QUÂN SỦNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
loại thức ăn, có bánh tiêu sữa đậu nành, còn có cháo,... đầy đủ mọi thứ. Anh không biết khẩu vị của Vân Thường nên mua hết toàn bộ, trong nhiều đồ như vậy ắt hẳn cũng sẽ có thứ cô thích.

Mở cửa vào phòng ngủ, chỉ thấy cô đang ngồi ở giường hướng về phía anh cười, không nhăn nhó không giả bộ, so gió nhẹ ngoài kia còn ấm áp hơn, so với cành liễu mới nở còn mềm mại hơn: "Anh đã về rồi."

Lục Diệp "ừ" một tiếng, đặt mấy món ăn lên đầu giường, tìm vị trí tốt nhất đỡ Vân Thường đứng dậy đi tới phía cái bàn: "Có khỏe không?"

Vân Thường hơi sững sờ, một lúc mới nghĩ đến hẳn là anh đang hỏi về thân thể của cô nên khiến mặt cô đỏ hồng, "Không có chuyện gì." Loại chuyện như vậy sao có thể không biết xấu hổ mà hỏi ra miệng thế chứ, rõ là...

Lục Diệp gật đầu một cái, cũng không quan tâm đến việc cô không nhìn thấy, nhét một ly sữa đậu nành vào trong tay cô: "Ấm áp, không bỏng tay."

Suy nghĩ một chút lại nói: "Bánh tiêu hay là cháo?"

Nhiệt độ sữa đậu nành trong tay cao hơn thân thể cô một chút, ở trong hơi lạnh buổi sáng, cầm trong tay một ly sữa ấm áp khiến cảm thấy rất thoải mái. Vân Thường cắm ống hút xuống uống một hớp nhỏ: "Ăn cháo thôi." Cô không thích những món quá nhiều dầu mỡ, huống chi buổi sáng ăn nhẹ một chút vẫn tốt hơn.

Lục Diệp đặt cháo ở trước mặt cô, kéo tay cô sờ vị trí của chén cháo cùng đĩa dưa muối xong, lúc này mới buông cô ra, chính mình ngồi ở bên cạnh yên lặng ăn cơm.

Không giống, rất không giống. Bắt đầu từ hôm qua, trong lòng anh hắn luôn tồn tại một thứ cảm xúc khó hiểu, mỗi lần chạm phải ánh mắt tươi cười nhưng trống rỗng của Vân Thường, cảm giác đó lại cuộn trào lên trong ngực, khuấy đảo khiến anh hận không thể làm một cái gì đó. Nhưng làm cái gì, anh lại không biết.

Đang suy nghĩ, điện thoại đặt ở đầu giường lại vang lên, là của Lục Diệp. Anh để đũa xuống nhận điện thoại.

"Lục Diệp, nghe nói cậu kết hôn, sao lại không cho chúng tôi biết vậy?"

Lục Diệp liếc mắt nhìn Vân Thường đang uống ngụm cháo cuối cùng rồi đứng cách cô xa hơn một chút: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi bảo này, không phải là cậu đang nói nhảm sao?" Giọng điệu của người bên kia mang theo chút khinh bỉ: "Nhanh dẫn em dâu qua đây cho các anh nhìn một chút!"

Lục Diệp vừa định cự tuyệt, đầu bên kia lại lên tiếng: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Bảy giờ tối nay, vẫn ở chỗ cũ, các anh chờ cậu. Tôi nói cho cậu biết, Lục Diệp, nếu cậu dám cho chúng tôi leo cây thì dù cậu có chạy đến quân đội cũng không có tác dụng!"

Người nọ nói một hơi xong liền nhanh chóng cúp máy, Lục Diệp nghe thanh âm truyền tới trong điện thoại, lông mày không nhịn được cau lại.

Người vừa gọi đến là Bùi Quân. Người tên Bùi Quân này tính tình nói dễ nghe một chút là không chịu trói buộc, nói khó nghe chính là hoa tâm. Nhưng làm người cũng đạt đến một trình độ nào đó, kỳ lạ thay cậu ta lại rất hợp với tính tình của Lục Diệp.

Cho nên quan hệ của bọn họ luôn luôn rất tốt. Còn có Giản Viễn Đường cùng Tưởng Bân Vệ, bốn người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quả thật so với anh em ruột còn thân hơn. Tuổi của ba người cũng lớn hơn Lục Diệp, mặc dù Lục Diệp chưa bao giờ thừa nhận qua nhưng họ vẫn tự nhận mình là anh của anh.

Lục Diệp cũng mặc bọn họ, không quá quan tâm. Bình thường, bốn người đều là ai bận việc nấy, rất ít khi có thể có tụ chung một chỗ. Thường trời Nam đất Bắc, đến lúc mừng năm mới gặp được, không biết sao lần này lại cùng nhau tới đây.

Mắt của Vân Thường không nhìn thấy, anh không muốn tối khuya còn để cho cô phải bôn ba bên ngoài. Huống chi bây giờ, người tên Bùi Quân kia là kẻ duy nhất trong bốn bọn họ còn độc thân, nhất định sẽ nghĩ đủ biện pháp giày vò anh và Vân Thường.

Anh thì không quá quan trọng vì sớm đã thành thói quen, chỉ sợ Vân Thường không chịu nổi.

Anh để điện thoại xuống đi tới bên cạnh Vân Thường nói: "Có chuyện muốn nói với em."

Vân Thường quay mặt sang nhìn anh, biểu hiện như cô đang nghe.

"Tối nay, mấy người bạn của anh tụ họp, muốn anh dẫn em theo...em cảm thấy thế nào?"

"Em đi có gây thêm phiền toái cho anh không?" Vân Thường có chút giật mình, bạn bè của anh sao lại muốn gặp cô?

"Không biết." Lục Diệp vuốt vuốt mi tâm, "Anh muốn nói là. . . . . . mắt của em không nhìn thấy, nếu không muốn đi có thể không đi."

Vân Thường suy nghĩ kỹ mấy giây mới hiểu được ý tứ của anh. Trong tâm cô cảm thấy có chút mất mát nhưng lại không quá đau lòng, dù sao không có mong đợi thì cũng sẽ không có thất vọng. Cô nhìn Lục Diệp cười cười, "Ừ, vậy thì em không đi, anh đi chơi vui vẻ."

Anh không phải có ý này! Lục Diệp là một người thông minh nên lập tức biết cô hiểu lầm ý tứ của anh. Cho là anh ghét bỏ cô vì mắt không nhìn thấy nếu mang đi ra ngoài sẽ rất mất thể diện.

"Em hiểu lầm rồi." Từ trước đến nay Lục Diệp là một người nghĩ gì nói đó.

"Hả?"

"Anh chỉ lo lắng ban đêm sẽ gây khó khăn cho em."

Hoá ra là như vậy. Vân Thường rũ mi xuống, sờ sờ mắt: "Cứ theo ý anh đi, em không sao, ban ngày ban đêm đối với em mà nói không có gì khác biệt."

Lục Diệp cứng người, không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng vẫn quyết định đi, Lục Diệp nắm chặt tay Vân Thường đẩy cửa phòng ra. Cửa chỉ mới lộ ra một khe nhỏ, liền nghe thấy thanh âm ầm ĩ vọng ra từ bên trong, tiếp đó là tiếng cười khúc khích khen hay, Lục Diệp cảm thấy trên đầu trên mặt có cái gì đó dinh dính, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Lục Diệp kéo Vân Thường vào trong ngực, cẩn thận bảo vệ mặt của cô, thái dương của anh giật giật "Các người đủ chưa!"

"Tiểu Tứ, tức giận à? Quả nhiên là có vợ rồi nên quên cả anh em!" Mở miệng trước chính là Tưởng Bân Vệ, anh ta là người có dung mạo tốt nhất trong nhóm, lúc này đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng, khẽ nhíu mày nhìn "bức tranh" Lục Diệp.

Lục Diệp đóng cửa lại, lau sạch bọt trắng trên đầu Vân Thường rồi dẫn cô ngồi xuống ghế sofa. Không để ý đến sự khiêu khích của Tưởng Bân Vệ, chỉ là nhỏ giọng nói với Vân Thường: "Đó là Tưởng Bân Vệ, người vừa gọi điện thoại là Bùi Quân, còn một người nữa tên là Giản Viễn Đường." Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: "Không cần để ý tới bọn họ."

Bùi Quân thính tai nghe được lời nói của Lục Diệp, nhất thời không đồng ý: "Sao vậy, Tiểu Tứ, đây là vì vợ mà bỏ rơi anh em sao? Em dâu, đừng nghe cậu ta nói, tới chỗ anh đây đi, các anh tặng cho em mấy phong bao đỏ!"

Vân Thường không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn phương hướng phát ra âm thanh: "Xin chào mọi người."

Trong lòng Bùi Quân bỗng nhiên dâng lên một cảm giác quái dị, nhanh chóng đến nỗi không thể nắm bắt được. Anh bưng ly rượu lên hướng về phía Lục Diệp cùng Vân Thường nói: "Để cho ba người chúng ta chờ vợ chồng son các người, dù sao cũng nên phạt 1 ly rượu, Lục Diệp, cậu đừng lên tiếng! Em dâu, ly rượu này nhất định phải uống đó!"

Lục Diệp nhận lấy ly rượu của Bùi Quân : "Tôi uống thay Vân Thường."

"Thì ra em dâu gọi là Vân Thường, đúng là tên nghe rất hay." Lúc này, Giản Viễn Đường nãy giờ vẫn không mở miệng chợt lên tiếng: "Đừng sợ, chúng tôi đều là anh em của Lục Diệp, cứ xem chúng tôi như anh trai trong nhà là được."

Vân Thường vừa định mở miệng nói chuyện, liền bị Lục Diệp cắt đứt.

Những người này trước giờ đều là mấy kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Anh biết nếu hôm nay anh không chủ động uống vài chén, chuyện này khẳng định sẽ không cho qua.

"Tôi uống thay Vân Thường..., mắt của cô ấy không nhìn thấy, các cậu đừng mời cô ấy nữa." Nói xong liền trực tiếp ngửa đầu lên, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Trong nháy mắt cả phòng liền yên tĩnh, cuối cùng Bùi Quân cũng biết cảm giác kỳ quái trong lòng tới từ đâu rồi, thì ra là cô ấy không nhìn thấy.

Sắc mặt Vân Thường vẫn không thay đổi, nở nụ cười nhu hòa không màng danh lợi: "Xin lỗi, em không nhìn thấy, không thể uống rượu cùng mọi người."

Giản Viễn Đường sững sờ, vội vàng lên tiếng: "Không sao không sao, có gì đâu chứ. Lục Diệp, đến đây, em dâu không uống được, thì cậu phải uống....uố...ng!" Nói xong nhét rượu bình vào trong tay Lục Diệp.

Vốn cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ cần Lục Diệp thích là tốt rồi.

Tối hôm đó, Lục Diệp bị chuốc hết một chai rượu, mặc dù Vân Thường không nhìn thấy nhưng cũng biết anh uống không ít cho nên khi ra khỏi phòng liền kiên quyết không để cho anh lái xe.

Trải qua tai nạn xe thảm thiết kia, đối với chuyện này cô cực kỳ nhạy cảm cho nên một người luôn luôn thuận theo lại bất ngờ trở nên cố chấp. Lục Diệp cũng không miễn cưỡng cô, cự tuyệt ý tốt muốn đưa bọn họ về nhà của Tưởng Bân Vệ, tự mình gọi môt chiếc taxi.

Mặc dù anh uống được nhưng cũng có chút say. Taxi đung đưa khiến hơi men càng lúc càng bốc lên đầu, mặc dù suy nghĩ còn rõ ràng nhưng đại não lại cảm thấy rất mệt mỏi.

Bên cạnh anh là Vân Thường, anh có thể ngửi được mùi vị đặc biệt trên người cô, ấm áp, mang theo mùi thơm thoang thoảng. Lục Diệp cảm thấy lần này anh thật sự say rồi.

"Không thoải mái sao?" Vân Thường đưa tay đặt lên trán Lục Diệp, thử nhiệt độ một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa đầu anh đặt lên vai mình: "Dựa vào một lát sẽ cảm thấy khá hơn thôi."

Vân Thường cao đến một mét bảy, trong giới phụ nữ coi như là cao nhưng mà ở trước mặt Lục Diệp lại chẳng tính là gì, tư thế như vậy khiến cổ Lục Diệp có chút không thoải mái thế nhưng anh lại không động đậy, "ừ" một tiếng, dưới lực tay của Vân Thường vùi mặt vào cổ của cô.

Hô hấp nóng bỏng mang theo mùi rượu toàn bộ phun ở trên cổ trắng noãn của Vân Thường, Lục Diệp cảm thấy mặt có chút nóng, ngay cả đáy lòng cũng bắt đầu nổi nhiệt.  



Chương 5: Ngày thứ tư

Edit: Fuly.

Buổi sáng, Vân Thường vẫn dậy muộn hơn Lục Diệp như cũ. Tối hôm qua Lục Diệp ắt hẳn là thật sự uống say nên vừa về tới nhà là ấn cô ở trên giường giày vò cả đêm, lần này Vân Thường thật mệt chết rồi, xương sống thắt lưng đều không nghe lời, giọng nói cũng khàn khàn.

Lục Diệp đoán chừng cũng biết tối hôm qua mình hơi quá đáng, nên bắt đầu từ buổi sáng đối đãi với Vân Thường có chút cẩn thận. Ngay cả Vân Thường đi nhà cầu anh cũng muốn đỡ, khoa trương đến mức khiến Vân Thường cảm thấy buồn cười.

Thật ra thì cô không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, thái độ bây giờ của Lục Diệp quả thật giống như là một con chó lớn cắn rách ghế sa lon, đang cố gắng xuất hết bản lĩnh mong chủ nhân tha thứ.

Nhưng là, những lời đại loại như: em không sao, anh không phải áy náy, cô không nói ra được, hơn nữa, nhìn biểu hiện của Lục Diệp, là có thể đoán ra anh là người khó chịu, có lẽ anh cũng không hi vọng cô trực tiếp làm rõ, cho nên Vân Thường liền thuận theo anh thôi.

Không có tình cảm làm cơ sở, hai bên đều giống như đang đi trên miếng băng mỏng, nhất định phải thận trọng để bảo toàn đường dưới chân nếu không chỉ một cái sơ sẩy sẽ rơi vào hầm băng vạn trượng, không thể thoát ra.

Vân Thường cùng Lục Diệp đều không phải là người thích ồn ào, hai người ở nhà cũng rất an tĩnh, ai làm chuyện nấy, sẽ không quấy rầy lẫn nhau. Chỉ là tình huống của Vân Thường hơi đặc biệt, Lục Diệp dù xem ti vi cũng sẽ thường dừng ánh mắt lại để chú ý cô, chỉ sợ mắt của cô không nhìn thấy sẽ va vào đâu đó té ngã.

Ăn cơm trưa xong, Vân Thường đề nghị ra ngoài đi dạo, cô định nhân lúc Lục Diệp còn ở nhà mau chóng quen thuộc với nơi này, về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Lục Diệp dĩ nhiên không có ý kiến, chỉ là hôm nay nhiệt độ có chút thấp, anh tỉ mỉ đội thêm một cái mũ lông cho Vân Thường xong rồi mới dẫn cô đi ra ngoài.

Vân Thường ngồi ở trên xích đu trong chung cư, đầu quay sang Lục Diệp, quả bông trắng treo trên mũ theo bàn đu đung đưa không ngừng ở trước mặt Lục Diệp, sáng chói, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Vân Thường.

Trong lòng Lục Diệp rục rịch, hận không thể đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực hung hăng hôn một cái, phản ứng kịp nhưng lại cảm thấy ảo não. Gần đây sự nhẫn lại của anh ngày càng kém, năm đó lúc đi bắt ma túy ở Miến Điện, phải nằm sấp trong rừng rậm nhiệt đới một ngày một đêm, trùng độc bò qua bò lại trên người cũng có thể không nhúc nhích, hôm nay lại chỉ nhìn Vân Thường một cái liền không nhịn được, quả thật là chuyện lạ!

"Lục Diệp, bình thường anh hay làm nhiệm vụ gì?" Vân Thường mở miệng hỏi anh, hai người đã kết hôn thì nên hiểu nhau hơn, sau này cũng dễ chung sống, Lục Diệp không thích nói chuyện vậy thì do cô mở miệng trước.

Lục Diệp mấp máy môi: "Cơ mật."

"Vậy anh hay huấn luyện những cái gì?"

"Rất nhiều, bình thường chính là cõng quân dụng chạy, các loại chiến tranh trong rừng còn lại là cơ mật."

Hỏi 2 câu đều là cơ mật, Vân Thường bất đắc dĩ, cô thật vẫn không biết nên chung sống với quân dân như thế nào. Cùng anh chạy bộ? Bây giờ cô dĩ nhiên không làm được.

Cùng anh nói chuyện phiếm? Anh còn không thích nói chuyện.

Vân Thường lâm vào khó khăn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đề tài nào nữa, không thể làm gì khác hơn là im lặng. Toàn thân Lục Diệp đang căng thẳng chờ đoạn sau của cô nhưng đợi mấy phút đồng hồ Vân Thường vẫn không nói chuyện.

Dũng mãnh như Thiếu tá Lục giờ phút này trong lòng cũng có chút lo lắng, không phải là cô tức giận chứ? Không phải anh không muốn nói cho cô biết mà những thứ đó thật sự là cơ mật quốc gia. Dù là với vợ mình, anh cũng nhất định phải giữ kín miệng vì đây là chức trách của một quân nhân.

"Em, khụ, lúc trước thường làm gì?" Lục Diệp cảm thấy tim cũng sắp nhày ra khỏi lồng ngực, "binh binh" không nghe lời, rõ ràng chuyện thân mật nhất bọn họ cũng đã làm, tại sao cứ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô anh lại có chút quẫn bách chứ?

Lục Diệp chuyển đề tài vô cùng mất tự nhiên, cứng ngắc, Vân Thường lập tức nghe ra được. Nhưng cô vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ.

Lúc trước như thế nào, vấn đề này thật sự là rất rộng. Quá khứ của cô rất nhiều, nhiều đến mức ba ngày ba đêm cũng nói không hết.

"Em học đại học Nhân lực tài chính, kỳ nghỉ hè năm 3 thực tập ở CA, sau khi tốt nghiệp công tác ở đấy nửa năm liền xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó nữa thì như bây giờ."

Cô nói thật yên lặng, khoảng thời gian huy hoàng cùng ảm đạm nhất chỉ dùng một câu rất hời hợt kể qua giống như đang nói chuyện của người khác vậy. Tay Lục Diệp nắm thật chặt, chợt rất muốn chạm lên tóc cô.

Anh luôn rất thẳng thắn, chưa bao giờ biết đè nén tâm tình của mình, lúc vui mừng thì cười, mất hứng liền trầm mặt, tất cả đều hiển thị rõ trên ngũ quan. Vân Thường lại không có chút nào giống anh, cho tới bây giờ cô đều cười, cười dịu dàng lại ngọt ngào.

Thời điểm mới bắt đầu, anh cảm thấy như vậy rất tốt, tối thiểu anh không muốn thấy một người vợ cả ngày mang vẻ mặt đưa đám. Nhưng chỉ trong thời gian hai ngày, ý nghĩ của anh đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, anh cảm thấy mình rất không bình thường, tại sao trong lòng nghĩ muốn thấy cô khóc ở trước mặt mình một lần.

Không thể nói ra lí do tại sao, giống như chỉ cần cô ở trước mặt anh lộ ra dáng vẻ yếu ớt là anh có thể nắm chặt cô. Cho nên hai ngày nay anh thường xuyên ác ý nghĩ làm thế nào để cho cô rơi nước mắt. Thậm chí lúc ở trên giường cũng càng ngày càng muốn khi dễ cô. Hận không thể để cô ở trước mặt mình lộ ra càng nhiều vẻ mặt càng tốt.

"Em. . . . . . Không oán hận?" Lục Diệp trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi.

Nụ cười trên mặt Vân Thường hơi chậm lại, vài giây sau mới khôi phục bình thường, chỉ là nụ cười này rõ ràng nhạt nhẽo hơn rất nhiều. Cô tựa vào xích đu, âm thanh đầy ôn nhu nhưng lời nói ra lại làm cho đáy lòng Lục Diệp đột nhiên rét lạnh: "Em đã chẳng còn quan hệ gì với bọn họ nữa."

Đề tài này khiến không khí hai người thật vất vả mới làm nóng lên lại lạnh xuống. Vân Thường chà xát khuôn mặt bị đông cứng, đứng dậy khỏi xích đu, xem ra hôm nay thật không thích hợp để tâm sự.

"Trở về thôi."

Lục Diệp cầm tay của cô. Vân Thường quay đầu lại, "Sao vậy?"

Lục Diệp kéo kéo khóe miệng cứng ngắc: "Anh dẫn em đi chơi."

Ha, anh đang nói đùa sao?

Trên thực tế, Lục Diệp không có nói đùa. Khi tay Vân Thường chạm tới làn da cá heo bóng loáng thì cô vừa mừng vừa sợ, đầu ngón tay cũng không dám động một cái, chỉ sợ hù sinh vật khả ái thông minh dưới tay mình này.

"Cử động tay đi." Lục Diệp đứng ở một bên nói.

Tay Vân Thường hơi nhúc nhích, đầu cá heo nhỏ hơi hơi đội lên, tựa hồ đang cọ lòng bàn tay của cô.

"A!" Vân Thường thở nhẹ một tiếng, mặc dù không nhìn thấy nhưng ở trong đầu vẫn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng khéo léo đáng yêu của cá heo.

Lục Diệp nhìn cô vui vẻ, thái độ cũng dãn ra rất nhiều: "Muốn cho cá ăn không?"

Vân Thường suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu. Cô đã từng xem qua tin tức vì du khách cho động vật ăn quá độ mà khiến chúng nhiễm bệnh chết đi, đều là sinh mạng, cũng nên được quý trọng.

Sờ cá heo đủ rồi, lại đi xem những sinh vật biển khác, nói là ngắm, không bằng bảo là Lục Diệp đang giảng cho cô nghe. Vân Thường chỉ có thể nghe theo ngôn ngữ miêu tả của Lục Diệp mà tưởng tượng ra dáng vẻ của các loại cá.

Thật ra thì Lục Diệp cũng chưa bao giờ tới những nơi như thế này. Ngay cả những thứ giảng giải cho Vân Thường cũng là theo kiểu "gặp chuyện thì lại ôm chân Phật". Cũng may là mắt anh rất tinh, nhờ có thể nhìn được tấm biển phía trên một cách rõ ràng nên mới không có xấu mặt trước Vân Thường.

Vận khí của bọn họ rất tốt, vừa vặn gặp được tiết mục biểu diễn của sư tử biển, sau khi biểu diễn xong, du khách còn có thể đi lên tiếp xúc với chúng. Lục Diệp cố chen qua đám đông ồn ào mang theo Vân Thường lên khán đài ngồi gần hai giờ, cuối cùng chờ được đến lúc kết thúc, thật may là hai người đều có kiên nhẫn mới không vì sốt ruột mà rời đi.

Nhưng đến thời điểm có thể sờ sư tử biển lại xảy ra vấn đề, bởi vì những người muốn chạm vào nó quá nhiều dù là tự tay mình dẫn cô nhưng Lục Diệp cũng sợ Vân Thường bị người ta xô ra, cuối cùng chỉ đành phải tiếc nuối rời đi.

Vân Thường không sao, ngược lại Lục Diệp lại cảm thấy có lỗi. Quan niệm về thời gian của anh rất mạnh, lần này hại Vân Thường ngồi hết hai giờ dù thế nào trong lòng cũng thấy không thoải mái.

Ba từ "Thật xin lỗi" nhiều lần lan đến miệng nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt xuống, rốt cuộc vẫn là kẻ khó chịu, câu xin lỗi kia dù thế nào cũng nói không ra.

Vân Thường không biết trong lòng anh nghĩ gì, vẻ mặt của anh cô cũng không nhìn thấy, chỉ hỏi anh tối nay muốn ăn cái gì, khi trở về bọn họ có thể thuận tiện ghé mua.

Lục Diệp suy nghĩ một chút nói: "Ăn ở ngoài đi, em muốn ăn cái gì?" Anh thì sao cũng được, không có thói quen kén chọn.

Vì vậy hai người liền đi ăn món Đông Bắc, nói cho cùng Vân Thường vẫn rất để ý đến khẩu vị của Lục Diệp. Khẩu vị của Lục Diệp tương đối nặng, đối với anh mà nói món ăn Đông Bắc quả là lựa chọn rất tốt.

Lục Diệp gặm đến một bàn toàn xương, nhưng cũng không quên Vân Thường đang ngồi đối diện. Rửa tay xong anh bèn xé thịt thành miếng nhỏ thả vào trong chén Vân Thường, còn hiểu ý gắp thêm chút rau cải qua cho cô để bớt đi vị ngán của dầu mỡ, mặn chay phối hợp, không thừa không thiếu, thật sự là săn sóc đến cực hạn.

Lòng của Vân Thường cũng không phải được làm từ đá, sự quan tâm chăm sóc như thế sao cô có thể không biết. Kể từ sau khi mắt của cô không nhìn thấy, không phải bị người thân nhất chê cười thì chính là bị khi dễ xem thường, chưa từng có người đối xử tỉ mỉ như thế với cô. Trong lòng ngoài cảm động ra còn có chút may mắn.

Người cha kia của cô, ắt hẳn sẽ không ngờ một người mù như cô có thể được sống tốt như thế.

Lúc trở về, Lục Diệp lái xe đến siêu thị chợt ngừng lại, Vân Thường không rõ chân tướng có chút nghi hoặc nhìn anh: "Sao vậy?"

"Anh đi mua chút đồ, em cứ ở trên xe chờ một lát." Lục Diệp nói xong mở cửa xe đi xuống.

Anh không nói mua cái gì, Vân Thường cũng không hỏi, động tác của Lục Diệp rất nhanh, chỉ mấy phút liền trở lại. Ném thứ gì đó trong tay ra ghế ngồi phía sau xong liền lái xe đi về hướng công viên trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net