PHIẾU CƠM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1



Chương 1: Tổng giám đốc nghèo túng

  "Chu Tân Quốc, cậu làm gì vậy? Mau mở cửa ra!" Bên ngoài cửa sắt lạnh như băng của tập đoàn ASA, Đường Ngạo trong tay chỉ có một cây súng máy thông dụng, mà phía sau anh có khoảng hơn bốn mươi "Người" đang chậm chạp, cứng ngắc đi tới.


Anh trầm mặt, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng dần dần chìm xuống. Sau cửa sắt chạm rỗng, phó tổng tập đoàn ASA Chu Tân Quốc vẫn mỉm cười, bộ dáng hòa ái dễ gần lại bình dị gần gũi: "A, mọi người có nghe thấy không, Đường tổng đang ra lệnh cho chúng ta mở cửa đó. Sao còn không mau ra mở cửa? Cẩn thận Đường tổng của chúng ta nổi giận là không hay đâu."


Chung quanh truyền đến tiếng cười vang, những kẻ nhiễm virut ở phía sau càng ngày càng gần. Màu da bọn họ xám như tro, mắt lồi ra, trên người mang theo rất nhiều vết thương kinh khủng, giống hệt zombie trong phim. Đường Ngạo quay đầu, súng máy liên thanh vang lên, đám zombie đi đầu toàn bộ ngã gục, từ trên đầu chảy ra chất màu xanh vàng. Đường Ngạo không bắn trượt một phát nào.


Nhưng tiếng súng chỉ có thể hấp dẫn càng nhiều zombie, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền tới. Dù thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc như Đường tổng, trên trán cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Thành phố E có khoảng hơn sáu trăm vạn người, ai biết bây giờ có bao nhiêu người sống sót? Nếu tất cả những người đã chết đều biến thành zombie, một khẩu súng của anh có thể bắn chết bao nhiêu?


Anh xoay người, lại bắt đầu đập cửa, cửa sắt nặng nề làm từ những thanh sắt to như cánh tay, rất chắc chắn. Bởi vì quá nhẵn nên cũng không thể leo lên.


"Chu Tân Quốc! Năm đó ba mày bị ung thư máu, mày không một xu dính túi, là tao bỏ tiền chữa bệnh cho ba mày, ày đi học! Sau khi mày tốt nghiệp cũng là tao giữ mày ở ASA tiếp tục làm việc, còn ày làm phó tổng! Vì sao mày lại phản bội tao?" Đường Ngạo giận dữ, Đường tam công tử thành phố E, cha là Quân trưởng tập đoàn quân [1], quân hàm thiếu tướng, tuy rằng quan hệ giữa anh và cha không tốt, nhưng toàn bộ thành phố E ai dám không nể mặt anh?


[1] Tập đoàn quân: Gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn.


"Phản bội?" Rút cuộc Chu Tân Quốc cũng thu hồi mặt nạ của hắn, liên tục cười lạnh, "Đường Ngạo, tao là người, không phải con chó của mày! Từ ngày mày giúp đỡ cha tao, tao cũng chỉ có thể đi theo sau đuôi mày, mày bảo tao nâng chân tao nhất định phải nâng chân, mày bảo tao vẫy đuôi tao cũng chỉ có thể vẫy đuôi! Tao vẫn cười, cả ngày đều cười, bởi vì mày không lúc nào là không nhắc nhở tao, nhà của tao, xe, phụ nữ, bao gồm cả mạng sống của ba tao cũng là do mày cho!"


Hai mắt Chu Tân Quốc đỏ lừ, hắn giơ súng lên, họng súng chỉ thẳng vào tổng giám đốc Đường. Một người bên cạnh hắn ngăn hắn: "Tân Quốc, bên ngoài nhiều zombie như vậy, nó chạy không thoát đâu. Đừng lãng phí đạn."


Đường Ngạo nhìn kỹ, người nói chuyện là phó tổng giám đốc của anh – Tưởng Hồng Phúc. Anh lạnh lùng cười: "Còn ông, tôi trả lương cho ông cao gấp đôi bên ngoài, tập đoàn ASA cuối năm chia hoa hồng chưa từng thiếu một xu của ông, vì sao ông bán đứng tôi?"


Tưởng Hồng Phúc không chút hoang mang chỉnh chỉnh đống tóc lưa thưa: "Đường Ngạo, năm nay tao bốn mươi hai, không ít tuổi hơn Đường tướng quân là mấy, nói thế nào cũng là người cùng thời với cha mày. Bình thường làm chút chuyện vặt lông gà vỏ tỏi, mày cũng có thể tùy ý đánh chửi. Mày thường xuyên mắng tao là gì ấy nhỉ? Đúng rồi, đầu người óc heo. Nhưng Đường Ngạo mày có biết tao hận nhất chính là người khác mắng tao là heo!"


Cảm xúc của lão ta cũng dần dần kích động: "Tao béo một chút thì là heo? Vậy mày bây giờ là cái gì? Chó! Con chó rơi xuống nước!"


Chu Tân Quốc bên cạnh lão ta xì một tiếng khinh thường, như muốn nhổ nước bọt lên mặt Đường Ngạo. Trong đám người có người cười nói: "Đường tổng sẽ biến thành chó zombie ngay thôi, ha ha ha ha."


Tiếng chế nhạo khiến mọi người cười vang.


Đường Ngạo nhìn qua, người này mặc đồng phục bảo vệ nhà xưởng, còn rất trẻ. Người này cũng biết anh đang nhìn hắn, lập tức tự giới thiệu: "Đường tổng không biết tôi đúng không? Cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như chúng tôi sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài? Tôi là Lý Tiểu Đông thuộc bộ phận bảo vệ nhà xưởng. Chính là kẻ không có mắt lần trước mở cửa xe cho ngài gặp phải ngài và tiểu thư Dương Anh Anh đang phong lưu khoái hoạt, bị ngài ném BCS dùng rồi vào mặt."


Đường Ngạo nghĩ, quả thật là có chuyện như vậy. Lý Tiểu Đông vẫn cười vô cùng khiêm tốn: "Đường tổng, tạm biệt. Chờ ngài bị zombie xé thành từng mảnh, tôi sẽ thả chó trong nhà xưởng ra, để chúng nó công ngài về. A, nhưng chó trong nhà xưởng đều thích sạch sẽ, ngài như vậy. . . . . . Không biết chúng nó có ngại bẩn không nữa. . . . . ."


"Ha ha ha ha." Lại một trận cười vang, trong lòng bàn tay Đường Ngạo lạnh ngắt.


Bảy năm trước, anh bị cha đuổi ra khỏi nhà, dùng hai vạn duy nhất trên người lập ra xưởng thuốc ASA. Khi đó xưởng chỉ có tám công nhân, vốn liếng ít ỏi.


Là anh từng bước tự phát triển đến ngày nay, có bốn vạn công nhân, quy mô tiền vốn hơn mười triệu, trở thành xí nghiệp kiểu mẫu của thành phố E. Nhưng bây giờ anh bị mọi người nhốt ở ngoài cửa, Đường tam công tử bảy năm gây dựng sự nghiệp, kết giao vô số bạn bè, đã từng hô phong hoán vũ khắp thành phố E lại không có lấy một người bạn ở trong công ty mình?


Phía sau, zombie càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng gần. Đường Ngạo cắn chặt răng, anh cần phải sống sót ra ngoài. Anh nắm thật chặt súng, dùng báng súng đập vỡ đầu một con zombie: "Tưởng Hồng Phúc, Chu Tân Quốc, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá vì những gì đã làm hôm nay."


Anh nhìn xung quanh, bên ngoài xưởng là dãy xanh hóa, không thể tiếp tục do dự nữa! Anh chạy về phía góc trái nơi ít zombie nhất phá vây, súng trong tay cho dù đang chạy cũng không mất đi độ chính xác. Tay súng thiện xạ của bộ đội đặc chủng, dù bị sĩ quan huấn luyện đá ra khỏi quân đội, nhưng thân thủ cũng không tồi.


Anh đá bay một con zombie, bên ngoài là một hàng xe dài, anh nhảy lên một chiếc, cố ý phát ra tiếng vang lớn. Gần như tất cả zombie đều vây quanh đây, trong lỗ tai tràn ngập tiếng ha ha quái dị. Chung quanh không dưới trăm con zombie, mùi tanh làm người ta buồn nôn.


Đường Ngạo mệt đến mức thở hổn hển, ngồi trong văn phòng đã lâu, thể lực thoái hóa không ít. Có zombie bắt đầu trèo lên mui xe, anh bắn vào bình xăng của một chiếc ô tô phía xa. Ô tô bây giờ đều lắp trang bị chịu lực, không dễ nổ nhưng xăng cũng bắt đầu trào ra.


Anh lại dùng báng súng nện xuống hai con zombie bò lên. Sau cửa sắt nhà xưởng, Tưởng Hồng Phúc, Chu Tân Quốc và hơn một trăm viên chức ASA đứng nhìn.


Xăng chảy ra càng ngày càng nhiều, Chu Tân Quốc rút cuộc không nhịn được: "Đường tổng của chúng ta dường như định chạy."


Tưởng Hồng Phúc cầm súng bắn hai phát, nhưng vì ngắm không chuẩn nên không trúng. Bảo vệ Lý Tiểu Đông phía sau lão ta cầm lấy súng, ngắm rất lâu, cuối cùng bóp cò, nổ súng.


Đường Ngạo nghiêng người tránh, thấy đã đủ xăng mới rút bật lửa từ trong túi quần ra, bật lên, sau đó ném xuống đất. Trước lúc bật lửa rơi xuống đất, anh từ trên xe liều mạng nhảy qua vòng xanh hóa. Tiếng súng vang vài lần, nhưng anh không có thời gian. Sau khi qua được vòng xanh hóa thứ hai, anh mới phát hiện đùi phải và tay phải. . . . . đáng chết, anh trúng đạn rồi!


May mà lúc này đại đa số zombie đều chết trong biển lửa, một phần ở ngoài vòng lửa cũng đã bị lửa ngăn cản, không phân biệt được phương hướng. Trong không khí phát ra tiếng vang xèo xèo như tiếng nướng gà.


Bụng Đường Ngạo sôi òng ọc, hôm nay anh và Chu Tân Quốc vốn định ra ngoài kiếm đồ ăn nước uống. Trong nhà ăn của xưởng có đủ gạo, nhưng không có rau và trái cây tươi. Anh phòng ngừa chu đáo, vẫn cảm thấy nên chuẩn bị đủ đồ ăn thì hơn.


Vì thế trong hai ngày bệnh dịch bùng nổ, Tưởng Hồng Phúc phụ trách mang người gia cố lưới bảo vệ nhà xưởng, anh và Chu Tân Quốc đi chung quanh tìm nguyên liệu hữu dụng.


Hôm nay khi quay về bị zombie truy đuổi, anh cản phía sau yểm trợ, không ngờ lại bị nhốt ngoài cửa. Anh xé quần áo băng chặt miệng vết thương, cuối cùng quay lại nhìn khu xưởng ASA một cái.


Chu Tân Quốc, Tưởng Hồng Phúc! Anh sẽ nhớ kỹ hai cái tên này.


Trong khu xưởng cũng lặng ngắt như tờ, một lúc sau Lý Tiểu Đông mới nói: "Hắn ta chạy thoát, hắn ta chạy thoát rồi làm sao bây giờ? Hắn ta sẽ tìm chúng ta báo thù !"


Chu Tân Quốc đứng sau tát hắn ta một cái: "Lo cái gì? Cậu cho rằng hắn vẫn là con trai Đường thiếu tướng? Tổng giám đốc ASA à? Hắn chẳng có gì, chạy thoát khỏi đây cũng sẽ bị zombie ăn thôi! Báo thù cái gì?"


Có như vậy Lý Tiểu Đông mới bình tĩnh lại, Tưởng Hồng Phúc lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, gặp lại người này, giết không tha!"


Sắc trời dần tối, trong bụng gần như trống rỗng. Đánh chết ba con zombie đi ngang qua, bởi vì mất máu quá nhiều, trong đầu anh cũng dần mơ hồ. Đường Ngạo dùng sức véo vết thương trên cánh tay phải. Đau có thể khiến cho anh tỉnh táo, mà lúc này mùi máu tanh trên người anh sẽ hấp dẫn zombie. Anh cần một cái đầu tỉnh táo.


Nơi này là trung tâm thành phố E, bệnh dịch bùng nổ ở đây, là nơi có mật độ zombie cao. Anh bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, không thể tiếp tục như vậy. Anh chịu đau lết vào một cửa hàng tiện lợi, nhân viên cửa hàng nằm gục trên quầy thu ngân. Đường Ngạo thử đẩy đẩy anh ta, sau đó phát hiện dưới vai gáy anh ta chỉ còn một lớp da.


Trong tiệm vô cùng lộn xộn, xem ra nơi này đã có rất nhiều người "ghé thăm" rồi. Đồ ăn và nước uống đã bị lấy hết. Tình huống rất không ổn, anh đi không nổi nữa. Anh chỉ cầm một con dao phay, dùng súng làm gậy chống. Không có đạn thì súng nào cũng không bằng một cây gậy thực sự.


Đèn trên đường mờ mờ, một trận gió thổi qua cuốn bay báo chí cũ, không khí âm u im lặng. Đường Ngạo vấp vào một viên gạch, anh mắng một tiếng, nổi trận lôi đình, tức mà không có chỗ phát.


Anh đường đường là tổng giám tốc tập đoàn ASA, gia tài hơn mười triệu! Cho dù bây giờ trong ngân hàng anh có ít nhất mười tài khoản nhưng anh đang làm gì đây? Anh bị cấp dưới của mình đuổi ra, trúng hai phát đạn, lưu lạc đầu đường, bụng thì đói sôi sùng sục, cả nước cũng không có mà uống!


Trong ngân hàng bên cạnh có người! Đường Ngạo cảnh giác, ngó đầu nhìn, phát hiện có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi trốn bên trong đang ăn. Đường Ngạo đói không chịu nổi, nuốt nước miếng. Tổng giám đốc chó má gì đó lúc này cũng vứt hết đi . . . . .cho dù làm chuyện này thật sự rất mất thân phận.


Anh giơ súng, hét lên: "Không được nhúc nhích!"


Thanh niên hoảng sợ, nòng súng của Đường Ngạo đã chĩa vào trán anh ta. Anh ta không dám động đậy, liên tục nói: "Đừng giết em đừng giết em, muốn cái gì em cho anh hết!"


Đường Ngạo vốn tự cao tự đại, lúc này cũng không thể không đỏ mặt: "Cho tôi."


Người thanh niên nghe lời đưa qua, Đường Ngạo cầm lấy, còn không thỏa mãn: "Xoay người, cởi áo."


Người thanh niên kia òa khóc: "Đại ca, không cởi được không, em không phải loại người đó. . . . . ."


Đường Ngạo dí súng lên đầu anh ta: "Đừng nói nhảm, cởi!!"


Vì thế người thanh niên bắt đầu cởi áo, Đường Ngạo mặc áo gió màu xanh quân đội của anh ta, áo gió rất dài, không nhìn thấy được vết thương trên cánh tay và trên đùi. Đây cũng là thói quen của anh: che giấu nhược điểm của mình. Lúc này người thanh niên kia đã cởi áo len bên trong, sau đó lại cởi áo trong, lộ ra thân trên gầy yếu.


Đường Ngạo: ?


Cởi áo trong xong, bắt đầu cởi quần.


Đường Ngạo: ? ?


Tên kia cởi xong quần, tiếp tục cởi quần lót.


Đường Ngạo: ! ! !


Biến thái phô dâm à! Đường Ngạo nổi giận: "Cậu làm gì đấy?!"


Tên kia vẻ mặt cầu xin: "Đại ca, không phải anh muốn cướp sắc sao? Anh nhẹ một chút, em sợ đau. . . . . ."


Đường Ngạo: . . . . . .



Chương 2



Chương 2: Tổng giám đốc xui xẻo


   Tổng giám đốc Đường uống vội uống vàng hết cả hộp sữa, đúng là không bõ dính răng, bụng càng ngày càng đói. Vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng, còn vết thương trên đùi sợ rằng phải lấy mảnh đạn ra. Đường Ngạo cắn răng đi tìm tiệm thuốc, cách đó hai trăm mét có hiệu thuốc, cửa đã bị đập hỏng.


Đường Ngạo đi vào, cầm dao phay cẩn thận kiểm tra một lượt trong hiệu thuốc. Bên trong vô cùng im ắng, anh cũng yên tâm, bắt đầu tìm thuốc tiêu viêm cầm máu giảm đau. Nơi này chưa bị quá nhiều người 'ghé thăm', thuốc men vẫn còn rất đầy đủ. Anh tìm rượu cồn và cái nhíp, chuẩn bị gắp mảnh đạn ra trước.


Anh bỏ hết thuốc men cần thiết vào túi ny lon, đi vào phòng nghỉ phía sau. Trong phòng nghỉ có máy lọc nước, là nơi nhân viên hiệu thuốc nghỉ ngơi hoặc để bệnh nhân uống thuốc. Anh mới vừa vén rèm đi vào, liền phát hiện bên trong có ít nhất bốn con zombie!


Bọn chúng đang vây quanh một thi thể, hiển nhiên là đang ăn tiệc. Đường Ngạo mắng một tiếng mẹ nó, quay đầu bỏ chạy! Tất cả đám zombie đuổi theo, zombie chạy chậm, nhưng bi thảm nhất là chân Đường tam công tử bị thương còn chạy chậm hơn....


Một đám đuổi chậm đuổi theo một tên chạy chậm, đảo mắt đã thấy phía sau có khoảng mười con zombie. Hay thật, đồ sộ như chạy xe lửa vậy. Đường Tam công tử im lặng nghẹn họng, chỉ hận không thể hóa thân thành Lưu Tường [1].


[1] Lưu Tường: là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004.


Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng chuông, đám zombie rối rít quay đầu lại, đi về phía tiếng vang. Đường Ngạo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trốn vào một tiệm cắt tóc bên cạnh. Cửa hiệu cắt tóc không có vật gì hữu dụng, nhưng tầm nhìn rộng rãi, còn có cửa sau, dễ dàng chạy trốn.


Anh ngồi xuống, trước tiên dùng rượu cồn trừ độc cho cái nhíp, sau đó. . . . . . Cởi quần. Một phát súng này cũng thật hiểm, bắn trúng bắp đùi anh, may là không cao lên một chút. Anh lau sạch vết thương trên đùi phải, khử hết độc sau đó đưa cái nhíp vào vết thương gắp mảnh đạn. Đau đớn này quả thật không thể tưởng tượng nổi, anh cắn răng cố nén, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.


Máu nhuộm đỏ tay cầm nhíp, toàn thân anh đều đang run rẩy, trên da thịt màu lúa mạch rịn ra một tầng mồ hôi mịn. Bên ngoài đột nhiên có tiếng vang nhỏ, lúc ấy da đầu Đường tam công tử đang tê rần!


Ông trời phù hộ, làm ơn đừng để đám zombie xuất hiện vào lúc này!! Anh không mặc quần! Nếu để cho người ta nhìn thấy, tổng giám đốc ASA cởi truồng đánh nhau với zombie. . . . . . Nếu như không phải zombie tới mà là người thì sao?


Thôi đi, hiện giờ anh đang cởi truồng, dưới đất đầy máu. Biết còn hiểu được là anh trúng đạn, không biết sẽ cho rằng anh đang luyện Quỳ Hoa Bảo Điển [2]!


[2] Quỳ Hoa bảo điển: là bí kíp võ thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Trung Quốc Kim Dung. Nguyên lý đầu tiên để luyện là Quỳ Hoa bảo điển là "dẫn đao tự cung".


Đường Ngạo từ từ quay đầu nhìn về phía cửa, nét mặt kia giống như bị người ta quét 'bà dì' lên mặt vậy.


Bên ngoài quả nhiên có người, đó là một cô bé, thân trên mặc áo len màu trắng, dưới mặc váy ngắn màu đỏ. Áo len dệt màu trắng dài vừa tới đầu gối. Tóc vàng nhạt hơi xoăn, dùng một đóa hoa màu trắng buộc lệch, đôi mắt to tròn. Cô bé nhảy chân sáo chạy vào, trên lưng còn đeo cặp sách màu hồng in hình hoạt hình.


Lúc trước sắc mặt Đường Ngạo trắng bệch, vừa thấy cô bé liền sa sầm mặt lại: "Là cháu?" Cô bé cũng nhìn thấy anh, vô cùng vui vẻ, nhún nhảy một cái mà đến bên cạnh anh: "Ba ơi!"


Đường Ngạo nổi trận lôi đình. Hôm nay thật quá xui xẻo! Anh tức giận nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, chú không phải ba cháu!!"


Cô bé không thèm để ý, cầm khăn tay nhỏ giúp anh lau mồ hôi, giọng nói non nớt: "Ba ơi, ba bị thương à?"


Khăn tay lụa còn mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt, tay Đường Ngạo run một cái, đau hừ một tiếng, cũng may coi như đã lôi được mảnh đạn ra rồi. Anh dùng rượu cồn rửa sạch vết thương, đang muốn xé áo băng bó, cô bé kia đã lấy một cuộn băng gạc trong túi xách ra.


Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng, cầm lấy băng kín vết thương.


Cô bé lục trong túi xách, cuối cùng lấy ra hai bao ORS cùng mấy bình nước muối sinh lí, nịnh nọt đưa tới: "Ba ơi, cho ba này."


Bên trong ORS có đường glu-cô và các loại axit amin, rất hiệu quả trong việc bổ sung thể lực và dưỡng khí. Đường Ngạo có chút ngoài ý muốn: "Lấy ở đâu đây?"


Anh vừa nói, cô bé liền vô cùng vui vẻ: "Lấy ở chỗ ba lấy thuốc vừa nãy."


Lúc này Đường Ngạo mới nhận lấy, lầm bầm lầu bầu: "Không phải nói bị chậm phát triển trí tuệ sao? Sao lại thông minh vậy?"


Đường Ngạo không biết rõ con bé này lắm. Hoặc có lẽ bọn họ có nói, chỉ là anh chưa bao giờ nghe mà thôi. Hiện giờ anh chỉ biết cô bé họ Hải, tên Hải Mạt Mạt. Từ ba tháng trước anh đổi số điện thoại di động cô bé này liền liên tiếp gọi tới, bất chấp tất cả khăng khăng anh là ba cô bé.


Anh là người nổi tiếng, khó tránh có người đeo bám. Sau này anh nóng giận liền đưa số của con nhóc này vào black-list. Vậy lại càng kinh khủng, con bé trực tiếp tìm tới công ty anh, ôm chân anh mà gào khóc, không chịu đi.


Đường Ngạo nổi trận lôi đình, mắng trợ lý của anh là Tô Bách té tát. Sau này không thấy con bé nữa, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Càng không ngờ lần thứ hai gặp mặt anh lại đang không mặc quần!!


"Xoay người sang chỗ khác!" Đường Ngạo tức giận, đời này anh từng khỏa thân trước mặt ngôi sao, khỏa thân trước mặt tiếp viên hàng không, khỏa thân trước mặt thiên kim tiểu thư, còn khỏa thân trước mặt một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh. . . . . . Thật đúng là lần đầu tiên trong đời.


Anh băng bó vết thương xong, mặc dù mùi vị của ORS và nước muối sinh lí rất kinh khủng, nhưng anh vẫn cắn răng uống hai bình lớn. Hải Mạt Mạt thật biết điều, lúc này ngồi ở cửa chú ý động tĩnh bên ngoài. Rút cuộc vẫn chỉ là đứa bé, ngồi một lúc là mệt rã rời. Cái đầu nhỏ gật gật như con gà mổ thóc.


Đường Ngạo đứng dậy, thừa dịp con bé không chú ý từ từ đi về phía cửa sau, cuối cùng ra khỏi cửa hiệu cắt tóc. Hải Mạt Mạt còn ngủ, anh không quay đầu lại, bước thẳng. Nó chỉ là một đứa bé, không làm được gì chỉ có thể lãng phí lương thực. Anh mang theo nó có ích lợi gì?


Đừng nói vốn không biết, dù là con gái mình thật cũng phải suy nghĩ.


Trên đường vô cùng yên tĩnh, Đường Ngạo cẩn thận từng li từng tí tìm xe bỏ ven đường. Anh mở cửa một chiếc xe mười sáu chỗ màu trắng, buồng lái không một bóng người, chỗ ngồi phía sau có một phụ nữ mặc quần dài màu đỏ. Cô ta ngồi thẳng trên ghế, trong ngực còn ôm một đứa bé trai.


Người phụ nữ đó giống như hoảng sợ quá độ mà chết, hai mắt trợn lên, miệng há thật to. Đứa bé không có vết thương, nhưng xanh cả mặt, có thể là bị cô ta ôm quá chặt mà ngạt chết. Kính chắn gió buồng lái có một vết máu lớn, cửa kính xe đã bị đập vỡ, trên đất còn có một cánh tay bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net