Trốn chạy - Diệp Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Phải chăng, tình đầu sẽ không phai?”

Bên ngoài, mưa lất phất. Gió lùa từng chập, khua lách cách cánh cửa khép hờ.

Trong quán 

café

, tiếng piano du dương, vang đều từ dàn loa đặt ở mỗi góc tường. Bản tháng Tư, Hoa Tuyết, trong tổ khúc 

Seasons

 của Tchaikovsky, nhạc điệu êm đềm như dòng nước lửng lờ trôi, mang theo hết những mệt nhọc oi ả của ngày làm việc kéo dài. Chiếc đồng hồ kiểu cổ treo vách tích tắc từng nhịp. Gần mười một giờ, những bàn khách cuối cùng lần lượt ra về.

Tách 

expresso

 trên bàn làm việc của Duy đã nguội ngắt từ bao giờ. Anh ngồi bên cửa sổ, chăm chú màn hình máy tính, cầm chuột thao tác nhanh nhẹn. Không để ý cơn mưa bên ngoài đang nặng dần, chừng nào nó chưa tạt vào trong, cái lạnh chưa chạm vào da thịt nhắc nhở, anh còn chưa buồn chốt cửa. Anh lần mò 

quai

 tách, nhấc nó lên, vừa định hớp một ngụm thì nam nhân viên phục vụ vội lên tiếng:

-          Khoan! Café nguội ngắt rồi.

Lúc này Duy mới nhìn lại chất lỏng đặc quánh, bề mặt phẳng lì gợn chút váng, chứng tỏ café đã nằm đó suốt mấy tiếng đồng hồ. Anh phục vụ tới bên bàn đặt xuống một tách khác nóng hổi, khói trắng nhè nhẹ cuộn lên từ miệng tách. Anh ta dọn đi chiếc tách cũ, giọng hơi càu nhàu:

-          Lần trước uống café nguội, bị rượt sáng đêm, chưa chừa hả?

Duy xoa đầu cười cười:

-          Ai mà ham bị rượt. Tại không để ý.

Duy nhìn đồng hồ đeo tay của mình rồi so với đồng hồ trong quán:

-          Ủa, trễ nửa tiếng rồi. Sao anh chưa đóng cửa về?

-          Mưa rả rích, khách nấn ná hơi lâu.  Tôi đã dọn dẹp xong, kết sổ ngày rồi. Có kiểm quầy thu ngân không?

Duy phẩy phẩy tay:

-          Lần nào em kiểm đâu mà anh hỏi hoài. Anh về đi, để chị đợi.

Anh phục vụ vừa cười vừa lắc đầu:

-          Đi làm gặp chủ như cậu, thật phúc ba đời. Thôi tôi về.

Anh dọn đồ cá nhân, mặc sẵn áo mưa, vừa bước ra khỏi cửa chợt ló đầu vào nói to:

-          À, lát nữa nhớ khóa cửa. Đừng có làm rồi ngủ quên, trộm vô khiêng hết đồ chả hay.

Duy làm dấu ok, không quên chốt cửa sổ, ngăn những hạt mưa to đã bắt đầu hắt vào người anh. Định quay lại làm việc, anh nghe bụng kêu rồn rột, mới nhớ sau bữa trưa không ăn gì nữa. Duy đành rời bàn làm việc, vươn vai, vặn người thư giãn gân cốt, đi kiếm đồ ăn bỏ bụng. Ngang qua cửa chính, nhìn thấy tấm bảng “open” treo ở cửa vẫn chưa đổi mặt “close”, Duy tự nhủ, đêm khuya, mưa lại lớn, làm gì còn khách vào quán. Thế là anh đi thẳng xuống bếp.

Ngoài phố, các hiệu kinh doanh chung quanh đã đóng cửa im lìm. Đường xá thưa thớt xe cộ qua lại. Mưa ngày một lớn, màn nước phủ mờ tầm nhìn. Xa xa, trong ánh đèn đường vàng nhợ, một phụ nữ hối hả bước trên vỉa hè. Cô nhìn quanh, qua làn mưa rào rạt, trông thấy một cửa hiệu hãy còn tỏ. Tay phải ghì chặt chiếc dù đang bị gió thốc ngược, tay trái nắm cứng vạt áo khoác che kín cổ, cô sải bước dài hơn, nhanh hơn về phía ấy. Lại gần, bóng dáng bảng hiệu hiện lên rõ hơn:

Coffee shop

 & Gallery

RUN AWAY

Cô vui mừng khi thấy tấm bảng treo ở cửa vẫn còn chữ “Open”, bèn mạnh dạn đẩy cửa bước vào trong.

Người phụ nữ vừa đặt chân vào quán, lập tức cảm nhận được, ngoài trời lạnh lẽo bao nhiêu, không khí trong quán ấm áp dễ chịu bấy nhiêu. Cô không rõ vì quán có bật lò sưởi, hay vốn dĩ ánh sáng vàng lung linh từ chùm đèn pha lê treo giữa căn phòng làm cô ngộ nhận. Hoặc là, bấy giờ cô mới để ý, cảm giác đó khả năng đến từ rất nhiều bức ảnh trưng bày khắp quán, là ảnh chụp những khoảnh khắc mặt trời mọc, hay lặn, cô không phân biệt nổi.

Tiếng nhạc vẫn 

vang

 đều đều, dịu dàng. Cô đưa mắt đảo một vòng, không có bóng người. Cô chọn cho mình một chỗ ngồi kế cửa sổ, cạnh cây đàn piano. Cô chưa vội kéo ghế ngồi mà giở nắp đàn lên. Bàn tay với những ngón thon dài lướt một lượt qua các phím trắng ngà, rồi nhấn nhẹ phím 

sol

. Cô lắng tai nghe. Âm vang của nó lạc lỏng như viên sỏi rơi tỏm vào dòng nhạc đang chảy chung quanh. Cô nhíu mày. Bỗng giọng nam cất lên sau lưng cô.

-          Xin lỗi … chúng tôi đã đóng cửa.

Cô giật mình, quay đầu lại nhìn. Đối diện cô là một thanh niên dong dỏng cao, nước da rám nắng, áo 

thun

 trắng cộc tay ôm vừa khít cơ thể, tôn lên đường cơ khỏe khắn. Gương mặt anh hài hòa đến từng nét, sống mũi thẳng, bộ 

ria

 mờ mờ bao lấy khuông cằm vuông, như cố tình tô thêm vẻ chững chạc của người đàn ông, nhưng không mấy tác dụng. Nhìn thế nào, trông anh vẫn là một thanh niên trẻ trung ngoài hai mươi. Điểm thu hút người đối diện của anh là đôi mắt, đen và sâu, trong sáng hệt như một gương cầu, phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của cảnh vật bên ngoài, ở đây, lúc này, chính là dáng dấp của người phụ nữ lấm lem bởi nước mưa.

Duy có chút ngỡ ngàng khi người phụ nữ quay lại nhìn mình. Ly mì ăn liền thiếu chút nữa rơi xuống đất nếu các ngón tay không níu chặt lại. Người phụ nữ đứng bên cây đàn 

piano

. Ánh đèn đường tuy mỏng manh, vẫn gắng xuyên qua màn mưa dầy đặc, hắt vào cửa sổ, soi nghiêng một góc gương mặt cô. Duy không gọi tên được phản ứng của mình lúc này. Anh ngây ra ít giây, cố nuốt hết chỗ mì đang nhai dở, tới lúc lấy lại tự do cho cái miệng thì người phụ nữ đã lên tiếng trước:

-          Xin lỗi làm phiền, trời mưa quá, tôi thấy bên ngoài vẫn để bảng open,  tưởng quán còn mở cửa.

Duy bỏ nhanh ly mì lên bàn, bước qua kéo ghế nói:

-          Không sao, có khách là phải phục vụ. Mời chị ngồi!

Người phụ nữ khẽ gật đầu, ngồi vào ghế. Duy xoay ngang ngó dọc tìm kiếm gì đó, chạy tới quầy tính tiền rồi quay lại, đưa ra một cuốn thực đơn và hộp khăn giấy:

-          Mời chị xem! Nhưng mà … pha chế và đầu bếp của quán về rồi, giờ này chỉ phục vụ được những đồ uống và món ăn đơn giản thôi.

Người phụ nữ đón lấy thực đơn, rút khăn giấy thấm những giọt nước còn vươn trên mặt và tóc, khẽ cười:

-          Tôi cũng nghĩ vậy.

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn ly mì ăn liền. Duy cũng trông theo, cười xòa. Người phụ nữ lật từng trang thực đơn, dường như không đọc các lựa chọn mà dành hết chú ý vào các bức ảnh. Đó đều là ảnh chụp cảnh thiên nhiên, tương đương với mỗi thức uống được kí hiệu đồng loạt là “Run away” với con số phân biệt kèm theo. Cô xoa cằm nghĩ một chút rồi nói:

-          Tôi tò mò mấy món này. Chắc giờ không có người làm.

Nghe ra trong giọng cô có sự tiếc nuối, Duy lập tức đáp:

-          Chị có thể quay lại vào ngày mai.

-          Đành vậy. Cho tôi một café đen, một mì gói.

Duy hơi ngạc nhiên:

-          Mì … mì gói?

-          Ừm, đơn giản nhất.

-          À, vâng, café và mì sẽ có nhanh.

Nói rồi Duy nhanh chân chạy tới quầy pha chế. Người phụ nữ nhìn anh thao tác một chút ở quầy, rồi không để ý nữa, hướng mắt ra cửa sổ. Cơn mưa không có dấu hiệu ngơi. Kính cửa sổ đã mờ đục vì nước. Đường phố vắng tanh, thi thoảng mới có ánh đèn ô tô lướt vội qua. Mỗi lần thấy bóng xe, tay cô chợt vịn lồng ngực. Khi xe vụt mất không lưu lại tông tích, khóe miệng cô kéo nhẹ, quyện cùng đôi mắt man mác tạo thành một thứ biểu cảm không rõ vui hay buồn. Cô gắng nhớ lại, vì sao mình kẹt trong cơn mưa, lạnh giá và ẩm ướt, để giờ ngồi đây, tìm chút hơi ấm ở không gian xa lạ.

Những giọt nước đầu tiên gõ lên mặt đường nhựa xám ngoét, vỡ tan thành muôn vàn hạt li ti. Khách đi bộ hối hả tăng tốc bước chân. Những chiếc xe máy vội vàng tắp vào bên đường, người mặc nhanh áo mưa rồi lại phóng đi.

Từ xa, một chiếc ô tô trờ tới, đỗ lại bất ngờ, cản lối đi của một số xe máy. Họ càu nhàu, chửi đổng mấy tiếng mới vòng qua đó, hòa vào dòng lưu thông, chẳng ai thích dây dưa khi trời mưa. Cửa xe bên phải hé mở, chiếc dù bung ra, người phụ nữ bước xuống cùng thái độ bực tức. Cô sập cửa xe rất mạnh, băng băng đi về phía trước. Khi cô bước đi, cơn mưa chính thức dổ rào rào trên đầu. Cửa kính bên trái của ô tô hạ xuống , người cầm lái định ló đầu ra cửa, nhưng chỉ mới lú được chỏm tóc vuốt keo đã bị nước mưa dọa cho rụt đầu lại, chỉ bấm còi xe inh ỏi.

Người phụ nữ không có ý dừng lại. Điện thoại trong túi áo khoác rung lên, cô bắt máy, liền nghe giọng oang oang hằn học:

-          Về xe ngay! Đừng làm mình làm mẩy, anh không rảnh năn nỉ em.

Cô đáp lại, thái độ lạnh nhạt, giọng đều đặn:

-          Xin lỗi, bốn chữ làm mình làm mẩy quá xa xỉ với độ tuổi chúng ta. Anh về trước đi. Em muốn yên tĩnh suy nghĩ.

Dứt lời, cô lập tức cúp máy. Lát sau, chuông báo tin nhắn. Cô giở ra xem, xoa một lượt gạt bớt nước trên màn hình, đọc dòng chữ:

“Duoc thoi! Anh ve truoc. Mai bay chuyen sang, dung toi tre. Ve chuyen do, anh da dut khoat. Em cung nen dong y di. Em phai biet, day la loi thoat cua anh va em.”

Cô ngẩng lên thì thấy chiếc ô tô đã chạy vượt qua mặt, mất hút trên đường như tan vào cơn mưa. Cô cười, nụ cười méo mó. Đôi mắt đỏ hoe, nước nhòa gương mặt. Cô tắt nguồn điện thoại, cất lại túi áo khoác, tiếp tục bước đi, lửng thửng, xiêu vẹo.

Duy lặng thinh canh những giọt café đen óng nhỏ qua phin, tí tách, từng giọt chạm đáy ly. Xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, anh thấy hình dáng người phụ nữ trầm lắng, chuyên chú ngắm mưa ngoài cửa sổ. Giở nắp đậy ly mì thăm chừng, cuối cùng, anh xếp tất cả vào mâm và bưng ra mời khách. Bước đi thật chậm, thật khẽ, anh cố không gây tiếng động, khua nhiễu bản nhạc du dương.

Người phụ nữ ngoảnh mặt lại, gật đầu nói tiếng cảm ơn lúc Duy đặt café và ly mì xuống bàn. Anh ân cần hỏi:

-          Chị dùng thêm sữa không?

-          Cảm ơn, đường thôi.

-          Vâng, chúc chị ngon miệng.

Duy định lui đi thì người phụ nữ lên tiếng ngăn:

-          Khoan đã, anh có bận việc gì không? Ngồi cùng tôi nhé.

Duy liếc mắt nhanh về phía máy vi tính của mình, rồi kéo ghế ngồi đối diện:

-          Tôi rảnh mà, đâu còn khách nào.

Người phụ nữ giở phin café, thêm vào ly hai muỗng đường và khuấy đều. Mắt cô như bị hút vào những vòng xoáy đen quánh, tâm trạng thơ thẩn. Đột nhiên, cô ho khục khặc mấy tiếng, hai tay xoa bả vai. Duy vội nói:

-          Chị nên cởi áo khoác ra. Nó ngấm nước rồi, mặc sẽ càng lạnh. Để tôi sấy khô giúp chị. À, tôi có quạt sưởi điện nữa.

Duy tính đứng dậy. Cô lắc đầu, vừa cởi áo khoác vắt qua thành ghế vừa nói nhanh:

-          Thôi, mất công anh. Tôi chỉ hơi rùng mình. Thay vì vậy, anh chỉnh nhạc lớn hơn một chút được không?

Duy gật đầu, làm theo yêu cầu của khách, tò mò hỏi:

-          Chị thích nghe nhạc cổ điển hả?

-          Ừm, đặc biệt là tổ khúc Seasons này. Nó biến hóa, thay đổi như dòng thời gian vậy. Khi tôi bước và quán, là những nốt cuối của Giáng Sinh, rồi quay lại bản Bên lò sưởi, thật ấm áp!

Cô bỗng mỉm cười, chợt hỏi:

-          Anh đặt chế độ repeat, có phải thích ý tưởng thời gian bốn mùa tuần hoàn?

Duy xoa chóp mũi, tỏ ra ngượng ngùng, cười hì hì nói:

-          Thật lòng, tôi mù nhạc. Anh bạn tôi nói, bày trí của quán phù hợp với nhạc cổ điển, khách sẽ thích. Nên tôi đầu tư hệ thống âm thanh, nhờ bạn nước ngoài mua giúp mấy đĩa nhạc xịn. Phục vụ kinh doanh thôi. Xin lỗi chị, mang chuyện lợi nhuận phá hỏng cảm xúc âm nhạc, tôi thô thiển quá.

Người phụ nữ lắc đầu:

-          Không. Tỉ mỉ từng chi tiết vì khách. Tôi thấy anh rất có tâm tư.

Duy bật cười:

-          Tạo không khí ấm cúng một chút, khách thích, sẽ thường xuyên quay lại.

-          Ừ, tôi nhận ra, mình được sưởi ấm bởi chùm đèn trang trí, bản At the hearth và những bức ảnh mặt trời.

Cô ngắm nhìn những bức ảnh treo trên tường của quán:

-          Ảnh này … cũng phục vụ kinh doanh?

Thái độ Duy bỗng dưng thay đổi, đôi mắt sáng hơn, nét mặt tự tin hơn, pha chút kiêu hãnh:

-          Lần này tôi có thể khoe khoang một chút. Đây đều là ảnh tôi chụp, trưng bày vì sở thích, không phải kinh doanh.

Người phụ nữ nhấp ngụm café, vui vẻ đáp:

-          Vậy tôi đã đúng, người có tâm tư, hẳn là một tâm hồn nghệ sĩ.

Cô đứng dậy, rảo quanh không gian quán, ngắm kĩ những bức ảnh treo rải bốn bức tường. Trong số đó, có ảnh chụp trên biển, đồng lúa, sườn đồi … hầu như đều xuất hiện mặt trời, ánh nắng, áng mây. Khung cảnh trải rộng bao la, đem lại cho người thưởng ảnh một cảm giác phóng khoáng tự tại, hòa vào thiên nhiên. Cô quay đầu hỏi:

-          Anh chụp bình minh, hay hoàng hôn vậy?

-          Cả hai.

-          Anh rất thích mặt trời?

-          Có lẽ đúng. Nhưng hơn hết, tôi xem khung cảnh đó là phần thưởng của lòng kiên nhẫn. Những khoảnh khắc này không dễ chụp được, nếu không biết chờ đợi.

Người phụ ướm hờ hai ngón tay lên một bức ảnh, như muốn bắt lấy khối cầu đỏ rực nấp sau tầng mây:

-          Tại sao tên quán không có chữ mặt trời, mà lại là trốn chạy?

Nét mặt vui vẻ của Duy từ ban đầu đến giờ bỗng trầm xuống. Anh im lặng một lúc, đến độ làm người phụ nữ tưởng anh không nghe rõ câu hỏi. Cô bèn quay sang nhìn, mới phát hiện Duy đã hướng tầm mắt vào một bức tranh, bức tranh vẽ duy nhất trong quán, nổi bật giữa những bức ảnh chụp. Ánh đèn pha lê rọi chênh chếch vào gương mặt Duy, cô tưởng như mình thấy ảo giác, hoặc, là thực. Đôi mắt chàng thanh niên đang đỏ lên, chực tuôn trào bao ẩn uất. Khóe môi anh điểm nụ cười, giọng anh mơ hồ:

-          Bởi vì, tôi đã trốn lên đây, chạy như một kẻ bốc đồng, một tên yếu đuối, hèn nhát.

Ly thủy tinh bị ném bật vào tường, nghe choang một tiếng, vỡ tan tành. Những mảnh chai vung vãi dưới chân tường, trên nền thảm. Một mẩu vụn lạc lỏng bắn ngược ra, quệt trúng sau gáy Duy, da thịt nứt toác, từ đường rạch mỏng tang, máu tỉ từ từ, dính bết phần tóc gáy. Vẻ mặt anh không hề đổi sắc, duy trì trạng thái đối đầu với người đàn ông trung niên ngồi trước mặt. Ông ta cáu giận tột cùng, mặt đỏ đến mang tai, nghiến răng kèn kẹt:

-          Mày là thằng ngoan cố.

Trái với ông, phụ nữ trung tuổi ngồi cạnh ông giật thót, buột miệng kêu lên, vội dùng tay bịt miệng mình. Bà dùng ánh mắt lo âu sợ sệt nhìn hết người này đến người kia. Duy chấm mấy đầu ngón tay vào vết thương, cảm giác hơi ẩm, xót một chút. Anh xoa đầu ngón tay với nhau làm sạch vệt máu, như thể máu là thứ cồn dễ bay hơi. Anh ngoảnh đầu nhìn chiếc ly vỡ, tặc lưỡi tiếc nuối:

-          Bố ghét thì cứ đánh con. Sao lãng phí một cái ly đẹp? Bộ ly champagne đó là quà gặp mặt chị Hân tặng …

Người đàn ông, bố Duy, giận đến thái dương vằn gân xanh, vung tay tát anh đến dập môi, bật máu. Ông nói như gầm:

-          Câm ngay. Mày còn mặt mũi nhắc tới con Hân?

Duy liếm vệt máu vươn khóe môi, thái độ không hề thay đổi, trầm lặng, từ tốn:

-          Khi cần nói đến, phải nhắc. Chả lẽ suốt đời con phải xem đó là từ bị cấm.

Người phụ nữ, mẹ Duy, chau mày liếc con trai, ghìm giọng:

-          Duy, đừng chọc tức bố nữa. Con chỉ cần xin lỗi, hứa với bố mẹ không bao giờ nhắc đến chuyện này.

Duy thở ra một tiếng cười:

-          Ngay từ đầu con đã không nghĩ, không nhắc, tránh né. Nhưng làm sao con điều khiển được người khác. Lỗi của con?

Bố Duy hất giọng:

-          Phải, lỗi của mày, luôn là mày. Sao tao lại sinh ra mày chứ, chỉ làm khốn khổ con trai tao?

Duy siết hai nắm tay, cắn chặt hàm răng, nhắm nghiền đôi mắt, gồng cứng mỗi thớ thịt của cơ mặt, tựa như muốn dùng toàn bộ sức mạnh để kìm chế dòng cảm xúc chực tuôn đổ ào ạt. Qua một lúc, anh đã có thể mở mắt mà vẫn giữ nó khô ráo, lãnh đạm. Anh đẩy ghế đứng dậy, nghiêm chỉnh cúi gập người chín mươi độ hướng vào bố mẹ:

-          Lỗi của con. Không có con, mọi người đều vui. Vậy con đi.

Anh rời bàn ăn, quay lưng bỏ đi. Mẹ anh nói với theo:

-          Con tính đi đâu? Lúc này cần phải ở nhà, cùng mọi người giải quyết …

Bố Duy ngắt lời:

-          Bà không cần nói. Nó là vậy, đụng chuyện chỉ biết bỏ chạy. Thằng hèn!

Lời của bố như những que đinh vừa dài vừa nhọn, đóng vào lý trí, tâm hồn, cảm xúc, toàn bộ con người Duy. Bước chân của anh càng mạnh mẽ, kiên quyết hơn. Anh tự nhủ, đã không muốn đối diện, thì cần phải chạy thật dứt khoát.

Bàn tay Duy áp lên bức tranh dầu. Tranh minh họa cảnh đêm trăng tròn mông lung. Người phụ nữ đứng cạnh Duy, cùng ngắm bức tranh.

-          Mặt trăng duy nhất trong quán.

-          Phải, trăng nhỏ bé hơn mặt trời rất nhiều.

Người phụ nữ đưa mắt quan sát lại các bức ảnh kia, ôm cằm suy nghĩ:

-          Tôi vẫn không hiểu lí do? Giữa ảnh của anh và nhiều bức ảnh khác tôi từng xem, của anh không phân biệt được thời điểm.

Duy cười, nụ cười hời hợt trên môi, buồn và mỉa mai:

-          Bởi vì tôi là kẻ không quyết đoán, nhập nhằng như khung cảnh trông thấy qua ống kính.

Người phụ nữ nhíu mầy tỏ vẻ không hiểu, mắt cô chưa dời khỏi gương mặt góc cạnh phủ tầng tầng cảm xúc của Duy. Nhạc thanh đều đặn âm vang. Chung quanh chỗ Duy đứng, tựa hồ có màn không khí ảm đạm yên ắng bủa vây, đễn nỗi, cô không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào dẫu là một hơi thở nhẹ. Thời gian một phút trôi qua, cô tưởng chừng họ rơi vào trạng thái tĩnh lặng như thế suốt đêm dài. Lúc này, Duy hắng giọng, quay sang cô bằng nụ cười hiền hòa, có chút tinh quái:

-          Xin lỗi, làm chị nghĩ ngợi. Chỉ là tôi cố ra vẻ sâu xa, chị đừng để ý.

Người phụ nữ nhìn lại bức tranh lần nữa. Họ quay trở lại chỗ ngồi. Cô nhấm nháp tách café, bỗng dưng lên tiếng:

-          Anh nói chuyện không thật lòng. Có thể nhìn vào mắt, để biết người đối diện đang tâm trạng, hay chỉ giả vờ. Hơn nữa đôi mắt anh quá thành thực. Nhưng tôi sẽ không kém lịch sự, tò mò hỏi tới.

Duy ngây người, lặng thinh, mặt hơi cúi xuống như muốn che giấu đôi mắt vừa bị một người khách lỡ đường phát hiện.

Người phu nữ nói xong thì hớp một ngụm café đen sánh, hơi nhăn mặt vì nó đã nguội. Cô để ý đồng hồ. Hai giờ đêm. Ngoài cửa sổ, mưa đã ngớt cơn. Cô thoáng giật mình, không ngờ mình đã nấn ná tại nơi có cái tên “chạy trốn” lâu đến vậy. Cô với tay lấy áo khoác, lục tìm điện thoại, mở nguồn. Màn hình sáng trở lại, những biểu tượng lần lượt hiện lên. Cô chăm chú vào góc trên cùng bên trái màn hình. Biểu tượng vòng tròn xoay vần nhịp nhàng cho đến khi biến mất. Điều cô mong đợi, những cuộc gọi nhỡ, những tin nhắn, chẳng thấy gì.

-          Vậy … tôi có thể kém lịch sự, một lần nữa, nài nỉ chị nghe câu chuyện của mình không?

Người phụ nữ chớp mắt, nhìn Duy, nghĩ thắc mắc. Một lần nữa? Cô không hỏi, chỉ chậm rãi gật đầu. Cô bỏ điện thoại lên bàn, chỉnh tư thế ngồi, tỏ ý sẵn sàng lắng nghe. Dẫu vậy, Duy vẫn trầm tư ngắm đường phố vắng tan, rất lâu không lên tiếng. Vây quanh họ bây giờ là giai điệu mênh mang của bản Troika, tựa như lời khuyên nhủ rót vào tai những kẻ mang nặng tâm sự, gợi đến những vần thơ 

Tchaikovsky

 mượn từ Nikolay Nekrasov đề tựa cho bản nhạc.

Đừng nhìn phố trong nỗi buồn cô quạnh,

Và đừng vội vàng đuổi theo cỗ tam mã.

Dập tắt ngay một lần và mãi mãi

Nỗi khiếp hãi từ niềm khao khát trong tim.

Giọng Duy đều đặn cất lên, mơ hồ như làn hơi ấm yếu ớt trong tiết trời chớm đông.

Duy có một anh trai cùng tuổi, song sinh khác trứng nên ngoại hình tương tự, tính cách khác xa nhau. Như bao cặp song sinh khác, tình ruột thịt luôn gắn kết hơn những anh chị em thông thường. Khánh, anh trai Duy, ôn hòa từ thuở bé, chìu chuộng và bảo bọc đứa em ương bướng. Dẫu cho đến một ngày, vì cứu Duy, tai nạn cướp đi đôi chân Khánh, thì anh thủy chung không trách đứa em nửa lời, vẫn hiền lành và yêu thương như thế. Từ năm mười tuổi trở đi, Duy hứa với lòng sẽ trở thành đôi chân của Khánh. Họ trưởng thành cạnh nhau, cùng bước qua tuổi thiếu niên, trưởng thành. Khánh theo đuổi ngành kinh doanh để tiếp quản sự nghiệp gia đình. Duy phóng khoáng, đam mê nhiếp ảnh. Không cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net