Lạc Lạc Đến Muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Sáng nay lúc tiễn Thái Từ Khôn ra cửa, lịch ngày của điện thoại gửi đến một thông báo nhắc nhở.

Tôi nhìn lướt qua, nhớ ra rằng hôm nay là ngày đi thăm mẹ.

Bố mẹ li hôn khi tôi còn rất nhỏ, bố không yêu mẹ, từ lâu đã lén lút với người khác, sinh ra một đứa con gái còn lớn hơn tôi.

Mẹ một mình nuôi tôi lớn, nhưng gia cảnh khó khăn, nên tôi đã quyết tâm phải chăm chỉ học hành.

Chỉ là...vận may của tôi không tốt lắm, trở thành mục tiêu bắt nạt của một hội nhóm.

Ngay cả khi tôi không làm bất cứ điều gì, hoặc chỉ là cách ăn mặc của tôi làm họ ngứa mắt, cũng có lẽ chỉ là một câu nói của tôi vào một hôm nào đó, đã khiến họ ghi thù.

Tôi không dám nói với mẹ, thầy cô cũng không kiểm soát nổi bọn họ, tôi càng chống cự, họ càng lấn tới.

Vào cái ngày tôi bị rất nhiều người bao vây, tôi từng có suy nghĩ sẽ đồng quy vu tận với bọn họ, xúc cảm từ những mảnh gạch vụn thô ráp trong túi khiến tôi thấy an tâm hơn.

Ánh mắt khinh bỉ từ đứa con gái cầm đầu nhóm người kia rơi trên người tôi, cứ như sắp sửa tuyên bố bản án dành cho tôi vậy.

Sau đó Thái Từ Khôn xuất hiện.

Anh ấy rất thông minh, biết rõ việc này không xảy ra chỉ một lần.

Anh ấy chủ động bảo vệ, ngăn cản những người có ý muốn tiếp tục bắt nạt tôi, nhờ vậy, tôi trải qua ba năm trung học một cách yên ổn.

Đó là lí do mà tôi luôn không hề do dự mà theo sau anh ấy, thậm chí thi đậu vào cùng một trường đại học với anh, mỗi ngày đều biến bản thân trở thành một người tốt hơn.

Nhưng tôi chậm một bước.

Giống như việc Thái Từ Khôn là ánh sáng của tôi, anh ấy cũng từng gặp ánh sáng của đời mình.

Tô Đường.

Cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.

7.

Tôi đem đến cho mẹ một ít đồ, bà ấy nay đã có gia đình mới, tôi ngồi ở nhà mười mấy phút, nói với bà vài câu rồi lịch sự rời đi.

Tôi tính gọi xe về, lúc bước ra khỏi cổng lớn tiểu khu, cách khá xa, tôi lại nhìn thấy bọn họ.

Tô Đường và Thái Từ Khôn đi cạnh nhau, không biết đã nói đến việc gì, tôi trông thấy người chồng vốn rất lãnh đạm của mình lại nở một nụ cười ôn nhu.

Tôi chết đứng tại chỗ.

Bọn họ đang nói cười, thì một con chó nhỏ bẩn thỉu từ trong đám cỏ lao ra, sủa lên hai tiếng với Tô Đường .

Hai người họ dừng lại, Tô Đường muốn sờ nó, nhưng nó gầm lên rồi vồ vào chân cô ta, dọa cô ta đến mức dán vào lòng Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn đỡ lấy cô ta, tay vừa đặt ở eo đã lập tức buông ra.

Lúc anh nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy tôi đứng ở bên này, phản ứng của Tô Đường còn nhanh hơn anh ấy: [Lộc Lộc!]

Tôi lặng lẽ bước tới, Tô Đường vừa tính nói gì đó, nhưng tôi đã nhanh hơn cô ta một bước, tôi cúi người ôm con chó nhỏ bẩn thỉu dưới đất lên.

Con chó hình như cũng bị dọa sợ, chui rúc vào trong lòng tôi, nhưng nó không vùng vẫy.

[Thái Từ Khôn.] Tôi nhìn anh ấy, cười: [Em muốn nuôi nó.]

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống.

Tôi chỉ cười, lặp lại: [Em muốn nuôi nó.]

8.

Thái Từ Khôn cùng tôi tới bệnh viện thú y kiểm tra cho con chó, phát hiện nó có rất nhiều bệnh.

Nứt xương, trầy xước ở phần bụng và những bệnh vặt khác.

Nhưng nó rất ngoan, bác sĩ kiểm tra nó cũng không kêu không sủa, chỉ yên lặng nằm đó.

Thái Từ Khôn nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Cứ như thế cho đến khi kiểm tra xong rồi về nhà, anh ấy cũng không nói một lời nào.

Con chó tạm thời nhập viện, tôi đặt cho nó một cái tên: [Lạc Lạc.]

Về đến nhà, bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên ngột ngạt.

Thái Từ Khôn không mở lời, tôi cũng giữ im lặng.

Đến tận khi hai chúng tôi đều vào phòng ngủ, ánh đèn màu cam làm cả căn phòng trở nên ấm áp.

Tôi ngồi trên giường, thấy Thái Từ Khôn mặc đồ ngủ bước vào.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào người anh, làm ngũ quan anh ấy trở nên ôn hòa hơn mấy phần.

Anh ấy không để lộ cảm xúc ra ngoài, đôi lúc tôi thấy anh cười, nhưng cũng chỉ là khóe môi khẽ cong lên rồi lại nhanh chóng biến mất, như đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Tôi không biết tình cảm Thái Từ Khôn dành cho tôi là bao nhiêu, những năm nay, tôi cứ nghĩ chí ít rằng anh ấy cũng sẽ có chút rung động.

Chỉ là sau khi Tô Đường trở về, thì những suy nghĩ này bỗng lập tức trở nên rất nực cười.

[Thái Từ Khôn.] Tôi bất thình lình gọi anh.

Anh ngước mắt nhìn tôi, vẻ mặt vừa vô tội vừa thờ ơ.

[Lời anh nói còn tính không?]

[Lời gì?]

[Anh nói....]

[.... Em là vợ anh.]

[Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.]

Tôi nhìn anh cười.

Thái Từ Khôn bỗng nheo mắt, trầm giọng nói: [Sao đột nhiên lại hỏi cái này?]

[Không có gì, tự nhiên nhớ ra vậy thôi.]

Cơn đau ở vùng bụng trên ập đến, cơn đau thắt lưng trở nên dữ dội hơn vào ban đêm, dây thần kinh nhảy lên như sợi dây thừng bị thắt chặt.

[Tính.]

Khoảnh khắc anh ấy trả lời, đèn trong phòng cũng vụt tắt.

Hơi thở ấm nóng của anh phà vào má tôi, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

[Ngủ ngon, Lộc Lộc.]

Hô hấp của người sau lưng dần trở nên bình ổn, tôi cẩn thận thoát ra khỏi vòng ôm, trở mình mặt đối mặt với anh ấy.

Sau đó mượn ánh trăng, tôi lần theo từng tấc trên khuôn mặt anh, từ xương lông mày cho đến cằm.

Thái Từ Khôn sẽ không ngoại tình.

Nhưng anh ấy sẽ luôn nhớ về Tô Đường.

Tự dưng tôi muốn biết, sau khi tôi chết, khi Thái Từ Khôn nhớ về hiện tại.

Anh ấy sẽ có cảm giác gì?

9.

Cái hôm bước ra khỏi bệnh viện, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng sau cùng những suy nghĩ đó đều trở nên rối ren trong tâm trí như một quả cầu len.

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong tôi chính là, tôi chết rồi, Thái Từ Khôn phải làm sao đây?

Anh ấy rồi cũng phải lấy vợ mới.

Lúc đó tôi nghĩ, Tô Đường ly hôn rồi, vợ anh ấy chết, hai người họ đến với nhau.

Cũng được.

Nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Cho nên, tôi nuốt lời rồi.

Lần đầu tiên tôi gặp Tô Đường, chính vào hôm sinh nhật 10 tuổi của tôi.

Mẹ tôi khó khăn lắm mới rảnh ra một ngày, cùng tôi đến nhà hàng ăn cơm.

Nhà hàng kia rất cao cấp, giá cả đồ ăn đều không thấp, mẹ tôi gọi vài món.

Một gia đình ngồi cách bọn tôi không xa, ba người nói cười rộn ràng, trái ngược hẳn, phía tôi và mẹ bên này có chút trầm mặc.

Cô bé ở bàn kia cứ cười không ngớt, mặc một chiếc váy công chúa thật xinh, trên đầu còn đeo một chiếc vương miện lấp lánh.

Bố cô bé ngồi đối diện, không ngừng chụp ảnh cho cô ấy.

Cho đến khi ông ấy đứng dậy đi vệ sinh, gương mặt quen thuộc làm cái nĩa trong tay tôi trực tiếp rơi xuống bàn.

Mẹ chú ý đến sự khác thường của tôi, bà thuận theo hướng tôi nhìn qua rồi lại bình thản thu mắt về.

[Muốn qua đó chào hỏi không?] Mẹ bình tĩnh hỏi [Dù sao ông ta cũng là bố con.]

Lúc bố trở về chỗ ngồi, cô bé đó tươi cười chạy tới đón ông, được ông ấy bế lên, cả hai đều nở nụ cười vô cùng xán lạn.

Tôi lắc đầu.

Người bố trong kí ức của tôi rất mơ hồ, bởi vì từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ gần gũi với tôi, đôi lúc tôi muốn làm nũng nhưng ông lại chỉ lạnh nhạt quở trách.

Hình tượng của người bố là thứ từng khiến tôi cảm thấy khó khăn trong một quãng thời gian dài.

Sau đó tôi mới hiểu, rằng ông ấy chỉ là không thương tôi.

Những thứ nằm ngoài tầm với của tôi, đối với Tô Đường, đều chỉ là những thứ tiện tay có được.

10.

Tôi vẫn giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, vẫn đối xử tốt với Thái Từ Khôn, đôi lúc vẫn ngửi thấy mùi hoa dành dành trên quần áo anh ấy.

Có lúc xem vòng bạn bè của Tô Đường, trong bức ảnh mà cô ta chụp luôn hiện hữu một chút bóng dáng của Thái Từ Khôn.

Kín đáo nhưng khá rõ ràng.

Mỗi một status tôi đều dừng lại rất lâu, sau đó bấm like cho cô ta.

Nhưng tôi trước giờ đều không nói.

Y như trước đây vậy, ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra ôn hòa.

Nhưng tâm tư lại bất ổn như cơn giông trước bão.

Chỉ là so với trước đây, hiện tại tôi đã từ chức, trong nhà có thêm Lạc Lạc, còn có, tôi lại bắt đầu thói quen viết nhật ký.

Tôi viết mỗi ngày, ghi lại những ngày tháng vô vị, và cả những biến đổi của cơ thể.

Tôi bắt đầu mất ngủ nguyên đêm, phần bụng trên cứ âm ỉ nhói lên từng cơn.

Mỗi ngày đều nấu cơm cho Thái Từ Khôn, nhưng cứ đến giờ cơm, tôi chỉ đăm đăm nhìn vào những món ăn ở trên bàn, một chút thèm ăn cũng không có.

Lúc đi thăm mẹ, chúng tôi vẫn như cũ chỉ nói chuyện với nhau có mười mấy phút.

Nhân lúc bà ấy không chú ý, tôi nhét tấm thẻ ngân hàng có dán mật mã vào một quyển sách trên bàn, sau đó quay người rời đi.

Trong thẻ là phần lớn những khoản tiền mà tôi tích cóp được suốt mấy năm nay.

Đây là lần cuối cùng tôi đến thăm bà ấy.

Mẹ tiễn bước ra cổng, ánh mắt bà rơi trên người tôi, bà lại nói thêm một câu: [Nhớ giữ gìn sức khỏe!]

[Cảm ơn mẹ, mẹ cũng thế nhé.]

Mẹ tôi sẽ ổn thôi.

Bà ấy không yêu bố, cũng không yêu tôi, nhưng rốt cuộc bà ấy cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, chính là nuôi tôi lớn lên khỏe mạnh.

Còn bố tôi, về sau báo ứng cũng đến, ông ấy phá sản.

Lúc này vận may của mẹ tôi cũng đến rồi, bà ấy gả cho người mình yêu, sinh ra em trai tôi, một nhà ba người vô cùng hòa thuận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net