2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tương truyền, 20 năm trước, nhà họ Lý nổi tiếng có thế lực nhất vùng La Sơn này đã bị diệt tôn bởi một ả ma nữ..." Lão chủ quán tóc đã bạc phơ, tay cầm chiếc quạt giấy thỉnh thoảng vung nhẹ đi đi lại lại ở phía trước.

"Chuyện này có thật không vậy, hay là ông chỉ bịa ra để mua vui?" Đám thư sinh ngồi ở bàn gần đó tỏ ra nghi vấn.

"Lời của ta mà các ngươi không tin ư?" Lão nói tiếp. "Cả nhà họ Lưu, họ Triệu... cũng hợp sức chống lại ả, nhưng không một ai sống sót, vị đạo sĩ trừ ả trong 20 năm qua cũng không thấy tung tích, chẳng rõ còn sống hay đã chết..."

Cả quán rượu sôi nổi bàn luận về chuyện 20 năm trước, riêng nàng im lặng từ lúc bước vào quán đến giờ. Nàng lặng lẽ đặt một lượng bạc xuống bàn, đứng dậy và bước ra khỏi quán.

Nàng bước đi trên con đường ngỡ như quen thuộc, vậy mà thấm thoắt đã trôi qua 20 năm trời. Nó vẫn như vậy, còn lòng dạ con người đã đổi thay.

Họ chèn ép nàng, dồn nàng đến hồn bay phách lạc, vậy mà người mang tiếng xấu muôn đời lại là nàng.

Bọn họ thật đáng chết, nhưng điều đó người trong cuộc mới có thể hiểu, người ngoài cuộc cùng lắm là ném cho nàng ánh mắt thương hại.

Nàng đi về phía nghĩa địa. Nhìn tứ phía, nghĩa địa đã trở nên hoang tàn, đổ nát. Dường như nó không có ai chăm sóc từ lâu. Nàng nhẹ nhàng thắp từng nén nhang vào từng ngôi mộ trong nghĩa địa, nàng cúi người, chắp tay vái lạy.

Xong xuôi, nàng tiến lại một ngôi mộ, trên bia khắc dòng chữ "Minh Tuệ" đã mờ dần, còn ngôi mộ gần như bị xới tung, nhưng hình như có người vừa đắp lại cách đây không lâu. Nàng mỉm cười chua xót, đặt bó hoa cúc trắng xuống cạnh nó.

Lòng người tham hiểm độc ác, ép người khác đến chết còn cái xác cũng không tha.

Thôi thì như vậy cũng tốt, từ nay về sau nàng sẽ không dính dáng gì đến chuyện này nữa.

Nàng ngồi xuống cạnh ngôi mộ, mặc dù bây giờ trời cũng nhá nhem tối. Hồi ức của nàng thi nhau ùa về. Đây là nơi đầu tiên nàng gặp chàng, cũng là nơi chàng hứa với nàng bao điều...

Nàng nhớ lại hình ảnh chàng, chàng toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, khiến nàng xao xuyến. Nàng nhớ lại những ngày tháng chàng truy đuổi nàng ráo riết, bảo vệ nhà họ Lý, ngăn cản nàng giết họ.

Bỗng nhiên nàng thấy một đoàn người từ xa đi tới, nàng vội núp vào một bia mộ gần đó xem xét tình hình.

Bọn chúng tiến lại ngôi mộ của Minh Tuệ, người cầm cuốc, người cầm xẻng dường như chuẩn bị tiếp tục xới nó lên.

"Đúng là một ả ma nữ, đã 20 năm rồi mà ả ta không chịu siêu thoát, làm hại chúng sinh..." Một tên nói.

"Nhưng từ lúc người nhà họ Lý chết, ả ta chẳng tỏ ra động tĩnh gì!" Một tên khác chen vào.

"Ngươi không nhìn đây à, rõ ràng ngôi mộ ả đã bị xới tung, nhưng giờ lại được lấp lại. Chắc chắn là ả hiện về và sẽ tàn sát người trong vùng này." Tên đó quát lớn, tay cầm cuốc lăm le tiến lại phần mộ nàng.

Đoàn người theo sau cũng tiến lại bắt đầu đào xới. Nàng tức giận, định bụng xông ra giải quyết chúng. Nhưng rồi, nàng nhìn thấy một người nào đó đang tiến về nghĩa địa này.

Người đó mặc y phục màu trắng, phía sau lưng dắt một chiếc kiếm trừ tà. Người y tỏa ra khí chất người thường không thể có. Nàng bất giác cảm thấy quen thuộc.

"Dừng lại." Y đanh giọng, nghiêm nghị nhìn bọn họ.

"Ngươi là ai? Liên quan gì đến ngươi chứ!" Một tên nói, tiếp tục công việc đào xới mộ của mình.

"Ta nói các ngươi dừng lại!" Dường như y đã mất bình tĩnh.

Một người trung niên đã qua tứ tuần ghé tai tên kia, nói: "Ta nhìn hắn quen lắm, hình như hắn là vị đạo sĩ Tống Hoàn!"

"Thì ra là Tống đạo sĩ, thất lễ rồi!" Hắn nói giọng mỉa mai. "Người ta đồn Tống đạo sĩ đã 20 năm không xuất hiện, không rõ sống chết, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?"

"Im miệng!" Y quát.

"Đường đường là đạo sĩ, không ngờ lại có ngày ngài đứng về phía ả ma nữ đó!" Thấy y không lên tiếng, hắn lại lên giọng. "Nghe nói 20 năm trước ngài là người bảo vệ ả khỏi thế lực của nhà họ Triệu và nhà họ Lưu, có đúng không, thưa ngài đạo sĩ?" Hắn đi xung quanh y, cố kéo dài câu cuối.

Y tức giận, rút kiếm, chĩa vào mặt hắn: "Ngươi không có tư cách nói những câu đó!"

" Ngài nói ta không có tư cách ư, vậy ngài có tư cách chắc?!" Hắn không sợ, giữ nguyên giọng điệu mỉa mai.

"Ngươi thật to gan." Y lạnh lùng, nói.

Y vung kiếm, đâm hắn một nhát vào ngực.

Hắn trợn mắt, không nói được câu nào, hắn nghĩ y không dám đâm hắn, nhưng ai ngờ...

Đám người phía sau sợ hãi, vội vàng chạy tán loạn khỏi nghĩa địa. Y mặc kệ, quay lưng bước đi.

"Ta sẽ không bao giờ để các ngươi đụng vào nàng ấy thêm lần nào nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net