Những mùa hoa cà phê - Tuyền Nguyễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốt nghiệp cấp ba, khi bạn bè đứa chọn trường này trường nọ để thi, tôi chọn lên đường nhập ngũ. Vậy là tôi chính thức từ giã màu áo trắng, khoác lên màu áo quân nhân với khát khao cống hiến đời mình phục vụ cho tổ quốc. Một chàng trai mười tám tuổi, bắt đầu xa gia đình, bước vào đời với bao lý tưởng. Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ như là mơ, nên trên vạn nẻo đường xuôi ngược tôi đánh rơi rớt dần niềm tin và ước mơ của mình lúc nào không hay. Ở nơi đó tôi đã gặp em, cô gái nhỏ có đôi môi hồng thắm, có tình yêu sắc son dành trọn một người.

Tôi lớn lên trong gia đình có truyền thống cách mạng. Bố tôi đã từng là chỉ huy ở các chiến trường Nam, Bắc và Campuchia, Lào. Trên bước đường quân hành ấy bố gặp mẹ – cô gái giao liên có giọng nói ngọt ngào làm say lòng anh lính trẻ. Cuộc tình trải qua không gian, thời gian và sự khắc nghiệt của chiến tranh để có một gia đình trọn vẹn ngày hòa bình. Giải phóng cả gia đình tôi chuyển vào Tây nguyên sinh sống.

Với lý lịch tốt như thế, bố muốn tôi thi vào đại học An Ninh. Nhưng vì biết tôi không đủ khả năng thi đại học nên cho tôi vào quân đội rèn luyện một thời gian sau đó sẽ học dần lên. Vậy là tôi nghe theo sự sắp xếp của bố vào quân ngũ.

Sau ba tháng thao trường đầy nắng gió, gian khổ. Tôi đã thật sự biến thành một con người khác. Sự ngông cuồng, ngạo mạn thời đi học có phần lắng lại. Thời gian sau, tôi được đơn vị điều đi tăng gia sản xuất ở nông trường cà phê. Chính nơi đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi theo cái cách mà tôi không thể ngờ tới.

***

Tôi gặp em vào một sáng cùng đơn vị ra nhà dân tham gia sản xuất. Em là cháu gái của gia đình chúng tôi làm. Mới vừa tốt nghiệp cấp ba ngoài Bắc xong, vào nhà cô chơi chờ ôn thi đại học năm sau. “ Trai Thanh gái Nghệ”, câu nói ấy quả không sai. Em là cô bé hoạt bát và tinh ranh. Với khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi lúc nào cũng đỏ như son. Đặc biệt em có nụ cười rất tươi có sức lan tỏa niềm vui cho người khác. Chẳng ai có thể giận hờn hay làm mặt lạnh với nụ cười ấy. Thấy em xinh xắn thế, dĩ nhiên những chàng trai mới lớn, xa nhà như chúng tôi ai cũng động lòng.

Ngay ngày đầu tiên gặp các anh bạn cùng đơn vị ra sức tán tỉnh, nhưng chẳng ai lọt vào mắt xanh của em. Riêng tôi cũng không phải hiền lành, nhưng hôm đó trong tâm trạng đang nhớ gia đình lại còn mệt sau cơn sốt rét vừa dứt nên không có hứng thú đùa cợt. Tôi chỉ cặm cụi làm không đoái hoài gì tới lời đùa giỡn của mọi người. Và điều đó lại gây ấn tượng cho em. Giờ nghỉ giải lao, khi tôi đang ngồi nghỉ mệt bên gốc cà phê em chủ động đến làm quen.

- Em mời anh uống nước, nước nhà em mát lắm.

- Cảm ơn em! Tôi đón bình nước trên tay em cười cảm ơn.

- Anh có vẻ ít nói quá ha. Em tên là Thi. Thấy tôi không nói gì em nhận xét.

- Anh tên Giang. Rất vui được biết em.

Đó là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa tôi và em. Dĩ nhiên, các anh bạn cùng đơn vị nhìn tôi giả vờ tỏ ra “ghen tức”. Châm chọc hai đứa đủ thứ. Lúc đầu em còn đáp trả nhưng trước sự trêu đùa hơi quá của các anh lính trẻ làm em thẹn thùng đỏ hết mặt. Ngay giây phút đó, tôi nhìn em, một làn môi xinh, một khuôn mặt mĩ miều sao mà dễ thương quá. Tôi nhìn em không chớp mắt. Có lẽ đó gọi là tình yêu sét đánh của tuổi trẻ như cách mà bố mẹ tôi đã yêu nhau ngay lần gặp gỡ đầu tiên trên chiến trường năm xưa. Đêm đó em đã đi vào giấc mơ của tôi.

Tình yêu sẽ lớn lên rất nhanh với tốc độ ánh sáng nếu hai con tim có tình ý và hướng về nhau. Chẳng cần biết thời gian là bao lâu, cũng chẳng cần độ dài của năm tháng hay khoảng cách bao xa. Kẻ có tình, người hữu ý, qua ngày thứ hai tôi và em đã thể hiện rõ sự yêu mến của mình đối với đối phương. Tôi chính thức nói lời yêu sau ba ngày quen biết trong một đêm không trăng nhưng có ngàn sao lấp lánh trên bầu trời làm nhân chứng cho nụ hôn đầu ngọt ngào của chúng tôi.

Chúng tôi hân hoan trong mối tình đầu của mình, ngày đi làm cùng, đêm đêm ngồi kể về ước mơ mai sau và khát khao được ở bên nhau mãi mãi. Khi trái tim vừa biết yêu, những nhớ thương, chờ mong chẳng thể nào kiềm nén được. Lúc nào tôi và em cũng quấn quýt bên nhau mỗi khi có thời gian rảnh. Cả ngày đi làm chung thế mà vừa về tí đã vội vã chạy sang nhà em, chỉ nhìn thấy em thế thôi lòng tôi đã hạnh phúc lắm rồi. Lúc đầu mọi người còn trêu chọc, về sau chỉ biết lắc đầu trước tình yêu cuồng nhiệt của đôi trẻ. Tình yêu của tôi được cô em đồng ý và sự vun vén của mọi người.

Thời gian tăng gia sản xuất trôi vụt qua, điều không mong chờ luôn đến rất vội. Tôi trở lại đơn vị trong niềm hối tiếc chỉ ước được ở lại làm lâu hơn. Chẳng biết đơn vị sẽ điều đi đâu, tôi vẫn hẹn một tháng sẽ trở lại thăm, bảo rằng em hãy đợi tôi đừng về Bắc vội. Bố em chỉ cho vào chơi một thời gian, phải về trước tết.

Tháng mười một, gió heo may về, trời trở lạnh hơn mọi khi. Tôi và em chia tay nhau trong một đêm trăng mười sáu sáng vằng vặc. Hương cà phê nở sớm quyện vào gió ướp thơm làn tóc mượt mà của em. Với bờ môi mềm mại và cảm giác rạo rực của một chàng trai. Những cái nắm tay xiết chặt đầy luyến lưu, nụ hôn thật nồng và sâu làm cho đôi trẻ chếnh choáng, lửa lòng dâng cháy bỏng con tim. Sự khát khao muốn hòa quyện vào nhau không có một giới hạn nào về không gian hay thời gian dâng lên đỉnh điểm. Để rồi trong cái se lạnh đầu đông, trong tình yêu vụng dại đó tôi trở thành người đàn ông mười chín tuổi và trên tay tôi em đã trở thành đàn bà năm tròn mười tám.

***

Tháng ngày xa em trong nhớ nhung, với tôi là khắc khoải, là mong ngóng. Nhiều khi nhớ đến ngơ ngẩn người, chỉ trông được nghỉ phép để có thể ra gặp em ngay lập tức. Thời ấy không có điện thoại, nỗi nhớ chỉ có thể gởi vào tiếng thở dài giữa đêm thâu, hay những đêm ngồi ngắm trăng cô lẻ một mình tưởng tượng nụ cười, hơi ấm của em quanh quẩn bên tôi. Đơn vị điều đi nơi này nơi khác, tôi chẳng thể đến thăm em như đã hứa. Trong trò chơi trốn tìm của số phận, ngày em lên thăm tôi lại đúng lúc tôi đang ở đồn điền cao su xa nơi ấy hàng trăm cây số. Nghe em nhắn lại là có việc gấp cần gặp, tôi sốt ruột chẳng biết việc gì càng nôn nóng gặp em hơn.

Ba tháng trôi qua tôi với em như chim trời cá bể chẳng thể gặp được nhau. Vào một sáng cuối năm, em đến đơn vị tìm tôi. Khi nghe tin báo, tôi hớn hở chạy ào ra gặp. Khác với trí tưởng tượng của tôi, em không mừng rỡ mà mắt ngấn lệ. Khi tôi vừa bước đến bên em đã ôm chầm lấy khóc tức tưởi. Chẳng biết chuyện gì, tôi cứ ôm chặt em dỗ dành.

“Có anh đây, có gì nói anh nghe “

Sau giây phút nghẹn ngào em nói trong tiếng nấc.

“Em có con rồi anh ơi!”

Đất trời như sụp đổ dưới chân, tôi lấp bấp mãi mới bật lên thành tiếng.

“Em …nói… sao?…”

“Cô em biết rồi, bố mà biết đánh em chết”. Em vừa khóc vừa nói, càng lúc càng khóc to hơn.

“…”

Đó là giây phút kinh hoàng với một chàng trai mới mười chín tuổi. Tôi ngồi gục đầu trên ghế đá với cảm giác ngỡ ngàng khôn tả “ Tôi làm ba rồi ư, tôi có con rồi ư?”. Còn em cứ khóc, cứ khóc, dòng nước mắt cứ tuôn không làm sao ngăn được.

Tôi như một đứa trẻ con vừa lớn, chưa kịp hiểu đời đã biết mình có con. Là ba của sinh linh vừa tượng hình. Tôi đủ hiểu điều đó là đáng vui hay đáng buồn. Làm bố, trong tôi chưa hề có khái niệm đó. Rồi bạn bè đang còn ngồi trên giảng đường đại học sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào. Bố mẹ tôi… Tôi chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ kịp nhận ra rằng mình vừa gây một thảm họa.

Trong cơn bấn loạn tôi đã thốt lên từng tiếng đứt quãng, và điều đó đã làm tôi trăn trở khôn nguôi suốt những năm tháng sau này.

“ Em… phá… đi”

“ Bốp!”

Em đẩy tôi ra đôi mắt đầy kinh ngạc, sau giây phút đó lấy hết tất cả sự giận dữ dồn vào bàn tay tát thẳng vào mặt tôi. Năm dấu tay in hằng lên má tôi nhức nhói.

“ Anh là thằng tồi!”

Em gằn từng tiếng rồi vụt chạy, để lại tôi đứng bất động nhìn theo trong hoang man. Bóng dáng liêu xiêu của một người con gái bước đi trong sự thất vọng ê chề vì lời nói tuyệt tình của người mình đã hết mực yêu thương. Khi tôi định thần chạy theo em đã đi khuất ngã nào chẳng biết, chỉ còn con đường trải dài theo bóng nắng loang lổ giữa chiều hoang.

***

Sau khi em đi, tôi như kẻ mất hồn, làm gì hư đó, vẫn không biết đối đầu với điều đó thế nào. Anh chỉ huy trưởng nhận ra sự khác lạ, dò hỏi, và tôi đã kể hết sự thật cho anh nghe để mong anh có thể giúp. Tôi được anh làm công tác tư tưởng, khuyên tôi hãy làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông, ngày xưa mười chín tuổi đã có vợ con rồi, đó không phải là điều gì tội lỗi. Tôi như kẻ u mê tìm thấy ánh sáng cuối đường, tức tốc xin nghỉ phép ra tìm em.

Trong tâm trạng hân hoan tôi bắt xe đò trở lại nhà cô với ý nghĩ sẽ dẫn em về gặp bố mẹ thưa chuyện cưới xin.

Khi tôi đến, nhà đã đóng cửa, hỏi hàng xóm mới hay cả gia đình về Nghệ An chơi. Tôi thẩn thờ trở lại đơn vị vì chỉ xin đi trong ngày.

Lần thứ hai xin nghỉ phép ra tìm em cũng không gặp. Cánh cửa vẫn im lìm. Nghe hàng xóm nói cả nhà đang rao bán rẩy chuyển về quê ở. Họ vẫn còn ở Bắc chưa vào.

Lần thứ ba ra cũng không gặp được em, còn được tin nhà cô đã bán xong rẩy chuyển hẳn về quê. Tai tôi ù đi khi nghe tin ấy. Không một dòng địa chỉ tôi chẳng biết tìm em nơi đâu. Lòng bức bối, nỗi niềm chẳng biết tỏ cùng ai, tôi rơi vào cơn khủng hoảng tinh thần, bắt đầu trốn trại ra ngoài, tập tành uống rượu, đánh lộn với bất cứ ai trong quán nhậu mà tôi thấy chướng mắt. Nhiều lần bị đơn vị kỷ luật, tôi bỏ về nhà. Và cuối cùng là đào ngũ. Chuyện nọ nối tiếp chuyện kia tôi không còn kiểm soát được mình đang làm gì.

Người yêu tôi nơi đâu? Em bước khỏi cuộc đời tôi từ đó.

Người cố ý trốn tránh, kẻ cố công tìm trong vô vọng.

***

Được tin. Bố mẹ tôi suy sụp. Đứa con trai duy nhất của mình đã làm những điều trái với truyền thống gia đình khi vừa mười chín tuổi. Bạn bè thân đứa châm chọc, cười nhạo, chẳng ai hiểu cho sự hụt hẫng trong lòng tôi lúc ấy. Nhiều lần tôi quay lại mảnh vừa xưa, ngôi nhà cũ vẫn còn nhưng đã đổi chủ. Tôi chỉ biết lặng nhìn trong xót xa rồi thẩn thờ quay bước

Tìm em không thấy. Tôi bắt đầu mất phương hướng. Tôi không còn thiết tha gì về tương lai của mình. Gia đình thất vọng, bạn bè không ai hiểu cho tôi. Tôi bỏ nhà đi Sài Gòn tìm việc làm rồi rong ruổi khắp nơi. Làm được vài tháng tôi lại tìm về quê ngoài Bắc. Tôi buông thả mình, lao vào những cuộc tình chớp nhoáng với những cô gái hời hợt. Em vẫn hiện về rõ mồn một trong tim giữa đêm khuya với hình ảnh dáng đi liêu xiêu trong nắng chiều.

Người ta chỉ hối hận khi mình đã mất đi tất cả. Và sự mất mát đó như nhát dao cứa vào tim mỗi ngày đau buốt. Tôi hối hận tột cùng và tự sỉ vả mình không biết bao nhiêu lần khi nhớ lại câu nói đã xui em từ bỏ cốt nhục của mình. Ăn năn cũng chẳng thể làm được gì khi em như cơn gió thổi qua đời tôi rồi mất hút.

Một năm sau tôi bỏ quê hương theo chương trình xuất khẩu lao động sang Ả Rập. Một phần vì muốn thoát khỏi nơi đã để lại ký ức buồn cho mình, một phần vì muốn giúp đỡ gia đình vì mức lương khá cao. Như một sự trốn tránh chính mình. Bố mẹ không thể cản tôi, chỉ có thế thở dài bất lực.

Năm năm trôi qua, làm được số vốn kha khá tôi quay trở về nước. Trong những ngày trên nắng gió sa mạc, hình ảnh em vẫn là bất diệt trong lòng tôi. Em trở thành nỗi đau âm ĩ mà tôi chẳng thể nào thoát ra được.

Bố mẹ giục lấy vợ, nhưng chẳng cuộc tình nào có thể đi được dài lâu. Trong lòng tôi chẳng ai có thể so sánh với người con gái đầu tiên ấy. Và đứa con mà tôi đã chối bỏ trong một phút không biết giờ thế nào.

Mùa đông về, tôi tìm lại chốn cũ hoài niệm chút tình xưa. Lúc đang đứng trước con đường nhỏ rẽ vào nhà em, vô tình thấy dáng ai thoáng qua. Dáng đi ấy, mong manh nhưng mạnh mẽ, buồn vương nhưng dứt khoát – là em của năm xưa. Tôi không thể nào nhầm lẫn được. Bần thần gặp lại cố nhân, gặp lại yêu thương tôi đã kiếm tiềm suốt bao năm qua. Tôi đứng chết lặng, đến khi định thần lại thì người con gái ấy đã đi xa.

Rồi dường như giữa chúng tôi có sợi dây định mệnh ràng buộc. Linh tính mách bảo rằng đó chắc chắn là em. Tôi lân la hỏi thăm mới phát hiện ra nhà cô em vẫn ở đó. Tôi bàng hoàng khi biết sự thật.

Cuối cùng tôi đã tìm được nhà cô em. Trong chua xót cô kể về cuộc đời của đứa cháu gái mình. Sau khi từ đơn vị về em bỏ cơm cả tuần, khóc sướt mướt. Hai vợ chồng cô đã dẫn em về quê. Khi biết chuyện bố mẹ đã từ con và đuổi đi khỏi nhà mặc cho mọi người có khuyên can ra sao. Sau khi trở lại Tây Nguyên, gia đình cô mua thêm mảnh vườn mới và chuyển qua đó để tránh mặt tôi. Em được cô đùm bọc sinh một bé trai. Vì vợ chồng cô không có con nên đã nhận con em làm con, và muốn dấu đi mọi việc để tránh ngày tôi trở lại tìm. Hơn hết là em hận tôi nên muốn cắt đứt luôn sợi dây tình cảm thiêng liêng mà tôi đã một lần chối bỏ. Em chưa lấy chồng, mấy năm qua xin ra ở riêng bên căn nhà cũ nơi tôi và em gặp nhau. Có nhiều anh đến làm quen nhưng em đã khép cửa tim mình trong cô độc.

Nước mắt tôi rơi, khóc như chưa từng được khóc. Sao em lại chọn tránh mặt tôi. Một thời gian dài đủ để dày vò trái tim tôi. Còn em và con sống côi cút nơi đất khách quê người.

Tôi chạy như bay đến nhà em. Mặc cho màn đêm đen nghịt, mặc cho con đường gồ ghề sỏi đá làm cho bước chân kẻ lạ té lăn lông lốc trên đường. Tôi đứng dậy và tiếp tục chạy, nước mắt rớt vào đêm hoang hoải cả những nhớ thương đang dâng cuồn cuộn trong tim. Khi ngôi nhà xưa hiện ra trước mặt, tâm trí tôi muốn chạy nhanh vào nhưng đôi chân bất động. Tôi cứ thế chôn chân trước sân lặng nhìn ánh đèn loe lói trong nhà. Qua ánh sáng hắt ra từ cửa, người mẹ trẻ đang nằm trên võng hát ru đứa con thơ, giọng hát đầy bi thương, ai oán ” À ơi, gió đưa cây cải về trời, rau răm ở lại chịu lời đắng cay… ”

Tôi lê từng bước khó nhọc vào nhà. Em buông lững lời ru khi thấy tôi đứng trước cửa. Chân tôi run rẩy muốn khụy xuống khi thấy rõ mồn một khuôn mặt em. Mối tình đầu của tôi. Tôi nào có bỏ em, sao em không hiểu cho tôi những ngày còn bồng bột mà lại chọn ra đi để lại tôi trong tiếc nuối nhớ nhung.

Em nhìn tôi, đôi mắt ấy ngân ngấn nước, rồi chực trào ra ướt đẫm khuôn mặt. Ánh nhìn tha thiết của một người đã ngóng tin người yêu suốt bao tháng năm dài biền biệt vừa yêu vừa hận. Em chọn trốn tránh tôi nhưng trong sâu thẳm lòng mình lại hy vọng tôi tìm em. Có trớ trêu lắm không?

Tôi không còn sức đứng vững, quỳ xuống trong sự ăn năn và cầu xin một lời tha thứ. Lời nói lúc này bỗng trở nên thừa thải. Em bước lại từ tốn ôm lấy tôi. Cái ôm gì của một người sợ mình sẽ lạc mất tình yêu một lần nữa. Nước mắt em thắm đẫm lưng áo. Tôi cứ tựa đầu vào ngực em mà khóc như đứa trẻ lên ba…

***

Cu Tý chạy tung tăng giữa rừng cà phê bạc ngàn, những bông hoa cà phê phủ trắng trời Tây Nguyên, một mùi thơm nồng nàn hòa quyện lấy chúng tôi. Em đi bên cạnh tôi, bước chân đã thôi những xót xa của một người con gái vì yêu mà sống trong tủi hờn, bị ruồng bỏ. Tôi đã đi, sải cánh chim trời lang bạc muôn nơi, hèn nhát trốn chạy trách nhiệm làm chồng làm cha, để em và con bơ vơ suốt những năm tháng dài thương nhớ. Nay dừng chân, tôi trở về chốn cũ, chân tình chẳng hề hanh khô dẫu tháng năm biền biệt phương trời.

- Bố ơi, con muốn hái mấy bông cà phê kia.

- Ờ, để bố hái cho.

Cu Tý đang chạy tung tăng bỗng dừng lại đứng nhìn ngẩn ngơ chùm cà phê vừa bung trắng xóa trên đầu, chạy tới kéo tay tôi. Tôi bế con trên tay, con cười toe toét đưa bàn tay bé xinh lên hái hoa. Em cũng nhìn tôi mỉm cười, hạnh phúc đã tìm về trên nét môi của em, của con thơ và của chính tôi.

Mùa hoa cà phê lại nở, những mùa hoa thương đau đã đi qua, tôi – một gã trai phong trần đã thôi những bước chân lầm lỗi, trở về bên em ươm lại chút tình trắng ngần như hương hoa cà phê.

Tác giả: Tuyền Nguyễn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net