Hôn Lễ Của Chúng Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.
Bài vở trên trường rất nhiều và khó, đêm nào tôi cũng phải thức suốt đêm mới có thể hoàn thành.

Một ngày cuối tháng 11, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ.

Trái tim tôi hẫng một nhịp, tôi nhặt chiếc điện thoại trên bàn lên.

Đầu dây bên kia không có chút tiếng động.

Tôi lên tiếng trước "Thái Từ Khôn?"

Trong điện thoại có tiếng gió mạnh như đang gào thét, anh nhanh chóng dập máy và không trả lời gì.

Nhưng tôi biết đó là anh.

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại và sững sờ hồi lâu, khi tôi gọi điện lại thì anh đã tắt máy.

Lịch điện tử trên bàn hiện rõ ngày 29 tháng 11.

Đó là ngày cưới của chúng tôi trong kiếp trước.

Thời gian trôi nhanh thật đấy, đã 3 tháng rồi kể từ ngày chúng tôi chia tay.

Hôm đó là ngày nghỉ, Nguyệt Nguyệt đưa tôi đến lễ đường Garden Hall để xem địa điểm cưới, vì cô ấy định sẽ kết hôn vào tháng sau.

Vào kiếp trước, tôi đã bị Thái Từ Khôn bỏ rơi ở nơi này. Lúc đó tôi đang mang thai 4 tháng, phải nén nước mắt rồi mỉm cười trong sự châm chọc, kỳ thị của tất cả mọi người.

Phải nói Garden Hall là địa điểm kết hôn yêu thích của các cặp vợ chồng trẻ, không gian thoáng đãng, phong cách phương Tây vừa đẹp mắt vừa hiện đại.

Nguyệt Nguyệt vẫn đang đặt lịch hẹn với người quản lý, nhưng anh ta lắc đầu "Không được thưa cô, chúng tôi đã full chỗ rồi, không thể sắp xếp thêm được nữa."

Nguyệt Nguyệt bất mãn chỉ vào lễ đường trống rỗng "Tôi nghĩ hôm nay không có ai cưới cả, anh định giữ chỗ để hét giá cao hơn sao?"


Người quản lý ngượng ngùng "Hôm nay đã có người đặt trước rồi."

"Đã hơn mười giờ rồi còn gì, người đó đâu?"

"Tôi cũng không biết..."

Tôi ngồi trên ghế chờ dành cho khách, thẫn thờ nhìn về nơi tổ chức lễ cưới.

Trợ lý đang nói nhỏ với người phụ trách "Anh Thái nói hôm nay không có cô dâu nên sẽ tự đến đây."

Tôi bất chợt dừng lại và nhìn vào người vừa nói.

Anh Thái?

"Đi thôi, Lộc Lộc, tìm chỗ khác thôi!" Nguyệt Nguyệt đến giục tôi đi, cô ấy hơi bực mình vì không thể thương lượng được về địa điểm cưới.

Người phụ trách vẫn đang nói chuyện với trợ lý.

"Hả, không có cô dâu thì sao mà được? Anh ta tự kết hôn với chính mình à?"

Tâm tình tôi hơi nặng nề, vừa bước đi vài bước thì đột nhiên dừng lại "Tớ muốn ngồi ở chỗ này một lát, cậu cứ đi trước đi."

"Cậu thấy không thoải mái trong người à?" Nguyệt Nguyệt lộ vẻ lo lắng "Hay để tớ đưa cậu về nhà?"

"Không sau đâu." Tôi mỉm cười "Có người quen đang ở đằng kia, tớ lại đó chào hỏi họ một tiếng."

Nguyệt Nguyệt gật đầu "Thế để lát nữa tớ sẽ gọi điện lại cho cậu."

Người phụ trách than phiền một lúc rồi bỏ đi, tôi khoanh tay ngồi trong góc khuất như một thám tử đang theo dõi con mồi, nhìn chằm chằm vào lễ đường phía xa không chớp mắt.

Nửa giờ sau, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Thái Từ Khôn.

Anh ấy đã gầy hơn một chút, đôi mắt thâm quầng càng khiến cho khuôn mặt lộ rõ vẻ hốc hác.

Anh ấy mặc vest và đi một đôi giày da, trên cổ cũng đang thắt cà vạt dành cho chú rể.

Trong đầu tôi như có một tiếng động mạnh.


Tôi đứng dậy và chậm rãi bước về phía anh.

Anh ấy đang mặc bộ lễ phục mà tự tay tôi thiết kế trong kiếp trước.

Thậm chí cà vạt cũng là do tôi đích thân chuẩn bị.

Anh đứng cuối con đường dẫn đến lễ cưới, nhìn về phía xa xăm giống như một chú rể muộn màng.

Ngay lúc đó, tôi cũng nhìn thấy hình ảnh chính mình đang cầm điện thoại di động và đứng thất thần trong lễ cưới, trong lòng thầm gọi tên Thái Từ Khôn không biết bao nhiêu lần.

Hai hình ảnh này cuối cùng cũng hòa làm một.

Thái Từ Khôn lấy ra chiếc nhẫn và giơ lên phía trước.

"Lộc Lộc, em đồng ý lấy anh nhé?"

Thời gian như dừng lại.

Tim tôi như bị ai đâm trúng, cơn đau dữ dội từ lồng ngực khiến cả người tôi chết lặng.

Tôi đứng ngay sau lưng Thái Từ Khôn, nhìn anh lẩm bẩm một mình và nói chuyện với khoảng không trung trước mặt.

Anh ấy vẫn chưa phát hiện ra tôi, vẫn đứng thất thần với chiếc nhẫn trên tay.

Anh ấy đang chờ đợi điều gì?

Chờ tôi sao?

Thái Từ Khôn bất lực cúi đầu.

"Đáng lẽ anh phải mang nhẫn cưới trao tận tay cho em. Nhưng đến tận khi anh chết thì vẫn chưa làm được, em đã qua đời cùng với đứa con mới 4 tháng tuổi của chúng ta."

Cả người tôi run lên đột ngột.

Thái Từ Khôn cũng trọng sinh?


Hơi lạnh xộc vào mũi, thân thể tôi như rơi xuống hầm băng, giọng anh ấy run run không kiềm chế được.

"Anh xin lỗi, Lộc Lộc, anh..."

Anh ấy cúi đầu và khóc nấc lên thành tiếng.

Tôi lặng lẽ tiến lên 2 bước, nhưng chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi áo Thái Từ Khôn.

Anh lau nước mắt trên mặt và nghe điện thoại "Được, tôi về đội ngay."

Giống như một chậu nước lạnh dội xuống người tôi từ đầu đến chân, cổ họng dâng lên cảm giác khó chịu.

Cuối cùng, tôi nhìn anh cẩn thận đeo nhẫn cưới vào tay và lẳng lặng xoay người rời đi.

Khi tôi ra khỏi Garden Hall đã bất cẩn đụng phải vài người.

Họ bực bội quát mắng "Cô không có mắt à? Đụng phải người ta còn không xin lỗi."

Giờ cao điểm xe cộ đông đúc, tiếng còi xe ồn ào đến mức chói tai. Trước mắt tôi cảnh vật nhòe dần và chỉ còn lại một mảnh hoang vu hỗn độn.

Một đoạn tin tức đang được phát ở màn hình lớn tại ngã tư.

Tôi tê dại ngẩng đầu lên, những dòng tin lạnh lẽo hiện ra trong đáy mắt.

Ba sĩ quan cảnh sát đã thiệt mạng trong quá trình thi hành công vụ.

Một người là ông chú với khuôn mặt chữ điền, một người da hơi đen và dáng cao gầy, người còn lại là một thanh niên.

Trên đó còn có tên của 3 người họ: Lý Hiểu Văn, Phương Vũ và Triệu Lăng.

Tôi đứng đó nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng kiệt sức ngã xuống bên đường, tai tôi ù đi và không nghe thấy âm thanh gì nữa.

9.

Trước ngày kết hôn ở kiếp trước

Hôm đó Thái Từ Khôn về nhà, trên bàn cà phê đã được đặt một xấp ảnh chụp.

A Yến ngồi ôm lấy chiếc chăn lông cừu và chớp mắt.

"Nhìn xem, anh có nhiều ảnh thế này mà còn bảo là không có bạn bè."

Thái Từ Khôn treo áo khoác len trên giá ở cửa, tháo cà vạt ra, rồi ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy Lộc Lộc.

"Tất cả cũng là quá khứ rồi, anh còn nhớ làm gì."

A Yến yên lặng nằm trong vòng tay của Thái Từ Khôn.

"Sao anh không nhớ đến quá khứ chứ!"

Cô ấy lấy ra một bức ảnh.

"Hai người chú và cậu thanh niên trẻ tuổi này là ai?"

Thái Từ Khôn trầm lặng "Đều là anh em cùng nhau khởi nghiệp."

Lộc Lộc thở dài "Người ta nói doanh nhân coi trọng lợi nhuận. Chẳng lẽ không khởi nghiệp nữa thì không phải bạn bè sao?"

"Không phải." Thái Từ Khôn mỉm cười "Giới kinh doanh rất phức tạp. Nếu như làm chung với nhau, một ngày nào đó anh gặp rắc rối thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy."

Lộc Lộc cảm thấy lý do này thật buồn cười. "Bọn anh có phải là bạn bè không vậy? Bình thường cũng không liên lạc với nhau à?"

"Tốt nhất là không nên liên lạc."

Cô thực sự không thể hiểu được logic của Thái Từ Khôn.

"Mà anh lo lắng gì chứ? Nếu anh gặp rắc rối thì cũng sẽ kéo theo em thôi."

Sắc mặt Thái Từ Khôn căng thẳng "Không bao giờ."

A Yến mỉm cười ngồi vào lòng Thái Từ Khôn, vòng tay qua cổ anh rồi làm nũng như một đứa trẻ "Anh à, anh có yêu em nhiều không?"

Thái Từ Khôn đỏ mặt, nghiêm túc nhìn Lộc Lộc rồi xoa đầu cô.

"Anh sẽ không để A Yến bị liên lụy."

A Yến thích thú và nghiêng người lại gần hơn "Trong trường hợp, ý em là giả sử ấy, nếu anh gặp chuyện rắc rối thật, thì anh sẽ làm gì?"

Thái Từ Khôn suy nghĩ một chút "Vậy chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn."

Đây là lần đầu tiên Lộc Lộc giận dỗi như vậy kể từ ngày 2 người họ chính thức hẹn hò.

Cô nhéo nhéo cánh tay Thái Từ Khôn rồi lớn tiếng.

"Anh là đồ ngoan cố! Đã bảo là sống chết không rời, vậy mà anh dám cắt đứt liên lạc với em?"

Thái Từ Khôn sững sờ một lúc, anh muốn hôn cô nhưng Lộc Lộc giận dỗi tránh mặt.

"Nếu anh không để ý đến em thì em vẫn cứ mặt dày bám lấy anh. Trừ khi anh thực sự không còn yêu em nữa."

Thái Từ Khôn bị lời nói của cô làm cho bật cười "Chỉ vậy thôi hả?"

"Em không tin..." Lộc Lộc nhéo nhéo tai Thái Từ Khôn "Ánh mắt của anh dịu dàng như vậy, sao lại bảo là không yêu em được chứ."

Thái Từ Khôn không trả lời mà nhìn vào bức ảnh chụp chung của 4 người bọn họ.

Bức ảnh đó nằm lặng lẽ trên bàn.

Từ trái qua: Thái Từ Khôn, Lý Hiểu Văn, Phương Vũ và Triệu Lăng - người vẫn còn đang học đại học.

10.

Tôi được Nguyệt Nguyệt đón về từ chỗ cảnh sát.

Bởi vì tôi ngồi bất động giữa đường nên cản trở người khác tham gia giao thông.

Nguyệt Nguyệt phải xin lỗi mãi rồi mới đón được tôi trở về.

"Lộc Lộc, hôm nay cậu bị làm sao vậy!" Cô ấy thắt dây an toàn cho tôi.

Trên mặt tôi vẫn còn dính vết bùn đất, toàn thân bụi bặm và bẩn thỉu. Tôi kiệt sức tựa vào cửa kính "Anh họ của cậu có quen ai ở Học viện Cảnh sát không?"

"Có, nhưng mà chuyện gì thế?"

"Giúp tớ tìm hiểu về Thái Từ Khôn."

Tôi nhìn hình ảnh mình trong gương, khuôn mặt tái mét không còn giọt máu.

Đôi tay Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên chững lại, hình như cô ấy đã nhận ra điều gì đó nên sắc mặt cũng thay đổi "Được."

Lần này, đích thân anh họ của Nguyệt Nguyệt đã gọi điện thoại cho tôi, có lẽ anh ấy cũng biết tôi có quan hệ đặc biệt với Thái Từ Khôn.

Nhưng câu đầu tiên lại là: "Đừng hỏi gì cả."

Tôi nắm chặt điện thoại "Tại sao vậy? "

Anh họ dừng lại một chút và nói câu cuối cùng "Bọn chúng biết cô đấy, vậy nên đừng hỏi gì nữa."

Lồng ngực của tôi hoàn toàn trống rỗng. Ký ức về kiếp trước bỗng hiện lên rất rõ ràng.

Anh sẽ không bao giờ làm liên lụy đến Lộc Lộc.

Câu nói này đã xé toạc khoảng trống trong trái tim tôi, và rắc muối lên vết thương vẫn còn đang rỉ máu.

Cho đến giờ phút này, tôi cuối cùng đã tìm ra câu trả lời. Và bí mật mà Thái Từ Khôn dùng cả đời để che giấu.

"Trong trường hợp, ý em là giả sử ấy, nếu anh gặp chuyện rắc rối thật, thì anh sẽ làm gì?"

"Vậy chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn."

Mọi thứ trở nên rất rõ ràng.

Kiếp trước không phải Thái Từ Khôn bỏ rơi tôi, mà là anh ấy đã chết ngay trên đường đi đến hôn lễ.

Sau khi trọng sinh trở về 3 tháng trước đó, anh biết rõ kết cục về cái chết của chính mình, nên lần này anh đã quyết tâm không mềm lòng nữa.

11.

"Lộc Lộc, hình như cậu thay đổi rồi."

Nguyệt Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, trên bàn vẫn còn lại một cốc sữa đậu nành.

Kể từ khi nhận cuộc gọi của anh họ cô ấy, tôi trở nên rất bình tĩnh, thường sẽ chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hoặc ngồi ngẩn ngơ và bất động cả một ngày.

"Nguyệt Nguyệt, hay là để tớ dọn ra ngoài."

"Nhà của tớ không tốt sao?"

Cô ấy nhíu mày "Cậu lại tự ý giảng hòa với Thái Từ Khôn!"

"Đừng nghĩ nhiều, tớ muốn yên tâm học tập thôi."

Tôi uống sữa đậu nành và mỉm cười "Gần đây việc học hơi nặng, có thể tớ sẽ mất liên lạc một thời gian. Cậu giúp tớ chăm sóc bố mẹ nhé"

"Nhìn cậu nói kìa, chúng ta sao phải khách sáo vậy." Cô ấy xua tay.

"Cậu cũng nhanh thi đậu nghiên cứu sinh đi, chọc tức cái tên Thái Từ Khôn đó."

Không lâu sau, tôi dọn vào một căn chung cư rộng chừng 50m2, diện tích này không quá lớn, cũng chỉ vừa đủ cho một người ở. Nội thất bên trong và nồi niêu các thứ cũng là do tôi chuẩn bị.

Căn nhà được sắp xếp giống như khi tôi và Thái Từ Khôn vẫn còn sống cùng nhau.

Tôi thậm chí còn không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa.

Một tuần trôi qua trong lặng lẽ.

Vì vậy, tôi đã đến đồn cảnh sát vào một buổi chiều thứ tư.

"Cô gặp khó khăn gì à?"

Tôi cúi đầu và viết một dãy biển số xe trên giấy "Giúp tôi kiểm tra cái này."

"Có chuyện gì vậy?" Cảnh sát nhìn tờ giấy rồi hỏi "Gây tai nạn rồi bỏ chạy sao?"

Tôi nắm chặt bàn tay mình "Tôi cũng không biết, có thể là một tội phạm, một kẻ buôn ma túy, hoặc cũng có khi... là chẳng có gì cả."

Đây chính là chiếc xe tải đã đâm trực diện vào tôi ở kiếp trước, trong giờ phút đối diện với tử thần tôi đã ghi nhớ được dãy số này.

Bây giờ nghĩ lại, giống như chiếc xe đó... cố tình tiến về phía tôi.

Anh cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ "Cô nên biết hậu quả của việc báo án giả đấy."

Tôi gật đầu "Làm ơn giúp tôi."

Anh ta bước vào trong, mãi một lúc sau thì có thêm vài người khác "Cô đi cùng chúng tôi."

Đã mấy tháng rồi tôi mới gặp lại Trình Văn.

Bụng cô ấy đã hơi nhô lên một chút, Trình Văn rót cho tôi một cốc nước nóng rồi hỏi. "Cô lấy biển số xe này ở đâu?"

"Tôi không thể nói được."

Trình Văn nhận lấy tờ giấy "Được, tôi hiểu rồi, bây giờ trời cũng đã muộn, cô mau trở về đi."

Tôi chỉ ngồi im không nhúc nhích.

"Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng cô và Thái Từ Khôn đã chia tay rồi." Cô ấy nhắc nhở tôi "Hãy tự lo cho tính mạng của mình."

Tôi mỉm cười, đôi mắt hơi híp lại "Tôi hiểu mà, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ấy, nếu sau này..."

Tôi không nói hết, ánh mắt ngước lên nhìn Trình Văn.

Chắc hẳn anh ấy sẽ còn sống và trở về chứ, đúng không?

Ngay lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy cụp mắt xuống và nói.

"Trời đã muộn rồi, cô mau về đi."

Tôi như rơi vào một cái giếng sâu vô tận, càng vùng vẫy càng thêm tuyệt vọng.

Trước khi tôi rời đi, tôi nhìn vào cái bụng hơi nhô lên của cô ấy. Trình Văn khịt mũi, đôi mắt hơi đỏ "Không phải của Thái Từ Khôn, bố của đứa trẻ là người mà hôm trước cô thấy trên bản tin."

Không khí tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt.

Đường phố của Nam Thành vắng bóng người qua lại.

Một vài túi ni-lông dính chặt trên mặt đất, nhìn từ xa như những chiếc bánh phồng tôm giòn rụm.

Ồ, tôi lại nghĩ đến món bánh phồng tôm chiên của Thái Từ Khôn.

Anh ấy chiên phồng tôm với dầu đậu nành vì tôi thích mùi vị này, lần nào Thái Từ Khôn cũng phàn nàn là phồng tôm có mùi hơi khét.

Mà rõ ràng là do khẩu vị của anh khó chiều. Tôi còn bảo, nếu con của chúng tôi mà giống Thái Từ Khôn thì chắc chắn sẽ rất khó nuôi.

Bầu trời đầy vẻ thê lương và xám xịt.

Tôi ngẩng đầu thở dốc để ngăn những giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra.

Mấy hôm nay tôi không tìm được Thái Từ Khôn, ngay cả gọi điện cho anh ấy cũng không được.

Cũng giống như những lần mà anh bảo là "đến công ty", tôi không thể làm gì khác ngoài việc chờ mong trong vô vọng.

Buổi tối tôi cuộn tròn trên ghế sofa và mở bài đăng mà mình từng viết trước đây.

《Cuộc sống hàng ngày của tôi và C tiên sinh.》

(Họ Thái trong tiếng Trung là Cai, vậy nên C tiên sinh là để chỉ nam chính Thái Từ Khôn á.)

Tôi gặp C tiên sinh tại một rạp chiếu phim.

Tôi vẫn nhớ đó là bộ phim Điệp vụ tam giác vàng, khi phim kết thúc tôi đã khóc rất lâu, thậm chí còn hắt hơi vào cả người đứng đằng trước.

Hahaha, bạn đoán đúng rồi đấy, người đó chính là C tiên sinh.

Lần đầu tiên tôi hắt xì hơi mà quên che miệng, đúng là xấu hổ không biết chui đi đâu cho hết. Vẻ mặt J tiên sinh muốn cười nhưng cười không được, anh ấy lấy ra một gói giấy đưa cho tôi.

"Đừng khóc nữa, cô mau lau mũi đi."

Anh ấy cao hơn tôi rất nhiều, trên người còn mặc một chiếc áo khoác da màu nâu sẫm nhìn rất đẹp trai.

Tôi lau mũi xong liền lén nhìn anh ấy vài lần. Chắc hẳn anh ấy chưa có bạn gái đâu nhỉ, nếu không thì cũng chẳng kiên nhẫn đứng đợi tôi như thế này.

Chủ post rất nhát gan, nhưng lần đầu tiên tôi đã dũng cảm xin Wechat của anh ấy.

Và anh ấy cũng đã đưa Wechat cho tôi, hahaha.

Nhưng lúc đầu C tiên sinh rất khó tán tỉnh, tôi cứ nói 3 câu thì anh ấy mới đáp lại một câu.

Nhưng tính tôi từ nhỏ đã cố chấp, dù C tiên sinh có phớt lờ tôi thì tôi vẫn làm phiền anh ấy mỗi ngày.

Hahaha, chị em hiểu lầm rồi, không phải anh ấy không thích tôi, chỉ là con người anh ấy rất khô khan và nhàm chán.

--

Tôi trở lại rồi đây, tôi vừa chiến tranh lạnh với C tiên sinh hơn 1 tuần liền.

Nguyên nhân là anh ấy đã biến mất ba ngày và còn không thèm trả lời tin nhắn của tôi.

Lúc đó lòng tôi như lửa đốt, vì những mối tình trước đây của tôi đều tan vỡ với những lý do rất vớ vẩn: Chẳng hạn như anh ta không thích phụ nữ, gia đình không cho yêu,... Tóm lại, chỉ cần mối quan hệ có vấn đề thì chắc chắn đã có sự xuất hiện của người thứ 3.

Vậy là C tiên sinh mất tích ba ngày, tôi mặc định là anh ấy muốn chia tay.

Hôm đó tôi đang thu dọn hành lý, thì bỗng nhiên anh ấy lại quay về!

Lúc ấy tôi đã nghĩ người này chắc hẳn có bệnh nên không quan tâm đến anh ấy nữa.

C tiên sinh vào bếp và chú tâm nấu cơm. Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, bèn lên tiếng trước và hỏi anh ấy đã đi đâu.

C tiên sinh trả lời là công ty khởi nghiệp đang gặp chút rắc rối, thi thoảng mất liên lạc là chuyện bình thường.

Tôi hỏi sao anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi, C tiên sinh đáp lại là điện thoại bị hỏng nên không xem được.

Trời đất ơi, anh ấy đang làm cái gì mà bí mật vậy?

Không phải là làm chuyện bất hợp pháp đấy chứ?

--
Nhờ các chị em gợi ý, cuối cùng C tiên sinh cũng đã nhớ được số điện thoại của tôi rồi.

Sau này kể cả điện thoại của anh ấy có rơi xuống Thái Bình Dương thì cũng phải tìm cách mà liên lạc lại với tôi.

Nghiêm túc cảnh báo các chị em yêu dấu: Yêu con trai cung Kim Ngưu thì cũng được, nhưng tâm sự nghiệp của bọn họ rất lớn đấy.

Ahhhh, tức quá đi mất!

Sinh nhật C tiên sinh là vào tuần sau, tôi đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho anh ấy!

Mong anh ấy khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!
--

C tiên sinh đưa tôi ra biển chơi, đường bờ biển đẹp thật đấy, tôi sẽ chụp thật nhiều hình ảnh cho các bạn xem.

--

Xin lỗi vì đã biến mất hơi lâu.

Chúng tôi gặp một tai nạn nhỏ nên đang ở trong bệnh viện chờ ngày hồi phục.

Còn về bờ biển, haizzz, thôi quên đi vậy.

Huhu nhưng mà cái xe hơi đó đắt tiền lắm đấy!

--

Chúng tôi không có chia tay, mọi chuyện vẫn ổn nha.

C tiên sinh là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, trước đây tôi không tin vào tình yêu, thế nhưng từ ngày gặp được anh thì mới dần dần cảm động.

Tôi phải làm sao bây giờ, tôi muốn kết hôn, nhưng hình như anh ấy có ý định khác...

--

Hahaha, xin lỗi mọi người, không ngờ đã lâu lắm rồi tôi mới online trở lại.

Chà, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất ổn định. Cảm ơn những lời chúc phúc của tất cả mọi người.

Nguyên nhân là do cuộc sống vợ chồng trẻ hơi ngại ngùng, viết ra lại sợ mọi người phải ăn cơm chó.

Tất cả những gì tôi có thể nói là, C tiên sinh quả thực rất tuyệt vời, hình như anh ấy còn đang bí mật tập thể hình nữa.

Người ta bảo đàn ông Kim Ngưu ngày càng "đội vợ lên đầu", hahaha tôi cũng thấy vậy đấy.

Mà gần đây tôi lười quá, sau này có thể sẽ không cập nhật thường xuyên như trước nữa, mọi người cứ xem như tùy duyên nhé.

--
Thời gian đã dừng lại một năm trước, và nhiều người đã thúc giục tôi cập nhật thêm bài đăng.

"Ngồi xuống đợi chủ thớt."

"Chúc 2 bạn gặp nhiều may mắn!"
...

Hóa ra tôi và Thái Từ Khôn từng có nhiều kỷ niệm đẹp như vậy.

Sau một năm, cuối cùng tôi cũng cập nhật thêm bài viết của mình.

"Tôi đã kết hôn với C tiên sinh rồi!

Là có bảo bảo rồi mới cưới nhau, chơi lớn một chút hahaha.

C tiên sinh dạo này đang đi công tác và ngày nào cũng gọi điện cho tôi để báo tin bình an, mong là anh ấy sẽ sớm trở về."

Bên dưới đã có thêm bình luận.

"Chủ thớt mất tích đã về rồi đấy à?"

"Uiiii, couple mà tôi đu cuối cùng cũng đã hạnh phúc."

"Bảo bảo được mấy tuổi rồi?"

Đầu ngón tay tôi lưu lại trên màn hình một hồi, sau đó chậm rãi gõ từng chữ "Bốn tháng."

"Chúc mừng, chúc mừng, con tôi cũng được bốn tháng rồi!"

Khu vực bình luận tràn ngập tiếng chúc phúc, tôi ngồi lặng lẽ trong bóng đêm đen như mực, có một khoảnh khắc nào đó, tôi thực sự đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net