Gia đình sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng cũng không được mấy đẹp trời, gia đình tôi lại chuẩn bị đón thêm một thành viên mới. Theo bố kể thì đây sẽ là một bé trai. Bạn hỏi tôi thích em là trai hay gái thì tôi sẽ xin thưa: không có đứa nào thì tốt hơn. Có em phiền lắm! Đến nay thì đây đã là đứa thứ 3 rồi. Vậy là nhà tôi có tổng cộng sáu người, có bố, mẹ, tôi, cùng thêm hai đứa em gái và thằng cu chuẩn bị lọt lòng đây. Đã là thế kỉ 21 rồi mà còn có người trọng nam khinh nữ như thế ư? Thật không hiểu nổi! Gia đình vốn không khá giả bây giờ lại phải tiếp đón thêm một sinh linh mới. Vậy, kinh tế gia đình sẽ như thế nào đây? Thân là chị cả, tôi đành phải nai lưng ra mà làm thêm phụ giúp bố mẹ thôi.

...

Không ngờ thời gian trôi qua cũng nhanh quá đi! Mới đó thằng út đã học cấp ba rồi. Hai đứa em gái thì một đứa năm hai, một đứa năm tư. Còn tôi, một thành phần già chỉ sau bố mẹ năm nay đã được hai mươi ba cái xuân xanh. Công việc vẫn như thuở ngày nào. Thậm chí còn có phần nặng nề hơn. Tôi không những phải làm một cô nàng công sở như bao người khác mà còn phải làm lụng vất vả chỉ để... nuôi mấy đứa em. Dù tụi nó có phụ giúp tôi bớt mấy phần nhưng tụi nó càng lớn, chi tiêu lại càng tăng. Riết trong đầu tôi chỉ có tiền, tiền và tiền. Đôi lúc còn như con điên: "Trưa ăn gì? " , "Tối ăn gì?" , "Tiền quỹ của thằng Út nộp chưa ta?" , "Tiền ngoại khóa của con ba nộp chưa nhỉ?". Chủ đề của cuộc sống tôi chỉ xoay quanh mỗi một vấn đề: Tiền.

-Chị về rồi đây! – Sau một ngày dài làm việc thì cuối cùng tôi cũng đã về nhà.

-Chị mau lên tắm rồi xuống ăn cơm. – Nhỏ ba nói.

À mà hình như tôi chưa kể. Kể từ khi sinh thằng út, bố mẹ tôi vất vả nuôi gia đình. Bố vì làm việc kiệt sức mà qua đời. Mẹ thì 5 năm sau khi bố mất cũng đã đi bước tiếp theo, khiến cho tôi với mấy đứa em phải khổ sở như thế đấy. Nhưng tôi hoàn toàn không trách bà vì đã tái hôn, tôi trách bà vì sao lại nhẫn tâm bỏ rơi, ngó lơ cái gia đình này mà đi theo thằng cha đàn ông khác, còn cùng ông ta sinh ra một đứa con. "Gia đình" hiện tại của mẹ tôi khá là hạnh phúc, êm ấm. Nào còn đếm xỉa gì đến chúng tôi. Haizz...

-Mấy đứa đã ăn chưa? – Sau khi tắm xong, tôi xuống thì vẫn thấy tụi nó vẫn chưa động đũa, thường thì đâu có như thế. Toàn để phần dư lại cho tôi.

-Ch-chị hai ơi, tuần sau trường tổ chức ngoại khóa cho sinh viên năm cuối ấy, e... em thật ra muốn đi. – Nhỏ ba nói.

-Ừ, thì đi đi. Có gì thì mình tiết kiệm chi tiêu lại chút chắc cũng ổn. – Nói rồi tôi bắt đầu ăn.

-Nhưng chị hai, tuần sau cũng là hạn nộp tiền quỹ của thằng út rồi con tư nó cũng cần có tiền để sinh hoạt nữa. Mấy tháng rồi chưa gửi cho nó đồng nào, không biết nó có ổn không nữa.

-À,... ừ. Để chị tính, thôi ăn đi đã. Thằng út chưa về à?

-Dạ. Nó đi làm thêm lát mới về.

-Ừ.

Căn nhà lại rơi vào trạng thái chìm lắng. Không khí xung quanh cô đặc thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng đấy chỉ là người ta, còn chúng tôi, những đứa trẻ bị bỏ rơi đã hoàn toàn quen với điều ấy. Chỉ khi không còn sự lo lắng về tài chính thì may ra chúng tôi có thể vui đùa như bao "đứa trẻ" khác.

-Chị hai, chị ba ! Em về rồi. – Thằng út cũng phải lo toan và gánh một phần trách nhiệm về tài chính trong gia đình. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ !

-Ừ, thay đồ xuống ăn cơm. Chị ăn xong rồi, lên phòng trước đây.

-Dạ.

Tôi lên phòng trước, làm cho xong mấy cái văn bản mà sếp giao mà mai còn nộp nữa.Tiện thể kiếm thêm việc làm mà tăng thêm thu nhập chứ thấy tụi nó khổ sở tôi cũng không thể cam lòng. Tối nay đành thức khuya mà làm việc thôi. Mấy ngày rồi, tổng số giờ ngủ của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay.Mệt quá đi !

*cốc... cốc... cốc* -Chị hai, chị còn tỉnh không ? Em vào nhé ? – Giọng thằng út, mà giờ này nó không ngủ mà vào đây làm gì chứ ? Cũng nửa đêm rồi chứ đâu ít !

-Ừ, vào đi.

/cạch/

-Ngồi đó đi. Có gì thì nói. Muốn đi chơi hay gì ? – Tôi vừa nói vừa tiếp tục đánh máy. Cố gắng hoàn thành công việc sớm mà có thưởng để giúp cho tụi nó được đi chơi chứ.

-Ch-chị hai,...

-Có gì mà ấp úng thế ?

-Dạ,... em có thích một cô gái. Không biết tỏ tình sao cả.

-Uầy, em của chị biết yêu rồi à. Mà nói đến chuyện yêu đương thì qua hỏi chị ba có phải đùng hơn không ? Chị đâu biết gì đâu !

-Không, không phải. Vì người mà em... em thích là...

-Ai thế ? Chị có quen sao ?

-Em... em thích chị.

...

Mọi giác quan, mọi hành động của tôi đều ngừng lại. Tưởng chừng như thời gian đã ngưng động. Lời nói đó, cả ánh mắt đó đã hoàn toàn làm tôi sững sờ. Không hiểu, không muốn hiểu. Thằng út mà tôi đã nuôi từ thưở còn chập chững bước đi đến lúc nó đã gần như trưởng thành, không hề nghĩ hay muốn có một ngày nó sẽ báo đáp cho tôi. Chỉ cần nó hạnh phúc thì tôi đã thỏa nguyện. Bây giờ, nó lại mở lời nói thích tôi. Thử hỏi, có nên tin hay không ?

-Hả ?

-Em... em nói em thích chị hai. – Mặt của nó đã đỏ như trái gấc, tai thì bừng cả lên, giọng nói cũng ríu cả lại. Nhưng nó vẫn đang chằm chặp nhìn tôi. Sao cảm giác nhiệt độ trong phòng có chút nóng, hay do tôi cũng đã đỏ bừng như thế?

-Đừng nói bậy! – Đột nhiên tôi lớn giọng với nó.

-Thật mà, em thích chị lâu lắm rồi, chị cho em một cơ hội đi.

-Chúng ta là người một nhà, sao lại có thể đến với nhau được cơ chứ? – Giọng tôi bình tĩnh đến lạ thường. Không còn cảm giác xấu hổ, ngượng ngập như lúc nãy, tôi bây giờ chỉ còn thấy giận dữ.

-Không đúng, không đúng.

-Không đúng cái gì chứ. Chẳng phải chúng ta cùng chung bố chung mẹ sao?

-Chị, chị chẳng biết gì cả. Bình tĩnh để em kể...

Hóa ra, hóa ra... tôi là trẻ mồ côi được bố mẹ nhặt về. Ông bà hiếm muộn cũng đã được 5 năm nhưng vẫn chưa có con, 2 năm sau đó ông bà đã sinh được một bé gái, rồi tiếp đến hai đứa nữa. Nhưng đứa út lại là con riêng của mẹ tôi và người tình. Bố vì biết được, cộng thêm do làm việc quá sức nên đã lên cơn đột quỵ. Mẹ sau đó cũng đã hối hận nhưng vì không thể nuôi nổi chúng tôi, cơn nhẫn tâm đã sai khiến bà bỏ rơi chúng tôi. Thằng em tôi vì chịu không được nên đã năm lần bảy lượt tìm đến bà. Cuối cùng bà đã nói sự thật. Nhưng không ngờ, tôi đã vất vả nuôi những đứa em không cùng huyết thống này mà bỏ bê cả cuộc đời của bản thân này sao? Tôi... tôi chẳng còn thiết nghĩ gì nữa. Và cứ thế, nước mắt, thứ tôi đã chôn giấu suốt mấy chục năm qua bây giờ lại xuất hiện. Nó như một cơn lũ, có lẽ, nỗi niềm, sự đau khổ, sự mệt mỏi,... tất cả đã cùng những giọt nước mắt này ùa ra.

Bỗng, cánh tay từ đâu đến đã với lấy ôm tôi vào lòng, thật sự quá ấm áp. Đã bao lâu tôi chưa được ôm? Hay có lẽ, tôi đã được ôm bao giờ chưa? Có lẽ chưa! Cánh tay ấy vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi. Cảm giác rất thoải mái, một cảm giác mà tôi chưa bao giờ được cảm nhận. Sau đó, cánh tay ấy lại nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ướt đẫm của tôi lên.

Chợt một vật thể vô cùng mềm mại đặt trên môi tôi. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Hình như,... hình như thằng út đang hôn tôi, nhưng tôi đã không còn thể suy nghĩ nhiều nữa rồi. Khoái cảm bừng lên trong tôi. Bỗng dưng, cơ thể tôi mềm nhũn, hoàn toàn để cho bản năng khống chế. Sau sự đụng chạm nhẹ nhàng ấy,vật thể kia dần dần mạnh bạo. Dường như để có thể chinh phục tôi, nó nâng cằm và siết người tôi lại gần hơn.Đầu lưỡi của nó tiến sâu vào, mạnh bạo càn quét và nút lấy lưỡi tôi. Khơi gợi khát vọng bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn mỗi người. Dục vọng bừng lên, nhưng... tôi không thể để việc này đi quá xa. Tôi... tôi không biết nên làm gì nữa. Trong lúc đầu óc mê man vì những suy nghĩ, thân thể sung sướng bởi những khoái cảm thì thằng út đã đẩy tôi xuống giường, dần dần chuyển nụ hôn xuống cổ tôi, rồi ngực tôi. Nó giật phăng chiếc áo phông cùng cái áo ngực trên người tôi rồi bắt đầu nắn bóp bầu vú trắng nõn này. Môi nó lại bắt đầu tìm kiếm vị trí mới để khám phá. Chiếc quần đùi của tôi rồi cả quần nhỏ, nó đã lột sạch. Bây giờ tôi đã trần như nhộng. Vùng tam giác bí hiểm mà tôi đã cất giấu suốt hai mươi mấy năm bây giờ đã bị nó khám phá. Tôi rên lên một tiếng bởi sự hưng phấn, nó đã hoàn toàn nắm được tôi. Bỗng,... dừng lại, nó làm tôi sướng đến thế rồi bỗng nhiên dừng lại... À, hình như nó muốn mọi việc dễ dàng hơn, quần áo của nó đã bị quẳng ở xó tường. Cái vật của nó xuất hiện. Không ngờ, một đứa bé mà tôi chăm sóc ấy bây giờ lại là một người đàn ông trưởng thành đến dường ấy. Tôi ... tôi thấy ngại với điều này. Mắt tôi cụp xuống, nhưng bàn tay mạnh mẽ của nó lại nâng khuôn mặt nóng bừng của tôi lên rồi thì thầm: "Em yêu chị!". Rồi bắt đầu chuyến tàu vào bên trong tôi. Người tôi giật nảy lên khi thứ ấy chạm vào vùng tam giác ấy. Nó nhẹ nhàng đưa vào. Rồi từ từ di chuyển, dần dần mạnh bạo hơn. Cứ như nụ hôn lúc nãy. Mặt nó áp sát mặt tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Chị đau không? Em làm nhẹ lại nhé!". Tôi chỉ còn ư ử, mọi giác quan bây giờ đều được nó làm cho đến đỉnh của sự hưng phấn. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ không biết lúc nào.

...

"Chói, chói quá đi!" Tôi trở mình, và nhận thấy, bầu trời trông thật quang đãng, thật tuyệt để bắt đầu một ngày mới.

-Chị hai, xuống ăn sáng. – Hứ? Thằng út nằm cạnh tôi nói. Và tôi cùng nó đều đang trần truồng... Aizz... Thật xấu hổ! Hôm qua tôi đã làm chuyện gì vậy chứ. Bây giờ tôi nên đối mặt sao đây? Chỉ vì một phút lơ là mà...

Cuộc sống sau này của bốn chị em tôi...

#Thiên Quỳ Tử 9:22   28/05/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net