Phép Màu Không Hoàn Hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lúc ở bên nhau, anh hay xoa đầu tôi hỏi, “Em là thứ nhỏ bé xinh xắn gì vậy?” 

Tôi tự hào, thêm chút nũng nịu dụi dầu vào lòng anh, “Em cũng không biết nữa, có lẽ, em là thứ nhỏ bé xinh xắn để dành riêng cho anh!”

Anh thường phì cười, ôm tôi vào lòng. “Em là của riêng anh, mãi mãi em nhé!!!”

Anh là mối tình đầu tiên của đời tôi. Là người đầu tiên nắm chặt tay tôi với câu nói dịu dàng “Cuộc sống chỉ đơn giản là khi có một bàn tay đưa ra sẽ có một bàn tay khác nắm lại”. Anh đã chờ đợi quá lâu một bàn tay cho đến ngày em đến. Kể từ giây phút nhìn thấy em, anh đã tự hứa với niềm hạnh phúc của anh rằng, anh sẽ không bao giờ để mất nó cũng như sẽ không bao giờ để lạc mất em trong đời anh lâu như vậy nữa…

Những vòng tay siết chặt chưa bao giờ đủ đối với tôi và anh. Những nụ hôn chưa bao giờ muốn được dừng lại trong những khoảnh khắc hiếm hoi này. Anh yêu tôi, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Tôi yêu anh, ngọt ngào và mãnh liệt.

Có lẽ vì điều ấy, mà anh rất nuông chìu tôi. Trong tình yêu hoàn hảo mà anh mang đến, tôi luôn là người được nhận. Từ sự chăm sóc ân cần, từ sự quan tâm vô điều kiện và một trái tim bao dung, tha thứ cho những lỗi lầm, rắc rối nhỏ nhặt mà tôi hay gây ra. Tôi an toàn tuyệt đối trong vòng tay anh. Có lúc tôi cảm nhận được rằng dường như mình đã vươn tay chạm đến được thiên đường. Chỉ cần có anh ở bên tôi. Và tôi yêu anh nhiều đến mức không cần thêm bất kỳ điều gì khác nữa.

Greatness as you, smallest as me. You show me what is deep as sea.

A little love, little kiss, little hug, little gift. 

All of little something is our memories.

You make me cry, make me smile, make me feel the love is true.

You always stand by my side. I don’t want to say goodbye.

You make me cry, make me smile, make me feel the joy of love. Oh, kissing you…

Thank you for all the love you always give to me. Oh, I love you. 

Nhưng có một điều mà chúng tôi không bao giờ ngờ tới, đó là sự yêu thương bảo bọc của anh dành cho tôi lại trở thành một sai lầm không thể tưởng được đối với cả hai chúng tôi.

Bởi vì,

Trên đời này không gì là hoàn hảo.

Tình yêu đẹp nhất, luôn luôn là tình yêu tan vỡ.

Hạnh phúc tồn tại lâu nhất, chính là hạnh phúc không đợi được đến đoạn kết của một đời người. Vì khi con người vẫn còn chưa chạm đến được hạnh phúc trọn vẹn, thì hạnh phúc ấy sẽ được nhớ đến nhiều nhất và ray rứt nhất…

Và khi người ta phát hiện ra sự hoàn hảo đó không còn nữa, thì chẳng gì có thể đau đớn bằng bắt họ phải chấp nhận sự thật. 

Bởi vì,

Anh mất trong một tai nạn xe.

Trước ngày đính hôn của chúng tôi hai tuần.

Tai nạn xảy ra khi anh đang băng qua đường, trong lúc cố tìm mua cho tôi chiếc khăn voan đẹp nhất cho bộ váy cưới được may thủ công vẫn còn đang dang dở.

Người ta bảo tôi đã chết lặng khi nghe tin ấy. Người ta bảo rằng tôi đã khóc rất nhiều, đến mức kiệt sức và ngất đi trong đám tang. Người ta kể lại rằng, tôi chẳng thiết ăn uống nhiều ngày sau đó, ôm chiếc khăn voan sống vật vờ như người mất hồn gần một năm trời. Người ta cho tôi biết mọi kế hoạch cho tương lai của tôi đều đóng lại, hay nói cách khác chúng sụp đổ trong giờ phút người ta nói cho tôi biết rằng anh đã tắt thở trong bệnh viện…

Tất cả những thứ mà tôi, hiện tại biết về tôi trong ngày tháng ấy đều là do người ta kể lại. 

Bởi vì, 

Tôi chẳng còn nhớ được gì ngoài nụ cười của anh, và gương mặt bầm dập nằm trong quan tài bất động.

Tôi chẳng còn nhớ được gì ngoài khoảng trống mênh mông tôi đang đứng một mình, không có anh.

Tôi chẳng còn nhớ gì ngoài những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi trên những họa tiết mềm mại của tấm khăn voan.

Con người chẳng thể nhớ được khi đã rơi vào trạng thái vô thức. Chỉ có trái tim vẫn luôn cảm nhận được nỗi đau không gì lấp được.

Gia đình anh và gia đình tôi cùng ra sức chạy chữa cho tôi. Hết bác sĩ tâm lí này, đến bác sĩ tâm lí khác. Nhưng tất cả đều vô tác dụng. Bản thân tôi không muốn dậy nữa. Bản thân tôi tin rằng tôi không thể tiếp tục sống nữa khi anh đã không còn. Cách tốt nhất là trốn tránh. Cách tốt nhất là ngủ sâu và không bao giờ tỉnh dậy. Mọi biện pháp trị liệu điều vô ích. Tôi chẳng khác gì đã chết khi bên tôi đã không còn anh. Mà người đã chết thì không thể nào làm cho hồi sinh.

Trừ phi có một phép màu…

Và phép màu ấy đã đến với tôi vào một buổi chiều muộn.

Khi mẹ dìu tôi ra ngồi ngoài vườn vì bác sĩ khuyên nên để tôi hít thở không khí trong lành. Rồi ấm nước sôi trong bếp reo vang. Mẹ để tôi ngồi một mình, bất động như thường lệ. Tôi không biết tôi đã ngồi như vậy bao lâu. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi có người chạm vào người tôi. Bàn tay mềm mại, ánh mắt dịu dàng. Hơi ấm quen thuộc mà tôi ngỡ mình đã đánh mất…

Đó chính là phép màu đã đánh thức tôi dậy. 

Phải nói làm sao nhỉ? Giống như nàng Công chúa ngủ vùi trong rừng vừa được thức tỉnh dậy sau giấc ngủ dài một trăm năm. Tất cả xung quanh dường như tan biến mất, chỉ còn lại một chút nắng vàng len lỏi sót lại của chiều tàn, một chút gió nhẹ để đưa mây về phía cuối chân trời. Thời gian đọng lại giữa tôi và người ấy.

Cái nắng chiều cuối hạ gắt gỏng rơi ở hướng ngược tầm mắt…

Trong một thoáng, tôi cứ ngỡ rằng anh đã trở về. Anh đang ở trước mặt tôi…

Có lẽ Thượng Đế đã nghe thấy tiếng tôi khóc hàng đêm. Có lẽ Thượng Đế đã nhìn thấy tôi kiệt sức, đau đớn khi hàng ngày phải đối mặt với khoảng trống mất mát. Nên Thượng Đế đã gửi anh về bên tôi…?

Ánh mắt, cái mỉm cười nhẹ nhàng… Là của anh. Tôi bật dậy, vươn tay ôm chặt người đang đứng trước mặt tôi, với tất cả niềm khao khát và yêu thương trỗi dậy sau những chuỗi ngày được nén chặt. Tôi ghì chặt người vào lòng cho đến khi, đến khi nhận ra người là … một người con gái…

Có lẽ Thượng Đế đã gửi nhầm người chăng?

Tôi buông người ra. Ngỡ ngàng…

Mái tóc tuy cắt ngắn nhưng những đường nét mềm mại và mùi hương từ tóc không giấu được sự tươm tất. Gương mặt với làn da rám nắng không giấu được nét thanh tao dịu dàng. Và, hơn hết là, con người nhỏ nhắn mặc một cái quần jean xanh bạc, cái áo thun xanh đơn giản với dòng chữ Best choice trên vai áo đang đứng trước mặt tôi, đích thực là một người con gái.

Bối rối…

Thất vọng…

Đau đớn lại tràn ngập từ sự hụt hẫng. Tôi chẳng nhớ gì nữa.

Chỉ nhớ có một vòng tay đỡ tôi lại. Vòng tay mỏng manh, nhưng hơi ấm ấy, là sự quen thuộc mà tôi ngỡ đã từng đánh mất.

Ngay sau khi tỉnh dậy. Tôi vụt chạy xuống sân vườn, tôi muốn tìm bóng dáng quen thuộc ấy. Nhưng chẳng thấy gì ngoài khoảng sân vắng lặng, chẳng có gì khác ngoài bóng của tôi, in trên những đám lá khô lẻ loi như sự cô đơn mà anh để lại trong trái tim tôi.

Mẹ bảo với tôi rằng đó là một người lạ, chiều mát đến công viên gần nhà để thả diều. Con diều đứt dây rơi vào sân nhà, người ta vào nhà hỏi xin lại con diều thì tự dưng tôi ngất xỉu. Người ta giúp mẹ đưa tôi vào nhà.

“Kể ra con bé cũng tốt bụng. Cứ ngồi mãi đến tận khuya chờ cho con tỉnh lại, luôn miệng xin lỗi rối rít. Bác sĩ phải bảo với nó rằng con không sao thì mới chịu về. Sáng ra đã gọi điện hỏi thăm con, nhưng lúc ấy con chưa ngủ dậy.”

Tôi bắt đầu có thói quen chờ đợi điện thoại. Chuông điện thoại reo là tim tôi đập mạnh, tay chân lúng túng, toát cả mồ hôi lạnh. Rồi một chút thất vọng khi đó không phải là cuộc gọi mà tôi chờ đợi. 

Tôi cũng dần quay về với cuộc sống thực. Thật ngốc nghếch và buồn cười khi nói rằng tôi bắt đầu tin rằng người ấy chính là anh đã sống dậy của tôi. Một phép màu hay một câu chuyện ly kì nào đó đã đưa anh quay về nhưng những trục trặc nhỏ khiến anh không thể quay lại nguyên vẹn.

Nỗi đau trong tôi dịu đi nhiều. Tôi đã có thể “tập sống”.

Gia đình và bạn bè luôn ở bên cạnh giúp đỡ tôi trên từng bước sống, không có anh. Và dĩ nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của bác sĩ tâm lí.

Tôi quay trở lại với việc học.

Tôi quay trở lại với các mối giao tiếp xung quanh.

Tôi quay trở lại với cảm giác anh vẫn đang tồn tại trên cõi đời này, chỉ là đang ở đâu đó, một nơi xa xôi mà tôi không biết tới.

Tôi sống bằng hy vọng của sự chờ đợi.

Phép màu xuất hiện lần thứ hai trong một buổi chiều mưa. 

Tôi đứng trú mưa trong một trạm chờ xe buýt gần trường trong lúc đợi mẹ tới đón. Mưa chiều đột ngột nên số người chen nhau trong trạm chờ khá đông. Ai nấy đều hững hờ, trông cho trời mưa qua mau, chẳng buồn để mắt đến người xung quanh. Tôi cũng vậy.

Cho đến khi trời tạnh hẳn mưa. Mọi thứ được quay lại với thứ ánh mặt trời mát mẻ dễ chịu. Tôi cũng tươi tắn hơn chút đỉnh dù rằng mẹ vẫn chưa đến.

Và tôi trông thấy người ấy. Cô gái trong chiếc quần jean xám bạc với chiếc áo sơ mi xanh nhạt, tay áo xắn cao vội bước ra khỏi trạm để vẫy chiếc xe buýt đang tới.

Vô thức, tôi đi theo người. Tôi chỉ có thể ngắm người ấy, với từng cử chỉ, lạ mà cũng như quen. Tôi quan sát thật kỹ ánh mắt của anh ẩn trong đôi mắt người ấy. Nước mắt tôi chực rơi ra. Chỉ một giây, tất cả như tan biến.

Tôi trong vòng tay người ấy. Vòng tay, hơi ấm quen thuộc mà tôi ngỡ đã đánh mất…

“Cô không sao chứ?”

Tất cả mọi người trong trạm chờ gần như loạn lên vì cố la hét gọi tôi. Chỉ hai giây nữa thôi là tôi đã lao thẳng ra xe buýt một cách vô thức.

Người ấy nhìn tôi. “Ah, là cô… Cô có sao không? Tôi giúp đưa cô về nhé?”

Tôi bật khóc nức nở.

Mẹ đến đón, nhìn tôi và người bối rối.

Người ấy theo mẹ đưa tôi về. Người ta bảo tôi cần một người ngồi sau để đỡ, phòng trường hợp tôi xỉu giữa đường.

Uống xong thuốc, tôi chìm vào giấc ngủ. Tay nắm chặt tay Người. Tôi không thể buông. Tôi sợ điều gì đó. Tôi không thể nói được. Mọi thứ nghẹn ngào. Tay tôi lạnh rung dù vẫn được giữ chặt trong tay Người.

Mẹ tôi kể cho Người nghe chuyện của tôi. Mẹ bảo Người tỏ vẻ rất xúc động. Người hứa với mẹ là sẽ thường xuyên đến thăm tôi và phụ mẹ chăm sóc cho đến khi tôi khỏe trở lại. 

Anh tên là An.Người tên là Na.

Anh và Người có cùng nhóm máu B RH- và có cùng một ánh mắt.

Người bước vào đời tôi là phép màu thứ ba. 

Chúng tôi trở thành bạn tốt. Hằng ngày người đến đón và cùng đi học với tôi trên tuyến xe buýt mà tôi xém bị tông phải. Hai chúng tôi học cùng trường mà kỳ lạ là trước khi anh mất tôi chưa bao giờ phát hiện ra Người.

Hằng ngày, hai chúng tôi ở cạnh nhau. Là tình bạn, chắc chắn rồi. Là sự cảm thông. Là sự che chở. Là sự chăm sóc ân cần. Là sự quan tâm vô điều kiện với một rái tim bao dung, Người giúp tôi giải quyết hầu hết những lỗi lầm, rắc rối nhỏ nhặt mà tôi hay gây ra… Là tình yêu? Không xác định được… Điều duy nhất tôi cảm nhận được mối quan hệ của hai chúng tôi, là tương lai, là thứ anh đã bỏ lại dang dở trong đời tôi.

Người như hiện ra bằng cây bút màu, viết tiếp ngày tháng năm mà tôi cứ ngỡ đã khép lại...

Mỗi lúc ở cạnh nhau, Người hay xoa đầu tôi hỏi dịu dàng,

“Cậu là cái thứ nhỏ bé nghịch ngợm gì vậy?”

Tôi mỉm cười, “Tớ là cái thứ nhỏ bé, và chỉ nghịch phá một mình cậu mà thôi”.

Câu chuyện có lẽ đã đi quá xa.

Nhưng nó đã không thể dừng lại.

Bởi vì 

Trên đời này không gì là hoàn hảo.

Người tôi yêu quay trở về trong một thân xác không hoàn hảo.

Nhưng hạnh phúc có thể coi là đã trọn vẹn. Và đó sẽ là hạnh phúc vĩnh cửu.

Bởi vì 

Tôi và Người đều hiểu và chấp nhận sự không hoàn hảo đớn đau ấy.

Con người muốn tìm thấy được sự trọn vẹn thì họ cần phải chấp nhận sự thật không gì là hoàn hảo…

“Trước đây, tớ là một bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh. Tớ sống âm thầm chịu đựng, vật vã suốt hơn hai mươi năm. Ba mẹ tớ đã cố gắng tìm đủ cách để điều trị. Thậm chí hai năm trước, tớ sống bằng tim nhân tạo. Nhưng tớ vẫn cứ bị shock…

Cho đến một buổi chiều mưa, người của bệnh viện đến báo rằng có một quả tim được hiến bởi một người vừa chết do tai nạn giao thông hoàn toàn phù hợp với tớ. Anh ta hai mươi sáu tuổi, nhóm máu B RH- và tên là Trần Bảo An.

Quả tim ấy đã giúp tớ sống khỏe đến ngày hôm nay.

Nhưng vẫn có một rắc rối nho nhỏ... 

Quả tim ấy không ngừng nhắc nhở tớ phải đi tìm một điều gì đó tớ đã bỏ quên. Suốt một năm dài, tớ cảm thấy muốn phát điên lên vì tù túng không biết phải làm gì. Cho đến khi tớ nhìn thấy cậu trong vườn nhà. 

Và vòng tay của cậu cho tớ biết, tớ phải tìm gì và tớ phải làm gì…”

Sau khi tốt nghiệp, tôi và Người cùng học chuyển tiếp master ở Melbourne theo hệ thống liên kết. Đều đặn mỗi năm một lần, hai chúng tôi cùng về thăm mộ anh. 

Đứng trước mộ anh, tôi thường nắm chặt lấy tay Người. “Cuộc sống chỉ đơn giản là khi có một bản tay đưa ra, sẽ có một bàn tay khác nắm lại.” Cảm ơn anh đã gửi lại đôi bàn tay này cho em. Em và Người sẽ cố gắng để tiếp tục cuộc sống mà anh để lại cho cả hai. 

Người tên là Na. Anh tên là An.

Anh và Người có cùng nhóm máu B RH- và có cùng một ánh mắt.

Anh và người, đã và đang, sống cùng bằng một trái tim.

Anh của tôi, tên là Trần Bảo An. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net