Tình yêu và đau khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, em có sao không?"

"À không, em không sao đâu, cảm ơn anh đã đỡ em "

Tôi đứng đó thẫn thờ nhìn em 1 hồi lâu, và đó là cách mà em và tôi gặp nhau.
__________________________

17 năm trước, tôi chỉ mới là một cậu nhóc vừa chuyển cấp. Tuổi đó tôi khá vô tư và chẳng cần suy nghĩ về mấy chuyện như tình cảm, công việc hay tiền bạc. Và...cũng có thể nói là, tôi cũng chẳng lo về việc học. Đúng vậy, tôi là thằng học sinh cá biệt nhất trong lớp, từ cấp 2 rồi. Từ cấp 2, tôi đã mang cái danh là học sinh cá biệt của lớp rồi. Tôi cũng khá tự hào về cái danh đấy, nhờ nó mà tôi được các đàn anh đàn chị cấp trên biết đến. Haha, tuyệt nhỉ?

Bố tôi là hiệu trưởng của trường cấp 3 mà tôi đang học, ông là 1 người rất nghiêm khắc. Nhưng, bạn biết rồi đấy, tôi là con trai của ông mà, bố tôi cũng không thể chống lại tính tôi được, vì thế mà cho dù tôi có không học thì vẫn được lên lớp. Thậm chí các vụ đánh nhau trong trường ông cũng chỉ lảm nhảm vài ba câu với tôi rồi tự đi dọn sạch đống chiến trường mà tôi đã bày bừa ra đấy.

Và.... trong 1 ngày bình thường không nắng cũng chẳng mưa, thời tiết hôm ấy khá nhẹ nhàng, bầu trời vẫn trong xanh như mọi hôm. Tôi vác chiếc cặp xách để chuẩn bị đi đến trường, vừa đi được nửa đoạn thì...

"Aizz, đi đứng cái kiểu gì vậy?!"

"Aaaa, em xin lỗi"

Tôi quay người sang tức giận. Đáng lý ra, tôi đã định cho cô ta 1 trận rồi nhưng khi nhìn thấy dáng người ấy, không hiểu sao tôi lại ngây người ra đó 1 hồi lâu mà không nói nên lời.

Thật sự là...có phải thiên thần không vậy? Tôi cúi xuống nhìn em, cô nhóc khá giống học sinh cấp 2. Em có 1 mái tóc dài hơn vai màu vàng kim, đôi mắt như 2 hạt ngọc đang loạn xạ nhìn dưới đất, hai tay em bối rối nhặt đống sách vở rơi vải xung quanh nền đường. Gió cứ phảng phất, ánh nắng chiếu xuống làn da trắng như tuyết và mái tóc màu vàng kim ấy của em khiến tôi thấy như thật sự là thiên thần đang ở ngay trước mắt mình vậy. Tôi luống cuống nhặt sách vở giúp em rồi đỡ em dậy.

"Này, em có sao không?"

"À không, em không sao đâu, cảm ơn anh đã đỡ em, em xin lỗi vì ban nãy không nhìn đường, vội quá nên em lỡ va phải vào anh, thật sự rất xin lỗi anh"

Em ấy là người ngoại lai sao? Thảo nào...đôi mắt, mái tóc ấy...em ấy thật sự rất xinh đẹp, cứ như là 1 bức tượng sắc xảo được đúc kết từ tay của người hoạ sĩ tài ba vậy. Khuôn mặt, rồi đến đôi tay, cả cơ thể em, tất cả mọi đường nét trên cơ thể em đều đẹp đến hoàn hảo... Tôi vẫn cứ đứng đấy ngơ ngác nhìn em

"Em xin lỗi, đã trễ giờ rồi, em cần phải đến trường gấp, 1 lần nữa thật sự rất xin lỗi anh, nếu như có gặp lại lần sau, em chắc chắn sẽ đền bù cho anh"

Vừa nói dứt câu thì em vội vàng chạy đi không nói thêm lời nào, tôi cũng không suy nghĩ gì thêm mà đi đến trường, dù vậy thì tôi vẫn còn bàng hoàng về chuyện ban nãy.
__________________

"Em vào lớp đi"

"Dạ vâng"

Tôi giật mình bật dậy nhìn thẳng lên bục giảng, vẫn còn chưa tin, tôi dụi mắt thêm lần nữa. Là em, em bằng tuổi tôi sao? Lại còn là cùng lớp nữa, tôi không ngờ là lại trùng hợp đến như vậy. Tim tôi lúc này đập rất nhanh, nhịp tim của tôi từ lúc nào đã trở nên loạn xạ, tôi không làm chủ được bản thân mà phấn khích vui đến tột độ. Đây là lần đầu tiên bản thân tôi xuất hiện loại cảm xúc như này. Cảm giác vui sướng đến không thể nào tả nỗi, cứ ngỡ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này vậy. Thì ra...cảm giác thích 1 người là như thế này sao...?

Ngồi bên dưới, tôi im lặng nhìn em 1 hồi lâu, khi cô bảo em chọn chỗ ngồi. Tôi liền đứng phắt dậy

"Để bạn ấy ngồi cạnh em!"

Chính cô và các bạn cũng bất ngờ về sự thay đổi của tôi. Thú thật, đây là lần đầu tiên tôi xưng hô "cô - em" với cô giáo. Đó giờ có lẽ tôi toàn gọi "cô - tôi" với giáo viên. Và...bạn biết đấy, cô tôi há hốc mồm vì khá sốc và không tin rằng đây là tôi. Cơ mà...bỏ qua chuyện đó đi, vì lời đề nghị của tôi đã thành công, bạn học sinh mới đấy đã được cô xếp chỗ để ngồi bên cạnh tôi. Và cũng từ lúc đấy....thanh xuân của tôi bắt đầu
__________________________
" Chúng ta có duyên thật đấy anh nhỉ?"

Em khèo tay tôi rồi mỉm cười với tôi, nụ cười tựa như nàng thơ trong những bức tranh điêu khắc đầy nghệ thuật. Tôi không biết miêu tả sao vì giờ tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong cái vẻ đẹp đầy cuốn hút của em rồi.

Từ khi có em bên cạnh, cuộc sống tôi cứ như thiên đường vậy. Em là 1 học sinh cực kì xuất sắc và em cũng rất nổi tiếng, hầu như gần hết học sinh trong trường đều biết đến em. Có 1 chút thất vọng vì tôi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé khi ở bên cạnh em, tôi không được em chú ý quá nhiều, cũng chẳng là gì trong trường ngoài việc bị mang cái danh là thằng học sinh cá biệt. Cấp 2, đối với tôi, mang cái biệt danh đó tôi lại cảm thấy tự hào. Nhưng... giờ thì lại khác, tôi muốn mình thật hoàn hảo, tôi muốn bản thân cũng giống như em, cũng thật sự học giỏi như em. Để có được em, bắt buộc tôi phải trở nên thật hoàn hảo để lấy được điểm tốt trong mắt em.

Chiều hôm ấy, tôi đang trên đường về nhà, vẫn như mọi hôm thôi, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc bố tôi thông báo rằng tối nay hàng xóm mới sẽ sang ăn tối cùng gia đình tôi. Vốn không có tính hiếu khách nên tôi cũng chẳng muốn dự bữa tối ấy, nhưng vì hôm nay tính khi thất thường, tôi lại yêu đời đến lạ kì, vì thế tối hôm ấy tôi chỉnh tề quần áo tươm tất, tóc tai gọn gàng, pha thêm 1 ít nước hoa mùi dịu nhẹ để chuẩn bị xuống đón khách.

Xong xuôi cả, tôi vội vàng đóng cửa phòng mình lại rồi bắt đầu đi xuống tầng 1 để đón khách. Vừa bước được vài ba bước xuống cầu thang, tôi súyt giật mình bật ngửa ra sau khi nhìn thấy hình bóng em trước cửa ra vào nhà mình. Có phải là tôi đã yêu em nhiều quá nên hoá điên rồi không? Tôi tự nghĩ thế vì vẫn còn chưa tin được là em đang ngay trước mắt tôi, là tôi ảo giác sao? Tôi chạy nhanh xuống trước cửa rồi nhìn em, là thật, không phải là tôi ảo giác. Em đang ở đây, ở ngay trước mắt tôi.

"Neh...chào cậu nha Rindou, mình không ngờ chúng ta lại gần nhà nhau luôn đấy"

"Hơ..chào...chào cậu..."

Chết tiệt, tìm tôi lại đập nhanh nữa rồi, em...em là hàng xóm mới của tôi sao....?

"Mày ngơ cái gì đấy, còn không mau vào ăn nữa"

"Aizzz, đau em!!"

Người này sao? Đây là Haitani Ran, anh trai tôi. Ừ thì tôi cũng chẳng muốn nhận đâu, may cho anh là hôm nay tôi yêu đời nên chẳng thèm cãi lại. Mọi hôm thì sẽ khác đấy!

Bữa tối được mẹ tôi sửa soạn thật trang trọng và chu đáo, tất cả các món ăn đều là hàng cao cấp. Từ đồ hải sản, tôm hùng, rồi đến con gà chiên ở giữa bàn ăn, tất cả mọi thứ đều trở nên thật hấp dẫn trong mắt tôi. Tôi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh rồi ngồi im đó chờ cho bố mẹ sắp xếp chỗ xong. Người lớn thì ngồi nửa bên kia, tôi, anh trai và em ấy thì ngồi nửa còn lại. Chúng tôi bắt đầu im lặng ngồi ăn và không nói gì, bầu không khí lúc này bỗng dưng trở nên thật ngột ngạt, tôi im lặng không biết nói gì. Có lẽ là do áp lực chăng? Cũng may là lúc đó bố tôi ngỏ lời bắt chuyện trước nên không khí đã có phần giảm đi bớt căng thẳng 1 chút.

Hai bên gia đình vẫn nói chuyện vui vẻ với nhau, cũng đã ăn xong rồi, tôi xin phép rời đi trước và ra vườn hoa hồng hóng gió 1 chút. Thời tiết hôm nay mát mẻ thật đấy

"Cậu không thấy lạnh sao?"

Tôi giật mình quay ra sau, em đã đứng đó tự khi nào không hay. Lại là nụ cười ấy, nụ cười khiến tôi luôn trở nên gục ngã, mềm lòng trước em. Chúng tôi bắt đầu làm quen với nhau, cả đêm hôm ấy, em và tôi cùng đi dạo quanh khu vườn nhà mình. Trò truyện với nhau 1 hồi lâu, tôi cũng đã hiểu hơn về em. Tôi thật sự muốn thời gian ngừng trôi mãi ở thời điểm này, vì tôi muốn được nói chuyện với em và hiểu em nhiều hơn nữa. Nhưng rất tiếc rằng thời gian không cho phép tôi làm thế.

Đã đến lúc em phải về nhà rồi, tôi có hơi tiếc nuối, vì tôi vẫn còn muốn được nói chuyện với em thêm 1 chút nữa nhưng mà...

Em đứng trước cổng, chào tạm biệt tôi rồi dần đi xa hơn. Tôi cũng vội vào nhà rồi đi ngủ, vì ngày mai còn phải đến trường nữa.

"Mày thích con bé đấy à?"

"Em.. không, tất nhiên là không rồi!"

"Mày không chối được đâu, anh mày nhìn là biết rồi"

"Đã bảo là không có rồi!"

"Haha, để tao xem mày giấu được bao lâu"

Vậy đấy, lúc nào tôi cũng bị Ran trêu, tôi thật sự rất muốn tẩn cho anh ấy 1 trận nhưng...dù sao cũng là anh trai tôi, làm sao tôi dám động tay động chân với anh ấy được chứ. Chết tiệt, thật bất công.
________________________

Từ cái đêm mà chúng tôi ăn tối cùng nhau, cho đến hiện tại bây giờ, em và tôi đã trở thành bạn thân. Chúng tôi luôn bám lấy nhau. Ở trường, hầu như 2 chúng tôi đều ở cạnh nhau 24/24. Cũng nhờ em ấy dạy học và giúp đỡ, thành tích học tập của tôi đã cải thiện 1 cách đột phá, và chỉ sau 1 học kì ở bên cạnh, được em chỉ bài và kèm cặp, tôi đã lọt vào top 3 học sinh xuất sắc nhất trường. Và bạn biết đấy, em ấy top 1, tôi top 2.

Từ sau năm học đó, tôi và em chính thức trở thành 1 cặp với nhau. Chúng tôi đã hẹn hò và yêu nhau, tính tới thời điểm bây giờ đã là 5 năm em và tôi ở bên cạnh nhau rồi. Hết cấp 3, rồi đến đại học, chúng tôi đều học cùng trường và vẫn bên nhau hạnh phúc như cái ngày đầu mà chúng tôi yêu nhau vậy. Chúng tôi còn được các học sinh, sinh viên khác trong trường bình chọn là cặp đôi đẹp nhất trường nữa. Đúng vậy, đẹp theo cả nghĩa đen và cả nghĩa bóng đấy!

Nhưng mà... không có gì là đẹp mãi mãi đâu. Chỉ được 1 thời gian ngắn thôi, giống như bông hoa vậy. Đẹp được 1 lúc thôi, rồi tới 1 thời điểm nhất định, bông hoa ấy cũng trở nên héo úa và tàn phai, mờ nhạt đi.

Đúng vậy, tôi phát hiện rằng em ngoại tình với tôi. Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho tới khi tôi giới thiệu cho em về người bạn thân của mình. Sanzu, em ấy đã đổ gục trước Sanzu hoàn toàn từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi cứ ngỡ 2 người bọn họ là bạn bè của nhau nên tôi khá thả lỏng cho em về việc giao lưu và tiếp xúc với Sanzu. Và vì...hắn cũng biết tôi là bạn trai của em nên tôi nghĩ rằng chắc chắn cậu ta sẽ không động vào em nhưng tôi đã lầm.

Chiều hôm ấy tôi đi làm về muộn hơn mọi ngày, hôm ấy tăng ca nên tôi phải ở lại đến đêm mới về. Đang ngồi làm việc tôi thấy tiếng tin nhắn thông báo đến. Là em nhắn cho tôi. Em nói rằng...tối nay có hẹn với đồng nghiệp để bàn công chuyện nên sẽ về trễ 1 chút, đồ ăn thì đã mua sẵn và để ở nhà cho tôi. Chà...vợ tôi tuyệt thật nhỉ? Nhưng không, tôi đã sai rồi.

Bây giờ đã là 9 rưỡi, tan làm rồi. Tôi lái xe đến 1 cửa hàng tiên lợi gần đó để mua ít đồ dự trữ, sẵn cũng mua cốc cà phê để dạo quảng trường uống. Xong xuôi cả, tôi lái xe đến đấy. Đến nơi, vừa bước chân ra khỏi xe, tôi hướng mắt nhìn xung quanh và...

Tôi vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy 1 cặp đôi đang bước vào trong khách sạn. Điều đặc biệt ở đây là, người con gái tóc vàng ấy là em mà? Tên tóc hồng kia nữa, đó là Sanzu cơ mà...? Hai người bọn họ làm gì ở trong khách sạn đấy vào đêm hôm thế này? Còn nữa, là em đã nói với tôi rằng tối nay có hẹn với đồng nghiệp, "đồng nghiệp" mà em nói ở đây là Sanzu sao?

Tôi vội vàng đi theo sau họ, đến gần đấy. Tôi thấy em đang nắm tay, ôm trọn lấy người của Sanzu. Tim tôi vô cùng đau nhói, tôi súyt nữa thì ngã gục xuống đất trước những gì mà mình nhìn thấy. Nó sẽ không đau hơn nếu tôi không đi theo và nghe được, chứng kiến toàn bộ sự việc của đêm ấy.

Đi theo sau, tôi thấy hai người bọn họ tình tứ bên nhau như 1 cặp tình nhân vậy. Em còn không suy nghĩ gì mà trao cho hắn 1 nụ hôn. Nụ hôn mà đáng ra nó phải thuộc về tôi, chỉ riêng mình tôi thôi. Ha...thì ra bấy lâu nay tôi bị tình yêu làm cho mờ mắt đến như vậy sao...? Tôi yêu em mà..? Tôi yêu em điến điên cuồng, yêu đến thân tàn ma dại, tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về em. Vậy mà...em nỡ lòng nào đánh sập hết tình yêu mà tôi cùng em cố gắng gây dựng lên bấy lâu nay sao...? À...tôi quên mất, tình yêu này...chỉ có mỗi mình tôi cố gắng, chỉ có 1 mình tôi dựng nên bấy lâu nay thôi mà...Ha...

Ha...tôi không muốn nhìn thấy gì thêm nữa, bản thân tôi bây giờ đã trở nên tàn tạ lắm rồi. Tôi thật sự không muốn tin vào những gì mình vừa thấy, tôi đã chối bỏ sự thật về tất cả những chuyện xảy ra nãy giờ. Suốt cả quãng đường đi về nhà, tim tôi thật sự rất đau, đau đến mức như sắp gục ngã vậy.

Bước về đến nhà, tôi bắt đầu trở nên tuyệt vọng và chán nản tất cả mọi thứ. Cuộc sống tôi bây giờ đã hoàn toàn rơi vào đáy vực sâu thẳm rồi. Tôi rút 1 điếu thuốc ra, hít 1 hơi thật sâu rồi thở ra. Lúc này tôi chẳng biết có thứ gì có thể an ủi được tôi hay không nữa, tôi bắt đầu mất nhận thức, sau đó thì...tôi chẳng còn nhớ gì nữa, cứ thế mà chìm sâu vào trong giấc ngủ.
_____________________

Tôi tỉnh dậy trong 1 căn phòng...aizz, đầu tôi vẫn còn đau quá... Tôi ngồi dậy, xung quanh vẫn mờ ảo. Tôi chưa kịp nhận thức được mọi thứ xung quanh thì đột nhiên giọng nói của 1 người rất quen thuộc cất lên.

"Tỉnh rồi đấy à? Anh chờ mày nãy giờ đấy"

Là...là anh trai tôi sao? Nhưng sao tôi lại ở trong phòng của anh ấy thế này?!

"Sao em lại ở đây?"

"À, mày ngất trong phòng khách, anh chỉ tiện đi ngang thấy mày tàn tạ thế nên vác mày vào phòng anh luôn đấy mà"

Tôi im lặng 1 hồi lâu rồi nhìn anh. Trên chiếc ghế ấy, anh khoanh chân nhìn bức tranh phía sau tôi, tay cầm điếu thuốc. Cả khuôn mặt anh đều chẳng hiện lên chút cảm xúc nào, thật lạnh nhạt.

"Mày chia tay con nhóc đấy chưa?"

"Anh nói gì?"

Tôi giật mình nhìn anh ấy, tại sao Ran lại có thể biết được chuyện này? Tôi tưởng chỉ có mình tôi biết thôi?

"Tao hỏi mày với con nhóc đấy đã chia tay chưa?"

"Sao anh biết được chuyện này?"

"Gì? Tao tưởng mày đã biết rồi?"

"Biết? Về chuyện gì?"

"Rin à, có phải là mày ngây thơ quá rồi đấy không? Hay mày đang giả vờ không biết, mày muốn chối bỏ sự thật và không muốn đối mặt với nó đấy à?"

"Em thật sự không biết gì hết!"

Từ nãy đến giờ, tôi vẫn cứ mơ màng không biết có chuyện gì đang xảy ra, ý anh anh ấy là sao? Tôi đã bỏ lỡ điều gì à?

"Con nhóc người yêu mày đấy, nó thích tao, năm trước nó vừa tỏ tình tao mà bị tao từ chối. Haha, nó còn xin tao không nói cho mày biết nữa"

"Tao cứ tưởng mày biết rồi mà vẫn làm ngơ yêu nó nên tao không quan tâm lắm, tao cũng chẳng thèm nói"

Thật sự là có chuyện như vậy sao..? Tôi đau đớn, không hiểu sao lúc ấy nước mắt tôi lại cứ thế tuôn ra, chảy thành 2 hàng dài xuống, tôi không biết nên nói gì lúc này. Mọi thứ trong tôi bắt đầu trở nên sụp đổ hoàn toàn.

"Nín đi, khóc vì nó làm gì? Ngay từ đầu anh đây đã cảnh cáo mày đừng dính líu gì đến con nhỏ đấy rồi, mà mày có chịu nghe anh đâu?"

"Vừa nãy...em đi làm về, sau đó...sau đó em nhìn thấy Sanzu và em ấy cùng nhau đi vào khách sạn, còn ôm hôn nhau nữa..."

"Bỏ nó đi, tao khuyên thật lòng"

"Nhưng em không bỏ được?!"

"Tao có cách"

"Anh có cách sao? Vậy giúp em được không?"

"Cách này sẽ đau đấy!"

Ran nhìn tôi, anh bắt đầu tiến đến gần và đè mạnh tôi xuống giường, ghìm chặt tay tôi lại rồi tiến đến áp sát mặt tôi

"Anh...anh làm cái gì vậy?! Thả em ra xem nào?!"

"Chẳng phải mày cần anh giúp mày sao...? Muốn quên được nó thì đi tìm sở thích mới, anh đây tối nay sẽ thao chết mày ha Rin!"

Tôi vẫn còn hoảng loạn vì chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì anh đã bắt đầu đưa đầu lưỡi nóng ấm ấy của mình chạm vào đầu môi tôi. Cảm giác này...tôi và anh ấy là anh em mà, tại sao anh ấy lại có thể làm thế với tôi được chứ...

"Ưm...Ran...em..."

"Phối hợp xem nào, mày không biết hôn à?"

"Em..ư...ah..."

Đầu lưỡi của anh bắt đầu liếm xung quanh môi tôi, tôi thật sự không dám nhìn cảnh tượng lúc này, chỉ biết im lặng mặc cho anh làm gì với cơ thể của tôi, tôi đều không dám mở mắt ra.

Anh bắt đầu đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng của tôi, đi hết xung quanh, từ trong ra ngoài. Bên trong miệng của tôi bây giờ thật sự rất nóng, tôi bắt đầu thở hổn hển, anh hôn tôi đến ngợp thở, còn luồn chiếc lưỡi của mình quanh lưỡi tôi rồi liếm mút nó thật mạnh bạo. Hết đẩy nó lên trên, lại đẩy nó vào sâu bên trong cổ họng tôi, cảm giác lạ quá....

"Anh...anh Ran...em...ư...ah..."

Hai khoé mắt tôi bắt đầu đỏ lên, tôi khóc mất thôi. Từng động tác và cử chỉ của anh ấy đã khiến tôi thích đến mê mệt. Anh cứ dùng lưỡi lê vào trong khoang miệng của tôi, nút nó rồi lại đẩy vào bên trong như thế, mỗi động tác đều điêu luyện đến mượt mà. Tôi cũng bắt đầu mất sức và không phản kháng được vì bị anh siết tay quá chặt. Chẳng biết nên làm gì lúc này, tôi chỉ có thể mặc xác bản thân mà để anh ăn sạch mình thôi.

"Ư..Ran...em đau...đau quá...hức..."

"Ngoan nào Rin, anh sẽ không làm đau em"

Lần đầu tiên tôi thấy Ran dịu dàng với tôi như lúc này. Tôi bắt đầu chìm đắm vào vẻ đẹp ấy của anh ấy và đáp trả lại bằng những nụ hôn đầy mê hoặc của mình, vừa chạm đầu môi anh được mấy giây thì tay anh bắt đầu đi chuyển xuống ngực tôi.

"Ư...Ran, anh làm...!!"

Tôi nhíu mày lại, chưa kịp nói dứt câu, đôi bàn tay to lớn ấy của anh đã bắt đầu chạm vào đầu ngực của tôi. Anh xoa nắn nó thật mạnh bạo, người tôi lúc này bắt đầu xuất hiện khoái cảm, tôi co người lại rồi nhìn anh. Đau quá...Ran...anh ấy thật sự rất mạnh bạo...

"Anh...anh Ran...em đau...nhẹ tay thôi....anh..."

Mặc cho tôi có đau đớn rên la, anh vẫn không quan tâm đến lời nói của tôi, hết xoa nắn nó, anh lại đưa chiếc lưỡi của mình liếm quanh nhũ hoa của tôi. Anh trai tôi lúc này cứ như 1 con thú hoang dã bị bỏ đói mấy ngày liền vậy. Cả cơ thể của tôi, đều bị anh ăn sạch không chừa 1 chỗ, và còn...

"Ư....Ran...anh....đừng mạnh bạo vậy mà...em đau quá...ah...Rin đau lắm anh..."

Anh cắn nút thật mạnh nhũ hoa của tôi, tạo 1 dấu rõ to ở đấy. Cảm giác này...đau nhưng thích quá...ah...thật sự rất thích....

"Rên lớn lên xem nào, nhà cũng chẳng còn ai đâu, nghe lời anh, rên đi Rin"

"Nhưng em...ư...hức....tay của anh Ran...ngực em thấy đau lắm anh...ah..."

Tôi bắt đầu thở mạnh hơn, Ran cứ vân vê 2 đầu ngực của tôi, anh nắn nó đến sưng tấy lên, nhũ hoa của tôi bắt đầu có cảm giác hơi tê 1 chút. Tôi nhìn anh đắm đuối, cơ thể của anh..thật sự rất đẹp.... Nó hoàn hảo trên mọi đường nét, mọi góc nhìn, tôi mê mẩn nhìn anh đến mức chẳng hay để ý rằng đôi bàn tay to lớn ấy của anh đã đi chuyển xuống phía dưới tôi từ khi nào.

"Ah....đau đau....anh Ran, anh lấy nó ra đi, em đau quá...hức....Rin đau....anh Ran ơi....em...đau...."

Ngón tay...ha...ngón tay của anh cho vào bên trong phía dưới của tôi. Ran điêu luyện chọc ngoáy bên trong nó, anh cho 3 ngón vào cùng 1 lúc rồi đưa tay sâu vào bên trong tôi, rút ra rồi lại đưa vào thật mạnh bạo khiến tôi đau đớn, đau đến phát khóc mất....

"Ran ơi...em...em không chịu được nữa...Rin đau lắm anh.... huhu"

"Bé con ngoan ngoãn nào, anh Ran hứa là sẽ thật nhẹ tay với em mà, Rin ngoan không khóc nữa nhé, anh thương em"

Anh nở 1 nụ cười đầy mê hoặc với tôi. Đây có phải là anh trai của tôi không vậy...? Tại sao hôm nay anh ấy lại trở nên nhẹ nhàng với tôi như thế...? Tôi chưa kịp hỏi thì bên dưới tôi bắt đầu chảy ra thứ nước lỏng màu trắng đục nhớp nháp, là...là tinh dịch....

"Rin này, bên dưới em thả lỏng 1 chút xem nào, siết chặt tay anh quá rồi đấy. Cái lỗ nhỏ của em như nuốt trọn lấy tay anh vậy..."

"Nhưng...hức...em đau lắm anh.... không được...ư...ah..."

Anh càng đưa tay vào sâu bên trong hơn, tôi lại càng siết chặt lấy tay anh hơn. Bên dưới cứ thế mà ngày càng chảy ra nhiều dịch. Tôi đã mệt đến không thể ngóc đầu dậy nữa rồi, toàn thân tôi trở nên ê ẩm, tay chân đều mỏi nhừ, đến cả việc thở cũng khó với tôi nữa. Người tôi lại bắt đầu nóng lên rồi, tôi thở dốc, hai mắt lim dim nhìn anh mờ ảo trước mặt mình, còn chưa kịp nói lời nào thì bỗng dưng có 1 thứ gì đó rất lớn xâm nhập vào bên dưới của tôi

"Đó là...là cái gì vậy anh...Ran ơi...em đau quá...ư..hức...em đau lắm anh...ah...."

Hai tay tôi siết chặt lấy ga

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net