Giáo sư, em có thể tốt nghiệp chưa???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Kiêu Dương Noãn Noãn

Convert: ngocquynh520

Edit: MeOw

Độ dài: 62 chương + 2PN

Thể loại: hiện đại, sư đồ luyến, ấm áp văn, HE

Nhân vật chính: Trần Tư Tầm - Lâm Nhất Nhiên

Nhân vật phụ: Từ Thụy - Đường Cẩm

Giới thiệu

Hiệu trưởng sắp xếp để cô đọc diễn văn trong buổi lễ tốt nghiệp cấp ba.

Một nữ sinh mười bảy tuổi đứng trên lễ đài, gương mặt sáng sủa, ánh mắt trong veo.

Cô nói: Giáo sư, thầy không chỉ tận tình dạy dỗ, giúp đỡ em vượt qua kì thi tốt nghiệp trung học này mà thầy còn dạy cho em hiểu được như thế nào là tình yêu, cho nên, em nhất định phải trở thành người phụ nữ hoàn hảo nhất đứng sau lưng thầy.

Phía dưới, mọi người ồ lên, chỉ có một mình anh hờ hững đứng dậy vỗ tay, đôi mắt sáng như sao, ung dung mỉm cười.

Anh ta nói: Chúc mừng, cuối cùng em cũng đã tốt nghiệp.

Trần Tư Tầm nói: Em không sai, cậu ta cũng không sai, chẳng qua là hai người còn quá nhỏ, chưa hiểu được thế nào là tình yêu.

Lâm Nhất Nhiên nói: Thật ra thì chúng ta thường rất ích kỷ, vì chúng ta không ý thức được, lấy sở thích của mình để áp đặt lên người khác, và cũng hy vọng người đó yêu theo cái cách mà chúng ta mong muốn để được hoàn hảo, nhưng trên thực tế, tình yêu chính là để chúng ta bao dung, thích ứng với những điều không hoàn hảo của nhau.

Một người đã từng trải, đi hết một vòng tròn mới có thể hiểu được, thực ra cho dù hai người có ở chung một chỗ cũng chưa chắc đã được gọi là tình yêu. Chương 1: Trần Tư Tầm

"Thầy giáo, các bạn, xin chào, hôm nay mình muốn tranh cử chức vị lớp trưởng" nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đứng ở trên bục giảng, nhìn về những học sinh đang ngồi ở phía dưới, khom người cúi chào, sau đó cô bắt đầu thao thao bất tuyệt, tiến hành diễn thuyết: ". . . . . . hơn nữa, mọi người đều biết, mình không chỉ biết đánh đàn dương cầm, còn viết chữ rất đẹp, không những viết chữ rất đẹp mà còn nhiệt tình giúp đỡ các bạn, chưa hết. . . . . .Cho nên mình là một người có rất nhiều ưu điểm, yếu tố đa dạng, có thể đáp ứng thỏa mãn đủ loại yêu cầu của mọi người! Đến đây là kết thúc, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ mình!"

"Có thể thỏa mãn nhu cầu của mọi người nha" Lâm Nhất Nhiên ngồi phía dưới thì thầm nói: "S,M. . . . . "

"Xì" một nam sinh ngồi sau lưng cô không nhịn được bật cười, Lương Thần chọc cô, nhỏ giọng nói: "Cậu giỏi thật đấy!"

"Tớ cũng cảm thấy vậy." Lâm Nhất Nhiên nhìn nữ sinh tóc đuôi ngựa tràn đầy tự tin đang bước xuống bục giảng, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Chúc tớ may mắn đi!"

Nói xong, cô liền đứng dậy, nhấc tay áo, ung dung thong thả bước lên trên bục giảng.

"Xin chào, mình là người tranh cử cuối cùng của ngày hôm nay, Lâm Nhất Nhiên."

Cô đứng trên bục giảng, khuôn mặt mang theo nụ cười: "Hôm nay mình muốn tham gia tranh cử chức vị, cũng là chức trưởng lớp, mới vừa nghe một bạn học diễn thuyết xong, mình cảm thấy năng lực của cô ấy thật mạnh mẽ." cô dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của chủ nhiệm lớp đang đứng dựa lưng lên khung cửa, "Tôi muốn nói là, mặc dù năng lực của tôi không được mạnh như cô ấy, không có tài năng như cô ấy, không thể thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người, nhưng mà. . . . . " Lâm Nhất Nhiên kéo dài âm thanh, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: "Nhưng mà so với cô ấy, tôi còn biết tự giới thiệu tên của mình, tôi nói xong rồi, cảm ơn mọi người."

Cô lùi về phía sau hai bước, khom người cúi chào.

Bên dưới, mọi người im lặng hai giây rồi bắt đầu cười haha, sau đó vỗ tay, Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Lương Thần giơ ngón tay cái với cô, miệng phát ra khẩu hình "Hay lắm".

"Như vậy, đợt tranh cử lần này đến đây là kết thúc." Người đàn ông khi nãy đứng tựa lưng vào khung cửa đang bước lên bục giảng, nhìn xuống dưới, mang theo vẻ mặt hiếu kỳ, anh khẽ mỉm cười: "Mọi người bắt đầu bỏ phiếu!"

Những người tranh cử không thể bỏ phiếu, cho nên Lâm Nhất Nhiên chống cằm, cẩn thận quan sát chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục giảng. Người đàn ông này có đôi mắt rất to, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi rất đẹp, tóc ngắn che đi vầng trán, nếu như mái tóc kia làm tăng thêm mấy phần trẻ con thì gọng kính đặt tại sống mũi lại hoàn hảo che giấu đi đôi mắt sắc bén của anh.

Nếu nhìn dáng dấp bên ngoài, người đàn ông này xứng đáng với hai chữ "Hoàn mỹ".

"Ôi, cậu nói xem chủ nhiệm lớp của chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi?" Lâm Nhất Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Thần, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao nhìn lại trẻ như vậy?"

"Ai biết được." Lương Thần đặt bút xuống, đem tờ giấy viết tên Lâm Nhất Nhiên gấp lại, "Nhưng mà tớ nghe nói người này rất khó tính, nếu không, còn trẻ như vậy, tại sao lại chuyển đến trường chúng ta."

"Thật à?" Lâm Nhất Nhiên nhìn người đàn ông đứng trên bục giảng đang cúi đầu nhìn thứ gì đó, dường như đang có điều suy nghĩ.

Lương Thần nói không sai, đây là trường trung học trọng điểm của tỉnh, hơn nữa lớp của các cô cũng là lớp trọng điểm cho nên thầy giáo cũng là những nhân vật có cấp bậc "Giáo sư", kinh nghiệm phong phú.

Mà chủ nhiệm mới lần này lại chuyển thẳng tới đây, năm đầu tiên đã được làm chủ nhiệm lớp, điều này đòi hỏi giáo viên cần phải có một nền tảng vững chắc, ngoài ra cần có một bản lĩnh tuyệt vời.

"Kết quả thăm dò ý kiến đã được công bố, Lâm Nhất Nhiên sẽ là lớp trưởng lớp chúng ta, Đường Cẩm là ủy viên học tập, Chiêu Dương là bí thư chi bộ đoàn, còn lại đại biểu của các môn học sẽ được các giáo viên lựa chọn." Người đàn ông đem các phiếu bầu bỏ qua một bên, đẩy gọng kính trên sống mũi, "Như vậy, đại biểu môn học của tôi sẽ do lớp trưởng đảm nhiệm, không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì, thưa thầy." Lâm Nhất Nhiên đứng lên gật đầu một cái.

"Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi." Người đàn ông gật đầu một cái, cầm viên phấn viết lên trên bảng, sau đó xoay người lại: "Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trần Tư Tầm, sau này sẽ là chủ nhiệm lớp của các bạn, có vấn đề gì không?" Người đàn ông viết tên mình lên trên bảng đen, sau đó anh bỏ viên phấn xuống.

Bắt đầu suy nghĩ, dần dần cảm thấy hối hận.

Lâm Nhất Nhiên mặc niệm trong lòng, tên của người này cũng thật là văn thơ.

"Thưa thầy, thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?" phía dưới có nữ sinh can đảm giơ tay lên hỏi: "Thầy đã kết hôn chưa?"

Trong lớp, mọi người nở nụ cười, Trần Tư Tầm đẩy cái gọng kính, cũng cười cười theo: "Chưa nói đến chuyện cưới xin, hoan nghênh mọi người theo đuổi."

"Oaaaa ~" phía sau hàng ghế nam sinh nhao nhao lên, tất cả mọi người la hét, vỗ tay kêu to: "Người đàn ông cực phẩm."

Lâm Nhất Nhiên cũng không nhịn được nở nụ cười, ngẩng đầu quan sát người đàn ông có khuôn mặt rất đẹp này, khá lắm Trần Tư Tầm, dễ dàng chiếm được tình cảm của cả lớp như vậy, thật không đơn giản.

"Lâm Nhất Nhiên" Trần Tư Tầm đột nhiên quay đầu lại, chạm vào ánh mắt dò xét của cô, anh chỉ khẽ mỉm cười: "Cùng tôi đến phòng làm việc."

"Vâng!" Lâm Nhất Nhiên vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn thấy nụ cười của anh, gò má cô ửng đỏ.

Lâm Nhất Nhiên đi theo sau lưng chủ nhiệm lớp, bước về phía phòng làm việc.

Trần Tư Tầm mặc áo sơmi, thân hình cao lớn, suốt đoạn đường có không ít nữ sinh vây xem, Lâm Nhất Nhiên nghe thấy những nữ sinh kia thì thào to nhỏ, không nhịn được ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Trần đại soái ca một chút, kết quả phát hiện ánh mắt của anh bình tĩnh nhìn về phía trước, giống như đã quen với loại cảnh tượng này.

Lâm Nhất Nhiên nhăn nhăn mũi, cũng khó trách, bề ngoài của anh xuất sắc như thế, có lẽ đã quen bị người khác nhìn chăm chú, hơn nữa anh còn có một nền tảng vững chắc như vậy, chỉ sợ sẽ có vô số phụ nữ ôm ấp giấc mộng yêu thương.

Không biết loại phụ nữ nào mới được anh ta coi trọng đây?

"Vừa có tiền, vừa giản dị, lớn lên lại dịu dàng, đẹp trai, người đàn ông cực phẩm như vậy, đứng sau lưng anh cũng phải là một người phụ nữ cực phẩm." Nhớ tới lúc bỏ phiếu anh nói giỡn, Lâm Nhất Nhiên nhìn thấy một nữ sinh chạy vào trong lớp kêu to: "Đại soái ca." , không nhịn được nói khẽ: "Cho dù có cực phẩm như thế nào cũng sẽ không phải là một nữ sinh nho nhỏ đâu."

"Em nói gì?"

Đại soái ca chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn các nữ sinh đứng xung quanh.

"A" Lâm Nhất Nhiên không kịp đề phòng, đụng đầu vào người anh.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Lâm Nhất Nhiên vội vàng từ trong ngực Trần Tư Tầm tránh ra, không ngừng xin lỗi: "Thưa thầy, em không thấy rõ, thật xin lỗi!"

Không thấy rõ?

Trần Tư Tầm nhíu mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô nữ sinh, cũng không nói gì, đưa tay đẩy cửa ra: "Đây chính là phòng làm việc của tôi, em nhớ rõ chưa?"

"Vâng!" Lâm Nhất Nhiên gật đầu một cái, đi theo Trần Tư Tầm vào phòng làm việc.

"Tiểu Trần, xong rồi à?" thầy tổ trưởng trong khoa cười tươi như hoa, nhiệt tình nhìn Trần Tư Tầm chào hỏi.

"Ba giờ chiều nay tất cả các giáo viên họp ở trong giảng đường, tôi tới thông báo cho cậu biết, nhưng nếu cậu có việc thì cứ nói trước một tiếng, không cần phải đi, như vậy nhé, tôi đi trước."

Lâm Nhất Nhiên liếc mắt, nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi, vẻ mặt tươi cười nịnh hót, so với cái người mà mỗi sáng thứ hai đầu tuần đứng ở trên lễ đài quát to: "Ai không mặc đồng phục thì trở về nhà." hoàn toàn khác nhau.

Lai lịch của Trần Tư Tầm này quả nhiên không nhỏ.

"Đây là kế hoạch của chúng ta vào mùa xuân tháng sau, em xem qua một chút đi." Trần Tư Tầm đưa một bảng thông báo cho Lâm Nhất Nhiên, cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô: "Còn nữa, đem cái danh sách này photo ra một bản, ngày mai đưa cho tôi."

"Vâng." Lâm Nhất Nhiên nhận lấy cái danh sách bỏ trống và tờ thông báo, nhân tiện liếc mắt nhìn thấy trên bàn của Trần Tư Tầm đều là "quả táo".

Đúng là người có tiền! Cùng bước ra khỏi cửa, tôi mua 4 giỏ táo, anh mua Iphone 4, nghĩ đến cái ý nghĩa này, Lâm Nhất Nhiên cảm thán bước ra khỏi phòng làm việc.

Chương 2: Thiếu niên, thục nữ

"Lâm Nhất Nhiên!"

"Mục Nhiên?" Lâm Nhất Nhiên quay đầu lại, nhìn nam sinh đang vội vã chạy về phía mình: "Sao vậy?"

"Lý Điển nói chị chờ một chút, cậu ấy sẽ lập tức ra ngay." Người con trai tên là Mục Nhiên nói với Lâm Nhất Nhiên: "Em đi trước, chị đứng đây đợi cậu ấy một lúc nhé."

"Ừ." Lâm Nhất Nhiên phất tay với cậu con trai đó, cô lấy dây buộc lại tóc rồi quay trở về phòng học.

Lý Điển là học đệ thua Lâm Nhất Nhiên một cấp, cũng là bạn trai của cô. Vào sinh nhật năm ngoái của Lâm Nhất Nhiên, hai người đã "xong" rồi, bởi vì Lý Điển nhảy cấp, lại là một anh chàng đẹp trai vừa mới nhập học, tự nhiên khiến toàn trường chú ý.

Lâm Nhất Nhiên và Lý Điển quen nhau hai năm, Lý Điển có dáng người đẹp mắt, thành tích không tồi, gia cảnh cũng không phức tạp, mặc dù tính tình không phải là rất tốt, nhưng đối với Lâm Nhất Nhiên cũng coi như là muốn gì được nấy, người ngoài nhìn vào chính là sẽ đối với cô hâm mộ và ghen tỵ.

"Nhất Nhiên!" Lý Điển đứng ở bên ngoài phòng học, nhìn vào trong nói: "Ra đây đi!"

Cho tới bây giờ Lâm Nhất Nhiên cũng chưa lần nào đứng trước lớp học chờ cậu, bởi vì cô cảm thấy làm nổi quá cũng sẽ không hay, nhưng mà Lý Điển không cho là vậy, cậu luôn hận không thể nói với toàn bộ thế giới rằng mình và Lâm Nhất Nhiên là một.

"Giáo viên mới của lớp em như thế nào?" Lý Điển nhìn Lâm Nhất Nhiên nói: "Lớp bọn anh vừa đổi chủ nhiệm, phiền chết đi được, cứ nói lặp đi lặp lại không ngừng."
"Chủ nhiệm mới của lớp em cũng không tệ lắm." Lâm Nhất Nhiên đi theo Lý Điển tới bãi giữ xe, "Rất trẻ, không biết giảng dạy sẽ như thế nào?"

"Rất trẻ?" Lý Điển có chút kinh ngạc nói, "Giáo viên trẻ tuổi mà đã làm chủ nhiệm lớp mười hai?"

"Không biết nữa, nhưng mà nếu trường đã sắp xếp như vậy thì nhất định là có lý do của nó." Lâm Nhất Nhiên mở cặp sách, ngẩng đầu lên nhìn người con trai trước mặt, "Điện thoại di động của anh đâu?"

"Điện thoại. . . . . . . . " Lý Điển chột dạ đứng lên "Điện thoại bị ba anh tịch thu rồi. . . . . . . ."

"Tại sao lại bị ba tịch thu?" Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, "Không phải đã nói với anh là điện thoại rất quan trọng sao? Anh lại quăng ở đâu mà bị phát hiện?"

"Anh để ở trong cặp." Lý Điển phản bác, "Anh cứ nghĩ rằng ông ấy sẽ không mở cặp sách ra."

"Anh đừng có suốt ngày "nghĩ rằng" "nghĩ rằng " nữa được không?" Lâm Nhất Nhiên có chút tức giận nhìn chàng trai đang đứng trước mặt, "Đã nói với anh bao nhiêu lần, gọi xong thì phải cất đi ngay! Làm sao anh lại có thể quên như vậy?"

"Không phải, anh đã nói với ông ấy là buổi tối quay trở về ngủ đi, ai biết ngày hôm qua ông ấy tự nhiên ở lại nhà anh. . . . . . " Lý Điển phản bác liên hồi, "Anh cứ nghĩ rằng ông ấy. . . . . "

"Được rồi, anh không cần giải thích nữa!" Lâm Nhất Nhiên cắt đứt lời nói của Lý Điển, "Đừng nói nữa."

Lý Điển cái gì cũng tốt, chỉ là còn quá trẻ, cậu nhỏ hơn Lâm Nhất Nhiên một tuổi, hơn nữa con trai thường hay chậm hiểu, cùng với Lý Điển ở chung một chỗ, thỉnh thoảng Lâm Nhất Nhiên lại có cảm giác như đang chăm sóc một đứa em trai. Hơn nữa Lý Điển lại hay kiếm cớ cho bản thân, theo như lời của Lâm Nhất Nhiên chính là Lý Điển vẫn luôn nói "Anh nghĩ rằng" "Anh cho là" "Anh đã nói" để giải thích, lại không bao giờ nghe lời người khác khuyên giải, một thời gian dài như thế làm Lâm Nhất Nhiên cũng có chút không nhịn được.
"Lý Điển, lời em nói với anh, anh có thể nhớ rõ được không?" Lâm Nhất Nhiên nhấn mạnh "Có thể để vào trong đầu được hay không?"

Đối với học sinh trung học mà nói, chuyện yêu đương vẫn luôn phải lén lén lút lút, cách liên lạc duy nhất là điện thoại di động, vậy mà Lý Điển luôn luôn làm mất, điều này làm cho Lâm Nhất Nhiên tức giận không thôi.

"Anh cho là. . . . . . . . "

"Anh đừng có cho là nữa!" Lâm Nhất Nhiên đột nhiên quát to: "Không nói nữa!"

Lý Điển im lặng nhìn cô gái trước mặt mình đang giận dữ.

Lúc mới quen Lâm Nhất Nhiên, cô lúc nào cũng cười híp mắt, cho dù điện thoại có bị tịch thu, cô cũng sẽ không như bây giờ, không nhịn được mà to tiếng với cậu.

"Nhất Nhiên, cho em cái này để viết thư."

Im lặng hồi lâu, Lý Điển lấy một phong thư từ trong cặp ra đưa cho Lâm Nhất Nhiên, "Cho em này."

Lâm Nhất Nhiên cầm lấy, vẻ mặt ủy khuất nhìn Lý Điển, lại có chút hối hận: "Không phải em cố ý mắng anh, nhưng anh lúc nào cũng như vậy, em. . . . . . . "

Cô thở dài, dang tay nhẹ nhàng ôm lấy người con trai cao hơn mình nửa cái đầu, "Thật xin lỗi, em không cố ý."

"Không sao đâu."

Lý Điển xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, khẽ cười: "Về nhà đi."

"Ừ." Lâm Nhất Nhiên kéo tay cậu, tiếp tục đi về bãi giữ xe.

Lý Điển len lén nhìn gò má của Lâm Nhất Nhiên, cậu nắm thật chặt đôi bàn tay mềm mại của cô.

Trần Tư Tầm dừng xe lại, anh đi vào bên trong nhà hàng dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

Đây là nhà hàng lớn nhất thành phố A, bao gồm những món ăn của Đàm gia, món ăn Tứ Xuyên, món ăn Hoài Dương, món ăn Quảng Đông, món ăn Tây và món ăn Nhật Bản, tất cả đều mang một sắc thái khác nhau, ngoài ra còn có phòng yến tiệc được bố trí một cách hoàn mỹ, đại sảnh đa chức năng, trung tâm thương mại và phòng tập thể hình, bơi lội, thư pháp, sân tennis trong nhà và ngoài trời, sàn bowling, phòng bóng bàn, phòng bài bạc, chỗ ăn chơi vv... Chưa nói đến khu thẩm mỹ, làm tóc, dịch vụ chuyển đổi tiền tệ, đại lý vé máy bay dành cho doanh nhân, trên tất cả, ẩm thực vẫn là ông trùm.

Có thể tới được nơi này ăn cơm, không giàu cũng quý, điểm này chỉ cần nhìn một hàng xe hơi nổi tiếng ở bên ngoài bãi đỗ cũng có thể nhận ra, chiếc BMW của Trần Tư Tầm khiến cho người ta hoa cả mắt, so với hàng xe trong bãi đậu xe cũng không coi là quá chói mắt, nhưng khiến người khác nhìn chăm chú chính là biển số xe của anh.

AA8888.

A thứ nhất chính là đại biểu của thành phố A, mà cái chữ A thứ hai chứng tỏ rằng biển số xe này là biển số xe được nhà nước đưa ra sớm nhất, nói cách khác, biển số của người có xe sớm nhất trong cả nước đều lấy chữ A đứng đầu, điều này hiện tại rất hiếm khi nhìn thấy, giá trị của cái bảng số xe này không phải là nhỏ!

"Tiểu tử, rốt cuộc cũng tới rồi!" Trong căn phòng khói thuốc lượn lờ, chỉ thấy một gã đàn ông tóc đen cười cười, đánh vào ngực Trần Tư Tầm một cái.

Trần Tư Tầm khẽ mỉm cười, ngồi xuống nhập tiệc: "Vừa từ trường học đến đây."

"Oh! Đúng rồi, hôm nay là ngày thầy giáo Trần phải đi giảng đạo!" Vẻ mặt của người đàn ông tóc đen giống như vừa bừng tỉnh ngộ, cười to nói: "Đúng là một thầy giáo chăm chỉ của Tổ quốc! Ôi, còn đeo kính nữa!"

"Từ Thụy, anh đừng náo loạn." Mỹ nữ ngồi đối diện Trần Tư Tầm mở miệng cười: "Tư Tầm bận rộn cả ngày chắc đói bụng rồi, chúng ta gọi đồ ăn đi."

"Phải phải, chúng ta đừng để Bội mỹ nhân đau lòng." Người đàn ông tên Từ Thụy cười phất phất tay, giọng nói vang lên như tiếng chuông: "Vậy chúng ta gọi thức ăn thôi."

Từ Thụy là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Trần Tư Tầm, mọi người trong nhóm đều nói Trần Tư Tầm trầm ổn lạnh lùng, Từ Thụy đương nhiên cũng phải chín chắn chững chạc, nhưng hết lần này tới lần khác, trên thế giới này còn có cái gọi là "Hỗ bổ"*, tính tình của Từ Thụy hoàn toàn đối lập với Trần Tư Tầm, là một người tùy tiện, không tim không phổi, theo thói quen, nghĩ cái gì thì làm cái đó, hơn nữa anh ta còn có người cha có tiền có thế, nhìn kiểu gì cũng là một bộ dáng hoa hoa công tử.

( Hỗ bổ: Hỗ trợ, bổ sung.)

"Tư Tầm." Bội Tưởng dáng người xinh đẹp, giọng nói cũng trong trẻo, "Anh không định trở về Anh quốc sao?"

"Nhìn kỹ rồi hẵng nói." Trần Tư Tầm khoanh tay, mi mắt đẹp hơi nhíu lại: "Cho dù có trở về thì cũng phải chờ học sinh thi tốt nghiệp trung học xong đã."

"Đợi lớp tốt nghiệp? Có thể lắm." Từ Thụy đem menu trả lại cho bồi bàn, bưng ly rượu lên: "Trong lớp có em gái nào xinh đẹp à?"

"Hôm nào anh tự mình đi xem một chút không được sao?" Bội Tưởng liếc Từ Thụy một cái, đôi mắt được trang điểm xinh đẹp dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ, "Hỏi Tư Tầm làm gì?"

"Con mắt của Trầm Tư Tầm cao như vậy, có thể làm cho cậu ấy coi trọng nhất định là không sai!" Từ Thụy nhún vai, nháy mắt nhìn Trần Tư Tầm nói: "Aizz, ta nói, có gì tốt thì hãy nghĩ tới anh em một chút nha."

Nghĩ đến mấy gương mặt non nớt trong lớp mình, Trần Tư Tầm nâng ly thủy tinh, khẽ mỉm cười.


Chương 3: Tai nạn xe cộ

"Lâm Nhất Nhiên, đi nộp bài tập nhanh lên." Hạ Gia đứng ngoài cửa nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên lớn tiếng nói: "Nhanh đi!"

"Biết rồi, biết rồi." Lâm Nhất Nhiên mở miệng ứng phó, đếm chồng bài tập trên bàn, sau đó ôm vào trong ngực, chạy tới phòng làm việc của Trần Tư Tầm.

Lại nói, Trần Tư Tầm tới thành phố A mới được mấy ngày, lập tức có một đám người ái mộ bùng lên, trên diễn đàn cũng thảo luận về cái vị Đại soái ca khí thế ngất trời này, Lâm Nhất Nhiên ngồi đọc mấy cái bình luận, chủ yếu chỉ xoay quanh vấn đề chính là anh ta chưa kết hôn, không biết đã có bạn gái hay chưa, thích loại con gái như thế nào linh tinh. . . .dĩ nhiên cũng có một số người dũng cảm tỏ tình, muốn cho Trần đại soái ca chú ý đến mình, chỉ là Lâm Nhất Nhiên cảm thấy Trần Tư Tầm này giống như Thiên chi kiêu tử (*) , chắc sẽ không rảnh rỗi mà lên diễn đàn xem những thứ này.

(*: Thiên chi kiêu tử - Con cưng của trời, đại khái là người vô cùng cao quý í =.=)

"Đẹp trai không thể yêu, đẹp trai không thể yêu aaa ~" Lâm Nhất Nhiên đột nhiên nhớ tới bộ dạng hung dữ của Hạ Gia, lắc lắc đầu, gõ cửa phòng làm việc, "Báo cáo."

"Vào đi."

Trần Tư Tầm đặt bút xuống, khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Nhất Nhiên ôm chồng sách bài tập đi vào, "Cuối tuần tôi dự định sẽ cho cả lớp làm một bài kiểm tra, xem tình hình học tập của mọi người thế nào, em trở về lớp thông báo một tiếng cho mọi người ôn tập thật kỹ."

Kiểm tra? Lâm Nhất Nhiên âm thầm tạch lưỡi, không thể nào, vừa vào năm học đã kiểm tra?

"Thưa thầy, lần này là kiểm tra Anh ngữ ạ?" Lâm Nhất Nhiên đem bài tập để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net