Mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ấy tên Mộc - nghĩa là ''cây''. Cậu từng nói, nếu có kiếp sau, cậu muốn làm một cái cây. Rễ cắm sâu vào lòng đất, cành vươn ra khắp nơi, kiêu ngạo đứng giữa bầu trời, không đau buồn, cũng không cần dựa dẫm vào ai. Cứ thế lặng lẽ giữa những vui buồn của cuộc đời, nắng đổ không cháy, gió quật không ngã, tuyết vùi không lấp. Đơn độc mà hiên ngang.

Lần đầu tiên tôi gặp cậu là vào một ngày đầu đông.

Hồi ấy cậu rất gầy. Người khoác một chiếc áo hoodie màu đen rộng thùng thình, dáng người như lọt thỏm trong áo. Trên mũi đính một chiếc khuyên sáng chói. Trông vừa có chút cuốn hút vừa có chút nổi loạn. Cậu của năm ấy rất đặc biệt, vừa mềm yếu lại vừa ngông cuồng, khiến người khác không thể rời mắt. Cậu từng bảo, câu thích trồng cây, cậu còn bảo, sau này sẽ trồng cho tôi một vườn hoa cát cánh - nghĩa là tình yêu đau khổ.

Hôm ấy, cậu lúng túng vò mái tóc vàng hoe, ấp úng tỏ tình với một cô gái trong tiệm cafe của tôi. Cách hành xử rụt rè của cậu khác hẳn với phong cách nổi loạn bên ngoài. Một lời tỏ tình hết sức sượng sùng, lại sơ sài, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt của cậu vô cùng chân thành. Kết quả, cậu bị từ chối một cách phũ phàng, người ta còn lạnh lùng vứt món quà cậu kỳ công gói ghém xuống đất, bỏ đi không nhìn lại. Tất cả đều gói gọn trong vòng ba phút. Cậu ngồi bần thần một lúc rất lâu, sau đó đưa tay lên quệt mắt.

Cậu khóc.

Không một tiếng động phát ra, nhưng mắt cậu đỏ hoe.

Đó là mối tình đầu của cậu.

Tôi ngồi ở quầy pha chế, lặng lẽ nhìn cậu vụng về lau thật nhanh từng giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống. Sau này tôi hỏi cậu, nếu như tôi không cố gắng bước chân vào thế giới của cậu, có phải cậu sẽ chỉ khóc một lần thôi không? Cậu cười, bảo rằng, cậu chưa từng khóc vì tôi. Cậu khóc, chỉ vì cậu.

Mãi sau này tôi mới hiểu, cậu khóc vì cậu bất lực, cậu hèn nhát mà thôi.

Cậu khóc một hồi, bỗng nhiên hung hăng đập bàn một cái, quát tháo bằng một giọng không lên cao nổi:

- Mẹ! Đứa nào bật nhạc Mr Siro đấy? Đã thất tình còn nghe nhạc của cha ấy. Định giễu cợt ông đây à?

Tôi nhìn cậu náo loạn một hồi, vừa buồn cười vừa đồng cảm. Vì cũng mới bị đá không lâu, nên tôi hiểu cảm giác thứ tình cảm của mình bị người khác nhẫn tâm quăng đi như một tấm rẻ rách không ai màng. Trái tim bị rách toạc một mảng, rỉ máu và tê dại. Nhưng thời gian sẽ có cách của nó, cần mẫn khâu lại những vết xước tưởng không bao giờ lành lặn ấy. Chỉ là trước đó tôi không biết, có những vết rách bị thời gian làm cho nhiễm trùng, lở loét, để lại một lỗ hổng không bao giờ lấp đầy.

Cậu dù miệng mạnh bạo mắng chửi không kiêng dè, nhưng ánh mắt lại chẳng biết nói dối, rõ ràng là rất bi thương, rất đau lòng. Nhìn gương mặt đỏ bừng bừng vì khóc và tức giận của cậu, bỗng nhiên lại muốn bước tới, ôm cậu vào lòng, sau đó nhè nhẹ vỗ lên vai cậu. Suy nghĩ ấy hờ hững lướt qua, nhưng cũng đủ dọa tôi chết đứng.

Tôi mỉm cười, đối với đôi mắt màu cà phê trừng lớn đang treo lơ lửng một màn nước mỏng của cậu, nhanh chóng chuyển sang một bài hát dễ chịu hơn. Cậu lảng mắt đi, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi thất thểu ngồi phịch xuống ghế.

Ma xui quỷ khiến thế nào, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu, tôi tiến đến, nhét vào tay cậu một miếng băng urgo. Tôi bảo, nó sẽ giúp cậu cầm máu vết thương. Cậu ngơ ngác hỏi lại, cậu bị thương ở đâu? Tôi cười, không nhìn cậu.

- Ở tim ấy.

Lúc đấy tôi nghĩ, tay cậu thật mềm.

Cậu thường xuất hiện ở quán cafe vào lúc năm giờ chiều, có lúc cậu đi với bạn, có lúc cậu đến một mình. Cậu luôn ngồi bàn trong cùng nơi góc tường, cạnh cửa sổ. Nơi đó có trồng vài chậu cây Hoa Đá và Thu Hải Đường, ánh nắng lúc nào cũng chiếu rọi, rời rạc rơi trên gương mặt cậu.

Mỗi lần gặp tôi, cậu đều dành cho tôi ánh mắt như gặp kẻ thần kinh. Cậu càng nhìn tôi bằng cặp mắt khó chịu, tôi lại càng muốn chọc ghẹo cậu, chỉ cảm thấy như vậy rất thú vị. Mỗi lần cậu đến, tôi đều chuyển sang nhạc của Mr Siro, nghe buồn đến não lòng. Quả thực cũng thấy bản thân chẳng khác một kẻ khốn nạn đang chọc ngoáy vào vết thương người khác, nhưng lại không nhịn được, muốn cậu rời ánh mắt chuyên chú nhìn mấy chậu cây bên bậu cửa nhìn về phía mình. Sau đó cậu sẽ cau có, bực bội, miệng chửi thẳng thừng:

- Cha đểu cáng!

Thằng nhóc làm ở quán tôi bảo rằng, không lâu nữa cậu sẽ chẳng còn bén mảng đến đây nữa cho mà xem. Nhưng cậu vẫn đến, vẫn với bộ dạng gầy gò, chiếc khuyên lấp lánh đính trên mũi. Đều đặn xuất hiện vào lúc hoàng hôn loang lổ những vết mực.

Cậu không thích uống cà phê đen, nhưng lúc nào đến cậu cũng gọi một tách. Cậu chờ đến khi cà phê nhỏ giọt cuối cùng xuống thì đi về, hoặc sẽ nhấm nháp một ngụm rồi bỏ đấy, chưa bao giờ nhấp thêm ngụm thứ hai.

Lần đầu tiên tôi đem cho cậu ly cà phê đen kèm một tách cappuccino, cậu ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó nhất quyết đòi mang tách cappuccino đi, còn mắng tôi là không tôn trọng khách hàng. Những lần sau cậu vẫn cứng miệng nói không muốn uống, nhưng đến khi cậu về, tách cappuccino đã chẳng còn một giọt. Đến một ngày, có lẽ đã không chịu nổi, cậu hùng hổ tiến về phía quầy thanh toán, bực bội lên tiếng:

- Này, rốt cuộc anh có ý gì mà cứ đem cappuccino cho tôi thế hả, rõ ràng tôi yêu cầu cà phê đen cơ mà?

Tôi hỏi lại:

- Rõ ràng cậu không thích cà phê đen, sao còn gọi làm gì? Đã vậy, không phải tách cappuccino nào mang ra cậu cũng đều uống sạch đó hay sao?

- Tôi thích hay không liên quan gì đến anh? - Cậu hơi đỏ mặt, nhưng vẫn gân cổ lên cãi.

Cậu trừng mắt, đạp cửa bỏ đi, nhưng năm giờ ngày hôm sau vẫn xuất hiện ở chỗ cũ.

Sau này cậu mới nói, cậu không thích vị đăng đắng của cà phê quẩn quanh trong cuống họng. Nhưng cậu thích nhìn tách cà phê nhỏ từng giọt xuống, qua bao lâu mới trọn vẹn tạo thành một ly cà phê. Ấy vậy mà khi uống, vị ngọt thấm qua thì ít, vị đắng đọng lại thì nhiều. Cậu nghĩ, tình yêu của cậu rồi cũng sẽ buồn như thế.

Cậu không còn bực bội khi những tách cappuccino được mang đến, ánh mắt cũng vơi bớt những cọc cằn. Mặc dù ấn tượng của cậu về tôi vẫn không dễ chịu hơn trước đây là bao, nhưng tôi lúc nào cũng mặt dày bắt chuyện với cậu.

Ban đầu cậu tỏ ra rất hời hợt, dần dà mới thả lỏng tán gẫu đôi ba câu, có lúc tâm trạng tốt, cậu sẽ tự nhiên bắt chuyện với tôi. Sau đó tôi mới phát hiện ra cậu nói rất nhiều, toàn những điều đâu đâu, nhưng nghe lại thấy rất thú vị. Cậu không hay cười, ấy thế mà khi cười rộ lên để lộ một chiếc răng khểnh. Bên khóe miệng có một lúm đồng tiền nhỏ nhỏ, chỉ bằng hạt gạo, khi cười xuất hiện rất nhẹ nhàng.

Nhìn thế nào cũng không thấy tính cách cậu ăn khớp gì với vẻ ngoài. Cậu bảo, hồi còn đi học cậu thường giao du với mấy đứa hư trong trường, chơi bời nhảy múa rồi trốn học không biết bao nhiêu lần, mãi đến lớp mười hai mới bắt đầu chỉnh đốn lại bản thân, nhưng lời ăn tiếng nói, phong cách ăn mặc thì không sao thay đổi được.

Ngày ấy cậu là sinh viên năm hai, một đứa trẻ mới va chạm với cuộc đời, vừa nông nổi vừa đơn thuần. Hồi chưa yêu nhau, cậu bảo muốn mở một quán cafe như tôi trong tương lai. Cậu sẽ trồng thật nhiều loài cây khác nhau, sau đó sẽ đặt tên quán là XANH - màu xanh của lá cây, màu xanh của hy vọng. Cậu hy vọng tất cả mọi người trên thế giới này đều sẽ tìm được tình yêu của đời mình.

Lần đầu tiên phát hiện bản thân thích cậu là ngày cậu không đến quán cafe.

Hoàng hôn nhuộm vàng rực cả bầu trời ngày hôm ấy.

Lá bay xào xạc khắp chốn cùng.

Tôi ngồi trong quán, không biết đã bao lần ngó qua cửa ra vào, nhìn dòng người đến rồi đi. Mấy ngày sau đó cũng vậy, cậu như thể bốc hơi khỏi nơi này. Lúc ấy, chỉ cảm thấy trái tim trùng xuống, lồng ngực như bị rút hết không khí. Trống rỗng, bực bội, ngứa ngáy không yên.

Trong tâm trí tràn ngập hình ảnh cậu, dáng vẻ cậu ngẩn ngơ bên cửa sổ, gương mặt nghiêng nghiêng, chiếc khuyên trên mũi sáng lóa trong nắng, dáng vẻ suy tư nhìn về khoảng không vô định. Trong lòng vô cùng buồn bã, thì ra là bản thân nhớ cậu, nhưng lại cũng cực kỳ sợ hãi, cũng vì bản thân nhớ đến cậu.

Tôi nhốt mình ở nhà cả tuần sau đó, lên mạng, tìm kiếm tất cả những gì liên quan đến cảm xúc mà mình đang có. Sau đó, ngẩn ngơ nhìn màn hình máy tình với bao nhiêu hình ảnh cùng ký tự nhập nhằng chạy trước mặt. Tôi thích cậu. Vì thích nên mới nhớ, vì thích nên mới đau lòng, vì thích, nên mới cảm thấy trái tim trống vắng như vậy. Bản thân thực sự sợ hãi khi phải đối diện với thứ tình cảm mới lạ này, nửa muốn trốn chạy, nửa muốn tiếp cận, nhưng lại không đủ can đảm.

Cậu biến mất một thời gian ngắn, rồi lại đều đặn xuất hiện. Cậu vẫn vui vẻ như cũ, chỉ có tôi là không sao nhìn nổi vào đôi mắt cậu. Cả ngày bị giằng xé giữa cảm xúc và lý trí, ngập ngụa trong những mớ suy nghĩ hỗn độn. Một nửa muốn đến bến cậu, muốn chạm vào cậu, muốn ôm cậu vào lòng như trong những giấc mơ. Một nửa lại gào thét rằng, như vậy là không bình thường, là trái với luân thường đạo lí.

Vì tôi là con trai, cậu cũng là con trai.

Nhiều lúc đã từng nghĩ, đó chỉ là những cảm xúc mới mẻ nhất thời. Không bao lâu nữa sẽ tan biến như những lớp khói trắng mờ ảo hằng đêm. Nhưng nó lại như thứ chất kịch độc trong khói thuốc lá, ngấm dần vào từng bộ phận trong cơ thể, ăn sâu vào từng lớp tế bào. Tình cảm ấy, như một mầm cây nhỏ bé mọc nơi bóng râm, lặng lẽ đâm chồi nảy lộc, đến khi phát hiện ra sự tồn tại của nó, bản thân đã không còn cách nào ngăn cản được.

Bỗng nhớ đến một câu nói tôi vô tình đọc được từ rất lâu về trước, đại ý là: As long as we can see the same sky, breathe the same air, step on the same planet then you and I are not impossible.

Cuối cùng, chính mình đã đưa ra sự lựa chọn, mà đến tận bây giờ cũng không cảm thấy hối hận.

---

- Mộc có muốn uống cappuccino miễn phí cả đời không?

Tôi hỏi cậu, người lúc này vẫn đang chăm chú nhìn tách cafe đen đặc.

- Là sao?

Cậu mờ mịt hỏi lại.

- Nghĩa là Mộc có muốn làm bạn trai của tôi không?

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười.

Cậu tái xanh mặt, ánh mắt hoảng loạn nhìn tôi, gương mặt chuyển dần sang đỏ, sau đó... cậu bỏ chạy.

Nửa tháng sau, cậu xuất hiện, mặt cúi gằm, hai cánh tai đỏ bừng, lí nhí nói:

- Có thể cho một tách cappuccino được không?

Đó là một ngày mùa đông tháng hai.

Chúng tôi yêu nhau.

Cậu bảo, thực ra, cậu cũng đã đau khổ rất nhiều.

Khi đồng ý nắm lấy tay tôi, đó là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời cậu, cũng là sự lựa chọn khó khăn nhất với tôi.

Tôi hỏi cậu có sợ không? Cậu bảo, cậu chưa từng thích đàn ông, nhưng cậu thích tôi. Cậu không muốn nghĩ đến tương lai như thế nào, hiện tại, cậu chỉ muốn ở bên tôi. Vậy là đủ.

Ban đầu, khi biết tình cảm của mình, cảm thấy thực khó chấp nhận. Nhưng khi bình tâm lại, thực ra đấy chỉ đơn thuần là cảm xúc giữa người với người, không có gì đáng xấu hổ. Cuộc đời tuy dài đến thế, chỉ mong gặp được một người khiến mình muốn bảo vệ, bao dung, người khiến mình không tiếc gì hi sinh tất cả để có thể cùng cầm tay nhau đi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Nếu đã gặp được người như vậy, nhất định phải nắm lấy.

Chúng tôi yêu nhau, mọi thứ không có quá nhiều thay đổi. Cậu nhỏ hơn tôi sáu tuổi, nhưng nhất quyết không chịu gọi tôi là anh mà chỉ gọi tên. Cậu rất thích đan tay vào tay tôi, từng ngón đan chặt vào nhau, không một kẽ hở. Cậu bảo, nắm tay như thế có cảm giác an toàn, vững chãi, bền chặt. Cậu muốn nắm chặt tay tôi đi quãng đường năm năm, mười năm, hai mươi năm... đến tận cuối đời, vẫn muốn nắm chặt tay tôi như bây giờ.

Cậu chuyển tới sống ở căn hộ của tôi, từ khi cậu chuyển đến, ban công tràn ngập một màu xanh. Cậu trồng rất nhiều loại cây, cậu tự tay chọn giống rồi tỉ mỉ chăm sóc. Mỗi ngày đều dành ra một khoảng thời gian để ngắm nghía. Những ngày nghỉ, cậu sẽ nằm lười trong lòng tôi, thủ thỉ rất nhiều điều về tương lai, như đã ấn định cả đời sẽ ở bên nhau.

Cả hai bàn tính rằng, sau này cuộc sống ổn định hơn, sẽ mua một căn nhà gỗ nho nhỏ. Cửa chính hướng ra mặt biển, ngoài hiên sẽ trồng thật nhiều cây xanh, rồi cùng nhau mở một tiệm cà phê nhỏ bên cạnh. Những dự định sau này đều được cậu cẩn thận ghi vào một cuốn sổ nhỏ, thi thoảng lôi ra lẩm bẩm đọc lại, sau đó rất vui vẻ chui vào lòng tôi.

Khi cả hai lần đầu đối mặt với những ánh nhìn kỳ thị và lời lẽ thô bỉ của người đời, cậu chỉ cười, đem tay mình siết chặt lấy tay tôi. Cả hai đã quyết định đi ngược con đường với người khác, thì trong lòng cũng hiểu mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Cậu luôn bảo cậu ổn, cậu không để tâm đến những lời nói của họ, họ chỉ đang ghen tỵ với tình yêu của chúng tôi, nên cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng khi đêm xuống, thi thoảng tôi vẫn nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của cậu. Cậu hay bị giật mình tỉnh giấc giữa đêm, ngẩn ngơ nhìn bóng đêm vô tận. Dù cậu không nói, nhưng tôi biết cậu đang phiền lòng bởi điều gì.

Xã hội không chấp nhận tình yêu của chúng tôi. Dù theo cách nào cũng là một sự thật tàn nhẫn, nhất quyết xé nát những trái tim vốn đang đi đúng lối. Cho dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể không bị tổn thương giữa vô vàn những mũi nhọn đang nhắm về phía những người như chúng tôi.

Tôi thường hỏi cậu rất nhiều lần, đến giờ vẫn thi thoảng soạn một tin nhắn cho cậu, mặc dù giờ đã không còn nhận được câu trả lời. Rằng, cậu có hối hận vì quyết định của mình hôm ấy không? Cậu nói, đây là lựa chọn của cậu, nên cậu không hối hận.

Không bao giờ.

Khi một mùa đông nữa lại đến, kéo theo vô vàn những vết xước ngổn ngang của thời gian. Người con gái mặc váy trắng dịu dàng, đôi mắt trong veo như nhiều năm về trước đứng trước mặt tôi. Cô ấy nói, em đã trở về. Người con gái một thời từng đẩy tôi xuống bờ vực tuyệt vọng, giờ lại đứng trước mặt tôi, nói cô ấy đã trở về.

Nếu là chàng trai của hai năm trước đây, tôi sẽ không ngần ngại ôm cô ấy vào lòng, nói rằng tôi vẫn đợi cô ấy. Nhưng giờ đây, đứng trước gương mặt mà một thời mình từng điên cuồng vì tình yêu, tôi chỉ dửng dưng mỉm cười. Thời gian như mạch nước chảy dài, bào mòn đi rất nhiều thứ, có những con người, những kỉ niệm cũng theo dòng chảy đó mà đi xa mãi.

Khi biết tôi đã có người yêu, cô ấy chỉ im lặng. Nhưng khi biết người tôi yêu là con trai, cô ấy lại mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa rất nhiều thứ. Cô ấy nói với tôi, tình cảm giữa tôi và cậu không phải là tình yêu, chỉ là xúc cảm bộc phát của những trái tim từng bị tổn thương tìm đến với nhau, cho nhau hơi ấm, vỗ về nỗi đau thương. Thứ tình yêu này, căn bản không bao giờ có thể xảy ra.

- Cảm xúc trong anh bây giờ giống như một cơn say, ban đầu, nó làm anh chếch choáng, mơ hồ, nhấn chìm anh trong những ảo ảnh mà tự anh tạo ra. Nó rút cạn ý thức của anh, khiến những cảm xúc trong anh đi chệch hướng. Nhưng chỉ cần anh ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại, trải qua những cơn đau đầu, mệt mỏi, mọi thứ sẽ quay về đúng điểm xuất phát của nó thôi.

Cô ấy nói như thế vào một buổi chiều lặng như tờ. Rồi bỏ đi. Lần này là mãi mãi.

Cậu ngồi co ro trên giường, ánh mắt lặng lẽ nhìn tôi.

Cậu thì thầm bên tôi, có phải chúng tôi đang say không?

Rồi cậu lại cười. Khóe miệng ẩn nấp chiếc má lúm nho nhỏ, đọng lên trên đấy là những giọt nước mắt lóng lánh.

Cậu ít cười hơn, đôi mắt luôn treo lơ lửng một nỗi buồn. Cậu từng nói, cậu muốn thoải mái cầm tay tôi nơi đông người, cậu muốn chúng tôi vô tư vui vẻ như những cặp tình nhân khác. Cậu muốn sống cuộc đời của cậu, nhưng những người khác lại bắt cậu sống cuộc đời giống như họ.

Tôi ôm cậu thức trắng rất nhiều đêm. Cậu hay thì thầm bên tôi, rằng nếu chúng tôi được sinh ra vào thời đại sau thì sẽ thế nào? Hoặc giả, nếu cậu là con gái, có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Tôi không biết nói gì, cũng không thể nói gì, chỉ có thể ôm cậu vào lòng bằng tất cả sinh mệnh của mình.

Cậu bảo cậu muốn về nhà một thời gian, tôi không cản cậu.

Tôi bảo, tôi chờ cậu.

Tôi chờ đến khi cậu trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Đến khi cậu trở lại, mọi thứ đều sẽ có khởi đầu mới.

Từ khi cậu đi, tôi luôn xuất hiện ở quán vào lúc năm giờ, ngồi đấy chờ cậu trở về. Nhưng cậu đi rất lâu, lâu đến mức bản thân cứ ngỡ cậu đã biến mất thực sự. Đợt trước trong quán cafe có một cây cảnh bị chết, lá héo úa, rụng lả tả dưới gốc. Tôi bảo cậu bỏ đi, nhưng cậu muốn giữ lại, mỗi ngày đều tưới nước cho một cái cây đã chết. Cậu kiên quyết cho rằng nó chưa chết, chỉ cần kiên trì chăm bón, nhất định nó sẽ tươi tốt trở lại. Bây giờ, chậu cây góc tường cành lá đã khô quắt lại, thân cây mục rữa, dần héo mòn giữa nền đất ẩm luôn được cậu chăm tưới.

Tôi bỗng thấy sợ. Mọi thứ dường như không chân thực. Tối đấy tôi nằm mơ, cậu đứng một chỗ, mỉm cười mơ hồ. Cậu bảo, Anh Khang, làm sao đây, chúng ta không thể tiếp tục được nữa rồi. Anh Khang, đừng một mình chống lại thế giới nữa.

Khi cơn gió đầu tiên của tháng một chạm ngõ, tôi quyết định tới nhà cậu.

Cậu vẫn gầy như trong ký ức, chiếc khuyên đính trên mũi không biết đã tháo ra từ lúc nào. Chỉ có điều, gương mặt cậu không còn sự vui vẻ thuần khiết như trước, mà thay vào đó là nỗi đau đớn tuyệt vọng không nói lên lời. Trên cơ thể gầy đến mức tội nghiệp của cậu đầy rẫy những vết thương bầm tím, vết mới chồng vết cũ.

Dáng người gầy gò của cậu chống đỡ từng cú nện gỗ trút xuống. Ánh mắt cậu vẫn vậy, vẫn ngông cuồng, cứng cỏi, kiên cường chịu đựng những trận đòn roi đang dồn xuống lưng mình. Chỉ khi bắt gặp ánh mắt đau đớn của tôi, nước mắt cậu mới lặng lẽ rơi xuống.

Từng cú nện của bố cậu trút xuống như từng nhát búa bổ xuống trái tim tôi. Sự đau đớn và phẫn nộ ngập đầy trong lồng ngực, căng tức như muốn nứt toạc. Tôi dùng hết sức lực ôm cậu vào lòng, cùng cậu chống đỡ sự giận dữ mà bố cậu đang trút xuống.

- Bọn bệnh hoạn! Tao đánh đến khi nào chúng mày tỉnh thì thôi!

Bố cậu vẫn điên cuồng giáng những cú đánh, gương mặt già nua đầy phẫn nộ. Mẹ cậu ở ngay bên cạnh, nhưng bà chỉ im lặng nhìn chúng tôi, nước mắt chảy dài trên gương mặt khắc khổ đã hằn sâu những vết nhăn.

Chúng tôi ôm nhau, cậu khóc, tôi cũng khóc. Cậu bảo cậu đã nghĩ mọi chuyện rồi sẽ khác, nhưng sự thật bao giờ cũng đau đớn như vậy. Cậu muốn mọi người chấp nhận tình yêu của cậu, nhưng cậu càng hy vọng, mọi thứ càng đi vào bế tắc.

Suốt một tháng qua cậu bị nhốt trong nhà, chịu những trận đánh cuồng nộ của bố, nhìn những giọt nước mắt đau đớn của mẹ. Cậu là đứa con trai duy nhất của gia đình, được bố mẹ kỳ vọng rất nhiều thứ. Tình yêu của chúng tôi đã khiến gia đình cậu vụn vỡ, theo một cách vô cùng ngang trái.

Còn suy nghĩ của họ đã hủy hoại cơ thể cậu, nghiền nát linh hồn cậu. Mẹ cậu ôm cậu, chỉ biết đổ lỗi cho bản thân mình, rằng vì bà mà cậu mới trở nên như vậy. Họ chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm người chữa 'bệnh' cho cậu, còn trái tim cậu đã chết từ rất lâu rồi.

Cậu bảo cậu mệt rồi, cậu không biết bao giờ mới có thể ngừng giải thích với những con người ngoài kia rằng, tình yêu của chúng tôi không phải một căn bệnh ghê tởm. Tình cảm này xuất phát từ trái tim, từ những cảm xúc đơn thuần và nguyên thủy nhất của loài người. Nó đẹp đẽ không kém gì thứ tình yêu mà ngoài kia người ta cho rằng đó mới là vĩnh cửu.

Đêm ấy chúng tôi ngồi bên nhau, cách một cánh cổng sắt. Cậu hỏi, những người như chúng tôi liệu có tương lai không? Tôi bảo nhất định sẽ có. Cậu lại khóc. Chưa bao giờ cậu trở nên yếu đuối đến thế. Nước mắt chảy dài trên gương mặt xanh xao bầm tím của cậu. Cậu xuyên qua lỗ hổng nơi cổng sắt, đan tay vào tay tôi. Chúng tôi cứ ngồi như thế một đêm dài.

Ngày hôm sau, cậu đứng trước mặt tôi, lặng lẽ cười, nước mắt vẫn chảy.

Cậu bảo, sau này tôi phải sống thật tốt.

Cậu bảo, Anh Khang, xin lỗi.

Cậu khóc, cậu bảo cậu không chịu nổi nữa.

Mộc của tôi, cuối cùng cậu ấy cũng chọn cách chạy trốn.

Ngày cậu đi, gió bên ngoài thổi từng cơn lạnh buốt, như kẻ sầu não vì tình yêu đang điên cuồng chút hết sự khốn khổ của mình lên người khác. Cậu áp môi mình lên môi tôi, tôi ôm cậu lần cuối, run rẩy đón lấy nụ hôn chỉ có vị mặn chát. Dáng người cậu xanh xao đứng trước gió, cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC