4. Ngọc lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Nam lao sầm sập trên những bậc thang sứt mẻ của khu tập thể cũ kĩ, chiếc balô vải đập bồm bộp sau lưng. Nó dừng lại ở hành lang tầng dưới, cố lấy lại nhịp thở, tay thò qua cánh cửa sắt để bấm chuông.

- Nam vừa đi rồi cháu! Thế không phải hai đứa đi chơi cùng nhau à?- Mẹ Hoài Nam là ngta mở cửa, với khuôn mặt ngái ngủ và một rừng lô cuốn tóc trên đầu.

- Dạ không... - Phương Nam trả lời, giọng rời rạc. Cô nhóc lững thững quay lưng đi. Ngang qua đoạn chiếu nghỉ nhìn ra con đường bên hông khu tập thể, lần giữa những cành ngọc lan xanh thưa thớt lá, Phương Nam nhìn thấy cái dáng cao nghều quen thuộc của Hoài Nam cùng chiếc xe đạp màu vàng chanh của cậu. Phương Nam kịp ngăn mình gọi tên cậu khi trông thấy con thỏ ngồi khép nép ở yên sau.
Chiếc xe màu vàng chanh có 102 , bởi mới chỉ năm ngoái thôi, chính Phương Nam đã pha ra màu sơn quái dị đó khi trộn lọ sơn màu vàng tươi rói với nửa lon màu sơn xanh da trời. Khoảng sân bê tông phiá sau khu tập thể vẫn còn lưu lại dấu vết của nửa lọ sơn xanh da trời khổ thay còn lại khi nó làm rơi từ tầng hai xuống.

"Điểm tích cực của vấn đề là từ gìơ chắc cái xe này chỉ dùng để chở bà thôi quá." - Hoài Nam của năm ngoái với khuôn mặt méo xệch như sắp khóc, nói với Phương Nam khi nhìn lại thành quả của hai đứa.
Đấy mà gìơ cậu ta dùng chiếc xe đấy để chở con thỏ. Trong một ngày không thể đặc biệt hơn đã được cả hai lên lịch từ nhiều hơn tháng trước.

- Đúng là đồ đần mà. - Phương Nam lẩm bẩm, rồi lững thững đi về phiá trạm xe buýt, lờ đi cơn ngứa rát nơi cổ họng và tiếng ong ong trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net