Bồ công anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi gặp Bret lần đầu, tôi mới 19 tuổi. Tôi có một công việc làm an ninh tại "Kho Lưu trữ của Dave". Công việc của tôi là bảo vệ 40 kho hàng cho thuê khỏi lũ trộm cắp và những kẻ lang thang. Những kho này trải thành năm hàng đều tăm tắp và tọa lạc giữa trung tâm thành phố Atlanta. Tôi còn giúp khách hàng khi họ quên số khóa để vào kho lưu trữ của mình. Đây không phải nơi an toàn nhất trong thành phố để làm ca đêm nhưng có vẻ nó là một công việc nhẹ nhàng và giờ làm việc trùng khít với những lúc tôi không phải học ở trường cao đẳng cộng đồng. Tôi được huấn luyện vào hai ca sáng, sau đó xuất hiện vào thứ năm lúc 10 giờ tối để làm ca đêm một mình lần đầu tiên. Hoặc ít nhất đó là điều tôi đã lầm tưởng.

Tôi đến sớm 10 phút. Một gã mặc áo in hình nhóm nhạc Fall Out Boy ngồi chơi solitaire (trò chơi xếp bài) tại bàn và một cô gái tóc vàng đang để chồng chân lên nhau, đội chiếc mũ bóng chày được kéo xuống vừa đủ để che mặt cô.

"Chào!" - tôi nói, anh chàng kia ngẩng mặt lên - "Tôi là Jason. Lính mới."

"Tôi là Tom." - anh ta nói, bắt đầu cuống cuồng cho đồ vào trong ba lô - "Đến giờ vẫn yên ổn. Chúc may mắn nhé. Ban đêm mới là lúc những thứ điên rồ xuất hiện."

Cô gái kéo mũ xuống, nhìm chằm chằm vào tôi. Cô là kiểu con gái xinh đẹp sẽ làm bất cứ thằng đàn ông nào điêu đứng ngay cái nhìn đầu tiên. Mắt xanh lá to tròn, môi dày, da không tì vết... Tôi nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm và lẩm bẩm một câu xin chào về phía cô. Mắt cô gái mở to và đưa đầu chào hỏi.

Tom nhìn về phía tôi, lông mày đưa lên: "Ừ... được rồi, mấy cái chìa khóa đều ở trong ngăn trên cùng của tủ đựng tài liệu, cùng với một danh sách số khóa để mở các kho. Đừng cho ai thứ đó trừ khi họ cho cậu xem hai tờ giấy chứng thực I.D và cậu phải sao chép nó. Họ sẽ sa thải cậu nếu cậu không câu nệ về việc đó. Và phải là người có tên trên hợp đồng, không phải bạn gái, không phải vợ bồ gì cả. Có gã đã suýt bị đuổi việc vì gã để cô vợ vào và cô ta đã chuồn cùng cả bộ sưu tập tem khi tòa đang xét xử vụ li hôn của vợ chồng họ".

"Anh ấy chính là gã đó đấy." - cô gái nói, và chỉ vào Tom. Anh lờ cô đi và đi về phía cửa.

"Gặp cậu sau nhé, tôi chẳng muốn làm việc bây giờ như cậu đâu. Ca đêm chán phèo."

Cô gái giơ ngón giữa vào anh ta và tôi đã cười. Tom nhìn tôi một cách khó hiểu, nhưng sau đó anh vẫy tay một cái hời hợt rồi đóng cửa lại.

Tôi nhìn vào các dãy màn hình theo dõi và sau đó nhìn về phía cô gái. Cô không rời mắt khỏi tôi, tôi cảm thấy vô cùng ngượng và đỏ mặt dưới ánh nhìn của cô.

"Tôi là Jason." - tôi nói lại lần nữa, lập tức cảm thấy mình như một thằng khờ.

"Bret." - cô nói, ngồi xuống ghế - "Thật tốt khi có ai đó nói chuyện cùng."

"Tom thì sao?" - tôi hỏi, ngồi trên chiếc ghế mà vừa nãy anh ta ngồi. Cô lắc đầu - "Anh ấy là một công cụ."

"Vậy... cô đang làm ca thứ hai hay ba? Tôi tưởng tôi làm một mình thôi."

Cô gái nhún vai: "Họ cần tôi ở đâu, tôi sẽ ở đó".

Tôi đoán rằng họ đã nhờ cô trông chừng lính mới, và cô không muốn nói thẳng ra là phải trông trẻ. Hài hước thật, lúc đầu trông cô ấy thật xa cách và lạnh lùng, nhưng hóa ra cô nàng biết cách bắt chuyện và tôi yêu làm sao việc được lắng nghe cô. Đến bốn giờ sáng, tôi cảm giác như mình đã quen cô từ lâu vậy, đây giống như kiểu một trong những mối quan hệ mà hai người hợp nhau ngay tức khắc và có lẽ còn thân hơn do có những cuộc đối thoại mà người ta thường có vào những giờ oái oăm như thế. Chúng tôi nói về mọi thứ, từ tuổi thơ đến chính trị. Lúc ấy tôi nghĩ có lẽ mình đã phải lòng cô ấy mất rồi.

Cô nhìn thấy tôi căng người và nói: "Anh có muốn đi ra ngoài không? Chúng ta có thể đi vòng quanh các kho".

Một ngọn gió lạnh thổi qua nhưng Bret dường như chẳng để ý. Tôi không thể kiềm chế việc lén nhìn cô khi chúng tôi đi dạo. Quần jeans phai màu, đôi bốt trầy xước, áo phông đen và áo khoác họa tiết quân đội. Có lẽ tôi có một bộ đồ gần giống như vậy trong tủ đồ, nhưng chỉ cần ở trên người em, thứ đơn giản nhất cũng trở nên tuyệt đẹp.

Khi chúng tôi đi xong hết hàng thứ nhất và bắt đầu đi tới hàng hai, cô dừng lại và chạm vào một bông bồ công anh vàng nhạt đang nảy mầm từ một vết nứt trên đường đi bộ: "Đây là loài hoa yêu thích của tôi".

Tôi cười: "Chúng chỉ là cỏ dại".

Bret cười mỉm: "Chúng không phải cỏ dại. Chúng là những điều ước. Anh đã bao giờ thổi một bông và ước điều gì đó chưa? Và kể cả khi chúng màu vàng - màu tôi thích nhất. Chúng là những tạo vật nhỏ bé thật hạnh phúc và tràn đầy niềm hy vọng".

Câu nói đó làm tôi cười mỉm. Tôi chưa bao giờ nghĩ về chúng theo cách đó. Tôi đã quen quá nhiều cô gái có vẻ thích những thứ vật chất hơn, và Bret có thể tìm thấy được vẻ đẹp kể cả là trong bông hoa nhỏ bé này. Tôi như bị say đắm em.

Khi chúng tôi đi đến hàng thứ tư, cô dừng lại. Mặt cô hiện vẻ gì đó thật khó chịu, cô nói: "Chúng ta không đi dạo ở hàng này".

"Tại sao thế?" - Tôi hỏi, bị ngạc nhiên bởi ánh nhìn của cô nàng.

"Kho số 27. Nó làm tôi rợn tóc gáy."

Nó là cửa thứ ba của hàng thứ ba, nhìn y hệt hai cái đầu tiên. Tôi không hiểu, nhưng tôi muốn em cười lại: "Vậy ta sẽ bỏ qua hàng này".

Chúng tôi đi xong hàng cuối cùng. Một máy bán nước tự động ở phía cuối đoạn đường và tôi mời Bret một thứ nước gì đó. Cô lắc đầu trong khi tôi cho từng xu vào khe.

Một bốt điện thoại trả tiền mà tôi không hề để ý kêu lên chói tai khiến tôi giật nảy mình. Tôi tự cười bản thân và liếc về phía cô. Biểu cảm của Bret khiến tôi không còn cười được nữa. Cô có ánh nhìn thật sợ hãi.

"Đừng nhấc máy!" - Cô hét lên - "Đừng bao giờ nhấc máy!"

Tôi há hốc miệng, không hiểu gì: "Tôi không... tôi không... có gì sao?".

Bret không trả lời. Cô bắt đầu đi rảo bước đến phòng làm việc. Tôi liền đuổi theo, quên mất tiền lẻ và cả thức uống của mình.

"Cái điện thoại ấy rung lên mỗi sáng vào đúng 4 giờ 17 phút!" - cô nói, trong khi tôi mở cửa cho cô - "Khi anh nhấc máy, nghe như là tiếng rè, hoặc như tiếng huýt gió. Nó làm tôi rợn tóc gáy."

"Có lẽ nó tự động làm vậy. Sai số hoặc gì đó, nhưng nó được cài đặt như là một chương trình tự động?"

Cô gái nhìn tôi và nói: "Anh có tin vào ma quỷ không Jason?".

"Cô nghĩ ma gọi điện thoại à?"

"Đừng chế nhạo tôi!"

"Tôi xin lỗi!" - Tôi thú nhận với dáng vẻ như là đầu hàng - "Tôi có tin vào ma quỷ không à? Ừ thì, tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng..."

Một cách nhẹ nhõm, Bret ngồi xuống bàn: "Vậy anh có nghĩ người ta sẽ trở thành ma khi họ chết không? Hay là vài người sẽ đến một nơi nào khác? Tại sao lại có người bị kẹt ở trần gian?".

Tôi nhún vai: "Còn việc làm dang dở chăng? Chết vì những lí do bạo lực? Tôi không biết. Cô nghĩ thế nào?".

Cô chờ một lúc trước khi bắt đầu trả lời: "Có lẽ là còn việc làm dang dở. Có lẽ... có lẽ sau khi chết, không còn gì cả".

Không khí dễ dãi của cuộc nói chuyện đột nhiên biến mất. Cô có vẻ lo lắng và căng thẳng. Dù tôi có cố nói lái đi chuyện gì khác, cô vẫn trông mất tập trung. Khi Abe - ông bác già làm ca một đến và giải thoát chúng tôi khỏi bầu không khí ấy, cô bước ra cửa mà không chào tạm biệt. Tôi chào bác ấy một cái vội vã và chạy đến chỗ cô.

Tôi suýt thì lạc mất cô ấy, nhưng tôi đã thấy đầu của cô khi cô đang lên tàu. Đã lâu kể từ khi tôi có vé MARTA để đi tàu, nên tôi đã phải tìm kiếm khắp nơi để mua được một tấm vé 2 đô rưỡi. Cô nhăn mặt khi tôi ngồi kế cô ở hàng ghế sau, và tôi nhận ra có lẽ trông tôi lúc đó như một tên theo đuôi đáng sợ. Quá muộn rồi, nhưng tôi không muốn em giận tôi. Tôi thực sự rất thích cô gái này.

"Anh đang làm gì vậy?" - cô hỏi, và tôi đã muốn chạy đi, nhưng đoàn tàu đã bắt đầu chao đảo tiến đi.

"Tôi cảm thấy mình đã làm cô bực, tôi xin lỗi."

Bret nhìn về phía một bà cụ già ở hàng ghế bên cạnh, bà ta đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Bret lắc đầu như thể mọi chuyện vẫn ổn, nhưng bà già đứng lên và di chuyển sang hàng ghế đầu.

"Không phải do anh đâu." - Bret nói - "Nhưng tôi không muốn nói về vấn đề này."

"Vậy thì hãy nói về hoa bồ công anh." - tôi nói - "Chúng là loại hoa ưa thích mới của tôi. Như cô vậy, xinh xắn và huyền bí."

Dù câu nói đó thật tầm thường làm sao, nàng cười, và cuộc nói chuyện của chúng tôi lại quay trở về với sự dễ dãi như tối qua, trước khi có tiếng kêu của điện thoại. Ít nhất là nó đã như vậy cho đến điểm dừng tiếp theo.

Một người đàn ông tướng nặng nề, hói đầu với đôi mắt màu đen tròn xoe lên tàu và ngồi ở ghế trước chúng tôi vài hàng. Tôi thấy người Bret cứng đờ lại, mặc dù ông ta còn chẳng chú ý đến chúng tôi. Gã đang chăm chăm nhìn về phía cô gái Latin xinh đẹp ngồi ở phía giữa đang chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại thông minh của mình.

Nửa sau của chuyến đi, Bret không rời mắt khỏi người đàn ông. Ông ta trông không đẹp mắt cho lắm nhưng tôi vẫn không hiểu được nỗi khiếp sợ của cô nàng.

"Đây là điểm dừng của tôi." - cô nói, và đứng lên. Cô gái tóc đen kia cũng đứng dậy.

"Bret!" - tôi nói - "À, ta đang ở đâu vậy? Tôi cần quay về đó lấy xe mô tô."

Lúc đó, cô nàng cười. Sự căng thẳng không còn ở trên gương mặt em - "Chàng trai khờ này. Con tàu sẽ quay về điểm xuất phát sau sáu điểm dừng nữa. Tôi sẽ gặp lại anh vào tối nay."

Cô vẫy tay và đi về phía trước, tránh xa người đàn ông kia. Trong một khoảnh khắc, gã ta trông như thể sắp sửa đi theo họ và tôi cũng đã chuẩn bị để làm việc đó, để cô nàng có thể cảm thấy an toàn hơn, nhưng gã ta vẫn ngồi lì đó.

Bret đã ở sẵn đó khi tôi đến chỗ làm tối đó. Cô cười khi thấy một khóm hoa bồ công anh trong tay tôi. Tom ngạc nhiên, rướn mày. Anh ta mở miệng rồi lại không nói gì. Rồi anh ta rời đi nhanh nhất có thể.

"Tôi không nghĩ anh chàng đó thích tôi." - tôi nói.

Cô vẫy tay một cách bất đắc dĩ khi tôi cho chỗ hoa bồ công anh vào nước: "Anh ta không thích ai đâu. Và cảm ơn anh vì chỗ hoa nhé. Chúng rất đẹp".

"Cô cũng thế." - tôi đã nghĩ như vậy, nhưng không đủ can đảm để nói thành lời.

Tôi không định nhắc tới người đàn ông trên tàu. Tôi ghét cái vẻ mặt căng thẳng, sợ hãi của em vào sáng nay. Nhưng tôi đã hoàn toàn bất ngờ khi em mới là người nhắc tới gã.

"Người đàn ông đó là quỷ dữ." - em nói - "Xin anh đừng bảo tôi giải thích lí do tại sao tôi biết điều đó. Tôi sợ rằng gã ta đang có ý định hãm hại cô gái kia và tôi không biết cách nào để chặn ông ta lại."

Tôi không tin được những gì vừa nghe: "Bret... ông ta từng làm cô bị thương à? Ta cần gọi cảnh sát".

Cô gái lưỡng lự một lúc lâu đủ để khiến tôi tin rằng điều đó là chính xác, nhưng cô nói: "Không. Tôi không biết. Tôi không thể nhớ rõ mọi thứ, và việc nhớ lại làm tôi rất sợ hãi. Cái điện thoại gợi tôi nhớ đến một thứ gì đó, nhưng tôi đã cố để không nhớ. Dù sao thì mọi chuyện không phải là về tôi. Mà là về cô gái đó." - Cô thở dài - "Hãy nói sau. Tôi thực sự không muốn nghĩ về chuyện này ngay bây giờ."

"Tôi đã tìm hiểu về hoa bồ công anh lúc được nghỉ giải lao giữa các tiết học đấy." - tôi nói - "Vào những năm 1800, người ta thường thổi chúng sau khi chúng không còn đẹp. Nếu các hạt giống còn sót lại bay đi hết, điều ấy có nghĩa đối tượng mà bạn yêu quý cũng có cảm xúc giống như bạn."

Tôi lắc đầu và nhìn trực tiếp về phía em: "Có lẽ cô chưa biết, nhưng tôi nghĩ tôi đã phải lòng cô mất rồi".

Em cười, cười nhiều và lâu, tôi cũng cười, thật vui khi lại thấy vẻ mặt hạnh phúc ấy. Sau đó mắt em lại đượm nỗi buồn: "Tôi ước mình được gặp anh sớm hơn, Jason à".

"Tại sao lại không phải bây giờ?" - tôi hỏi, với một sự dũng cảm bộc phát - "Cô chưa kết hôn đấy chứ?"

Em lắc đầu: "Không, nhưng tôi không phải là người mà anh nghĩ đâu. Có rất nhiều chuyện xấu, Jason à. Tôi không muốn giải thích, bởi vì tôi thực sự rất thích anh".

"Cô là một cô gái đẹp với một sở thích về hoa khá kỳ dị. Cô nghĩ xem, tôi sẽ dành dụm được bao nhiêu tiền vào ngày Valentine nếu bạn gái tôi là cô."

Em lại cười một lần nữa: "Cứ nói chuyện với tôi đi. Tôi chẳng còn nói chuyện với ai, và anh thật hài hước làm sao. Hãy kể tôi nghe chuyện về chiếc mô tô của anh đi. Tôi vui vì anh đã tìm được đường về với nó".

"Thật ra sáng nay tôi không quay về để lấy nó." - tôi thú nhận với một tiếng cười - "Tôi xuống tàu và đi Uber đến chỗ ở, rồi đi nhờ một người khác tới trường. Tối nay đi tàu đến nơi làm việc. Tôi đã mong là sẽ gặp lại cô đấy."  - Tôi cũng nhìn thấy người đàn ông đáng sợ kia trên tàu, nhưng tôi không nói ra điều ấy - "Ra ngoài đi rồi tôi sẽ chỉ nó cho cô."

Cô đi xung quanh chiếc xe, lết tay theo vết sơn màu xanh nước biển sáng bóng.

"Nó đẹp thật." - em nói - "nhưng tôi không thích những thứ như thế này. Chúng sẽ giết anh vào một ngày không xa đấy."

"Tôi đã hy vọng một ngày nào đó có thể đưa cô đi trên chiếc mô tô này."

Cô nhìn tôi với vẻ như một cái "không" chắc chắn, nhưng lại nói: "Để xem xem".

Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi điện thoại lại kêu lên vào 4 giờ 17 phút sáng. Tôi nhận thấy cô vẫn có vẻ mặt đầy sợ hãi như thế và tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy, và liệu nó có liên quan tới người đàn ông kia không?

Gần đến lúc người làm ca sáng xuất hiện, cô lại nhắc tới người đàn ông trên tàu: "Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác hắn ta sẽ làm gì đó hãm hại cô ấy, sớm thôi. Tôi rất ngại khi phải nhờ vả, bởi vì tôi biết anh cần ngủ và đến lớp, nhưng... anh có thể lên tàu với tôi một lần nữa được không?".

"Đương nhiên rồi!" - tôi nói.

Abe đến vào đúng sáu giờ: "Chào buổi sáng, anh bạn!" - bác nói, rồi ném ba lô xuống ghế.

"Chào buổi sáng, bác Abe." - Bret nói. Còn với tôi, cô nói - "Tôi quý ông bác già đó làm sao."

Tôi trò chuyện với bác một lúc. Bret đi về phía cửa và tôi chào tạm biệt Abe, định theo chân cô, nhưng bác đã gọi: "Này!" - mặt bác tái mét khi tôi ngoái lại nhìn. Ngón tay của bác run lên khi chỉ vào chiếc cốc xốp đựng bồ công anh: "Chúng ở đâu ra vậy?".

Vẻ mặt của bác làm tôi hoảng sợ. Tôi không chắc chuyện gì đang diễn ra: "Cháu... cháu lấy chúng cho Bret".

Mặt ông lão chùng xuống vì sốc: "Cháu biết Bret? Cháu đã từng gặp con bé rồi à?".

"Gì???" - tôi quay sang chỗ Bret. Cô chắp tay lại như cầu khẩn. Nước mắt từ từ tuôn ra từ mặt cô. Đây là lần đầu tiên tôi nhận thấy cô vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua.

"Tôi xin lỗi, Jason. Tôi không... không biết phải nói với anh như thế nào."

"Jason?" - Abe hỏi, nói to hơn - "Bác bảo, cháu đã từng gặp Bret rồi à?"

Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.

"Hóa ra bà ngoại anh không phải người duy nhất có khả năng đó." - cô nói, đi qua cửa. Khi tôi nói rằng "đi qua cửa", ý tôi là thực sự đi xuyên qua nó. Một cái cửa kim loại, đã đóng sẵn, cứng rắn chết tiệt. Tôi không thể di chuyển, cũng không thể nói gì.

Cuối cùng, tôi loạng choạng ngồi xuống ghế. Tôi nghe thấy tiếng Abe, nhưng như kiểu bác đang nói từ một đường hầm vọng ra. Mất khá lâu trước khi tôi có thể chú ý vào bác. Tôi không thể nói gì mà nghe không điên rồ được. Nên tôi không có ý định che giấu gì. Tôi nói: "Bác không thấy cô ấy ư, ngay cả bây giờ, khi bác vừa vào đây?".

Bác lắc đầu, cặp mắt già cả của bác mở to.

Tôi kể với bác về việc làm việc cùng cô ấy, về những thứ cô đã nói. Kể cả về chiếc điện thoại kỳ lạ. Khi tôi nói xong, bác chỉ biết nhìn tôi chằm chằm.

"Thật sự thì bác không biết có thể tin cháu không, hay có nên gọi cảnh sát không." - bác nói.

Tôi gật đầu. Không có gì đáng ngờ từ câu nói đó cả. Nếu đặt mình vào vị trí của bác ấy, tôi cũng chẳng biết phải nghĩ gì.

"Cô ấy bảo bác từng là cảnh sát, trước khi vợ bác bị bệnh." - tôi nhìn về phía bác - "Cô ấy bảo bác là lí do khiến cô ấy yêu hoa bồ công anh. Bác bảo cô ấy rằng vợ bác thích chúng như thế nào và về cách bác đã trang trí phòng bệnh viện đầy hoa bồ công anh trước khi bác gái mất. Bret nói đó là câu chuyện lãng mạn nhất mà cô ấy từng nghe."

Abe ngồi đầy nặng nhọc trên ghế - "Bác đúng là đã bảo con bé về chuyện đó. Cháu có thể tả lại hình dáng của con bé cho bác nghe không?"

Sau đó tôi đã tả lại, tả cả đôi bốt trầy xước, rồi bác gật đầu. Bác với tới ngăn kéo bàn và đưa ra một bức ảnh của cô ấy. Đó chính là Bret, phải rồi, nhưng trên một áp phích thông báo MẤT TÍCH. Thứ quần áo được miêu tả như là thứ cô mặc cuối cùng y hệt như quần áo cô mặc lúc tôi gặp cô.

"Sáu tháng trước, con bé mất tích khi làm việc ở đây. Bác đến làm ca sáng và thấy nơi này mở toang. Có rất nhiều máu bên cạnh bốt điện thoại đó. Cảnh sát chưa từng có một đầu mối nào."

Tôi chỉ về phía màn hình theo dõi. Một cái quay về phía bốt điện thoại và máy bán nước tự động - "Camera thì sao?"

"Đã được lắp đặt sau vụ đó. Vì con bé. Nhưng đã quá muộn rồi." - bác nghiêng về trước, nhìn vào tôi lâu - "Bác quý con bé ấy làm sao. Con bé như là con gái bác vậy. Bác đã từng mang tặng bồ công anh cho nó. Bác chưa từng tin vào ma quỷ, nhưng bác đã thấy mặt cháu sáng nay. Bác tin rằng cháu đã nhìn thấy con bé, hoặc cháu là một thằng điên nào đó và nghĩ rằng mình đã thấy con bé. Nhưng bác không biết tại sao cháu lại biết những thứ đó nếu cháu tự nghĩ ra chuyện này. Bret và bác từng làm việc với nhau ở ca sáng, trước khi nhân sự bị thiếu và con bé bị chuyển xuống ca tối. Bác nghĩ con bé nếu biết thì đã nhắc tới cháu rồi. Và bác chỉ kể cho con bé câu chuyện về hoa bồ công anh ngay trước khi con bé mất tích. Cháu có thể là thằng khốn lấy mạng con bé, nhưng bác không nghĩ vậy. Bác không thể tưởng tượng được nếu con bé lại chia sẻ những thứ đó với một người mà có thể hãm hại con bé. Nếu hai cháu có gặp lại nhau, hãy hỏi con bé rằng một cô dâu được gửi qua đường bưu điện tốn bao nhiêu tiền."

"Gì cơ?" - tôi cảm tưởng như mình lại vừa nghe nhầm gì đó. Nghe có gì sai sai về việc này. Tôi tự hỏi liệu mình có đang mơ.

"Cứ hỏi thế đi." - Abe nói - "Giờ về nhà đi. Bộ dạng cháu trông thật tệ."

Chỉ khi tôi đến chỗ đậu xe, tôi mới nhớ về lời hứa cùng đi tàu với cô ấy. Tôi nghĩ về Bret và về cô gái Latin đó. Thật ra thì tôi đã bỏ học hôm đó và nằm trên giường nghĩ về họ cả ngày.

Khi tôi đến nơi làm việc tối đó, Tom là người duy nhất ở đó. Mặc dù tôi vẫn sợ hãi vô cùng, tôi vẫn hi vọng Bret sẽ có ở đó. Abe có lẽ chưa nói với Tom về vụ này, anh ta vẫn xua đuổi tôi như thường lệ. Thật kỳ lạ khi nhớ lại về mọi chuyện và nhận ra rằng anh ta và Bret trong suốt khoảng thời gian đó chưa từng nói chuyện hay tiếp xúc một tí nào. Tôi đã hoàn toàn mù tịt.

Tới 4 giờ sáng, tôi hơi đau đầu nên ngồi dậy để đi vòng quanh các kho nhỏ. Tôi vòng qua góc của kho cuối và... đi xuyên qua Bret.

Tôi hét lên như một cô nhóc. Cô nàng cười khúc khích một chút, rồi che miệng mình lại: "Tôi xin lỗi, Jason à".

"Cô có thật không?" - tôi hỏi - "Tôi có bị điên không?"

"Tôi nghĩ là tôi có thật." - cô nói - "Ít nhất thì tôi từng có thật. Tôi biết nghe như thể tôi đang nói dối vậy, nhưng tôi không nhớ được nhiều."

Bret gật đầu khi chỉ vào chiếc điện thoại - "Tôi có nhớ về cái điện thoại này và lúc nó rung lên. Tôi nghĩ hắn ta dùng nó để khiến tôi mất cảnh giác. Tôi nhấc máy và hắn đã đánh tôi bằng một thứ gì đó. Tôi nghĩ là..." - cô chạm nhẹ vào phía cánh mũi của mình - "Tôi nghĩ hắn ta sắp sửa giết cô gái ở trên tàu đó. Có lẽ tôi được định sẵn phải giúp đỡ cô ấy."

Đột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net