PHIẾU CƠM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cửa xe kẹp đứt. Đường Ngạo cẩn thận kéo xác người phụ nữ kia ra, bên cạnh cô ta có rìu chữa cháy.


Xác cô ta trượt xuống, cặp mắt giống như còn đang nhìn anh. Anh rút rìu chữa cháy, vứt súng, con dao phay giấu bên trong áo khoác ngoài, tiếp tục tìm bốn phía. Anh cần tìm chỗ an toàn qua đêm.


Phía trước có một chiếc xe container, mắt Đường Ngạo sáng lên, cẩn thận mở cửa xe. Bên trong có một người đàn ông, Đường Ngạo lập tức giơ rìu lên: "Giơ hai tay lên, đi ra!"


"Đường tổng?" Giọng người đàn ông khàn khàn, từ từ giơ hai tay lên. Trên người anh ta mặc đồ lao động màu xanh dương, thân thể vạm vỡ, rất cường tráng. Đường Ngạo từ từ đến gần anh ta, mắt anh ta đỏ lên, hô hấp dồn dập. Đường Ngạo sửng sốt, người này là một tài xế bộ phận vận chuyển hàng hóa của Tập đoàn ASA.


Anh nhận ra đồng phục trên người anh ta.


Anh thả lỏng đôi chút, lên xe, vẫn nắm cây rìu trong tay: "Có nước không?"


Tài xế đương nhiên nhận ra anh, mặc dù viên chức nhỏ như anh ta rất khó có cơ hội nhìn thấy chủ tịch tập đoàn, nhưng Đường Ngạo là khách quen của tạp chí, báo, TV. Anh ta đóng kỹ cửa xe container, lấy ra một dây ba hộp sữa từ trong hộp đồ nghề bên cạnh mình. Đường Ngạo nhận lấy, cũng không nói cám ơn, uống một ngụm lớn trước.


Đi lâu như vậy, vết thương trên đùi phải đau rát như bị kim châm. Đường Ngạo vừa cúi đầu kiểm tra, vừa bĩnh tĩnh hỏi: "Anh tên là gì?"


Giọng tài xế rất thấp, khi nói chuyện thở hổn hển không ngừng: "Ngô. . . . . . Ngô. . . . . ."


Còn chưa dứt lời, anh ta đột nhiên ngã vật xuống, co giật hai cái, không động đậy được nữa. Đường Ngạo tiến lại gần mới phát hiện sắc mặt anh ta hơi xám ngắt, giống như màu lên mốc. Mắt lồi ra, miệng mở lớn, mơ hồ chảy ra dịch nhờn màu xanh lá cây, vẻ mặt lúc chết dữ tợn.


Anh vươn tay đặt lên động mạch bên cổ anh ta, người này chết rồi.


Loại virus kỳ lạ này đột nhiên bùng phát mấy ngày trước, trước đây có một tổ chức tên là Thánh Đồ đã từng công khai tuyên bố một bức thư tống tiền. Yêu cầu Chính phủ trong vòng một tháng gom đủ năm tỷ đô-la, nếu không sẽ tấn công bằng vũ khí hóa học lên tất cả các thành phố lớn.


Chính phủ cũng không phải là đồ ngốc, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn giao ra năm tỷ đô-la. Ngày đó còn có người phát ngôn của các ngành có liên quan phát biểu thanh minh hùng hồn lên án mạnh mẽ, còn điều động một lượng lớn cảnh sát xét xử tổ chức phi pháp Thánh Đồ này. Mà sau hôm thanh minh, thành phố E bắt đầu xuất hiện những kẻ không làm chủ được ý thức, gặp người liền cắn.


Chính phủ còn chưa kịp tra rõ nguyên nhân, các xác chết biết đi này đã nhanh chóng khuếch tán trong thành phố. Rốt cuộc là loại virus gì, lây nhiễm thế nào, phòng chống thế nào, hoàn toàn không có đầu mối. Tất cả vẫn còn đang trong thời gian điều tra, thì đã có sáu triệu nhân khẩu thành phố E 'thất thủ' rồi.


Đường Ngạo là một người vô cùng nhạy bén, khi phát hiện quân đội duy trì trật tự cũng có rất nhiều người bị nhiễm, virus đã mất khống chế, anh lập tức chiếm cứ xưởng ASA. Trong xưởng ASA lúc ấy có gần hai ngàn người, anh vừa sai phó tổng giám đốc Tưởng Hồng Phúc điều tra người lây vừa cùng Tổng giám đốc Chu Tân Quốc đi chung quanh tìm nguyên liệu hữu dụng.


Trong nhà ăn của xưởng ASA có đủ gạo, bột mì, mì sợi và thịt đông cho hai vạn người trong một tháng. Nhưng số lượng rau và trái cây tươi dự trữ lại không nhiều.


Đường Ngạo tập trung toàn súng và vũ khí từ bộ phận an ninh, phân phát cho những cấp dưới khỏe mạnh, kế hoạch mỗi ngày thay phiên dẫn người đi xung quanh tìm kiếu.


Cả khu sinh hoạt trong xưởng ASA đều có tường cao lưới sâu bao quanh, các biện pháp phòng ngự vô cùng chắc chắn. Vốn sẽ không có bất cứ vấn đề gì, sai là sai ở chỗ anh quá tin tưởng phụ tá đắc lực của mình.


Trong container, Đường Ngạo lại uống một ngụm sữa tươi lớn, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi, anh không dám phát ra tiếng vang quá lớn. Nhìn lại miệng vết thương trên đùi, may là máu đã ngừng chảy. Anh đang định đắp áo khoác ngủ một giấc, đột nhiên cánh tay của anh bị người ta túm lấy!


Đường Ngạo còn chưa kịp phản ứng, cả người đã té nhào xuống đất. Mượn ánh đèn trong container, lông tơ khắp người Đường Ngạo dựng đứng. Tài xế vừa nãy rõ ràng đã chết, lúc này lại đang dữ tợn nhào vào người anh.


Trong miệng thỉnh thoảng nhỏ ra dịch nhờn màu xanh lá cây, chỉ cách cổ anh một cm.


"A, a. . . . . ." Trong miệng anh ta phát ra tiếng kêu kỳ quái, con mắt biến thành màu xám thẫm đục ngầu. Đường Ngạo mắng một tiếng, một tay chặn cổ anh ta không để cho anh ta đến gần, vừa liều mạng sờ soạng trên mặt đất. Rìu cứu hỏa dường như trong lúc hỗn loạn đã bị đá ra xa, anh rút con dao phay trong người ra.


Tài xế trước mắt đã nổi điên, răng sắc gần trong gang tấc. Anh không do dự nữa, chém nhột nhát vào trán anh ta. Óc trắng hồng xen lẫn bắn tung tóe đầy đầu đầy mặt anh, anh mím thật chặt môi, không ngừng chém.


Thi thể kia rút cuộc không nhúc nhích nữa, anh đẩy nó ra, dùng khăn lông trong container lau mặt, thở hồng hộc. Rút cuộc đây là sự thực hay là đang nằm mơ?


Hi vọng là đang nằm mơ, khi tỉnh dậy anh vẫn còn đang nhàn nhã trong biệt thự của mình, bên cạnh là một ca sĩ, ngôi sao điện ảnh xinh đẹp hoặc ngây thơ.


Bên ngoài không có động tĩnh, anh mở cửa xe container, chuẩn bị dọn thi thể đã hoàn toàn biến dạng này ra. Ngủ với nó một đêm cũng không vui vẻ gì. Đang nâng thi thể lên thì đột nhiên sau thắt lưng đau xót, có người nhỏ giọng nói: "Giơ hai tay lên, từ từ xoay người lại!"


Đường Ngạo bất đắc dĩ, chỉ đành phải từ từ giơ tay lên, xoay người lại. Phía sau là một tên lùn nhìn có vẻ hung hãn như ăn cướp, đầu trọc, trên trán còn có một vết sẹo. Trong tay hắn cầm một khẩu súng lục tự chế, lúc này cặp mắt lóe ra ánh sáng hung ác.


"Tiếng súng sẽ dẫn mấy thứ đó tới." Đường Ngạo bình tĩnh nhắc nhở, cố gắng dùng áo khoác che kín chân mình, không để cho tên lùn nhìn thấy anh bị thương.


Tên lùn nghe vậy, ý định nổ súng dường như biến mất một ít. Hắn nhìn thấy sữa tươi trong xe, lập tức nhảy vào trong container, vẫn dùng súng chĩa vào Đường Ngạo, ra lệnh: "Ném hắn xuống."


Đường Ngạo ném tài xế xuống xe, lại lột quần áo bẩn của tài xế lau container một lượt. Tên lùn vừa chĩa súng vào anh, vừa uống sữa tươi như hổ đói.


Đường Ngạo lôi cái xác ra ngoài, lại đóng kỹ cửa xe, móc từ trong túi áo ra một chiếc khăn ướt, lau sạch mặt và tay. Anh đã quen với mùi thơm của người đẹp, thật sự không chịu nổi mùi như vậy.


Tên lùn uống sữa xong, nhìn chằm chằm vào Đường Ngạo ánh mắt đột nhiên trở nên rất quái dị.


Đường Ngạo phát hiện, cổ họng tên lùn nuốt nước bọt, trong mắt giống như bắn ra tia lửa. Trong lửa rõ ràng phản chiếu ra bóng của anh. Tên lùn chậm rãi tới gần anh, lúc đó Đường Ngạo hai mươi lăm tuổi, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, môi mỏng như khắc, mũi cao thẳng, đôi mắt như điểm nước sơn, mặt mày đẹp như tranh vẽ.


Lúc này mặc dù đứng trước họng súng nhưng vẻ tôn quý gặp biến cố không sợ lại càng khiến anh có vẻ ung dung tự tin, dường như là sự ưu nhã từ trong xương phát ra.


"Làn da không tệ." Tên lùn cười hắc hắc mấy tiếng, nhấc họng súng: "Cởi quần áo để gia xem một chút."


Đường Ngạo lẳng lặng nhìn hắn ta, hắn ta có chút không nhịn được: "Nhìn cái gì? Cởi!"


Đường Ngạo chậm rãi cởi áo khoác, tên lùn nhanh chóng phát hiện ra vết thương do đạn trên đùi anh. Hắn ta vươn tay nhấn vào vết thương, bắp thịt trên mặt Đường Ngạo giật giật mấy cái nhưng không lên tiếng. Ánh mắt tên lùn hưng phấn, trong quần lại dựng lên cái lều nhỏ: "Tiếp tục cởi ra, mau!"


Tổng giám đốc Đường tức giận, đúng là đã xui xẻo thì uống nước cũng nghẹn. Hôm nay lại gặp phải biến thái! Anh cầm áo đã cởi ở trong tay, đột nhiên bổ nhào về phía trước, áo khoác dài trong tay xoắn một cái. Tên lùn bất ngờ không kịp phòng bị, khẩu súng bị anh đánh rơi. Hắn giận dữ, đá về phía vết thương trên đùi Đường Ngạo. Đường Ngạo bắt được chân hắn, kéo giật hắn ra sau ghì xuống đất.


Cảm giác mạnh như kìm sắt lập tức khiến tên lùn hoảng sợ. Lấy sức mạnh và tốc độ của người này dù cho anh ta bị thương nặng thì hắn cũng không phải đối thủ của anh ta. Hắn liên tiếp xin tha. Đường Ngạo quỳ đè lên trên lưng hắn, một tay giữ chặt tay hắn, một tay rút vạt áo khoác ra. Sau đó dùng vạt áo vòng qua cổ hắn, đôi tay dùng sức siết lại.


Tên lùn lúc này mới nhận ra mình chọc phải sát tinh, hai tay không ngừng giật kéo sợi dây trên cổ, cổ kêu khanh khách. Đường Ngạo đè hắn lên sàn container, một chân đạp lên cổ hắn dùng sức kéo vạt áo. Hắn vùng vẫy giãy chết, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi. Ánh mắt Đường Ngạo vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như lúc này chỉ đang diễn thuyết trước khi cắt băng khánh thành một hạng mục từ thiện nào đấy. Chỉ mấy phút, chân tên lùn đạp đạp mấy cái, nằm trên đất không nhúc nhích nữa.


Đường Ngạo rút vạt áo ra, chờ bên ngoài không có động tĩnh nữa, dùng dao cắt đứt nghiệt căn không đứng đắn trong quần hắn, rồi ném hắn ra ngoài xe. Hôm nay thật đúng là xui xẻo! Anh tựa vào thành xe container, cơn giận ngút trời.


Chương 3



Chương 3: Tổng giám đốc ***


  Ở xe trong container ngủ một mạch tới hửng sáng, Đường Ngạo tìm được một chai nước uống trong hộp đồ nghề, miễn cưỡng súc miệng. Nghe bên ngoài không có động tĩnh, anh mở cửa xe ra ngoài.


Thành phố E vẫn đìu hiu, không có chút hơi người. Chỉ có mặt trời từ từ nhô lên, ánh mặt trời màu vàng rọi lên vách tường vỡ, chiếu lên thi thể tàn khuyết không đầy đủ. Đường Ngạo nhảy xuống xe, thi thể tài xế vẫn còn, thi thể tên lùn lại bị cắn be bét.


Một con chó lông dài màu trắng đang cắn xé chân hắn, cái mõm dài cũng bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt.


Đường Ngạo đá hắn ra, lập tức có một người từ dưới gầm xe chui ra: "Ba ơi!" Lại là Hải Mạt Mạt! Dưới ánh mặt trời, cô bé ngẩng khuôn mặt non nớt lên nhìn anh. Đường Ngạo có thể thấy lông tơ bên quai hàm cô bé: "Lại là mày!"


Mặc dù sáng sớm gặp được người sống là chuyện tốt, nhưng nhìn thấy con bé này thì đúng là xui tận mạng. Đường Ngạo không nhịn được vò mái tóc rối bù: "Ông nói lần cuối cùng, ông không phải ba mày!! Dám gọi linh tinh nữa thử xem!"


Anh hung dữ quát. Hải Mạt Mạt lại coi như không nghe thấy sự uy hiếp của anh, cô bé bước lên mấy bước đưa một cái bánh mỳ lớn cho anh.


Đường Ngạo kéo tay cô bé ra: "Đừng tưởng làm vậy tao sẽ ày đi theo tao. Tao cũng không phải bảo mẫu vườn trẻ!"


Hải Mạt Mạt cắn môi dưới, con chó lông dài màu trắng hình như phát hiện cái gì, điên cuồng sủa gâu gâu với anh. Âm thanh này rõ ràng đã đánh động một số zombie còn lang thang quanh đây. Đường Ngạo mắng một tiếng, cầm rìu chữa cháy và dao phay chạy về phía trước.


Hải Mạt Mạt vội trốn vào gầm xe tải, khẽ kêu: "Gâu Gâu, tới đây!"


Con chó lông dài kia cảm thấy mình dọa Đường Ngạo chạy, cực kỳ hài lòng, uy phong lẫm liệt chui vào gầm xe. Hải Mạt Mạt ôm nó thật chặt, tiếng bước chân nặng nề bên ngoài từ từ tới gần. Cô bé nằm xuống, chỉ thấy mấy đôi chân tập tễnh đi qua. Những đôi chân có đi giày da, có đi ủng ngắn, có chân chỉ còn lại một nửa, sau khi đi qua còn lưu lại một đường máu thâm sì.


"Ba ơi . . ." Cô bé nhắm tịt mắt lại, ôm con chó lông dài màu trắng kia, khẽ gọi một tiếng.


Chờ tất cả "Chân" đều đi qua, bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ. Hải Mạt Mạt từ gầm xe lặng lẽ thò đầu ra, nhìn một lúc lâu, rút cuộc bò ra ngoài, tiếp tục đi về phía trước. Con chó lông dài tên Gâu Gâu kia cảnh giác theo sát phía sau, vừa nhìn bốn phía xem có kẻ địch không, vừa ngửi chung quanh xem có gì ăn hay không.


Đợi đến khi đường dần dần thông thoáng, Đường Ngạo rút cuộc tìm được một chiếc xe, anh phải đi đến bộ phận kinh doanh của ASA. Người phụ trách nơi đó là bạn thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ với anh – Yến Thao. Hiện giờ zombie khắp nơi, một thân một mình thật sự là quá nguy hiểm.


Bộ phận kinh doanh vốn cách xưởng ASA không xa, anh lái xe chỉ mười phút là đến. Trên đường đâm bay mấy con zombie, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt, anh thậm chí còn mở nhạc. Tiếng nhạc quanh quẩn trong xe, tâm trạng Đường tam công tử cũng tốt hơn. Zombie, Hải Mạt Mạt gì đó đi gặp quỷ hết đi.


Ngoài cổng bộ phận kinh doanh, mấy con zombie đang xúm lại hưởng thụ bữa tiệc lớn, nằm trên đất là một phụ nữ, trên chân còn đi giày cao gót. Đường Ngạo tăng tốc độ, lao tới, đâm bay mấy kẻ đang bận 'ăn cơm' này. Hành động đó hiển nhiên chọc giận lũ zombie, mấy con zombie nhào lên, Đường tam công tử làm lại trò cũ, tông bay vài con.


"Ai đó?" Bên trong bộ phận kinh doanh đã có người nhìn thấy anh, Đường tam công tử thấy bốn phía tạm thời an toàn, quay kính xe xuống ngó đầu ra: "Là tôi. Yến Thao đâu?"


Ở cửa là chủ quản bộ phận kinh doanh Lôi Báo, nhìn thấy Đường Ngạo, anh ta rõ ràng hơi bất ngờ nhưng không lập tức mở cửa. Trong lòng Đường Ngạo cảm thấy nặng nề, nhìn anh ta gọi điện thoại, dường như đang xin chỉ thị.


Đợi hai ba phút, mấy chục người từ trên tầng đi xuống, đứng ở cửa. Người cao gầy đi giày tây, tóc chải bóng loáng đứng đầu chính là quản lý bộ phận kinh doanh Yến Thao. Cách cửa ra vào, anh ta nhìn Đường Ngạo một lúc lâu. Giọng Đường Ngạo lạnh lẽo: "Có ý gì?"


Qua một lúc lâu, Yến Thao mới mở miệng: "Nể tình bạn cùng trường, tôi sẽ không giết cậu. Cậu đi đi."


Đường Ngạo rút cuộc nổi cơn thịnh nộ: "Yến Thao! Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu con mẹ nó. . . . . ."


Anh còn chưa dứt lời, đã bị Yên Thao cắt ngang: "Đúng, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Cậu là công tử Đường thiếu tướng, tôi là con trai của tài xế. Cuối cùng ba tôi ngay cả công việc lái xe cũng mất, làm công cho xưởng thuốc lá." Anh ta nói từng chữ từng câu vô cùng tỉnh táo, "Mười mấy năm qua cậu giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi hiểu. Đại học năm thứ nhất tôi không có tiền nộp học phí, cậu nộp giúp tôi. Lúc tôi cảm ơn, cậu nói đó chỉ là tiền tiêu vặt một tuần của cậu thôi. Học kỳ đó ba tôi mất việc ở nhà, tôi ba tháng không được ăn thịt. Tôi còn nhớ sau khi cậu biết đã lập tức đưa tôi đến quán ven đường ăn một bữa móng heo hầm cải trắng. Món ăn đó rất thơm, tôi chảy cả nước miếng, cuối cùng cậu lại nói rằng đây là lần đầu tiên trong đời cậu ăn ở quán ven đường!"


Anh ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đường Ngạo, nói rõ ràng mạch lạc: "Còn nhớ rõ năm ấy kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi muốn thổ lộ với hoa khôi của trường trong bữa tiệc tối, cậu cho tôi mượn một bộ quần áo, hiệu Dunhill. Tôi thổ lộ với cô ấy, kết quả cô ấy nói mình đã sớm là người của cậu rồi, bảo tôi đừng si tâm vọng tưởng nữa!"


Đường Ngạo đứng im trước cửa thật lâu, Yến Thao nhắc lại từng chuyện: "Sau tôi uống say, làm bẩn bộ quần áo của cậu, tôi muốn mua một bộ đền lại. Nhưng khi lật mác lên mới biết con mẹ nó tôi vốn không mua nổi! Ba tôi từ nhỏ đã nói cho tôi biết phải trở nên nổi bật, vì muốn tôi được học ở trường chuyên cấp ba ông đã phải làm việc ba nơi! Tôi vẫn luôn rất cố gắng, nhưng kết quả thì sao? Tôi chỉ có thể đi theo cậu, cả ngày nói dạ dạ dạ, đúng đúng đúng, tổng giám đốc anh minh! Giống như một thằng ngu chỉ vì làm nền cho cậu ưu nhã nhường nào, cao quý nhường nào, sáng suốt uy phong nhường nào."


Đường Ngạo từ từ lùi lại, Yến Thao nhìn anh chằm chằm: "Đường Ngạo, nếu như không phải cậu có một ông bố làm Tướng quân, cậu cho rằng trong thành phố E này sẽ có ai coi trọng cậu sao? Cậu là cái quái gì?"


Đường Ngạo nghĩ thật lâu, thế nhưng lại không biết nên trả lời thế nào. Đám zombie lượn lờ xung quanh bắt đầu xúm lại, anh phải đi ngay thôi.


Mẹ kiếp, anh ở thành phố E hô phong hoán vũ nhiều năm như vậy, thì ra từ đầu tới cuối chỉ là một con khỉ tự ình là đúng? Vừa khiến người ta ghét vừa tự ình là 'khách đến chật nhà, bạn bè khắp chốn'?


Chẳng lẽ phấn đấu vất vả mấy năm của anh hoàn toàn dựa vào vị Đường tướng quân đã cắt đứt quan hệ cha con với anh sao?


Đường Ngạo dùng rìu chữa cháy chém đứt đầu một con zombie, từ từ lùi vào trong xe. Khuôn mặt Yến Thao cách cửa sổ xe vô cùng xa lạ. Yến Thao vẫn nhìn Đường Ngạo chằm chằm, đột nhiên một con zombie xông tới, tay đập lên cửa sổ xe, để lại một dấu tay máu vô cùng khủng khiếp.


Bạn tốt cùng trường mười năm, không ngờ cuối cùng lại dùng một dấu tay máu đặt dấu chấm hết. Đường tam công tử khởi động xe, nhớ mỗi lần đến bộ phận kinh doanh đều là Yến Thao nhanh nhảu giúp anh mở cửa xe.


Đúng là mỉa mai.


Phía trước là trung tâm thành phố E, đường phố bị xe bỏ chắn lại, rất khó đi. Trước mặt một tên mập bị hai con zombie xô ngã xuống đất, Đường Ngạo đang phân vân có nên dừng xe không, anh ta đã kêu thảm một tiếng, bọn chúng cắn vào mông anh ta rồi.


Đường Ngạo dùng sức vò tóc, lại có người từ bên trong lao ra, không ngừng vỗ cửa sổ xe kêu cứu mạng. Đường Ngạo giơ rìu lên, đối phương trợn mắt nhìn anh mấy lần, dường như cảm thấy không dễ chơi, quay sang cầu cứu xe phía sau.


Người lái chiếc xe việt dã phía sau là một người đàn ông trung niên, sắc mặt vàng vọt, còn để một hàng râu. Ông ta thấy zombie bắt đầu xúm lại, động lòng trắc ẩn, mở cửa xe.


Cửa xe vừa mở ra, không biết từ đâu lao ra hai người đàn ông, ba người này cùng kéo ông ta xuống xe, cướp xe của ông ta. Người đàn ông trung niên vẫn đập cửa xe cầu cứu, nhưng nào có ai để ý đến ông ta? Ông ta trong lúc bối rối không thể làm gì khác hơn là đi tìm xe khác, cuối cùng bị một con zombie bắt được cổ chân, lập tức kéo ngã xuống đất.


Ông ta vừa ngã xuống, trong nháy mắt zombie xúm lại, một chùm máu tươi bắn lên thật cao, tiếng kêu cứu đột nhiên im bặt. Đôi mắt Đường Ngạo lạnh lẽo, nhiều năm lăn lộn trên thương trường, có trường hợp nào anh chưa từng thấy? Dưới tình huống chưa chắc chắn mà thương hại người khác, chính là cắt đứt đường sống của mình.


Mùi máu tươi kích thích lũ zombie xung quanh, khiến chúng tụ đến càng nhiều. Mà con đường bị xe lộn xộn lung tung chắn hơn một nửa, rất khó đi. Dù kỹ thuật lái của anh là hạng nhất, cũng khó cắt đuôi được những thứ tham ăn này.


Cửa xe bị hai con zombie dùng sức tông vào, thủy tinh đã có vết nứt. Khi lũ zombie còn đang không ngừng cố gắng, Đường tam công tử âm thầm nóng lòng, đang định né tránh tăng tốc, xe việt dã phía bên phải tông tới. Một tiếng nổ vang rung trời, tất cả zombie bao gồm cả con đang 'ăn cơm' cũng ngẩng đầu lên. Đường Ngạo ôm cái trán máu chảy như suối, nếu như trong tay anh có súng, chắc chắn sẽ nã chết cái tên vô sỉ trong xe việt dã kia ngay tức khắc!


Nhưng anh không có súng, tệ hơn là túi khí an toàn trong xe bật ra rồi. Cả người anh bị kẹt giữa túi khí an toàn, chảy máu.


Tất cả zombie điên cuồng tông vào Audi TT, rất nhanh thủy tinh đã vỡ vụn, một con zombie đã thò tay vào, may là hai con zombie khác cũng đưa đầu vào, mắc kẹt ở cửa xe. Đường tam công tử gần như có thể ngửi thấy được mùi máu tanh thối rữa của bọn chúng. Thế nhưng anh lại đang kẹt dưới túi khí an toàn, trên trán đẫm mồ hôi lạnh.


Cái tay kia bị một con zombie mới tới chen đứt, một cái đầu zombie càng đến gần. Cửa xe bên phải vốn đã nát, lúc này một con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net