[I]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc nơi em

"Có một loại tình cảm, dù biết không thành nhưng vẫn cam tâm chờ một người trở về...".

Em nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình phản chiếu qua tấm gương nhỏ, mái tóc vốn dài ngang lưng giờ đã được cắt ngắn trên vai. Em thơ thẩn không hiểu vì sao lại trở thành thế này, vì lý do gì mà tự giày vò bản thân mình nhiều đến thế.

Em không biết, và có vẻ bản thân cũng chẳng muốn biết điều đó. Nhặt lên bộ quần áo vương trên sàn nhà sau cơn say rượu đêm qua, tâm trạng mỗi lúc một tệ. Em cảm nhận được bản thân gầy đi từng ngày, chiếc váy xanh nhạt anh tặng em, giờ không còn vừa nữa.

Em nhớ anh, nhớ anh...

Em muốn gào lên cho cả thế giới biết, rằng em yêu anh nhiều đến nhường nào. Mỗi khi đêm xuống, em sẽ gửi một nụ hôn qua làn gió nhẹ và nhờ nó gửi đến bên anh. Chỉ là không rõ, khi nào anh mới nhận được.

Nắng chiều xuống thật đẹp, em từng muốn cùng anh đi dạo dưới ánh hoàng hôn nhưng đến giờ vẫn chưa thể thực hiện. Phải chăng, anh đã quên mất lời hứa khi nào.

"Anh thích cơm rang giòn, nhưng anh muốn ăn cơm rang mềm với em".

Em ghim chặt câu nói đó vào trái tim đang đập thổn thức vì anh, và luôn tự nhắc nhở mình đừng bao giờ khiến anh chịu tổn thương. Nhưng có lẽ, em không làm được.

Ngày anh nói chia tay, cả thế giới với em đều sụp đổ, mọi thứ xung quanh trong mắt em chỉ là một màu đen u ám. Không biết bao nhiêu cuộc gọi và tin nhắn, nhưng chẳng nhận được một lời hồi đáp. Em điên dại chạy xe tìm anh, đi khắp các nẻo đường và những nơi chúng ta đã từng đến nhưng không thấy bóng dáng anh.

Về nhà trong nỗi tuyệt vọng, em không biết giờ anh đang ở đâu, cũng chẳng thể liên lạc được với anh. Nhìn bức tranh em vẽ dành tặng anh còn dang dở, đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt thanh tú, trái tim em nhói đau. Em đã từng gọi điện cho mẹ và bạn bè anh, nhưng chẳng ai nói cho em nghe, anh giờ đang ở nơi nào.

"Đừng tìm anh nữa. Chúng ta kết thúc rồi".

Em như chết lặng, đến giờ em vẫn chưa hiểu vì sao anh lại như vậy với em. Em gọi điện cho anh, nhưng không được. Em gào khóc trong tiếng mưa giông, gạt đổ những bức ảnh của hai đứa trên bàn. Nỗi đau này, có ai hiểu thấu.

Cuộc sống bị đảo lộn, em dần khép mình vào một góc trong căn phòng nhỏ của mình. Em không muốn ra ngoài cũng chẳng muốn gặp gỡ ai, giờ ngoài anh ra thì em chẳng muốn gì nữa. Hồi đó, ngày nào em cũng gọi điện cho anh dù biết sẽ chẳng có ai nghe máy đâu, thật ngốc phải không anh?

Em khóc nhiều lắm, hầu như đêm nào cũng vậy, đều tự nhốt mình ở trong phòng nhớ về anh, khóc một trận thật to. Em cố gắng hoàn thiện nốt bức tranh dang dở, nhưng nó hỏng rồi. Khuôn mặt thanh tú đó đã không còn được như ban đầu, em là một đứa vô dụng mà.

Chứng chán ăn một lần nữa tìm đến em, nhìn thức ăn được bày đẹp đẽ trên chiếc đĩa nhỏ, cảm giác buồn nôn khiến em khó chịu. Dù cha mẹ khuyên răn rất nhiều, đưa em đi khám nhưng đều không có kết quả. Đã lâu rồi, em không có được một bữa ăn ngon miệng.

Em dần tự hủy hoại bản thân, những nốt bầm tím trên da đi kèm vết sẹo nhỏ do tàn thuốc rơi xuống, thật đau nhưng có thể khiến em quên đi nỗi buồn. Có những lúc, em nghĩ đến cái chết, chẳng phải chết rồi em sẽ không còn đau, không còn buồn nữa?

"Mày điên sao? Vì một thằng tệ bạc như thế, mà mày tự hành hạ bản thân. Có đáng không?".

Con bạn thân thấy em như vậy, buông lời trách móc. Nhưng em lại gạt đi, vì nó đâu hiểu được em đang tổn thương đến thế nào.

Đến khi em gặp lại anh, mới biết anh đã có người mới. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt và nụ cười quen thuộc, nhưng nó đã không còn thuộc về em nữa. Hóa ra, sau khi chia tay, chỉ có mình em đau khổ còn anh vẫn vui vẻ như thế, có em tự dằn vặt lỗi lầm của mình và anh đang đi tán tỉnh người con gái khác. Em nhầm rồi.

Giờ em mới hiểu, tại sao ngày đó anh lại vội vàng chia tay em như thế. Trong những lúc em đang đau khổ, anh vẫn vui vẻ bên tình mới ngay sau khi chúng ta chia tay. Thật nực cười làm sao.

Em thu dọn hết những thứ thuộc về anh còn sót lại trong căn phòng nhỏ của mình, đem bức tranh vẽ mới hoàn thiện trước đó không lâu ra phía sau nhà. Không chút nuối tiếc, châm một ngọn lửa nhỏ đốt hết những thứ liên quan tới anh.

"Like an echo in the forest

The day will come

As if nothing had happened

Yeah life goes on

Like an arrow in the blue sky

We're flying another day

On my pillow, on my table

Yeah life goes on

Like this again..."*

Những câu hát cất lên trên nền nhạc dịu êm, giúp em nhìn lại quãng thời gian trước đây, mới biết bản thân sao ngu ngốc như thế. Thật dại dột biết bao. Vì một kẻ không xứng đáng, mà tự hành hạ bản thân mình. Nhìn người con gái trong gương, em quyết định thay đổi và làm mới bản thân. Và, em sẽ không nhớ đến anh nữa.

Em chấp nhận buông tay, dù biết sẽ rất khó khăn để quên được anh, nhưng em sẽ làm được. Sẽ không còn tin nhắn và cuộc gọi làm phiền, chắc hẳn anh sẽ thoải mái và không còn bận lòng nữa. Thật tốt.

Và, em sẽ trả lại anh...

Trả lại cho anh những nụ hôn đắm say, dù ngọt ngào bao nhiêu nhưng vẫn nếm được vị đắng nhè nhẹ bên bờ môi anh. Dư vị dần tan theo những kỷ niệm của hai ta, em đã quên mất cảm giác của những nụ hôn dưới những ngôi sao rực sáng trên bầu trời.

Trả lại cho anh những kỷ niệm xưa cũ, thật vui vẻ và hạnh phúc biết bao nhiêu. Có lẽ anh đã quên mất, những gì mà chúng ta có được sau bao nhiêu biến cố xảy ra. Chỉ là em vẫn chưa thể xóa đi.

Trả lại cho anh những tổn thương mà bản thân phải gánh chịu, thật đau đớn biết nhường nào. Nhưng em biết rằng, nỗi đau đó anh sẽ chẳng bao giờ biết được vì giờ anh đã có ai kia, còn em luôn lủi thủi tự trách móc bản thân mình.

Trả lại cho anh sự tự do mà anh hằng mong ước, như vậy sẽ tốt cho cả hai người, phải không anh? Em sẽ không còn vướng bận vì anh và sẽ sống một cuộc sống mà bản thân luôn mong ước. Em không còn phải phụ thuộc vào anh, cũng chẳng còn thói quen gọi cho anh mỗi khi nhớ đến kỷ niệm hồi đó. Đã lâu rồi, em không gặp lại anh, cảm giác thật tốt.

Có lẽ, em nên đi đâu đó một thời gian, rời xa nơi chứng kiến sự tổn thương day dứt kia. Em sẽ gieo hạt giống hoa mình thích xuống những con đường đi qua, sau này những dải đất đó sẽ nở rộ những đóa hoa oải hương thật đẹp.

Trở về sau chuyến đi dài, em mới nhận ra. Thứ em nuối tiếc không phải là anh cũng chẳng phải là kỷ niệm giữa hai ta, em chỉ tiếc một đoạn tình cảm của em bỏ ra để yêu anh mà thôi. Hóa ra, anh vốn không quan trọng với em đến thế, em sai rồi.

Mong rằng sau này, anh sẽ tìm được một người con gái chấp nhận mọi thứ ở anh, chấp nhận anh chẳng có gì trong tay và cùng nhau đi trên con đường này giống như em đã từng. Và cũng cầu cho sau này, em gặp được một người biết cách trân trọng và dành nhiều điều tốt đẹp cho em hơn anh.

Tạm biệt nhé, người yêu cũ.

(*Lyric bài hát Life goes on - BTS)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net