồ đạc khác gần như ko có sinh khí và ko bền chặt, rải rác trong bóng tối. Nàng lấy đầu ngón tay lắc lắc cái đầu đung đưa của một thứ đồ sự Trung Quốc: một con lừa, trên lưng ngồi chễm trệ, giữa hai cái giỏ, một ông phật quê mùa, một người nông dáan béo tốt, bụng phệ, khoác áo Kimono in hoa. Lừa lúc lắc đầu và cacla, mắt cúi xuống, môi mím chặt, 2 má đỏ rực, chăm chú vào trò chơi của mình. - Anh ăn tối với gia đình chứ? - Cuối cùng nàng hỏi trong lúc vẫn đứng nguyên tại chỗ. - Dĩ nhiên. - Lêô vừa đáp, vừa châm thuốc hút - Liệu có làm phiền em ko? Vẫn ngồi trên đi văng, lưng cúi khom xuống, hắn ngắm nhìn cô gái với một sự chăm chú thèm khát: đôi cổ chân thanh mảnh, cai bụng phẳng, một nét mờ mờ giữa cặp vú nở nang, hai vai hẹp và cái đầu tròn, nặng nề trên cái cổ mảnh mai.

"Con bé mới đẹp làm sao!" - hắn nghĩ bụng.

Sau vài tiếng đồng hồ bình tâm, cơn thèm khát trong người hắn lại trỗi dậy; máu dồn lên hai má đỏ rực.

Cacla lại lấy tay lúc lắc đầu con lừa.

- Anh có thấy hôm nay, trong lúc uống trà, mà có vẻ hết sức bồn chồn ko? Mọi người đều nhận thấy.

- Đó là việc của má. - Lêô đáp.

Hắn cúi thêm về phía trước và làm ra vẻ hoàn toàn vô tình, tốc váy cô gái lên:

- Cacla em có biết em có đôi chân đẹp ko?

Và hắn quay về phía nàng bộ mặt đần độn và bị kích động, cố nặn ra một nụ cười vui vẻ giả tạo mà ko được. Ko đỏ mặt và cũng ko trả lời câu hỏi, Cacla vội vã bỏ váy xuống.

- Má ghen anh đấy, - nàng vừa nói vừa nhìn Lêô - Má làm cho ko ai sống nổi nữa chính là vì thế đấy.

Lêô phác một cử chỉ như muốn nói: "Tôi biết làm thế nào được?" Rồi ngửa người lên thành đivăng và bắt tréo chân lại.

- Em cứ làm như anh ấy! - Hắn nói một cách thản nhiên - khi thấy giông tố sắp nổ ra là anh ngồi im... Thế là giông tố qua đi và mọi thứ kết thúc.

- Đối với anh thì mọi thứ kết thúc, - cô gái nói khẽ, và như thể những lời sau cùng của người đàn ông làm thức tỉnh một cơn giận xa xưa và mù quáng của nàng - mọi thứ kết thúc với anh chứ đau có kết thúc với tôi, với chúng tôi... - nàng đặt tay lên ngực, môi run rẩy, mắt mở to vì giận dữ - đối với tôi là người sông với má tôi, thì cái đó ko bao giờ kết thúc cả.

Một phút im lặng.

- Nếu như anh biết - nàng nói tiếp, vẫn tức tưởi như thể nỗi giận hờn làm cho mỗi từ mang một âm sắc kì cục, xa lạ - nếu như anh biết nó ngột ngạt, ti tiện, xấu xa đến chừng nào... Cuộc sống thật khốn khổ! Ko ngày nào, ko ngày nào là ko chứng kiến...

Bóng tối tràn ngập trong phòng khách đến ba phần tư. Uất hận cuồn cuộn dâng lên trong lòng cô gái như một làn sóng tang tóc, rồi biến đi, tối tăm, ko để lại một chút bọt. Cô đứng im, lặng câm, mắt trừng trừng vì thù hận.

Hai người nhìn nhau. "Trời đất!" - Lêô nghĩ bụng, có phần sửng sốt trước thái độ dữ dằn như thế. - "Nghiêm trọng đấy!"

- Em hút thuốc nhé! - Hắn cất tiếng mời.

Và chìa hộp thuốc lá.

Cacla lấy 1 điếu và bước thêm một bước về phía đi văng.

- Thế quả thật em ko chịu nổi nữa à! - Hắn vừa hỏi vừa ngắm nhìn cô gái từ đầu đến chân.

Hắn thấy cô gật đầu. Cô có vẻ bối rối vì câu chuyện chuyển sang một ko khí tâm tình.

- Em này! Em có biết khi ko thể chịu đựng được người ta làm gì ko? Người ta đổi đời đấy.

- Rốt cuộc rồi tôi đến phải làm như thế thôi!

Lời lẽ cô gái có một cái gì đó như giả tạo. Với lại nàng thốt ra với cái ý thức giả vờ và lố bịch. Thế ra người đàn ông mà nàng ngày càng thêm căm giận một cách âm ỉ là như thế đấy chăng? Nàng nhìn hắn: ko tốt và cũng ko xấu hơn những kẻ khác; thậm chí tốt hơn, chắc hẳn là như thế, và được một định mệnh như thể đồng loã, ủng hộ - một định mệnh hắn để cho chín muồi trong suốt 10 năm. Hắn biết chờ đợi, và tối nay, trong phòng khách ảm đạm này, hắn giăng bẫy.

- Thế đấy! Em hãy đổi đời đi! Em đến ở với anh.

Nàng lắc đầu.

- Anh điên rồi...

- Em cứ tin anh! - Lêô dang tay, cầm váy kéo cô gái lại gần. - Má em, chúng ta sẽ đuổi cổ đi, sẽ tống khứ bà ta... và muốn gì, em cũng có cả, Cacla ạ.

Hắn kéo váy. Ánh mắt cuồng nhiệt lướt nhanh trên khuôn mặt kinh hoàng và lưỡng lự của cô gái đến mảng da thịt trần trụi hé lộ ở phía trên đôi tất. "Đưa cô ta về nhà mình - hắn nghĩ bụng - chiếm đoạt cô ta!". Hắn hụt hơi.

- Em sẽ có tất cả mọi cái em muốn: những chiếc áo dài, vô số áo dài... những cuộc du lịch... chúng ta cùng đi du lịch. Một cô gái xinh đẹp như em mà lại bị hy sinh như em, thì thật là một tồi lỗi... Em hãy đến ở nhà anh, Cacla...

- Nhưng tất cả cái đó đều ko thể được - cô gái vừa nói vừa tìm cách làm cho hắn bỏ mình ra - còn có má, ko thể được đâu.

- Chúng ta sẽ tống khứ bà ta - Lêô vừa nhắc lại vừa ôm chặt ngang lưng cô - chúng ta sẽ cho bà ta đi đến đầu trời cuối đất. Đã đến lúc chấm dứt tất cả cái đó. Và em, sẽ đến ở nhà anh, có phải thế ko nào? Ở nhà anh. Anh là người bạn thực sự duy nhất của em, người bạn duy nhất hiểu em, biết em muốn gì.

Cô gái sợ hãi. Hắn kéo nàng đến gần hơn. Những ý nghĩ mau lẹ như những tia chớp xuyên qua cơn bão dục vọng của hắn: "Ở nhà mình... những điều nàng muốn... mình sẽ chỉ cho nàng thấy những điều nàng muốn!". Nhưng hắn vấp phải ánh mắt ngơ ngác của cô gái và hiểu là phải nói một điều âu yếm - bất kể thế nào - để làm nàng yên tâm.

- Cacla, em yêu quí của anh...

Nàng vẫn làm một động tác đẩy lùi hắn, nhưng bị một ý chí nhẫn nhục khuất phục, nàng ko còn sức lực nữa. Vì sao đẩy lùi Lêô? Sự nỗ lực về đức hạnh này chỉ ném nàng trở lại cảnh u sầu, cảnh chán chường, những thói quen cũ kĩ; hơn nữa, do một sở thích, mang tính chất định mệnh, đối với sự đối xử về đạo đức, nàng cảm thấy sự ngẫu nhiên hầu như thành thuộc tính của gia đình này gần như là kết cục duy nhất thích hợp với cuộc sống trước đây của nàng. Sau đó, tất cả sẽ mới mẻ. Nàng nhìn cái khuôn mặt đàn ông kia đang hướng về mình. "Chấm dứt - nàng nghĩ bụng - vứt hết tất cả..." và đầu óc nàng quay cuồng như thể nàng sắp nhảy vào khoảng ko.

Nhưng trái lại, nàng năn nỉ: "Bỏ tôi ra!" và lần thứ ba, nàng thoát khỏi cánh ta hắn. Ý định mơ hồ của nàng là đẩy lùi Lêô sau đó nhượng bộ hắn: có đủ thì giờ để ước lượng nỗi hiểm nguy nàng phải đương đầu, cũng có thể do một cử chỉ làm duyên, làm dáng. Nàng giãy giụa một cách vô ích; với một giọng yếu ớt, lo âu và tuyệt vọng, nàng thì thầm những lời van vỉ vô bổ: "Lêô, chúng ta vẫn cứ là những người bạn tốt, anh muốn thế chứ? Những người bạn tốt như trước..." Nhưng trong toàn bộ thái đọ của nàng, trong sự phản kháng tôi nghiệp của nàng, trong cái động tác kéo váy xuống để che bắp chân và tự vệ. Có một nỗi e thẹn, một sự hoang mang, lúng túng mà dù có thoát khỏi Lêô, thoát khỏi bàn tay siết chặt của hắn, nàng cũng ko sao khắc phục được.

- Những người bạn tốt - Lêô nhắc lại với một giọng nói ko che dấu nỗi vui mừng - tất cả những gì thuộc về bạn là nhất -. Và hắn vân vê chiếc váy bằng len: - Ừ, bạn bè, bạn bè chứ

Hắn nghiến chặt răng, hết thảy sự thèm khát bốc cháy bên cạnh cái cơ thể biết bao mơ ước này. Hắn thu mình về gọc đi văng để nhường chỗ cho nàng. "Rốt cuộc, em là của anh" - hắn thầm nghĩ. Và nàng đã nghiêng mái đầu dưới ánh đèn. Nhưng từ cuối phòng khách tối om, tiếng kẹt cửa báo cho họ biết là có người bước vào phòng.

Bà mẹ! Lêô thay đổi thái độ đến mức kì lạ. ngồi tựa đột ngột vào lưng ghế bành, 2 chân bắt chéo, hắn lạnh lùng nhìn Cacla. Thậm chí còn đóng kịch một cách khá giỏi để nói với cô bằng một giọng nghiêm trang, như thể kết thúc những lời đang nói dở:

- Hãy tin tôi cô bé ạ! Ko thể làm gì khác được đâu!

Bà mẹ bước tới gần. Bà ta ko thay quần áo mới, nhưng chải lại tóc, bôi son và đành nhiều phấn. Bà tiến về phía 2 người, bước chân ko vững chãi và, trong bóng tối, khuôn mặt bất động với những đường nét.

- Bà ta nói chuyện với mẹ thao thao bất tuyệt. - Bà mẹ Cacla kể tiếp - Bà ta bảo mẹ đã bán chiếc xe cũ đi để tậu một chiếc xe mới, một chiếc Phiat. "Bà biết nhà tôi là cánh tay phải của Paghiôni, ở ngân hàng Nhà nước chứ?" - Bà ta hỏi mẹ - "Paghiôni đã xem ông như một người cộng sự rồi!" Luôn mồm nói Paghiôni thế này, Paghiôni thế kia... thật đê tiện.

- Vì sao đê tiện? - Lêô hỏi. - Tôi ko thấy rõ cái gì đê tiện trong đó cả?

- Tôi nghĩ là ông ko thể ko biết rằng Paghiôni là tình nhân của bà ta - bà mẹ Cacla vừa nói vừa chăm chăm nhìn Lêô với một ánh nhìn gay gắt như thể bảo hắn phải cân nhắc kĩ lưỡng lời nói.

- Thiên hạ đều biết cả - Lêô đáp, ánh mắt đờ đẫn chăm chăm nhìn về phía Cacla.

-Và ông cũng biết là trước kia khi chưa quen biết gia đình Paghiôni - Mari Graxơ nói tách bạch từng âm tiết một để nhấn mạnh - nhà Ricxi ko có một xu dính tui thế mà nay ngự trên ôtô.

- A! Là vì thế hả? Nhưng có hại gì đâu nào? Những kẻ nghèo khổ ấy, họ lo toan được đến đâu thì gắng sức đến đấy thôi mà.

Chẳng khác nào lửa cháy đổ dầu thêm:

-A! Ra thế đấy - Mari Graxơ vừa nói vừa tròn xoe mắt kinh ngạc, một vẻ kinh ngạc đầy tính chất châm biếm - .. Ông biện hộ cho con mụ trơ trẽn ấy, mụ ta có đẹp đẽ gì cho cam (chỉ là một nhúm xương thôi mà), mụ ta lợi dụng bạn một cách vô liêm xỉ, xúi giục bạn mua sắm áo dài, xe hơi cho, và còn tìm cách khoe khoang ông chồng, một ông chồng mà người ta ko rõ là có hay xoay xở hơn là đần độn ko... Thì ra nguyên tắc của ông ta là như thế đấy à? Ồ! Rất tốt, rất tốt thôi mà. Tôi ko phải nói thêm gì nữa... tất cả đã rõ ràngrồi... Dĩ nhiên những con mẹ ấy làm ông vui lòng...

"Có chuyện rồi đấy!" Cacla nghĩ bụng.

Một thoáng rùng mình vì sốt ruột chạy khắp chân tay cô gái; nàng lim dim mắt và ngả đầu ra phía sau, trong bóng đêm, tránh ánh đèn, ko muốn để lọt tai những lời lẽ của mẹ.

Lêô cất tiếng cười:

- Ko, quả thực ko phải nhìn người đàn bà ấy làm tôi vui thích.

Hắn lướt nhanh một ánh mắt về phía cô gái, thèm khát bộ ngực, đôi má mơn mởn, và sức thanh xuân của nàng. Những người đàn bà hắn vui thích phải như thế đấy.

- Ông ko đồng ý - Mari Graxơ nhấn mạnh - Bây giờ ông phủ nhận mụ ta! Nhưng kẻ khinh miệt lại chính là kẻ bỏ tiền ra mua... và khi người ta ở cạnh mụ ta, như hôm nọ, ở gia đình Xiđôli chẳng hạn, thì người ta ko tiếc lời ngợi ca, người ta phun ra vô số những lời ngốc nghếch dại dột... Thôi đi, thôi đi, tôi biết rõ ông lắm rồi. Ông có biết ông là người như thế nào ko? Là một kẻ dối trá.

"Có chuyện rồi đấy" - Một lần nữa Cacla lại nghĩ bụng.

Cái cảnh trò chuyện này có thể tiếp diễn, nàng đã biết là cuộc sống hằng ngày ko sao chịu nổi này ko hề thay đổi, và như thế là đủ đối với nàng rồi. Nàng đứng dậy:

- Con đi mặc thêm chiếc áo pun và sẽ quay lại.

Cô bước ra ngoài ko ngoái đầu lại và cảm thấy cặp mắt Lêô như hai con đỉa dán chặt vào lưng mình.

Ra đến hành lang nàng gặp Misen.

- Có Lêô ở đây chứ? - Anh hỏi.

- Có.

- Anh vừa từ nhà viên quản lí của hắn về đây. Anh biết vô số chuyện thối tha... và trước hết biết chúng ta đã phá sản.

Nàng sững sờ nhìn anh trai:

- Anh nói gì lạ thế?

- Anh nói, - Misen dediềm tĩnh giảng giải - là chúng ta phải nhượng lại biệt thự cho Lêô để thế nợ bằng bất động sản, rồi ko một xu dính túi, ra đi để điến treo cổ ở một chốn khác.

Trên môi chàng trai thoáng một nụ cười miễn cưỡng nhợt nhạt.

- Sao anh lại cười? Anh thấy buồn cười à?

- Sao anh lại cười hả? Vì tất cả cái đó chẳng can hệ gì anh cả. Thậm chí anh còn thích thú nữa là đằng khác.

- Ko đúng.

- Chắc chắn là dúng.

Và ko nói thêm nửa lời, Misen bước vào phòng khách, và bỏ mặc Cacla sững sờ và sợ hãi một cách mơ hồ.

Mẹ anh và Lêô vẫn đang cùng nhau tranh cãi. Misen

vẫn còn kịp nghe một tiếng anh, nhưng khi anh bước vào thì nó đã đổi thành ông; anh mỉm cười trong lòng thương hại một cách ghê tởm.

- Có lẽ đã đến giờ ăn rồi - Anh nói với mẹ mà ko chào hỏi, thậm chí ko ngó ngàng gì tới Lêô.

Ko chút nao núng trước thái độ dè dặt quá mức ấy, Lêô reo lên, với bản tính vui vẻ thường ngày của hắn:

- Ai đấy? À! Misen của chúng ta! Đến đay, Misen. Đã lâu chúng ta ko gặp nhau!

- Lâu ko quá hai ngày!

Anh chăm chú nhìn Lêô, cố tình nặn ra một thái độ lạnh nhạt, một giọng nói gay gắt, nhưng trong thâm tâm vẫn dửng dưng tất cả. Anh muốn nói thêm: "Và càng ít gặp nhau càng tốt!", hoặc một cái gì tương tự, nhưng anh thiều nhanh nhạy, hoặc thiếu thành thực.

- Thế cậu thấy hai ngày ko có nghĩa gì cả à? - Lêô thốt lên - Trong hai ngày người ta có thể làm biết bao nhiêu việc.

Hắn nghiêng mình và bộ mặt bè bè, đắc thắng hiện ra giữa ánh sáng chói chang.

- Ê, ê! Cậu có bộ cánh đẹp quá, ai may cho cậu thế?

Một bộ comlê màu xanh, may rất đẹp nhưng cũng rất cũ kĩ. Hắn đã từng thấy anh mặc đến hàng trăm lần, nhưng được trực tiếp phỉnh nịnh Misen quên ngay mọi ý định hận thù và lạnh nhạt của cậu.

- Anh thấy thế à? - Anh hỏi trong lúc ko giấu nổi nụ cười mãn nguyện. - Chỉ là một bộ quần áo cũ thôi mà. Tôi vẫn bận nó từ bao giở, bao giờ. Chính Ninô cắt cho tôi đấy.

Một cách bản năng, anh quay người nửa vòng và chia lưng ra, tay kéo gấu áo cho bó sát lấy người. Anh ngắm mình trong tấm gương Vơniđơ treo tường. Đường cắt thật hoàn mĩ, ko thể chối cãi được, nhưng anh thấy thái độ của mình thật lố bịch và ngốc nghếch. Chẳng khác thái độ những hình nhân bày trong tủ kính các cửa hiệu, giá bán găm trên bụng. anh cảm thấy một thoáng lo âu.

- Tốt, rất tốt, chất lượng ra trò!

Cúi người về phía trước, Lêô mân mê vải áo. Rồi đứng thẳng dậy:

- Misen của chúng ta quả là một chàng trai kì lạ - hắn vừa nói vừa đập khẽ vào cánh tay anh - luôn luôn tuyệt mĩ, luôn luôn nghĩ tới vui chơi... và ko bao giờ lo lắng tới bất cứ điều gì!

Nghe giọng nói và tiếng cười kèm theo, Misen hiểu - tuy có phần muộn mằn - là sự phỉnh nịnh gian xảo của Lêô chỉ nhằm một mục đích nhạo báng. Vậy sự phẫn nộ, lòng hận thù mà anh định biểu lộ trước mặt kẻ thù, đâu cả rồi? Ở tận đâu đâu ấy, một cách mơ hồ. Lúng túng và hết sức khó chịu: ko biết làm thếư nào để thay đổi tư thế, anh quay nhìn mẹ.

- Hôm nay con ko đi cùng với cả nhà thật là sai lầm. - Bà mẹ bảo - Bộ phim thật là tuyệt!

- Thế hả mẹ?

Chàng trai hỏi lại. Rồi quay sang gã đàn ông, anh nói, giọng hết sức gay gắt.

- Lêô, tôi đã đến nhà tay quản lí của anh...

Nhưng Lêô làm một cử chỉ dứt khoát cắt ngang lời anh:

- ko phải vào lúc này... tôi hiểu rồi... chúng ta sẽ nói chuyện đó sau... sau bữa anh tối. Giờ nào việc nấy!

- Tuỳ ý anh - Misen đáp với một thái độ khoan dung cố hữu..

Ngay lập tức anh nhận thấy mình lại vừa bị áp đặt. "Lẽ ra phải nói: ngay bây giờ cơ! anh thầm nghĩ - phải mở đầu cuộc tranh luận, phải dõng dạc mà nói. Ko thể có thái độ nào khác!" Đáng giận biết chừng nào! Chỉ trong mấy phút, Lêô đã 2 lần làm anh ngã đúi dụi vào hai cái vết xe khốn khiếp của thói khoe khoang và của thái độ dửng dưng, lạnh lùng.

Mẹ anh và Lêô đã đứng dậy.

- Tôi đói rồi. - Lêô vừa nói vừa cài khuy áo dài - tôi đói tới mức...

Bà mẹ cười. Misen đi theo sau. Anh có giận giữ chút ít để thức tỉnh dòng suy tư đang mơ mơ, màng màng của mình. "Ăn tối xong - anh nghĩ bụng - mi ko thoát khỏi một cách dễ dàng như thế đâu!"

Cả ba người dừng lại trước cửa, và Lêô đứng lùi lại sau Mari Graxơ.

- Mời bà...

Người đàn ông và chàng trai đứng đối mặt với nhau:

- Nào, nào... Mình ko làm gì đâu - Lêô nói, giọng âu yếm và lịch sự trong lúc đặt tay lên vai Misen - chúng ta hẵng nhường bước cho bà chủ nhà.

Với một cử chỉ âu yếm ra kiểu cha con và một nụ cười thân mật tới mức gần như hài hước, hắn khẽ đẩy kưng Misen. Và Misen, ko một chút giận dữ, nghĩ bụng: "Bà chủ nhà, bà ấy tốt thật nhỉ!... Còn ông chủ nhà, chính là mi." Nhưng anh ko nói nửa lời và đi theo mẹ bước ra hành lang.

-----Hết chương 1-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net