Trò chơi dũng cảm - Việt Anh Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho những ngày giảng đường không yên tĩnh
( Tôi viết câu chuyện này vào năm thứ nhất đại học. Lại một câu chuyện viết ra cho chính bản thân mình)

-    Đừng vội hỏi gì cả, và thử chơi một trò chơi được khỏng? Bao giờ cậu thấy mình mạnh mẽ nhất ? Và bao giờ cậu cảm thấy mình cô đơn nhất ?

-    ừm, hay nhỉ, một trò chơi trắc nghiệm à? ừm, tớ thấy mình mạnh mẽ nhất khi đang cố quên đi một ai đấy, và cô đơn nhất khi nhớ về người ấy. Có một giao ước, sẽ cho tớ biết cậu là ai khi trò chơi kết thúc, được chứ?
-    Okie, câu hỏi tiếp theo nhé, bao giờ ấy thấy bình yên nhất?
-    Khi nào tớ cười, mà tớ thì lúc nào cũng phớ lớ. Mà câu hỏi của ấy hay nhỉ ? Tớ bắt đầu thấy ấy thú vị hơn một tẹo rồi đấy.
-    ừm, nhưng chưa chắc cười nhiều dã là vui, nhỉ ?
-    Tớ không biết. Mà cậu là ai thế, sao lại biết số của tớ?
-    Tiếp nhé! Thế thời khắc gần đây nhất cậu dịu dàng là bao giờ thế ?
-    Haha, từ đấy không có trong từ điển của tớ đâu, mà cậu là ai ?
-    Không nóng vội nào. Cậu có nghĩ là đâm đầu vào công việc và học hành là cách nhanh nhất để quên một người không ?
-     Tớ không nghĩ thế, cứ suy nghĩ lac quan và tích cực thồi, như cách tớ đang sống đây này. Mà cậu là ai ?
-    Rồi cậu sẽ biết, sớm thôi!
Đấy là tin nhắn cuối cùng mà Lam nhận được từ người bạn lạ lùng. Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác. Giữa giảng đường lớn với gần ba trăm con người, năm tiết Triết của thầy Cơ với một độ ru ngủ cao khủng khiếp. Có thể là ai trong số những người đang che miệng ngáp vặt, tai đeo earphone và lúi húi làm việc riêng kia nhỉ. Cô bạn khẽ mỉm cười. Từ lâu rồi, Lam đánh mất thói quen tự thích thú trước những gì bất ngờ. Đơn giản bởi mọi thứ được sắp đặt một cách nhàm chán. Như khi bạn biết rõ từng ngày trong tuần sẽ đi đôi giày nào, mặc quần áo ra sao, để kiểu tóc nào. Tự mặc định như thế, Lam thấy mình thận trọng, chí ít ra là mọi thứ được tính toán trước, để tránh những sai lầm. Như với Hoàng... Cũng không còn là chuyện gì quá lớn, thỉnh thoảng chỉ để lại vài nỗi buồn vu vơ.
Ngày qua đi thật nhanh. Trở về nhà sau thời gian làm ở quán, chiếc mobile màu hồng xinh báo có tin nhắn mới. Một chút hi vọng. Là người bạn lạ lùng. “Hôm nay thì tớ có thể đưa ra đáp án của bài trắc nghiệm ngày hôm qua. Cậu là một người mạnh mẽ, lạc quan, năng động và tự tin. Luôn biết cách mỉm cười và động viên người khác. Nhưng tớ thấy cậu buồn, dù không nói ra. Lạ nhỉ!” Chững lại vài giây, cô bạn vội vã reply: “Có cảm giác cậu hiểu tớ còn nhiểu hơn chính bản thân tớ, và tớ thì không thích cảm giác đấy. Cậu là ai thế?” “Rồi cậu sẽ biết thôi, mai tớ sẽ xuất hiện. Còn bây giờ thì ngủ ngon nhé!” Cũng lại là tin nhắn cuối cùng, chỉ khác biệt duy nhất ở lời hẹn. Cậu ấy là ai nhi? Cao, thấp, béo, gầy, đẹp trai, lãng tử? Hay chỉ đơn thuần là trò làm quen của những gã rỗi hơi ? Trộm cười vì những ý nghĩ vẩn vơ của mình, Lam thiếp đi lúc nào không hay.

Và cuối cùng, người bạn lạ lùng cũng xuẫt hiện. Quân không thuộc type những người nổi bật trong lớp. Chí ít ra cậu cũng chưa bao giờ xin nhận đề tài thuyết trình trước lớp, hoặc tranh luận với thầy giáo cả. Một vẻ ngoài cứ bình bình, hơi trầm và lạnh. Cả cái cách cậu xuất hiện sáng nay ở canteen cũng không khỏi khiến Lam bất ngờ. Hai đứa ngồi nhìn nhau, và yên lặng. Để cuối cùng cô bạn phải tình nguyện trở thành “người phá băng”. Nheo mắt và nhoẻn cười “Tại sao ấy lại nhắn tin cho tớ thế?” Quân ấp úng trong giây lát, mặt đã hơi đổi màu: “Vì cậu rất đặc biệt”. “Tại sao?” “Tớ không biết nữa, tớ tin vào cảm giác của mình. Vì cậu tự tin, cậu năng động, và hay cười, những thứ đấy tớ không có. Nó gần như một sự khâm phục, hiểu chứ?” “ừm, hay nhỉ? Okie, rất vui, coi như tớ có thêm một người bạn mới. Tớ là Lam, còn cậu?” “Tớ là Quân, cũng vui không kém gì cậu. Truyền cho tớ một ít tự tin và nhiệt tình của cậu nhé”. “Không vẫn để, bọn mình là bạn bè mà!” Bất giác, bốn mắt nhìn nhau và cười toe.

Những ngày giữa mùa xuân, khi làn gió đã mang hơi hướng của mùa hạ. Đoạn đường đi học đã bớt phần xa hơn khi có thêm một người bạn mới. Càng trò chuyện, Lam phát hiện ra Quân hiểu biết nhiều kinh khủng. Thậm chí có những vấn đề mới toe với cô, cậu bạn đều hiểu biết rành rẽ. “Cậu biết nhiều thật đấy Quân ạ. Với vốn kiến thức như thế, cậu hoàn toàn có thể kiếm điểm ngon ơ bằng một bài thuyết trình thật đỉnh”. “Tớ không thích Lam ạ. Phần vì tớ thiếu tự tin kinh khủng và nói trước đám đông là một cực hình”. “Nhưng cậu có nhớ vì sao bọn mình là bạn không ? Bởi tớ hứa sẽ truyền tự tin cho cậu. Tin tớ đi, chỉ cần tự tin là cậu sẽ làm được”. Trước nhiệt tình cực kỳ lớn của cô bạn, Quân chỉ còn biết cách gật đầu.

Những ngày chuẩn bị cho bài thuyết trình. Kiến thức của Quân hoàn toàn ổn, chỉ duy nhất cần là khả năng thuyết trình và nói trước đám đông. Lam trở thành gia sư khó tính khủng khiếp, bất cứ một lỗi nhỏ cũng không thể bỏ qua. Mồ hôi túa ra trên mặt, Quân khẽ mỉm cười khi nghe câu động viên: “Rồi cậu sẽ cực kỳ ổn đấy, tin tớ đi”. Những ngày nắng phía trước như không còn quá dài nữa.

Quân thể hiện bài thuyết trình thành công ngoài mong đợi. Khúc triết, dễ hiểu, những khái niệm khó nhằn trở nên đơn giản kinh khủng. Sau tràng vỗ tay của cả lớp, thầy giáo cho cậu điểm tối đa. Chờ ở lối về, Lam cười thật tươi. “Tớ đã nói rồi mà, miễn tin vào mình, cậu sẽ làm được!” “Ừm, lúc bắt đầu, tớ đã rẫt run. Nhưng khi nhìn về phía cậu, tớ thấy yên tâm cực kỳ”. “Mình về thôi, muộn rồi”. Cô bạn nói vội rồi quay đi, giấu một khuôn mặt đang ửng hồng, hình như không phải vì nắng.

Vụ đi xem phim đầu tiên của hai đứa để khao gia sư sau những ngày kèm cặp mệt nhoài. Chọn một bộ phim hài để có thể cười thật thoải mái, tới khi ra khỏi rạp rồi, câu chuyện vẫn chưa dứt. Bỗng nhiên, Quân nhìn cô bạn và nói khẽ: “Mình đi thang bộ thay vì thang máy được không?” “Làm gì? Để rèn luyện cơ chân à? Cơ mà tớ đang mệt lắm”. “Tớ sẽ cõng cậu!” Chưa dứt lời, Quân đã cõng cô bạn của mình lên, phi như bay về phía thang bộ, bất chấp những tiếng phàn nàn inh ỏi từ cô bạn.

Tối hôm ấy, điện thoại lại báo có tin nhắn mới. Chắc của Quân, để cảm ơn về cuộc đi chơi thú vị. Nhưng Lam đã nhầm. Là tin của Hoàng. “Hôm nay tớ đã thấy ấy ở chỗ xem phim?” “Thế à, tớ cũng không để ý nữa”. “Ấy kiếm được anh bạn trai mới khá khẩm thật đấy!” “ừm, chuyện qua lâu rồi, để tớ yên được không? Và đừng trêu chọc một người đã không mấy đủ tự tin như cậu ấy”. “Cái gì, cậu không biết bạn cậu là ai à?” “Ý cậu là gì hả Hoàng? Bạn ý là Quân, bạn cùng lớp tớ”. “ Thế chắc cậu không biết rồi. Đấy là chủ tướng CLB võ thuật tớ đang theo học và là nhóm trưởng nhóm PR mạnh nhất Hà Nội đấy. Anh bạn đấy mà không tự tin thì hơi lạ. Cậu thật may mắn, Lam ạ”. Vứt chỏng chơ chiếc mobile trên giường, Lam vẫn không tin vào những dòng tin nhắn vô hồn đấy. Chẳng lẽ chỉ là một trò đùa? Vô thức, Lam bấm số máy của Quân. “Sao thế Lam?”. “Tại sao cậu giấu tớ hả Quần ? Tớ ngốc nghếch đến thế sao ? Chẳng lẽ tất cả chỉ là một trò đùa thôi à ? Có biết tại sao tớ chấp nhận gặp cậu không?  Vì tớ thấy cậu dũng cảm, y như tớ hồi trước, dù không biết kết quả ra sao. Cậu làm tớ thực sự thất vọng, rất độc ác đấy Quân ạ” “Nghe tớ giải thích đã! ”, Chưa kịp nói, tiếng cụp máy đã vang lên.  

Những ngày sau đó trở nên trống trải và nặng nề kinh khủng. Tránh gặp mặt Quân, Lam vào lớp và trở về lặng lẽ. Niềm tin đổ vỡ tan tành khiến người ta dễ nổi cáu, và thất vọng với mọi thứ. Lại lao mình vào công việc, những bài kiểm tra mệt nhoài, Lam chẳng biết mình đang mạnh mẽ hay yếu đuối.
“Bạn cũ của con mang tới một cái USB có chứa ảnh họp lớp, bảo con copy sớm để còn  chuyển cho người khác.” - Tiếng của mẹ vang lên dưới nhà. Uể oải cắm USB vào máy, Lam hơi ngạc nhiên khi không thấy file ảnh nào, chỉ có một fìle âm thanh. Đeo headphone vào, vang lên trong đầu có một giọng nói quen thuộc: “Tớ không chắc cậu sẽ nghe được những gì tớ nói, hoặc cậu sẽ chẳng muốn nghe đâu. Nên chờ một thời gian, tớ mới dám gửi cho cậu. Um, những ngày biết cậu là những ngày rất vui, Lam ạ. Sau kết quả kỳ thi không ưng ý, mọi tự tin và bản lĩnh trong tớ sụp đổ tan tành. Đã có những lúc tớ thấy mình xa lạ. Rồi tớ gặp cậu. Không phải tớ muốn giấu, nhưng tớ chỉ định khi mình thân thiết hơn, tớ sẽ kể cho cậu nghe. Rằng có một anh bạn tự tin có thừa, nhưng thực sự bản chất bên trong lại cực kỳ thiếu can đảm. Khi nhắn tin cho cậu, tớ biết mình đang chơi một trò chơi dũng cảm. Cảm ơn vì đã giúp tớ chiến thắng bản thân mình, và nếu muốn thắng trong cả trò chơi này, chắc cậu phải giúp tớ mất thôi. Thực tình, người ta sẽ tránh mọi cách để khiến người mình quý mến bị tổn thương, Lam ạ!” Chuông điện thoại reo vang, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của “người bạn lạ lùng”: “Mình chơi nốt trò chơi dũng cảm này thôi, Lam à. Tối hôm nay tớ đủ tự tin để nói mình đã rất thích cậu, còn bây giờ, ngủ ngon nhé và đừng nói gì cả, vì tớ cũng bắt đấu hơi bị lung lay tự tin đi rồi đấy”. Cô bạn bất chợt mỉm cười, thấy lòng mình dịu lại. Soạn sẵn một cái tin nhắn trong máy, Lam định để sáng mai mới gửi. Đêm đã về khuya, những vì sao bắt đầu lấp lánh như báo hiệu ngày mai sẽ lại là một ngày rực nắng. Cô bạn ngủ ngon lành, và chắc củng không biết, gã Gió ham chơi đã ghé qua và đọc trộm được tin nhắn đấy.

Chỉ có hai từ thôi, hình như là “me too” thì phải ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net