Hôn Lễ Của Chúng Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trở thành người ở trong bài đăng kia.

Đêm hôm ấy, tôi lại có một giấc mơ dài.

Trên đường bờ biển đầy ánh mặt trời, từng tia nắng ấm áp chiếu qua thân thể tôi.

Cứ tưởng lại mơ thấy cảnh mình thoát chết, thế nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Thái Từ Khôn đứng trên boong tàu và vẫy tay với tôi.

Tôi hơi xấu hổ vì nhớ ra mình là người đề nghị chia tay với anh ấy trước, bây giờ câu đầu tiên nên nói thế nào nhỉ.

Dù sao thì... cũng phải nói điều gì đó chứ.

"Anh..."

"Lộc Lộc, đến lúc anh phải đi rồi."

Lời nói như mắc kẹt trong cổ họng Thái Từ Khôn, phải mất vài phút sau tôi mới hiểu được anh ấy đang nói cái gì.

"Anh đi đâu?"

Thái Từ Khôn không trả lời, chỉ là dang rộng cánh tay rồi bảo "Lại đây ôm anh."

Tôi ngây ngẩn cả người, hình như có điều gì đó không ổn, cảm giác sợ hãi ập đến trong tâm trí tôi.

Nước mắt lã chã tuôn rơi, tôi nhào vào lòng Thái Từ Khôn và khóc nức nở "Em tuyệt đối sẽ không tha cho anh."

Thái Từ Khôn hôn nhẹ lên mặt tôi "Đừng khóc nữa, em khóc không đẹp chút nào. Lộc Lộc của chúng ta khi cười là đẹp nhất."

Tôi ôm chặt lấy anh "Vậy em cười cho anh xem nhé, em cười rồi thì anh sẽ không đi nữa đúng không?"

Tôi cố gắng lau nước mắt trên mặt, đứng cạnh anh vừa khóc lại vừa cười.

"Anh nhìn đi, em không có khóc mà..."

"Lộc Lộc..." Thái Từ Khôn tiếc nuối sờ lên khuôn mặt tôi "Anh còn chưa kịp tổ chức sinh nhật cho em nữa, mà bây giờ cũng đã muộn rồi. Vậy anh sẽ chúc mừng sinh nhật trước, chúc em sinh nhật lần thứ 100 vui vẻ."

"Đừng..." Tôi bật khóc nức nở "Không cần trăm tuổi, em không muốn trăm tuổi..."

Khóe miệng Thái Từ Khôn hơi mấp máy, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống gò má anh.

"Lộc Lộc, xin lỗi em."

Trên vai trái của anh xuất hiện một giọt máu đỏ tươi, rồi dần dần nở ra như những đóa hoa hải đường diễm lệ.

Ánh mắt của tôi cũng bắt đầu mờ nhạt.

Từng cơn gió biển mang theo hương vị mặn chát, tôi như một người mù đứng giữa không trung, cố gắng bấu víu vào tất cả những gì mình có thể nhận thức được.

Thái Từ Khôn đang biến mất.

Tôi gào lên trong tuyệt vọng, cánh tay tôi siết chặt anh ấy như đang nắm lấy một chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Nhưng tôi chỉ nghe thấy anh ấy nhẹ giọng dỗ dành bên tai "Ngoan, em kết hôn với người khác đi nhé."

Bình minh dần ló dạng, tôi ngồi trong bóng tối mịt mù và gõ điên cuồng vào màn hình điện thoại.

"C tiên sinh vừa gọi cho tôi, ngày mai anh ấy sẽ về!"

"Tôi gặp ác mộng nhưng người ta bảo giấc mơ đối lập với thực tế, nên chắc không sao đâu."

"Tôi muốn chuẩn bị món quà bất ngờ cho anh ấy. Các chị em có lời khuyên gì cho tôi không?"

Bóng đêm còn chưa tiêu tan, mọi người vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Vậy nên đáp lại câu hỏi của tôi chỉ có sự im lặng chết người.

Mặt trời vừa mọc ở phía đông, tôi mặc thêm quần áo rồi bước đến đồn cảnh sát giống như một con rối gỗ.

Bây giờ vẫn đang quá sớm.

Đèn đường còn chưa kịp tắt.

Tôi đứng bên đường chờ đợi, tay chân lạnh ngắt như một tảng băng.

Thực ra tôi cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa, như thể chỉ vài giây tiếp theo Thái Từ Khôn sẽ xuất hiện ở một góc phố nào đó và mỉm cười với tôi.

Tôi nghĩ về ngày ở lễ đường Garden Hall hôm đó, nếu tôi dũng cảm đuổi theo anh ấy thì tốt rồi, bây giờ cũng không phải đợi lâu như vậy.

Tôi lấy điện thoại ra và xem một vài bài đăng khác.

"Làm sao để quay lại với bạn trai cũ."

"Nhắn tin trước cho anh ấy."

Tôi mở giao diện nhắn tin lên và nhập một dòng chữ: Anh đang làm gì thế? Em rất nhớ anh.

Tin nhắn đã soạn ra rồi, nhưng tôi chần chờ mãi vẫn không bấm vào nút gửi đi. Bây giờ có lẽ Thái Từ Khôn đang còn ngủ, đợi trời sáng rồi tôi sẽ gửi tin nhắn này cho anh ấy vậy.

Bình minh đã lên, ánh nắng rực rỡ xua tan đi màn đêm lạnh lẽo.

Ngay khi đèn đường vừa tắt, một chiếc ô tô màu đen từ ngã tư rẽ vào.

Sỏi đá trên đường phát ra tiếng kêu lạo xạo.

Tôi nắm chặt điện thoại của mình và bất động nhìn chiếc xe trước mặt.

Xe dừng lại trước đồn cảnh sát, khoảng 4 người đàn ông bước xuống xe, họ đều là những khuôn mặt xa lạ và từng bước tiến về phía tôi.

Tôi nắm chặt bàn tay, hơi thở gấp gáp và đôi môi run rẩy, lồng ngực ngột ngạt như sắp tắt thở đến nơi.

Họ bước đến gần tôi và đồng loạt cúi chào.

Điện thoại trên tay rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.

Tin nhắn đó không bao giờ có thể gửi đi được nữa.

Sáng sớm ngày 13/12/2021 là thời điểm lạnh nhất của mùa đông Nam Thành.

Tôi quỳ trên mặt đất phủ đầy sương muối và khóc nấc lên thảm thiết.

Thái Từ Khôn, cuối cùng anh cũng bỏ rơi em rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net