Lạc Lạc Đến Muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26.

Tôi đến một hòn đảo ngay trong đêm, ở trong một cái viện điều dưỡng.

Cuộc sống trên đảo đẹp đẽ như những gì mà tôi mong đợi.

Ban ngày chơi cùng Lạc Lạc trên bãi cát, nói chuyện cùng người trong trấn, tối về lại tản bộ dọc bờ biển.

Tôi rất thích biển.

Những làn sóng bất tận cùng vị mặn của gió biển.

Chỉ cần ngắm biển, tâm trạng tôi bình tĩnh một cách thần kỳ.

Tôi đã thuê một nhân viên chăm sóc, là một cô gái trẻ, xinh đẹp và giỏi giang.

Sau khi giúp đỡ tôi vài hôm, tôi bảo với cô ấy rằng những ngày về sau có thể sẽ cực khổ hơn một chút.

Cô ấy thấy tôi ho ra máu và hỏi tôi mắc bệnh gì.

[Ung thư tuyến tụy.]

Tôi vứt tờ giấy lau máu đi rồi trả lời cô ấy.

Mắt Triệu Miên đỏ hoe.

Tôi có chút hoảng hốt, không biết an ủi cô ấy như thế nào.

Cô ấy nhìn tôi, nước mắt giàn giụa: [Lộc Lộc, chị mới chỉ có hai mươi mấy tuổi.]

Nước mắt cô ấy rơi xuống làm tay tôi nóng ran.

[Tại sao lại mắc loại bệnh này?]

Con gái mới dễ đồng cảm với con gái.

Cho dù thực ra chúng tôi chỉ mới sống cùng nhau chưa lâu, cho dù cô ấy không hiểu rõ cuộc sống của tôi, nhưng sự buồn bã và đau khổ mà cô ấy dành cho tôi lại rất chân thành.

Thực ra tôi không buồn.

Bởi vì đã quen rồi.

Nhưng khi cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào hỏi: [Chắc là rất đau nhỉ?].

Tôi vẫn khóc.

Đau đớn đã sớm giày vò tôi không thành hình nữa rồi.

Khi mở mắt, đau đớn cũng theo tôi tỉnh lại.

Như hình với bóng.

Tôi không ăn nổi cơm.

Tất cả những thứ từng được xem là mỹ vị, giờ đối với tôi đều giống nhau, dở như nhai sáp.

Tôi không dám ăn cơm.

Bởi vì càng ăn sẽ càng đau.

Đau đớn không chỉ ở trên cơ thể.

Suy nhược thần kinh do mất ngủ, không ai nói chuyện cùng, tôi chỉ biết tự gặm nhấm những cơn đau từ ngày này qua ngày khác.

Ở bên cạnh tôi chỉ có một mình Lạc Lạc.

Cún con không biết nói chuyện.

Nó chỉ biết loanh quanh bên tôi những khi tôi khó chịu, sủa lên hối hả.

Khi tôi ôm nó, nó không sủa nữa.

Chỉ yên tĩnh liếm liếm tay tôi.

[Đau lắm.]

Tôi nói với Triệu Miên.

Câu nói như kể khổ, lại như làm nũng.

Vốn dĩ là câu nói nên nói cho người yêu mình nghe.

Nhưng tôi không tìm ra ai đến nghe cả.

Tôi không thể nói với bố, bởi vì đứa con gái ông ấy yêu chỉ có Tô Đường.

Tôi không thể nói với mẹ, bởi vì mẹ đã là mẹ của người khác rồi.

Tôi càng không thể nói với Thái Từ Khôn, bởi vì anh ấy đang bận cùng Tô Đường hoạch định tương lai.

Đến cuối cùng, tôi đã nói với một người lạ vừa quen.

27.

Tôi không đến bệnh viện trị liệu, việc trị liệu giống như ngồi nán lại một chút dưới gốc cây, cũng là kéo dài thêm những ngày tháng đau đớn khổ sở.

Tôi sống nhờ thuốc an thần và thuốc ngủ.

Mỗi ngày một gầy yếu.

Thỉnh thoảng soi gương, làn da của người trong gương vàng sạm, mặt mũi khô ráp, không thể nhận ra đây là một thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Thật xấu xí.

Tôi nghĩ.

Sinh mệnh như bông hoa héo úa.

Tôi bắt đầu bước không nổi nữa.

Triệu Miên mỗi ngày đều đẩy tôi ra sưởi nắng, nhìn Lạc Lạc chơi đùa trên thảm cỏ.

Thi thoảng tôi cũng nhờ cô ấy đẩy mình dạo quanh bờ biển, hít vài ngụm gió biển.

Lạc Lạc không chê tôi xấu, luôn muốn hôn tôi.

Nhưng tôi không để nó hôn nữa.

Triệu Miên không còn hỏi về bệnh tình của tôi, mà chỉ cùng tôi trò chuyện, nói về quá khứ của tôi, quá khứ của cô ấy, nói vài chuyện bát quái, chuyện gì cũng nói được.

Một hôm, lúc đang dọn dẹp, cô ấy đã nhìn thấy chiếc nhẫn cưới mà tôi cất trong ngăn kéo, kinh ngạc hỏi: [Lộc Lộc, chị kết hôn rồi à?]

[Ừm.]

[Vậy chồng chị...]

Cô ấy nói được một nửa thì im bặt, như hiểu ra điều gì.

Tôi chỉ cười cười: [Anh ấy không biết.]

Không biết tôi bị bệnh.

Cũng không biết tôi lén chạy đến đây.

[Hai người ly hôn rồi à?]

Triệu Miên nhất thời nhanh nhảu, nói xong liền bụm chặt miệng.

[Không phải.]

[Vậy anh ấy tại sao...?]

Tôi cười cười, không trả lời cô ấy, chuyển chủ đề.

28.

Những ngày sống trên đảo trôi qua rất nhanh.

Cuộc sống vui vẻ đều luôn rất ngắn ngủi.

Tôi bắt đầu chống đỡ không nổi.

Thuốc giảm đau mất đi tác dụng.

Đau đớn đã đến giai đoạn không thể chịu đựng nổi nữa, tôi nuốt không trôi bất cứ thứ gì.

Tôi giấu một con dao trong phòng.

Có lúc con dao đã ở trên cổ tay, nhưng nhìn Lạc Lạc ngủ say trong phòng, tôi lại bỏ nó xuống.

Đối với tôi mà nói, sống tiếp đã là một chuyện vô cùng thống khổ.

Tôi không còn ra ngoài nữa.

Nhưng nằm cũng thấy đau.

Triệu Miên đến trò chuyện cùng tôi, kể chuyện bát quái trên trấn.

Con gái nhà bên cạnh nhà Triệu Miên và bạn trai cô ấy náo loạn đòi chia tay, mỗi tối đều cãi nhau vô cùng inh ỏi.

Không lâu sau cô con gái ở nhà cứa cổ tay muốn tự sát, ép bạn trai đến không dám chia tay.

Vừa hoang đường vừa ngang ngược.

Náo loạn một trận lớn ở bệnh viện.

Triệu Miên thở dài một hơi: [Khung cảnh ấy cực kỳ khủng bố, sao lại có người dám đem tính mạng mình ra đế níu kéo tình yêu chứ?]

Bởi vì đã từng yêu rất sâu đậm.

Lâu ngày biến thành chấp niệm.

Thế nên vĩnh viễn canh cánh trong lòng, thế nên muốn điên cuồng giữ lấy.

Tôi nhìn cô ấy, cười: [Chị cũng đã từng như thế.]

Bởi vì kiếp này chưa một lần được yêu, mới luôn khao khát có được tình yêu.

Triệu Miên kinh ngạc há hốc mồm: [Không ngờ chị cũng có mặt ấm áp như vậy.]

Bởi vì tôi đã có Lạc Lạc.

[Khuyên nhủ cô ấy nhiều vào, Miên Miên.]

Dù gì cũng phải nghĩ thoáng lên, cô ấy vẫn còn cơ hội để ngưng làm tổn thương bản thân mình, vẫn còn có thể làm lại từ đầu.

Nhưng tôi thì không có nữa.

29.

Tôi thật sự chống đỡ không nổi nữa rồi.

30.

Tôi để Triệu Miên đẩy đi tản bộ.

Ven biển về đêm không còn nhiều người.

Chúng tôi đi rồi lại dừng.

Trên đường vô cùng yên tĩnh.

Lạc Lạc cũng không sủa.

Lúc cô ấy đẩy tôi về phòng, Lạc Lạc lẻn vào cùng.

Mấy hôm nay tôi đã không để nó vào phòng nữa.

Nó chạy đến cạnh giường, muốn nhảy lên liếm tôi.

Tôi bảo Triệu Miên ôm nó ra ngoài.

Nó không cho cô ấy ôm, né trái tránh phải, rồi lại vồ về phía cô ấy há mồm sủa rất dữ tợn.

[Lạc Lạc.]

Tôi quát nó.

Nó bỗng yên lặng, mắt nhìn tôi, nhìn như đang tủi thân.

Tôi nhìn Triệu Miên.

Cô ấy ôm nó rời đi.

Nó lại sủa lên vài tiếng ngoài cửa.

Rồi âm thanh xa dần.

Tôi nhớ về lần đầu tiên gặp nó.

Nó bẩn thỉu nhếch nhác.

Trông nó gầy nhom, nhìn rất tội nghiệp.

Sau đó bác sĩ bảo nó có rất nhiều bệnh vặt, còn từng bị ngược đãi.

Nếu như sớm gặp được nó thì tốt rồi.

Tôi đau đến mức như đang mất dần đi ý thức.

Hy vọng kiếp sau sẽ sớm đưa được Lạc Lạc về nhà.

Để nó trở thành một chú cún con vui vẻ, khỏe mạnh.

Không cần phải chịu đói chịu rét, cũng sẽ không bị người ta ngược đãi.

Tôi cũng có thể-

Sớm yêu lấy bản thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net