No end house - Ngôi nhà không lối thoát(P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CĂN PHÒNG THỨ 3 
Căn phòng thứ 3 , là nơi mọi thứ bắt đầu thay đổi. Trên sàn nhà , trên tường , nhìn cũng bình thường như bao căn phòng khác . Có 1 cái ghế được đặt giữa sàn nhà được lót bằng gỗ . Ngọn đèn duy nhất trong góc phòng đang làm công việc của nó 1 cách yếu ớt , hắt lên tường những cái bóng trải dài trên sàn nhà và trên tường .

ĐÂY MỚI LÀ VẤN ĐỀ . NHỮNG CÁI BÓNG , SỐ NHIỀU NHÉ . Ngoài cái bóng của cái ghế , còn có những cái bóng khác nữa . Tôi chưa bước qua cửa và điều này khiến tôi cảm thấy thực sự sợ hãi . Đó là lúc mà tôi biết rằng có thứ gì đó không bình thường , không đúng . Tôi còn không nghĩ rằng mình đã tự mở cánh cửa và bước vào căn phòng này . Cánh cửa đã bị khóa từ phía bên kia . Thôi tiêu rồi . Có phải ai đó đã lén khóa cửa lại trong lúc tôi bước vào phòng ? Không , không có lý . Nếu có thì tôi phải nghe thấy chứ . Hay đây là 1 cái cửa gắn khóa tự động ? Chắc là vậy rồi . Nhưng trong lúc này , tôi quá sợ hãi nên không còn suy nghĩ được gì nữa . Tôi quay người về phía căn phòng , và những cái bóng biến đâu mất hết rồi . Chỉ còn lại chiếc bóng của cái ghế mà thôi , còn những cái khác thì biến mất hết rồi . Tôi bắt đầu bước đi 1 cách chậm chạm . Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ , thường hay tưởng tượng này nọ

Thế là tôi nghĩ rằng mấy cái bóng hồi nãy mình thấy chắc là do ảo giác thôi , không có gì đáng sợ cả . Tôi cảm thấy thoải mái hơn và bước đến giữa căn phòng . Tôi nhìn xuống nơi tôi bước lên và đó là khi mà tôi thấy nó ... Hay là tôi không thấy nó . Bóng của tôi không có ở đó , không có ở dưới chân của tôi . Tôi không có thời gian để la hét , tôi chỉ biết chạy nhanh hết sức có thể đến cái cửa tiếp theo và nhanh chân bước vào căn phòng thứ 4 mà không biết thứ gì đang đợi mình ở đó . Căn phòng thứ 4 thật sự làm tôi thấy ghê sợ . Khi tôi đóng cánh cửa lại , dường như tất cả ánh sáng trong phòng bị hút ra ngoài hết , bị hút về căn phòng khi nãy .
      PHÒNG THỨ 4

Thế là tôi cứ đứng đó , trong bóng tối , không thể nhúc nhích được gì cả . Tôi là người không sợ bóng tối , không bao giờ , nhưng chắc chắn tôi hoảng loạn . Tôi không còn nhìn thấy gì hết . Tôi đưa tay lên trước mặt và tôi cũng không biết mình đã làm gì nữa nên tôi không kể với các bạn được . Bóng tối làm tôi không mô tả được hành động của mình . Tôi không nghe thấy gì . Im như tờ . Khi bạn đang ở trong 1 phòng cách âm , bạn vẫn có thể nghe tiếng thở của mình . Bạn có thể nghe sự sống của bản thân mình . Còn tôi thì không thể . Sau 1 lúc , tôi vấp ngã , té về phía trước , tim tôi đang đập mạnh , ít ra thì đó cũng là điều duy nhất tôi cảm nhận được .
Không có dấu hiện của cái cửa nào cả . Tôi còn không chắc là căn phòng này có cửa ra hay không . Sau đó ... sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng ầm.. ừ nho nhỏ ... Tôi cảm thấy có gì đó sau lưng mình , tôi quay lưng lại thật nhanh nhưng tôi còn không thấy nổi cái mũi của mình , nhưng tôi vẫn biết rằng có thứ gì đó .

Tôi không quan tâm đến bóng tối nữa , mà là cái thứ gì đó đang ở đây lúc này . Tiếng ậm ờ trở nên to hơn , gần hơn . Cứ như là nó phát ra từ khắp phía xung quanh vạy , nhưng mà tôi biết rõ rằng cái thứ phát ra tiếng động đó thật ra là đang ở trước mặt tôi , đang di chuyển chầm chậm về phía tôi . Tôi lùi lại 1 bước , tôi chưa bao giờ cảm nhận nổi sợ nào như thế này cả . Không thể diễn tả bằng lời được . Tôi không sợ rằng mình sẽ bị giết chết , tôi sợ cái sự thay đổi xen kẽ này , sợ những gì mà cái thứ trong bóng tối kia dành riêng cho mình . Sau đó , những chiếc bóng đèn bật sáng lên trong 1 giây và tôi đã thấy được .
CHẲNG CÓ GÌ CẢ ! Tôi không nhìn thấy gì hết và chắc chắn là vậy . Căn phòng lại ngập chìm trong bóng tối và cái tiếng ậm ờ đấy bây giờ là 1 tiếng thét thật hoang dại . Tôi cũng hét lên để bảo vệ bản thân , tôi không thể nghe cái thứ âm thanh chết tiệt này hơn 1 giây phút nào nữa . Tôi chạy lùi về phía sau , trốn thoát khỏi tiếng hét ấy , dò dẫm tìm tay nắm cửa , xoay tay nắm , và bước vào căn phòng thứ 5 . Trước khi mô tả căn phòng thứ 5 , tôi muốn các bạn hiểu rõ vài vấn đề , Tôi không phải là 1 kẻ nghiện ma túy . Không có tiền án về lạm dụng ma túy hay có bất kì loại rối loạn tâm thần nào , vả cả những ảo giác ngắn ngủi thời thơ ấu mà tôi đã kể trước đó , đó là những khi tôi thật sự mệt mỏi hoặc là khi mới ngủ dậy thôi .

Còn trong trường hợp này , tôi bước vào NOEND HOUSE với 1 tinh thần minh mẫn. Sau khi ngã vào đây từ căn phòng thứ 4 thì khung cảnh của căn phòng số 5 là ở đằng sau của tôi . Nhìn lên trần nhà , thứ mà tôi nhìn thấy không làm tôi sợ , chỉ đơn giản là làm tôi thấy ngạc nhiên . Cây mọc vào cả trong phòng và hướng lên phía trên đầu của tôi . Trần của phòng này cao hơn hẳn so với những phòng khác , nó làm tôi nghĩ rằng hình như mình đang ở trung tâm của tòa nhà này . Tôi bắt đầu đứng dậy , phủi bụi dính trên quần áo , rồi quan sát xung quanh .

Chắc chắn rằng đây là căn phòng to nhất trong những phòng mà tôi đã đi qua . nhưng từ chỗ tôi đứng thì chẳng thấy cái cửa nào cả , chắc là mấy cái bụi cỏ với mấy cái cây che đi mất rồi . Đến lúc này tôi mới thấy căn phòng dần dần trở lên đáng sợ hơn , nhưng so với căn phòng số 4 hồi nãy , thì ở trong phòng này vẫn còn sướng chán . Tôi cũng tự nói với mình rằng dù ở trong phòng số 4 khi nãy có cái gì đó thì bây giờ nó cũng không còn theo mình được nữa rồi . Nhưng không thể tin đc là tôi đã sai .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net