QUÂN SỦNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Converter: Ngocquynh520_Diendanlequydon

Editor: Fuly + Yến Yến + Miu Linh + quacauphale + An Lương + LimCa + Min Ngốc + Tịnh Yên + Đinh Thùy Vân

Beta: T.Louis Ploomi

Nội dung: đô thị tình duyên, tình yêu và hôn nhân, cán bộ cao cấp, quân lữ, sủng, HE.

Từ khóa: Nhân vật: Vân Thường; Lục Diệp ┃ Phối hợp: Nhiều nhân vật khác

Giới thiệu

Thiếu tá Lục bị buộc bỏ ra hai mươi vạn mua vợ.

Có thời gian 40 ngày nghỉ kết hôn.

40 ngày có thể làm gì?

Có thể "vê tròn nhào nặn" cô vợ xinh xắn "ngon miệng" của mình, rồi một ngụm ăn hết.


  Chương 1: Ngày thứ nhất.

Edit: Fuly.

"Anh là Lục Diệp sao?" Vân Thường ngồi ở trên giường mỉm cười "Tôi là Vân Thường."

Không có ai trả lời, ngay cả tiếng bước chân vừa mới nghe thấy cũng biến mất. Nhưng lại nghe bên tai tiếng hít thở trầm ổn của một người đàn ông, một lần lại một lần.

"Có thể đi tới để cho tôi sờ mặt của anh được không?"

Vẫn không có tiếng trả lời.

Vân Thường cũng không vội, mắt cong cong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng noãn tràn đầy nụ cười.

Một bước, hai bước, rốt cuộc người đàn ông cũng nhấc chân đi về hướng cô.

Vân Thường vươn tay, thứ chạm vào được chính là bộ quân trang thẳng thớm cùng nút áo lạnh lẽo. Vân Thường ngồi chồm hỗm ở trên giường, dùng sức nâng người lên, đưa tay sờ từng chút một, vừa sờ tới cổ người đàn ông liền ngừng lại.

"Xin lỗi, tôi với không tới, có thể khom người xuống một chút được không?"

Trên tay cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của đàn ông, trong lòng Vân Thường hơi khẩn trương. Vừa lúc đó, người đàn ông vốn tưởng rằng sẽ không để ý đến lời của cô lại đột nhiên khom người xuống.

Đôi tay không kịp chuẩn bị đúng lúc chạm lấy khuôn mặt người đàn ông. Tay Vân Thường men theo vầng trán đầy đặn, sống mũi cong thẳng trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng đang mím chặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông khẽ mỉm cười, để lộ một hàm răng trắng chỉnh tề: "Anh rất tuấn tú!"

Vừa dứt lời, Vân Thường chợt nghe từ trong lỗ mũi của người đàn ông phát ra một tiếng hừ nho nhỏ. Tiếp theo đó là âm thanh cởi quần áo liền mạch.

Vân Thường cắn môi, ngón tay nắm chặt ga giường, tim đập loạn.

"Vẫn chỉ là một cô gái nhỏ!" Lúc này, người đàn ông chợt lên tiếng, thanh âm trầm thấp, kèm theo một cỗ cứng rắn nồng đậm, vừa nghe liền biết là một người lạnh lùng.

Vân Thường ngẩn người, lúc này mới phản ứng được anh đang nói cô.

Mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân rời đi của người đàn ông. Vân Thường thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn còn có chút chưa thích ứng được. Nhưng người đàn ông sau này sẽ là chồng mình, cô không có lựa chọn nào khác.

Lục Diệp nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh, thời gian huấn luyện dài khiến cho anh căn bản không cách nào tưởng tượng được sẽ có người sẽ tắm hơn mười phút. Dùng khăn lông lau khô người xong, Lục Diệp chỉ mặc một chiếc quần lót định bước ra phòng tắm nhưng đột nhiên lại nhớ tới bên ngoài còn có thêm một cô gái. Trong lòng anh chỉ có thể mắng thầm một tiếng, xong rồi mới bất đắc dĩ mặc thêm vào một bộ đồ ngủ.

Anh chẳng thể nào ngờ mẹ mình lại làm chuyện này! Anh đang mang tân binh thực hiện việc huấn luyện đặc biệt thì bỗng nhiên cấp trên lại kêu anh vào phòng làm việc, đã vậy lại còn hết sức vui vẻ chúc mừng anh rồi nói rốt cuộc nghĩ thông suốt, biết cưới vợ rồi.

Lục Diệp chưa kịp hiểu gì, bên này lãnh đạo đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phê chuẩn đơn xin nghỉ kết hôn của anh. Lục Diệp lại mơ màng, hồ đồ bị bà mẹ Sư Tử Hà Đông gọi về nhà, thế mới biết mẹ già thế nhưng tự chủ trương cưới vợ cho anh!

Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì thế! Thiếu tá Lục vung một đấm về tờ hôn thú đang ở trên bàn kia, hoàn toàn chẳng còn chút trầm tĩnh, trấn định nào của ngày thường.

Thượng tướng Lục vốn chiều vợ, bà xã nói cái gì thì là cái đấy. Bà Lục cũng luôn rất có chừng mực, ai ngờ lúc này thế nhưng lại gây ra việc như thế, dùng mười vạn mua vợ cho con trai mình!

Khuôn mặt của thượng tướng Lục co quắp, trên thực tế trong lòng đã phát điên vô số lần. Nhưng lại chẳng thể phát hoả trước dáng vẻ đáng thương của bà xã nhà mình. Chỉ có thể hung hăng vỗ bàn một cái, tùy ý bà Lục thôi.

Chỉ là người con dâu này ông cũng thực sự rất hài lòng, vốn tưởng rằng sẽ là một cô gái mị hoặc dung tục, ham tiền như mạng, không ngờ lại băng khiết dịu dàng đến thế. Lần đầu tiên thượng tướng Lục nhìn thấy Vân Thường, lửa giận trong lòng đã nguội đi hơn phân nửa.

Đến lúc nghe bà Lục kể lại chuyện của Vân Thường, thì phần hỏa khí còn lại trong lòng cũng biến mất không còn bóng dáng. Nửa tháng chung sống này, đối với ai khuôn mặt già này cũng dữ dằn, nhưng lúc đến trước mặt Vân Thường liền thay đổi thành một con mèo già, ngay cả nói chuyện giọng cũng bớt hung hăng. Quả thật đã xem Vân Thường như con gái ruột mà thương yêu rồi.

Khiến cho bà Lục cũng có chút ghen tỵ. Thượng tướng Lục hút một hơi thuốc, ôm bà Lục ngồi xuống, cảm thán một tiếng: "Đứa nhỏ này thật đáng thương!"

Sao không thể không đáng thương đây, tốt nghiệp đại học danh tiếng, người thì tài giỏi. Sau khi tốt nghiệp thì liền vào làm cho một công ty đa quốc gia tiếng tăm lừng lẫy, tiền đồ lại được mở rộng hơn. Nhưng nửa năm sau lại xảy ra tai nạn xe cộ, từ đó hai mắt bị mù. Tiếp đến liền bị cha ruột cùng mẹ kế xem như hàng hóa bán cho đứa con trai "Đồng tính luyến ái" của mình.

Đổi lại là người khác, gặp phải đã kích liên tục như thế có thể chịu đựng được sao? Nhưng Vân Thường lại vẫn ôn nhu như cũ, chưa bao giờ oán trách, gặp ai cũng cười, dù một đôi mắt trong suốt chẳng nhìn thấy được ánh sáng. Một cô bé như vậy làm sao có thể không đáng yêu?

"Hi vọng thằng nhóc kia có thể biết quý trọng." bà Lục tựa vào trong ngực thượng tướng Lục cảm thán. Nếu tên nhóc chết toi Lục Diệp kia đối xử không tốt với Vân Thường, bà chính là người đầu tiên không bỏ qua! Dùng roi da trong thư phòng của cha anh quất chết anh!

Thượng tướng Lục gật đầu một cái, không lên tiếng. Trong lòng cũng nghĩ giống như bà Lục, nếu như con trai không đối xử tốt với Vân Thường, nhất định phải khai trừ anh ra khỏi đơn vị!

Bên này, thiếu tá Lục tắm rửa xong, quay trở về phòng thì nhìn thấy cô vợ anh vừa "mua" được đã nằm xuống, ngoan ngoãn núp ở trên giường, ôm lấy chăn cuốn thành một bọc nhỏ, chỉ chiếm rất ít diện tích.

Coi như thức thời, thiếu tá Lục nhấc chăn lên, nằm xuống tại một đầu khác của chiếc giường. Không hiểu tại sao, bình thường mấy phút là có thể rơi vào trạng thái ngủ say, hôm nay lại làm thế nào cũng không ngủ được. Có lẽ là do bên cạnh có thêm một người đi.

"Khụ khụ." Trong bóng tối, Lục Diệp nghiêng người sang, giả vờ ho một tiếng. Xuyên qua rèm cửa, ánh trăng thanh lãnh và nhiều điểm sáng cùng nhau tràn vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, vốn phải là cảnh tượng lạnh lẽo, nhưng bởi vì đôi mắt biết cười kia mà bỗng nhiên tăng thêm vài phần ấm áp.

"Anh còn chưa ngủ à?" Thanh âm của Vân Thường ấm áp mềm mại, so sánh với những tên đàn ông thô kệch bình thường sống cùng Lục Diệp kia quả thực là hai thái cực.

Có lẽ là từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện của thượng tướng Lục, nên Lục Diệp chưa bao giờ biết phải chung đụng với phụ nữ như thế nào? Ở trong mắt người khác, con trai của thượng tướng Lục, Lục Diệp, diện mạo tuấn lãng, vóc người thon dài, nhất là một thân khí chất bén nhọn mang theo phong cách ưu nhã này, lại càng làm cho anh có vẻ

cực kì không giống người thường. Quan trọng nhất là năm đó, anh chỉ dựa vào cố gắng của mình từ cấp thấp nhất đi lên vị trí thiếu tá. Người đàn ông như vậy, dù để ở đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ.

Nhưng trên thực tế, Lục Diệp lại chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, mục tiêu trong cuộc đời của anh trừ quân đội vẫn chỉ là quân đội. Cho nên bên ngoài từng có lần truyền ra tin tức Lục Diệp ở trong quân đội đã lâu, nên ngược lại chỉ thích đàn ông. Thật ra thì, không phải là anh không thích phụ nữ, mà là căn bản không biết nên thích thế nào.

Vào lúc này, gặp mặt Vân Thường, nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của cô co rút thành một cục. Đôi mắt không nhìn thấy được nhưng dưới ánh trăng trong lành vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mắt mình, tỏ vẻ cô đang rất nghiêm túc nghe anh nói, trong lòng không khỏi giống như bị cái gì va vào một phát, vừa thương lại vừa đau.

"Ừ." Lục Diệp "ừ" một tiếng, hơn nữa quay mặt đi bày tỏ mình cũng không phải muốn nói chuyện cùng Vân Thường, mà thực sự là không cẩn thận ho khan một tiếng.

Thính giác của Vân Thường rất bén nhạy, nên dễ dàng nhận ra được động tác lật người của anh, cô cũng không để ý. Hôm nay mặc dù cô và người này là vợ chồng nhưng trên thực tế giữa bọn họ trừ tên của đối phương ra cái gì cũng đều không hiểu rõ, hơn nữa, cô là do hắn mua được.

"Cái đó, bác. . . . . . Mẹ bảo ngày mai chúng ta dọn đến nhà mới."

Chuyện này Lục Diệp biết, lúc về mẹ đã nói với anh rồi, anh cũng không có ý kiến gì, ở nơi nào cũng đều giống nhau, dù sao sau khi kết thúc 40 ngày nghỉ kết hôn anh cũng phải trở về quân đội. Anh trở về vội vàng, nên đám bộ đội đặc chủng kia còn không biết là chuyển cho ai nữa, nghĩ như vậy, Lục Diệp lại càng thêm khó ngủ.

"Tôi biết rồi." Lục Diệp cũng không phải trời sinh đã lạnh lùng, anh chính là có chút kỳ quái, người bình thường sau khi chạm mặt vài lần liền không dám gặp lại nữa, thật ra thì những người quen thuộc đều biết, Lục Diệp là một người rất dễ chung sống.

"Ngày mai làm phiền anh."

"Ừ."

"Vậy, ngủ đi."

"Ừ."

Đêm tân hôn đầu tiên của Vân Thường và Lục Diệp liền cứ như vậy mà trôi qua. Sáng ngày thứ hai, sau khi tắm xong, dưới cái nhìn chăm chú của bà Lục, thiếu tá Lục vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc mang theo cô vợ mới mà anh vừa "mua" cùng dọn đến nhà mới.

Nhà mới cách nơi ở của thượng tướng Lục cũng không xa, chỉ qua mấy con phố, lui tới rất dễ dàng. Đã vậy nhà ở còn là lầu ba, đoán chừng là bà Lục suy tính đến tình huống của Vân Thường nên cố ý lựa chọn.

Phòng ốc đã được sửa sang xong, đồ gia dụng cùng vật dụng hàng ngày cũng đã trang bị xong, Lục Diệp cùng Vân Thường chỉ cần đi vào ở là được.

Lúc lên lầu, Lục Diệp dừng lại một chút, ở trong lòng đấu tranh gần nửa ngày, dự định há miệng nói gì đó nhưng bị Vân Thường vượt lên trước.

"Anh lên trước đi, tôi ở dưới lầu chờ một lát, sau đó. . . . . . anh có thể xuống dắt tôi lên không?" Có lẽ là bởi vì vẫn còn xa lạ với Lục Diệp, nên khuôn mặt trắng noãn của Vân Thường hơi đỏ lên, mũi chân cũng không được tự nhiên di di trên mặt đất.

Những thứ này đều lọt vào mắt Lục Diệp, hắn chợt thả hành lý trong tay ra, sải bước đi rồi ngồi xổm xuống đưa lưng đối diện với mặt Vân Thường: "Leo lên đi."

"Cái . . . . . . Cái gì?"

"Tôi nói leo lên, leo lên lưng tôi!" Thanh âm của Lục Diệp cao hơn một chút, trên mặt có chút ảo não.

"Không cần, tôi. . . . . ."

Lục Diệp bỗng nhiên đứng dậy, khiến Vân Thường sợ hết hồn, cho là hắn không thể kiên nhẫn nữ. Nhưng trong chốc lát lại lập tức cảm thấy trên người chợt nhẹ, cả thân thể đã bị Lục Diệp vác lên lưng hắn, giọng trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai: "Ôm chặt vào."

Nói xong, một tay Lục Diệp liền nâng mông Vân Thường, còn một tay thì xách hành lý, đi lên lầu ba. Không đợi Vân Thường phục hồi lại tinh thần, cô đã ngồi ở trên ghế salon ở tại nhà mới .

Hai người ở cùng một chỗ nên cần rất nhiều thứ. Mặc dù bà Lục suy tính rất toàn diện nhưng lại không thể giúp cho họ mua thức ăn nhanh.

Vân Thường gọi Lục Diệp lại: "Lát nữa làm phiền anh dẫn tôi đi mua thức ăn." Vừa dứt lời, mặt của Lục Diệp liền tối lại. Dĩ nhiên, Vân Thường không nhìn thấy cho nên cô dừng lại một chút sau đó tiếp tục: "Tôi chưa từng ở đây, cho nên không biết nên đi thế nào, nhưng anh yên tâm chỉ cần đi ba lần tôi sẽ nhớ đường."

Lần đầu tiên cô nói với anh nhiều câu như vậy, Lục Diệp chợt cảm thấy trong lòng không thoải mái, cảm giác như cô đang vội vã chứng minh cái gì vậy. Mặc dù nơi này cách siêu thị lân cận không xa, thế nhưng đó là đối với người bình thường. Mắt của cô không nhìn thấy, đừng nói đi ba lần, dù có đi 30 lần hắn cũng không thể để cho cô ra ngoài một mình.

Lời này anh không nói ra miệng, vì không cần thiết. Chỉ cần anh dắt tay Vân Thường và cầm theo ví rồi kéo cô ra khỏi nhà đi từ từ tới siêu thị là được.

Thiếu tá Lục sống 32 năm, lần đầu tiên dắt tay phụ nữ, cảm giác. . . . . . cũng thật không tệ.  


  Chương 2: Ngày thứ hai ( một )

Edit: Fuly.

Từ lúc còn thiếu niên thì Lục Diệp đã sống trong quân đội, quân hàm cũng từ từ tăng lên, bàn về việc đi biên cảnh đánh úp bọn buôn ma túy hoặc là bắt bọn gián điệp ngoại quốc, Lục Diệp tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh.

Vậy mà, đối với những chuyện nhà như thế này anh lại không có chút hiểu biết nào, vừa vào siêu thị liền lập tức hiện nguyên hình, đến cả rau, thịt ở nơi nào cũng không biết.

Vẫn là Vân Thường từng chút một nói cho anh nghe, vất vả chỉ đạo anh mua thức ăn cùng thịt, lại mua thêm gia vị, lúc mua xong hai người mới cùng nhau đi về nhà.

Sức lực Lục Diệp rất lớn, một tay nhẹ nhàng xách hai túi to, một tay khác cầm thật chặt tay Vân Thường, dẫn cô băng qua đường, đi trên phố, cực kỳ thông thuận.

"Chậm một chút." Vân Thường theo không kịp bước chân của Lục Diệp, cô vừa liều mạng nhớ đường dưới chân, đã vậy còn phải đuổi theo tiết tấu của hắn, càng chạy càng cảm thấy đuối sức.

Lục Diệp không nói gì, chỉ nghe lời cô nói rồi thả chậm bước chân. Vân Thường đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi một cái, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp cười, mắt cong cong tựa như một vầng trăng non: "Cám ơn." Mặc dù người này nói không nhiều, nhưng rất dễ chung sống. Anh không vì mắt của cô không thấy gì mà cố ý làm khó cô, có thể tìm được một ông xã như vậy cô cảm thấy rất thỏa mãn.

"Em thật sự có thể nhớ đường?" Lục Diệp rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi, trong quân đội cũng có vài người đặc thù có thiên phú như vậy. Nhưng Vân Thường chỉ là một cô gái bình thường, đã vậy dưới tình huống mắt không nhìn thấy, đường xá lại phức tạp như vậy chỉ cần đi ba lần sẽ có thể nhớ, thật sự khiến cho anh có chút giật mình.

"Dĩ nhiên!" Vân Thường ưỡn cao bộ ngực nhỏ, thật ra thì cô nói ba lần đã là tốc độ chậm nhất rồi. Sở dĩ như vậy, là vì tất cả các con đường cô chỉ cần đi hai lần là có thể in chính xác vào trong đầu. Có lẽ là trời cao thấy cô quá đáng thương, nên mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng lại bồi thường cho cô ở phương diện khác.

"Chính là có một loại cảm giác, biết con đường phía trước rốt cuộc nên đi như thế nào, huống chi còn có đường chuyên dụng dành cho người mù."

Cô giống như căn bản không biết gì cái gì gọi là ưu sầu. Lục Diệp cảm thấy có chút khó tưởng tượng nổi. Nghe nói là vì tai nạn giao thông nên cô mới biến thành bộ dạng này, nhưng anh lại chưa từng thấy chút câm phẫn nào trên biểu cảm hay tâm tình của cô, người khác thì anh không biết, nhưng Lục Diệp biết. Nếu là chính anh bất chợt bị mù, tuyệt đối anh sẽ không bình tĩnh như vậy.

Một cô gái nhỏ rất kì quái nhưng cũng rất dễ nuôi, Lục Diệp nghĩ. Cô không khó chiều giống như thỏ, mà lại như một con mèo nhỏ vậy, chỉ cần một miếng cơm, một cái ổ là cô có thể sống rất tốt.

"Buổi trưa anh muốn ăn cái gì?" Đang suy nghĩ, Vân Thường chợt mở miệng nói.

"Em có thể nấu cơm?" Lục Diệp nhíu mày, không phải là xem thường cô mà là mắt không nhìn thấy được mà phải làm cơm thật sự là một chuyện khó.

"Có thể, nhưng anh phải ở một bên giúp tôi." Vân Thường có chút ngượng ngùng, "Bởi vì tôi không quen với phòng bếp."

Lục Diệp cau mày suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là gật đầu một cái. Vân Thường không nhìn thấy, liền cho rằng anh không đồng ý nên có chút nóng nảy dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của anh, đưa tới sự chú ý của anh. Lục Diệp lúc này mới hậu tri hậu giác [1] "ừ" một tiếng, dắt Vân Thường chậm rãi đi về nhà.

[1] : hậu tri hậu giác: chậm tiêu, chậm nhận ra.

Mùi sườn sào chua ngọt thơm nức xông vào mũi, màu xanh nhạt của hành càng tôn lên vẻ vàng óng ngon lành của sườn khiến cho người ta cực kỳ muốn ăn. Đậu Hà Lan xào cùng với thịt thái mỏng, mùi thơm ngát của rau xanh hòa cùng vị thịt, ăn không ngán cũng không nhạt, mùi vị rất vừa ăn.

Càng làm cho người ta ngưỡng mộ hơn chính là món cuối cùng kia, canh thịt dê nấu với cải cho thêm chút ớt khô, nhưng lại chẳng có tí mùi tanh nào, trong nước canh màu trắng sữa như khảm ngọc, củ cải trắng cùng thịt dê hoà lẫn, gần như làm choáng váng ánh mắt của Lục Diệp.

Những món ăn này đều là do cô làm, anh cũng chỉ giúp cô rửa nguyên liệu, đưa gia vị mà thôi. Cô vợ nhỏ này của anh, dù mỗi lần chỉ ở chung một chút nhưng lại luôn mang đến cho anh rất nhiều bất ngờ.

"Nếm thử hương vị một chút đi." Lục Diệp đỡ Vân Thường ngồi xuống ghế dựa xong, vừa định ngồi vào vị trí đối diện, liền nghe thấy thanh âm của Vân Thường.

Những người sinh sống trong quân đội, thật ra không có yêu cầu gì nhiều với thức ăn. Lục Diệp gắp miếng sườn cắn một cái, mùi thịt đậm đà mà không ngán, vị chua ngọt lại không lấn át mùi thơm của thịt heo, thịt cũng cứng mềm vừa phải, rất vừa ăn.

Anh nhanh chóng gắp thêm một miếng rồi đưa mắt liếc nhìn Vân Thường: "Ăn rất ngon."

Lúc này, trong lòng Vân Thường rất vui mừng. Từ chỗ bà Lục, cô cũng biết được rất nhiều việc về Lục Diệp, ví dụ như anh thích ăn nhất là thịt, không thích ăn rau cải, cho nên những món hôm nay cô làm đều có thịt, xem ra hiệu quả không tệ.

Hai người ăn cơm xong, Vân Thường bị Lục Diệp đưa đến ghế sa lon ngồi xuống nghỉ ngơi, mắt của cô không nhìn thấy, việc rửa bát ... tất nhiên là do Lục Diệp nhận làm rồi.

Vân Thường nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế cũng rất tốt.

Hôn nhân không nhất định cần tình yêu, chỉ cần hai người không chán ghét nhau là có thể viên mãn rồi. Kể từ sau trận tai nạn xe kia, cuộc sống của cô cũng đã biến thành một màu đen. Hôm nay kết quả như thế là đã tốt hơn nhiều so với dự liệu của cô.

Sau khi nghỉ trưa, Lục Diệp dẫn Vân Thường đi lòng vòng trong nhà vài lượt, đến cả một góc nhỏ cũng không bỏ qua. Đây là do Vân Thường yêu cầu, cô cần nhanh chóng quen thuộc với nơi mình sẽ sống tiếp nửa đời còn lại này.

Cũng may, mặc dù Lục Diệp ít nói chuyện nhưng lại rất có kiên nhẫn, dẫn cô đi rất nhiều lần, cho đến khi cô có thể thông thuận chạy một vòng trong nhà mới thôi.

Mặc dù mắt Vân Thường không nhìn thấy, nhưng lại chẳng gây phiền toái gì cho ai, trừ việc trong cuộc sống có thêm một người, Lục Diệp cảm thấy không có gì không quen.

Buổi tối, bà Lục gọi điện thoại tới, bảo bọn họ về nhà ăn cơm. Lục Diệp đồng ý xong, liền cúp điện thoại dẫn Vân Thường về nhà. Mặc dù hai nhà ở rất gần nhưng rốt cuộc vẫn cách hai con đường nên cũng phải đi hơn mười phút. May mà hai người đều không vội.

Lục Diệp chưa bao giờ trải qua loại "tiết tấu" chậm rãi như thế này, ngày trước, cuộc sống của anh chính là nhiệm vụ và huấn luyện, mỗi một dây thần kinh thời thời khắc khắc đều phải buộc chặt. Mà bây giờ, anh lại đang dắt một cô gái mới vừa trở thành vợ mình đi tản bộ trên đường. Người bên cạnh yên lặng, không ầm ĩ không gây sự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mang theo nụ cười ôn nhu khiến Lục Diệp đột nhiên cảm thấy dù cho con đường này có dài hơn nữa, anh cũng vẫn có thể cùng đi với cô.

Lúc sắp tới Lục gia, ở đầu đường phía trước lại xảy ra một trận ồn ào, mọi người chạy đổ về hướng đó, Lục Diệp vừa nhìn tình huống liền biết nhất định trước mặt đã xảy ra chuyện bất thường.

Đưa Vân Thường đến một cửa hàng thoáng mát, Lục Diệp nói: "Tôi đi qua đó xem một chút, em cứ chờ ở đây đừng đi đâu, tôi sẽ về nhanh thôi." Nhìn Vân Thường gật đầu, lúc này mới sải bước đi về phía đám đông .

"Quỳ xuống! Quỳ xuống!" Lục Diệp mới vừa đến gần đám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net