Rừng Và Cây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: truyện... vừa vừa <5969 words>

Tựa đề: Rừng Và Cây

Tác giả: kedaikholt

Rating: T

Note: cái này hơi giống mì-ăn-liền tí, mong mọi người góp ý ạ.

Rừng Và Cây

- Mày nhất quyết phải đi học tiếng Hoa, không bàn cãi gì nữa. Gì đâu mà cha mẹ người gốc Hoa, con lại một chữ tiếng Hoa bẻ đôi cũng không biết là sao?

- Huhuhu, con hổng chịu đâu, tiếng Hoa khó học thấy mồ, chữ gì mà toàn nét thẳng nét cong, không có giống chữ cái latinh gì hết! Mẹ… bà… nói gì đi chứ…

Nó nhìn sang hai người phụ nữ còn lại trong nhà, vốn luôn đứng về phía nó. Nhưng nhìn gương mặt mẹ và bà đang cố tình… ngó đi chỗ khác, nó hiểu hôm nay đồng minh của nó đã về… phe kia. Thôi thì “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, hôm nay thất thế thì đành chịu vậy, nó xuôi xị mặt mày, bước lên phòng. Tuy nó chẳng nói gì nhưng ba người còn lại cũng đủ hiểu, con bé ngang ngạnh này chịu thua rồi.

=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=

Reng….eng….eng….ng….ng….g…g…g…

Tiếng chuông reng càng làm nó chạy nhanh hơn. Chết tiệt, nếu hồi nãy nó không vì quá mê một bài hát mới tải về thì giờ đâu có lâm vào cảnh đi trễ ngay ngày đầu tiên như thế này. Lúc nó leo lên được cái tầng cao nhất trong ngôi trường cấp 2 này, tiết học đã bắt đầu được 5 phút. Đứng trước cửa phòng học mà hồi nãy cô thu ngân đã chỉ cho, nó rụt rè nhìn vào trong, cả lớp đã đến đông đủ, cô giáo đang ghi từ mới trên bảng. Xem ra nó là kẻ duy nhất đến trễ, nó cúi đầu suy nghĩ, giữa việc quay ra và cúp học một buổi với đi vào và chịu làm tâm điểm của sự chú ý, nên chọn cái nào. Nó vừa dợm quay bước ra, chấp nhận là kẻ nói dối thì bỗng…

“Rầm….”

Nó cảm giác một vật gì đó rất nặng vừa va vào nó và hiện giờ đang nằm đè lên nó. Người nó đau ê ẩm, nhưng điều nó chú ý hiện giờ là… cả lớp đang trố mắt nhìn nó, đứa đang nằm ngay ở bục cửa ra vào. Định thần lại, nó ngước mắt lên và lại rơi vào tình trạng không bình tĩnh được. Không phải một vật gì đó, mà là một người, một cô gái, đang nằm trên người nó và mặt chỉ cách mặt nó có… vài cm. Người kia chắc cũng đã lấy lại được nhận thức, vội đứng dậy, cúi đầu xuống xin lỗi:

- Xin lỗi em, chị đi làm về trễ nên vội vàng chạy vào lớp, không để ý tới em… Xin lỗi, em có bị làm sao không?

- Uhm… cũng không sao đâu chị….

Nó đang cười tươi định rút êm thì bỗng…

- Hai em học lớp này phải không? Mau vào đi, còn đứng đó nói chuyện nữa.

Giọng cô giáo vang lên làm nó giật cả mình. Cúi đầu đi vào lớp, tránh ánh mắt hiếu kì của mọi người mà lòng nó giận cái kẻ đang lẽo đẽo đi theo mình hết sức. Dẫu biết là mình đang giận cá chém thớt, nhưng nếu không phải cái kẻ đó, thì giờ này nó đang lướt êm trên một con đường nào đó, đến một quán cà phê nào đó rồi chứ đâu phải khổ sở làm trò cười cho thiên hạ.

Đang trù cho cái kẻ đáng ghét ấy ra đường không trúng phải ổ gà cũng trúng phải… ổ voi, nó bỗng thấy một cánh tay vươn ra kéo mình vào, chưa kịp phản ứng thì… nó đã yên vị kế… bên cái người đó. “Thiệt là oan gia ngõ hẹp mà.”, nó thầm nghĩ. Kẻ đó nhìn nó, cười giả lả:

- Thấy em đi vòng vòng lớp nãy giờ nên chị kéo em vô ngồi chung cho vui luôn. Dù gì thì những chỗ khác cũng gần hết người rồi. Thôi, hai chị em mình đã có duyên thì cứ để cái duyên đó… được phát triển vậy.

Nó im lặng, lấy vở ra ghi ghi chép chép làm người đó mất hứng, cũng đành lấy vở ra ghi. Buổi học trôi qua thật tẻ nhạt, một đứa không có khiếu ngoại ngữ như nó, điểm Anh lúc nào cũng “vừa đủ xài” mà còn bắt đi học cái ngôn ngữ khó hơn tiếng Anh gấp nhiều lần thì… bảo nó thích thú sao được? Đi ra khỏi lớp với tình trạng mắt nhắm mắt mở, nó không phát hiện ra cái kẻ đang nhe răng ra cười nham nhở ở cạnh xe nó có khuôn mặt… quen quen. Nó lấy thẻ xe và chìa khóa ra, chuẩn bị dắt xe đi thì một giọng nói nó… không bao giờ muốn nghe vang lên:

- Nè, dù có trí nhớ kém tới đâu thì cũng không thể quên người đã ngồi kế bên mình hơn tiếng đồng hồ chứ nhóc?

Lúc này nó mới quay lại, và nhận ra chủ nhân của chiếc xe kế bên chính là cái kẻ chết bầm đó. Nó nói qua loa cho xong chuyện:

- Em xin lỗi, em mệt quá nên không để ý. Chị đi về zui! Em về đây, bb!

- Cô bé, chị nghĩ em có mệt cũng nên để ý là nãy giờ em cố công gắng sức nhưng cái xe của em nó vẫn… bất động hoàn toàn ấy chứ?

- Huh?

Nó nhìn xuống, quả thật nãy giờ xe nó vẫn không di chuyển lấy 1 cm mặc dù nó không phải là đứa yếu kém gì cho cam. Cúi đầu xuống kiểm tra, nó méo mặt khi thấy em bánh trước… không còn một miếng hơi. Sao vậy nè? Nó nhíu mày, lúc nó đi hai bánh vẫn còn căng phồng mà. Nó nhìn sang kẻ kế bên, đôi mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.

- Nè, đừng nhìn chị với ánh mắt như vậy chứ? Một, chị không rảnh rang đi phá xe của một người không quen biết, à, dĩ nhiên giờ thì quen biết nhưng lúc đó thì chưa phải không? Hai, chị đã nói rồi, chị đi làm về trễ nên vội vội vàng vàng chạy ngay lên lớp, làm gì để ý tới mấy cái xe xung quanh, nói chi là xả hơi bánh xe? Ba… nè, em có chứng cứ gì mà dám nhìn chị như vậy hả?

- Ơ… tui có bảo là chị là thủ phạm đâu mà thanh minh vậy?

- Cần gì, ánh mắt của em đã nói lên tất cả rồi, phải đánh nhanh rút gọn được mới giành chiến thắng chứ cô bé, đợi em kết tội chị thì… còn gì để nói nữa? Thôi được rồi, bữa nay chị cũng không có gì để làm. Để xe chị ở đây, chị phụ em dắt xe đi kiếm chỗ sửa.

Dù chứng cứ của chị cũng khá thuyết phục, nhưng sự nghi ngờ của nó cũng vẫn còn. Đợi đấy, đến lúc tới chỗ sửa xe mà không phát hiện ra cây đinh nào, và van xe thì bị lỏng ra là… nó không trả thù thì nhất quyết không phải là người.

Sau một hồi dắt xe, mà chủ yếu người dắt là chị, nó cũng thấy được một chỗ sửa xe. Đưa xe vào, nói qua loa tình trạng rồi để anh thợ tùy nghi “mổ xẻ” cái xe. Nó đi ra một chỗ vắng và gọi về nhà báo cho ba biết tình cảnh hiện giờ của mình để ba khỏi lo. Nhìn đồng hồ, nó “chậc” một cái, chắc là cũng phải 10h hơn nó mới về được nhà rồi. Mà… nhà nó ở nơi hơi vắng mới nguy chứ. Đang lo lắng, chợt nó nghe tiếng còi đang ở gần mình, giật mình quay vòng vòng kiếm, nó thấy gương mặt… hơi quen quen một chút đang nhìn nó:

- Cô bé suy nghĩ gì mà lâu thế, chị đủ thời gian chạy bộ lại trường lấy xe rồi phóng xe lên đây luôn. Nè, nhà em ở đâu? Xa không? Đã báo cho gia đình chưa?

- Dạ, rồi chị. Cám ơn chị, thôi chị về đi, cũng khuya rồi. Em có thể tự lo được mà.

- Hihi, thôi, đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa. Chị biết em đang sợ phải về nhà một mình vào lúc trời tối như vầy mà. Chị nói rồi, chị cũng không có gì phải vội. Cứ để chị đưa em về nhà. 

- Thôi, phiền chị quá.

- Nè, em chấp nhận làm phiền chị hay là thích một mình môt ngựa chạy giữa con đường vắng hoe, với bao nguy hiểm rình rập hả? Chưa kể là…

- Thôi, được rồi. Vậy thì phiền chị vậy.

Nhìn nụ cười tươi của chị, nó cảm thấy không còn đáng ghét nữa. Cảm thấy một chút gì đó ấm áp trong lòng, nó nhìn chị và cũng cười. Bỗng, ánh mắt chị nhìn nó có vẻ khang khác:

- Em cười trông dễ thương thật đó, nhóc. Vậy mà sao hồi nãy trong lớp mặt mày quạu đeo cứ như ai chọc vậy? 

- Uhm… dạ…. hông có gì đâu chị. – nó lúng túng, chẳng lẽ nó bảo là tại chị? - ờ… mà sao chị lại đi học tiếng Hoa? Em thấy chị cũng bận rộn lắm mà?

- Chị thích, đó là ngôn ngữ rất hay em ạ. Em thấy người ta viết chữ Hoa chưa? Nhìn mê luôn. Mà nghe người ta nói tiếng Hoa cũng thích lắm…

Nó im lặng, cúi đầu xuống. Tự dưng thấy xấu hổ vô cùng, người ta thích tiếng Hoa là thế, dám bỏ thời gian đi học tiếng Hoa dù, theo nó đoán, là người ta cũng không có dư thời gian nhiều. Còn nó, là người Hoa chính gốc, mà phải năm lần bảy lượt bị ép mới chịu đi. Thiệt là… nó tự hứa, lần sau phải thay đổi thái độ mới được, phải…

- Nè, nghĩ gì nghĩ lâu thế? Em có vẻ dễ mất tập trung quá nhỉ? Hở chút là lại… đờ người ra…

- Ờ… thì em đang… Mà thôi, bỏ qua đi. Chị tên gì vậy? Nhà ở đâu? Xa trường hông? 

- Hỏi từ từ thôi nhóc. Chị tên Lâm, uhm, nhà chị ở Bến Đình á, cũng xa. Nhưng… vì tình yêu tiếng Hoa nên… phải ráng, hihi!

- Uhm… - nó thầm cầu chị đừng có biểu lộ cái tình yêu mãnh liệt ấy ra nữa, kẻo nó sẽ ngất vì xấu hổ cho cái tội không yêu tiếng mẹ đẻ bằng người dưng mất.

- Còn em?

- Dạ?

- Có qua có lại chứ em. Em tên gì nè?

- Dạ, em tên Mộc, nhà em… ủa, nhà chị ở Bến Đình hả? Vậy là cùng khu với em rồi. Chị ở đường Trần Phú phải hông?

- Ừ, đúng rồi.

- Số nhà chị số mấy?

- 814…

- 814… Ủa, ủa… 814 là… kế bên nhà em rồi.

- Uhm, có sao hông?

- Vậy mà…

- Haha, chị mới chuyển tới thôi nhóc. Sáng nay mắc dọn nhà nên đi làm trễ, việc nhiều nữa nên bị sếp bắt ở lại giải quyết cho xong, thành ra mới tới lớp trễ đó. Sáng chị có thấy em chạy xe đi học, nhưng vì đang bận túi bụi nên không chào. Ai ngờ em… vô tâm tới nỗi không nhìn thấy người hàng xóm dễ thương này…

- Xí, tự tin quá. – nó lè lưỡi, cố giấu nỗi ngượng vì đã… quá chăm chú nghe nhạc mà không để ý xung quanh. – uhm, vậy thì em hông sợ làm phiền chị rồi… Dù gì chị cũng đi về đường đó mà…

Nó đứng nói chuyện với chị được một lúc thì anh thợ gọi hai người, bảo xe sửa xong rồi. Thì ra vỏ xe nó cán phải một cây tăm, xì một lỗ nhỏ nên trên đường chạy nó không nhận ra, tới lúc… van xe không chịu nổi áp lực văng ra thì… quá muộn rồi. Nó đang cảm thấy ân hận vì đã nghi ngờ chị thì… tiếng anh thợ “ngọt ngào” vang lên:

- Em cho anh xin 50k tiền ruột xe.

- Hả? Sao mắc vậy anh?

- Thì vá xe cỡ 10k thôi, nhưng ai biểu em để cho van xe bị đứt luôn nên là… phải thay vỏ xe thôi.

- Nhưng…

Nó đang định thú nhận là trong túi nó giờ chỉ còn trên dưới 20k thôi thì…

- Để chị trả cho, nè, tiền của anh đây. Cám ơn anh nhiều nha.

- Ơ… chị…

- Gì mà ngớ người ra vậy, không phải em đang định bảo là mình không mang đủ tiền đấy à? Thì chị trả giúp cho, em đỡ phải thấy ngượng và anh đây cũng thấy vui vẻ hơn là cho em thiếu nợ. Phải không anh thợ?

Chị nháy mắt với anh thợ, anh ta cũng cười đáp lại. Nó lại thấy tức điên người lên, lần thứ hai trong một ngày nó bị chị chọc quê. Nếu không vì cái công lớn là đã dắt xe giùm nó và trả tiền sửa xe cho nó, nó đã… Ủa, mà cho dù chị không có làm những việc đó thì nó cũng đâu có thể làm gì được chị đâu? Bỗng…

“Cốp…”

- Ui da, sao kí đầu em?

- Thì ai biểu lại mơ màng đi đâu chi? Thôi về, khuya rồi, không hai bác lại mong đấy.

- Uhm, về thì về, kiu nhẹ nhàng được rồi. Ai mượn chị dùng bạo lực chi vậy?

- Trời đất, có anh thợ đây làm chứng, chị gọi em nãy giờ mà em có nghe đâu, đành phải tung chưởng ra thôi.

Nhìn cái nụ cười có chút gì đó trêu chọc của anh thợ, nó cảm thấy nó sẵn sàng phạm tội để cái kẻ đang đứng trước mặt nó… biến mất khỏi cõi đời. Nhưng nó là con ngoan trò giỏi mà, đâu thể phạm tội gì được, vả lại sức nó thì trói gà không chặt, còn chị thì dắt cái xe xẹp lép bánh của nó đi một quãng đường dài mà không thở ra tiếng nào thì đủ hiểu… đánh nhau là ai thắng ai rồi. Nó thở dài, leo lên xe và đi, vờ như không nghe thấy giọng la oai oái:

- Nè, em đi đâu lẹ vậy? Chờ chị coi, muốn bị ma cô bắt hả… Nè…

“Mặc kệ, ma cô bắt còn hơn là thấy cái khuôn mặt đáng ghét của mấy người… Đồ cái thứ… vô duyên…” Nó thầm nghĩ, phóng xe đi… Dường như nỗi sợ hãi gặp kẻ xấu giảm mất, có lẽ vì tiếng động cơ xe nhẫn nại ở phía sau mang đến cho nó cảm giác an toàn, được bảo vệ chăng?

Đêm đó, trong mơ nó lại thấy cái khuôn mặt… chết bầm ấy, cái nụ cười… chết toi ấy và cái dáng vẻ hì hục dắt xe… chết gì đó ấy…

=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=

Reng… eng… eng… ng… g…. g… g…

Tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng lần này nó chỉ có mỗi chức năng là báo giờ vào lớp đã đến chứ không còn hù cái con bé mê nhạc hơn mê học kia sợ phát khiếp như hôm qua nữa. Nó ngồi trong lớp, khẽ đung đưa theo bản “A little love” và đang suy nghĩ coi liệu ai sẽ là “hoàng tử trong mơ” của nó, sẽ mang đến cho nó một tình yêu đẹp như trong bài hát. Nghe chuông, nó tháo tai nghe ra và… bỗng quay người sang bên phải, không ai cả! Nó xoay vòng vòng lớp như tìm kiếm cái gì đó, vẫn không thấy đâu! Nó thắc mắc, không biết cái kẻ đáng ghét kia đâu rồi nhỉ? Bỗng…

- Hù, hehe, hết hồn chưa?

- Trời, làm em mém nữa là… rớt tim ra ngoài rồi đó. Chị làm gì mà vô trễ vậy? Đã vậy còn nổi hứng nhát ma em nữa?

- Uhm… thì cũng cùng một lí do như hôm qua thôi, việc nhiều thành ra sếp bắt ở lại làm. Nhưng may mắn là… ít hơn hôm qua một chút thành ra lúc vào lớp cô vẫn chưa vô. Còn vì sao chị hù em thì… cũng do cái tật hay mơ mộng của em thôi…

Nó tức khí định cãi lại chị thì cô giáo vô lớp rồi. Hôm nay học đỡ chán hơn hôm qua, một phần vì nó đang quyết tâm học tập cái tấm lòng say mê chữ Hoa của chị, một phần vì hôm qua toàn là viết mấy âm tiết với tập đọc, chán thấy mồ, còn bữa nay, với vốn từ vựng có được, cô giáo đã cho cả lớp thực hành với nhau. Dĩ nhiên, kẻ thực hành chung với nó chính là… chị. Lúc đầu, nó hơi lóng ngóng vì chưa nhớ rõ cách phát âm các chữ, nhưng thấy chị nói trôi chảy quá, lòng tự ái của nó nổi lên và thế là… nó ráng vận dụng hết trí não của mình để nhớ. Kết quả không tồi, nó nói cũng chẳng thua kém gì chị, thậm chí, nó và chị còn xung phong lên bảng để thực hành cho cả lớp xem và được cô khen là học nhanh. Nói chung, hôm nay nó thấy tình yêu ngôn ngữ mẹ đẻ của mình tăng lên rất nhiều, mà công lao không nhỏ phải kể đến…

- Chị, chờ em với.

- Chà chà, hôm qua còn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, bữa nay lại kiu réo ầm ĩ như vậy là sao?

- Trời, chị nói quá. Nè, trả chị 50k hôm qua. À, bữa nào đi uống nước với em đi, em mời, coi như trả công chị đã dắt hộ cái xe của em.

- Muốn trả công hả, đơn giản thôi. Chị chỉ cách nè…

- Dạ…? – nó hồi hộp, hình như có một chút gì đó… không tốt trong giọng nói của chị.

- Trả chị 1 tỉ USD đi, hôm qua dắt xe cho em, cơ bắp rã rời, giờ vẫn còn đau nhức.

- HẢ? EM LÀM GÌ CÓ 1 TỈ VNĐ, CHỨ ĐỪNG NÓI 1 TỈ USD!!!

Nó hét lớn, làm mọi người xung quanh quay lại nhìn. Xấu hổ, nó cụp mặt xuống, dắt chị đi ra một chỗ vắng hơn nói chuyện. Nó không muốn mình lại làm tâm điểm của sự chú ý nữa.

- Nè nè, em kéo chị ghê vậy, chỗ này vắng vẻ rồi đấy, bỏ tay chị ra được chưa?

Nó đỏ mặt, thả bàn tay ấm nóng của chị ra. Nãy giờ do tức khí quá nên nó đâu để ý mình đã cầm trọn tay chị đâu, giờ mới biết… Để đỡ ngượng, nó lên giọng:

- Chị làm gì chặt chém em ghê vậy… Chị thừa biết…

- Tóm lại, em có chịu trả công cho chị hông?

- Uhm… muốn lắm nhưng mà… tài hèn sức mọn, không đủ tiền, hehe…

- Láu cá quá cô bé, được rồi, không trả được thì thôi.

- Hả? – nó nhìn khuôn mặt tỉnh như không của chị mà bất ngờ…

- Ừ, thì vậy đó. Hoặc 1 tỉ USD, hoặc… không gì cả, hehe.

Nó lại thấy mặt đỏ phừng phừng, thì ra nãy giờ chị cố tình từ chối nó mà nó cứ tin sái cổ. Chị thật là… có cần phải thẳng thừng vậy không? Nó ít khi mời người khác đi uống nước, con bạn thân của nó mà lúc nào cũng phải rủ nó mới đi đó chứ. Vậy mà chị…

- Nè, nè, đừng có bảo là em sắp khóc nha nhóc, chị bảo là không muốn em trả công kiểu đó chứ ai kiu hông thích đi chơi với em đâu. Thứ bảy được không? 6h, chị qua đón em, ok?

- Thiệt hả? Yeah yeah, ok liền, hehe!!!

Nó cười thiệt tươi, chị đúng là có tài điều khiển cảm xúc của nó, mới làm nó tức phát khóc giờ lại làm nó… vui phát khóc. Nhưng… hình như nó cũng đâu phải là đứa “ruột để ngoài da” gì cho cam đâu ta? Ngộ thật… Chị lại nhìn nó bằng ánh mắt khang khác đó:

- Nè, em con nít vừa thôi, gì đâu mà… Haizz… chừng nào em mới lớn nổi đây hả?

- Cấm chọc em nha, em oánh chị bây giờ, đứng lại đó, chạy đâu cho thoát… 

Tiếng cười và tiếng thét vang vọng một góc sân… Đuổi chị một hồi, nó mệt quá, ngồi bệt xuống một gốc cây. Chị lại gần, xoa đầu nó và cười:

- Hết hơi rồi hả cô bé? Yếu thế, em phải chăm tập thể dục lên, nãy giờ chạy mới có 3 vòng thôi mà thở không ra hơi vầy rồi. Chậc, coi bộ chị phải huấn luyện lại em mới được…

- Ai… mượn… chị… Đồ… vô… duyên…. Em…. Ghét… chị!!!

Nó muốn đứng dậy đấm thẳng vào mặt cái kẻ kia nhưng mà… sức tàn lực kiệt. Chợt, chị đưa bàn tay ra…

- Em định ngồi đây hoài cho ma nó… bắt hả? Đứng dậy đi rồi còn dắt xe ra về nữa. Nãy giờ chắc bác giữ xe đang rủa hai cái đứa nhí nhố tụi mình đó. Lẹ lên!

Nó nắm tay chị, đứng dậy, mặt đỏ bừng… Không biết vì mệt hay vì… một cái gì đó nữa.

Hôm nay, chị không còn cam chịu đi đằng sau… bảo vệ nó nữa mà chạy lên ngang hàng nói chuyện với nó. Quãng đường xa tít mù khơi bỗng ngắn lại vì giọng nói ấm áp và nụ cười của chị… Đến nhà, nó định chào chị rồi dắt xe vô thì chị đã lên tiếng trước:

- Em cho chị số điện thoại đi rồi hẵng vào nhà. Mà… bữa nay để chuông điện thoại nha, đừng tắt!

- Trời, xin số đt của em thì còn hiểu được. Kiu em không tắt chuông đt là hơi… lạ à nha…

- Mệt quá, tui bảo sao thì làm vậy đí, nhiều chuyện. Cho tui số rồi vào ngủ đi cô nương, gần 10h rồi. Trẻ em thức khuya không tốt đâu, hehe!!!

- Rồi rồi, số nè: 0906… Được chưa? Cấm phá nhá!

- Biết rồi, vô đi, ngủ ngoan!

- Uhm, bb chị, về zui!

Bước lên phòng, tắm rửa sạch sẽ xong, nó lấy điện thoại ra và để chế độ rung như bình thường. Bỗng, giọng nói chị ở đâu đó xa xăm vọng về… “bữa nay để chuông điện thoại nha, đừng tắt!” làm nó mở lại chế độ bình thường. Nhìn sang nhà bên cạnh, thấy phòng đối diện vẫn còn sáng đèn và tiếng gõ bàn phím lóc cóc, nó biết chị còn chưa ngủ. “Nói mình đi ngủ sớm mà vậy đó…” Nó mỉm cười, tự nhủ. Rồi nó chui vào giường, đắp chăn lại và bật mấy file nhạc không lời lên… Tiếng nhạc êm đềm ru nó vào giấc ngủ thật nhanh… 

Đêm hôm đó, trong giấc mơ, cái khuôn mặt đáng ghét ấy vẫn xuất hiện. Nhưng lần này, có cả nó nữa, nó đang nắm tay chị, mỉm cười, hạnh phúc…

=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=

“Khép lại, khép lại, khép lại màn đen u ám quanh tôi…”

Tiếng nhạc của bài “Ánh sáng” làm nó giật cả mình, vội vội vàng vàng kiếm cái điện thoại rồi nhấn nút trả lời mà không cần nhìn cái số điện thoại lạ hoắc:

- Alo…?

- Dậy chưa nhóc, chắc chưa rồi, nghe giọng ngái ngủ thế mà. Dậy lẹ đi, xuống nhà đi tập thể dục với chị…

- Hả? Ai…

- Trời, mê ngủ tới nỗi quên giọng tui luôn. Tui là cái người hôm qua đã can đảm nhận trọng trách tăng cường sức khỏe của cô nương đó ạ. Hôm nay tui bắt đầu thực hiện nhiệm vụ đây.

- Ơ…

- 10ph nữa xuống nhá, không chị leo qua nhà lôi em đi đấy.

Nó ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu chuyện gì thì chị đã cúp máy. Tự nhiên cơn buồn ngủ mất hẳn, nó vội vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo. Không hiểu vì sao hôm nay nó lại nghe lời thế… Thôi kệ, dù gì người ta cũng muốn tốt cho nó…

Từ ngày hôm đó, không hôm nào là nó không bị cái giọng đáng ghét đó đánh thức, và cũng không hôm nào là nó không mệt lử người vì bị kéo đi vòng vòng công viên. À không, lúc này dường như đã quen với việc “lao động nặng nhọc” nên nó không còn thấy kiệt sức như những ngày đầu nữa. Sức khỏe của nó cũng dần tốt lên… Tất cả cũng nhờ…

- Nhóc, 5s nữa em không ra là chị đi một mình đó. Chính em bảo hẹn chị đi uống nước để trả công chị mà…

- Từ từ đã, rồi, xong rồi nè. Mình đi chị…

Nó leo lên xe và rất tự nhiên… ôm lấy eo chị. Đó là thói quen kinh điển của nó, cứ hễ ai chở nó là cũng hưởng luôn vòng tay của nó. Tuy không nhìn thấy mặt chị, nhưng giọng chị có chút gì bối rối…

- Nè, em làm gì ôm chị chặt vậy? Giờ muốn đi đâu đây?

- Ờ, thói quen rồi. Thông cảm nha, hehe! Đi đâu hả? Tự nhiên em chán ra mấy quán cà phê ngồi rồi, hay là ra biển đi chị… Có gì mua đồ ra đó uống luôn.

- Mệt em quá, ok, ra biển thì ra. Để ghé qua Mob mua gì đó đã…

Biển…

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……………………”

- Nè nè… em vừa phải thôi… Muốn bị dòm ngó như mấy nhỏ điên lắm hả? Tự nhiên hét lên vậy là sao?

- Trời, vui lắm đó chị, chị thử đi… Kệ, chỗ này vắng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net