Không có gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tĩnh lặng. Thật khó chịu, Amy ghét nó.
Ngón tay lướt trên bàn phím máy, Amy mong kết quả bài luận tiếng Anh lần này sẽ thật phi thường. Cô dụi đôi mắt mệt mỏi của mình và thở dài, căng mắt kiểm tra lại những gì vừa viết qua ánh sáng mờ ảo từ màn hình máy tính. Những con số ở góc màn hình hiển thị 23:37. Thật là một đêm dài.

Cô với tay lấy tai nghe, nhưng khựng lại. Ánh sáng từ máy tính chỉ giúp Amy nhìn rõ những gì mình đang gõ, nhưng cái ánh sáng le lói ấy chẳng giúp được gì khi Amy rời mắt khỏi màn hình, mọi thứ tối đen như mực. Nó khiến Amy hoảng hốt khi những ngón tay phải mò mẫm xung quanh tìm chiếc tai nghe mà cô đã bất cẩn ném lên giường. Quay mặt trở lại màn hình máy tính với tai nghe trong tay, Amy thở khó nhọc rồi tự nhủ mình thật trẻ con.

Dù vậy, Amy dường như không thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng thứ gì đó đang dõi theo mình... cô cố gắng tiếp tục gõ chữ như thường cho đến khi nghe có tiếng bước chân. Amy cứng người. Cô quay mình một cách chậm rãi, sợ hãi muốn nhìn xem thứ gì sau lưng. Vừa quay mặt, não Amy vừa nghĩ tới từng con quái vật mà cô từng đọc hay xem trong phim.

Không có gì.

Amy ngập ngừng đứng dậy khỏi ghế, vẫn chưa hoàn toàn tin chắc rằng chỉ có một mình trong phòng. Cô lao nhanh đến cửa và vội vã bật công tắc đèn lên. Một cách thận trọng, Amy liếc nhìn căn phòng, tin chắc mình sẽ tìm thấy thứ gì đó ghê gớm cười toe toét từ một góc căn phòng, từ gương, hoặc từ dưới gầm giường.

Không có gì.

Amy thở hắt ra. Cô để đèn rồi mở lại máy tính, cắm tai nghe. Một cách nhanh chóng, nhịp đập của âm nhạc giúp Amy trở lại với việc gõ nhịp cho bài luận. Đoạn thân bài đã gần xong. Đồng hồ hiển thị 23:52, Amy tắt nhạc tạm nghỉ, và nhận ra căn phòng im lặng đến thế nào. Với nỗi sợ hãi, cô nghĩ tới việc một thứ gì đó có thể đã nhanh chóng trườn vào phòng khi mình đang mải nghe nhạc. Amy quay đầu về phía cánh cửa, có một cái chạm nhẹ đặt lên vai. Kiềm hãm tiếng thét, Amy vào vai, tin là sẽ nhìn thấy những ngón tay thối rữa.

Chỉ là mái tóc vàng cột kiểu đuôi ngựa của mình, rủ xuống vai do khi nãy cô quay đầu thật nhanh.
Amy xoa bóp thái dương và thở dài. Có lẽ mình nên cắt tóc. Sự lặng im và do kiệt sức đã khiến mình tưởng tượng ra mọi thứ. Không bận tâm đến vấn đề chất lượng nữa, Amy gõ thêm mấy câu nhảm nhí để kết bài luận. Một lần nữa, Amy nhìn sau lưng.

Không có gì.

Ở một mình thật đáng sợ, nhưng cuối cùng thì chẳng có gì ngoài sự hoang tưởng trẻ con. Amy để mình chìm vào giấc ngủ, cảm thấy an toàn khi cuộn tròn trong chăn.
Cô không để ý đến bàn tay thối rữa, khẽ khàng mở cửa tủ quần áo, cũng không để ý tới nụ cười sáng loáng trong bóng tối. Nó nhìn Amy với đôi mắt to không chớp và bắt đầu suy nghĩ về cách doạ cô đêm mai.
  Mystown ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net