[Truyện ngắn,tản mạn] Chàng trai tháng 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHÀNG TRAI THÁNG 10
Kể về một câu chuyện tình yêu mà cũng chẳng phải tình yêu, nó na ná như tình yêu. Thế nhưng khi lớn lên nó như một thứ gì đó rất đặc biệt để lại trong hoài niệm của tôi những mảng kí ức khó phai.
Mở đầu là câu chuyện của tôi 8 năm về trước khi còn là một cô học sinh cấp 2 đầy những mộng mơ của cái tuổi mới lớn mơn mởn như cỏ xanh trên đồi .Còn những tản mạn phía sau đó là những cảm xúc của tôi bây giờ; khi mưa về, khi tháng 10 đến những gì gọi là nỗi nhớ, kí ức một phần hiện về trong tâm trí . Ngày hôm nay,tôi sống trong một thành phố chật chội người, nhưng lòng người vẫn còn rất mỏng nên tôi vẫn một mình lê bước mỗi chiều trên những con đường quen cùng với bề bộn những người dưng ngoài kia.
Khi nhớ về một người tôi hay viết lại rồi đăng lên Blog cá nhân, đó là cách tôi đối xử với những cảm xúc của mình.Một trong những Blog đó là đây !
1. Có một cậu bạn
Thời đi học tôi luôn quấn quýt bên một cậu bạn trai; sáng cũng như chiều, chiều cũng như xế. Chỉ biết là bên cậu ấy thì vui, cười đau cả miệng nhưng không hề biết chán là gì. Chẳng biết vì cậu ấy đặc biệt hay là với tôi cậu ấy là tất cả. Cậu ấy làm tôi cười cả ngày bằng chính nụ cười của cậu ấy,bằng những cử chỉ đáng yêu một cách vô tư không gượng ép và hơn cả là bằng chính tình cảm ngọt ngào của cậu ấy dành cho tôi.
Ngày đầu gặp nhau giữa ba mươi bốn con người chẳng hề quen biết, tự dưng lại chạm mặt nhau. Phải chăng kiếp trước mượn bút chì nhau thời mẫu giáo chưa trả nên mới thấy nhau đã có vẻ quen quen. Người ta nói con nít nhớ dai lắm, nghĩ cũng đúng ;vì bọn chúng có ít thứ để nhớ nên một khi đã nhớ điều gì thì nhớ dai dẳng.
Định mệnh thay là cô chủ nhiệm xếp tôi ngồi phía dưới cậu ấy. Cậu ấy nhát lắm chỉ ngồi im thin thít phía trên thôi,còn tôi dưới này cứ tò mò không biết trước mặt mình là ai, khó chịu biết mấy đành ngồi chổm lên,chạm nhẹ vào vai cậu ấy,định bụng là sẽ làm quen kiểu như : "cậu tên gì vậy,mình làm quen nha" ,nhẹ nhàng như trên phim vậy đó. Ai ngờ đâu vừa dùng tay chạm vai chuẩn bị nói cậu ấy quay lại nhanh quá không hiểu sao mà nói toàn đâu đâu :
- Ê ,tên gì vậy ? con trai gì mà da trắng thế, bộ bê đê hả ?
- hầy, con gái gì mà vô duyên thế không biết,tên gì mặc,hỏi chi ?
Hai câu chào nhau cũng là hai câu hỏi không có lời đáp. Vốn dĩ gắng bó với nhau là vậy. Chưa gì gặp mặt đã gây nợ cho nhau rồi thì bảo sao.
Cứ thế rồi thân nhau lúc nào chẳng biết, thời gian cứ qua học cùng nhau đến năm lớp 8. Khi ấy kì lạ lắm, cảm giác cũng lạ lùng vô bờ nữa, ngồi học cứ ngẫng ngẫng ngơ ngơ. Đứa bàn trên đứa bàn dưới nhưng mà cứ nghĩ đâu ra xa ngoài sân trường.
Có hôm trời mưa bất chợt cả hai đều không mang áo mưa, chiều tan học về trời lại tối thế là đôi bạn quyết định đội mưa đi về. Mưa đầu tháng nên to và dai dẵng lắm, hạt mưa cứ thế mà đập vào mặt rát hết cả chứ cũng không vui sướng gì. Thương nhau biết mấy cũng không biết làm cách nào để bảo vệ nhau đối mặt với trời. Cậu ấy đành cởi chiếc áo khoát của mình mặc vào người tôi,với hi vọng nhỏ nhoi rằng tôi sẽ đỡ ướt một chút, mặc dù cậu ấy chỉ có mảnh áo trắng mong manh như thế. Thương cậu ấy lắm nhưng cũng phải để cho cậu cấu thể hiện bản tính con trai của mình .Hì hì :)) Vì mưa to quá nên dù có trăm chiếc áo thì ướt vẫn cứ ướt, nhưng có những điều ngớ ngẩn mà không ai có thể giải thích đc là có thế nào thì cả hai cũng cùng ướt nên chỉ nhìn nhau cười thôi đã vui trong lòng rồi.
Cơn mưa bắt đầu cho những quan tâm đầu tiên !
2. Yahoo chat
Cái thời năm 2007, Yahoo chat thịnh hành cứ như Facebook bây giờ vậy đó. Mỗi người ai cũng có một nick Yahoo để mà nói chuyện với nhau rồi viết blog linh tinh đủ các thể loại.
Từ ngày có Facebook mọi người như quên đi một sự gắn bó lâu dài không một chút ngần ngại, vứt bỏ tất cả để đến với cái mới,nhiều chức năng và tiện lợi hơn. Nghĩ cũng phải, con người ta còn có thể ra đi để tìm cái mới nói gì chỉ là một mạng xã hội.
Hồi đó, trong lớp ai cũng có nick chat của nhau, người nào không biết thì hỏi thăm mấy người biết để add vào cho có chứ chưa chắc sẽ nói chuyện với nhau, thích add cho có nhiều bạn bè vậy đó. Rồi hai đứa có nick của nhau để tám chuyện đủ thứ trên đời. Tính tôi vốn dĩ hay mơ mộng nên có cả một blog để viết về những cảm xúc mình trải qua coi như một nhật kí cá nhân. Cậu ấy tính tò mò nên hay vào đọc, có khi bảo tôi lơ ngơ viết gì lung tung chẳng hiểu rồi cũng có lúc lại bảo nhìn vậy mà cũng sâu sắc gớm đấy nhỉ ?
Những gì tôi viết là những thứ mộc mạc đơn sơ nhất của mình, với cậu ấy trong những năm tháng học cùng nhau cho đến hiện tại. Đôi khi cậu ấy đọc thấy mình trong đó, hỏi tôi :
- Hôm qua đi mưa về chung mà lúc tối cập nhật blog với cậu bạn nào vậy ?

- Tôi : Cậu cứ đọc chi mấy thứ vớ vẩn của tớ vậy chứ
- .........
Tôi nghĩ có khi cậu ấy hiểu được nhưng câu chữ tôi viết, nhưng không dám chắc chắn là mình. Ai cũng vậy thôi, phải hỏi cho chắc chứ lỡ đâu không phải lố cả làng.
Kể ra khi đó cũng chỉ nghĩ chắc là mình thích nhau, đơn giản vì chơi với nhau vui như hai đứa trẻ lên ba vậy chứ có nghĩ gì hơn đâu. Có những thời khắc đem đến cho mình những cơ hội nhưng sai thời điểm,tôi nghĩ chúng tôi không thể nằm ngoài những ngoại lệ được;0,1 phần trăm không dành cho chúng tôi.
Lâu rồi, tự dưng hôm nay thấy biểu tượng màu tím với cái mặt cười màu vàng nhớ cậu kinh khủng khiếp, Nếu không có Facebook mà Yahoo vẫn còn chắc giờ tụi mình còn nhớ nhau.
3. Thần Nông của tớ
Người ta cứ nói với nhau về cung hoàng đạo rằng: mấy đứa cùng cung hoàng đạo với nhau không thể nào yêu nhau hay bên nhau được, vì tính khí thất thường như nhau, không ai nhường ai hay khắc khẩu lắm, thích sở hữu và hay ghen nên cả hai đều cảm thấy không hoàn toàn tin tưởng vào nửa kia. Nhưng sao tôi thấy đó là là mấu chốt cho chuyện tình của chúng tôi trở nên tươi đẹp đầy những ngây ngô.
Cậu ấy - Một Thần Nông với bao điều hay ho mà tôi luôn muốn khám phá, từ cái ánh nhìn đầu tiên đã ẩn chứa những điều khó hiểu trong đấy rồi. Tôi thuộc tuýt người muốn chinh phục,càng khó càng thích nhưng không phải vì vậy mà đối xử tệ bạc với cái tôi của chính mình.
Thích thì thích thật đấy nhưng vẫn cứ đánh đuổi nhau suốt ngày, yêu ghét chưa biết đâu nhưng thấy cứ phải chí chóe với nhau suốt ngày thế mới chịu được. Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nói chi là gái với trai như hai cực âm dương sao không hút lấy nhau được. Huống gì là 2 con người khó chịu khó hiểu từ những giây phút đầu tiên này.
Kể cũng phải, ngay những ngày đầu tiên đã gây thù chuốt oán với nhau thì về sau phải trả cho nhau là điều hiển nhiên rồi. Có những ngày ngẩn ngơ, vu vơ, nhìn nhau rồi cười... Rồi sau đó là những ngày ngọt ngào, hạnh phúc, đáng yêu như chuyện tình trong "Sân bóng tình yêu" mà cả hai đều thích.
Nhưng mà cuộc đời thì không thể như những mộng mơ thuở ban đầu ấy mãi được. Những khó khăn nhỏ rồi lớn lần lượt đến như lửa muốn thử hai trái tim vàng. Tình đầu cả mà nên nghĩ về tình yêu to lớn,mãnh liệt lắm...nên dù có như thế nào cũng phải bên nhau cho bằng được. Bao nhiêu khó khăn rồi cũng vượt qua mà bỏ qua cho nhau,xem nhau như tất cả trở lại. Đến bây giờ làm sao mà có thể như thế khi bao nhiêu bộn bề lo toan trong cuộc sống làm nghiêng đi cán cân tình yêu.
4. Hai tính cách
Cậu ấy là một người cầu toàn, luôn muốn mọi thứ theo ý mình thậm chí đến những chuyện đáng lý ra không nhất thiết cậu ấy phải hành xử như vậy cậu ấy vẫn cứ ngang bướng làm nó hoàn hảo theo ý mình. Tôi thương cậu ấy phải đưa lưng mình ra chống đỡ cho những thứ không đáng,nhìn cậu ấy mệt mỏi sau những cuộc tranh luận tôi xót rất nhiều. Dù biết nhưng vẫn nói mong một lần cậu ấy hiểu được tất cả việc mình làm, đừng nghĩ mình là cả vũ trụ như thế.
Nhưng cậu ấy không hiểu,lại nghĩ tôi không ủng hộ còn ra vẻ hiểu biết hơn làm cậu ấy nổi cáu. Tôi lúc đó chỉ biết im lặng... vì nếu cải nhau cho ra nhẽ thì chỉ để dành hành xử với thiên hạ chứ yêu thương của mình mà một hai trắng đen chi cho phiền lòng.
Nhiều lần nói chuyện với nhau hay cải thế là đổ lỗi cho cái năm xui xẻo,tháng cô hồn,sáng ngủ dậy bước chân trái chứ chưa bao giờ nói rằng vì cậu như thế này vì tớ như thế kia. Vẫn biết là cả hai trong lòng đã nhường nhịn nhau lắm rồi nhưng không thể nào ngăn lại những to tiếng. Vì cả hai đều nóng tính cả nên khó có thể kiềm lòng lại mỗi khi thấy người mà mình yêu thương làm những việc bản thân mình khó chịu.
Không kể là người yêu của nhau không ai không tránh khỏi những chuyện ghen tuông vớ vẩn chẳng đâu vào đâu. Không ít thì nhiều cũng rạn nứt đi tình cảm sét đá lung linh như ánh kim cương ban đầu của cả hai.
Ai nói tính cách không ảnh hưởng đến tình yêu khi cả hai yêu nhau chứ chuyện hợp không hợp cũng từ tính cách mà ra cả đấy. Giờ yêu việc đầu tiên là xem có hợp nhau hay không chứ đừng để những giây phút rung động mà đánh mất đi lý trí của con tim.
Để yêu một người rất dễ nhưng giữ được một người mới thật sự khó. Con người ta chỉ chọn việc dễ để làm còn việc khó thì thường bỏ qua.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
5. Buông không nỡ, bỏ không đành
Dẫu biết là tớ cứng đầu nhưng đôi khi cứng quá cũng không nên chuyện. Ví dụ như là giờ cậu đi rồi mà cứ ngồi đó ngóng trông thiên hạ sẽ bảo tớ ngu truyền kiếp. Mà dẫu có mấy kiếp đi chăng nữa thì tớ vẫn thấy mình thật thông minh.
Thật ra thì cậu không xứng đáng để tớ hi sinh nhiều như vậy, có nhiều thứ hơn cậu mà tớ cần phải làm. Nhưng tớ nghĩ rằng nếu một điều bình thường tớ vốn dĩ không làm đc thì làm sao làm được việc nào to lớn hơn.
Bởi thế nên tớ cứ yêu, cứ hi vọng. Thật nực cười cho tớ,làm toàn những điều ngớ ngẩn. Trong tình yêu tớ luôn cho mình là đúng, vì tớ muốn sống thật với con tim mình và đương nhiên tớ tin con tim tớ hành xử không thể nào sai được.
Tớ của những này trước đặt tình yêu - là cậu vào một trong những lí tưởng của mình. Tớ không hề xem nhẹ hay coi trọng điều gì hơn. Cuộc sống theo định nghĩa của tớ là ngoài những thành công hào nhoáng ngoài xã hội kia không thể thiếu một bến bờ bình yên để quay về. Và rồi tớ đặt câu lên bến bờ đó, cứ nghĩ là với tất cả những gì thuộc về tớ, tính cách này, tình yêu này...sẽ luôn bên cậu mai sau. Đó là những gì tớ nghĩ, tại vì cậu không hợp tác cùng tớ xây mơ ước nên giờ chỉ có mỗi tớ loay hoay trong giấc mơ của mình.
Nhớ nói nhớ mặc kệ ai nói có đứa lụy tình. Cậu không hoàn hảo nhưng với những gì tớ vẽ ra đây thì cậu perfect thật. Tớ tin vào việc tớ làm cho tớ và cả cho cậu, tớ biết cậu cũng đang cố gắng thật nhiều. Ai đó từng nói : "Trong tình yêu chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là đã mãn nguyện rồi" Cho dù trước đó tớ một mực chối cãi câu nói này, nhưng bây giờ tớ tin vào nó, tin vào cậu. Dẫu cậu có đang xây mơ ước cùng ai thì cậu cũng đang sống thật tốt bên người cậu yêu mà.
6. Mùa đông lại sắp đến
Dạo gần đây về chiều trời hay mưa những cơn mưa nhẹ,dài và âm ỉ; kéo dài đến tối làm bầu không khí mát đi nhiều. Bù lại cho những hôm trời nắng to, nóng đến tận giữa đêm vẫn còn nóng. Cũng tháng cuối tháng 8, đầu tháng 9 rồi; Sài Gòn gọi mùa này là mua mưa chứ chẳng phải mùa đông. Vì mùa đông thì phải lạnh, phải áo len, choàng cổ, chân đi tất... còn đây mưa thì mưa chứ nhưng nóng vẫn cứ nóng.
Xu thế thì mùa đông mọi người hầu như được muốn đc tay trong tay, một mình mùa đông thì càng buồn hơn gấp bội. Mưa khiến con người ta buồn chẳng lý do, không phải vì gắn cùng một kỉ niệm với mưa thì họ mới buồn,mà tâm trạng con người thay đổi theo mùa là rõ ràng nhất.
Thế mới mấy nhạc sĩ,ca sĩ làm ra tiền là nhờ vậy. Lợi dụng tình thế, thời thế mà sáng tác rồi tung hit đánh thẳng vào tâm lý người nghe. Nhà văn thì xuống bút viết mấy chuyện tình lai láng, bi thương có, màu hồng có... nhưng đại loại vẫn xoay quanh tình yêu đôi lứa.
Còn mùa đông của tôi - Thành phố nơi tôi đang sống ,đường phố rơi rớt những lá vàng khi chiều về, dòng người hối hả chạy đua cùng cơn mưa.Quán vắng kia có cô gái ngồi ngắm mưa, nhìn giọt cà phê trên phin nhỏ giọt. Tôi mang một bầu tâm trạng và nhờ mùa đông tôi được sống lại với chúng. Tôi không buồn khi mưa nhưng cũng chẳng vui, chỉ là tôi biết tôi thích mưa, yêu mưa đến thế.
Cảm giác được sống cùng với những xúc cảm của mình tuyệt vời biết bao nhiêu. Khi mùa đông sắp đến mà tôi vẫn cứ làm bạn với cô đơn.
7. Nếu là của nhau sẽ về bên nhau
Giờ này cậu đang bắt đầu một ngày mới với bộn bề của công việc,học tập và cuộc sống.Tớ ngồi đây gõ những dòng chữ vô hình để nguôi ngoai đi nỗi nhớ cậu mỗi ngày.Chẳng biết từ khi nào nhớ cậu như thói quen của tớ mỗi khi đêm về - sau tất cả thì tớ vẫn chỉ có mỗi một mình cậu để hướng về,để là động lực vượt lên nỗi khi một mình.
Lúc nào tớ cũng nghĩ cậu sẽ rồi lại quay về,sẽ lại yêu tớ thôi.Vì chẳng có một ai kiên cường,mạnh mẽ bên cậu như tớ đâu. Qua bao nhiêu sóng gió,ngăn cách thì tớ vẫn muốn mình bên nhau cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống này.
Cậu sinh ra là dành cho tớ - tớ chỉ là đang vụt mất cậu thôi. Tớ hứa tớ sẽ tìm cậu lại khi có thể. Chỉ là giờ đây tớ không thể chạy đến bên cậu được... Tớ bất lực... Mọi thứ như đang ngăn cản tình yêu của chúng ta,chẳng có một thuận lợi nào tạo ra ở đây cả.
Dẫu sao thì tớ vẫn muốn cậu mở lời trước, vẫn muốn cậu nói là cậu nhớ nhớ... Chỉ là nhớ thôi... chẳng cần gì cả, để tớ biết tớ vẫn còn đang tồn tại nơi cậu dù chỉ là một phần nhỏ bé trong cuộc sống to lớn mênh mông của cậu.
Tớ vẫn ở đây, vẫn một mình chưa yêu ai cả...cho dù là cậu có yêu dăm ba cô đi nữa,tớ vẫn hiểu được cho cậu. Tớ biết cậu chẳng chịu nỗi sự cô đơn nên nếu có như thế thì cũng chẳng có gì là lạ với cậu cả. Tớ không thể bên anh nên cũng không thể cho mình cái quyền bảo cậu phải một mình những lúc cô đơn một mình.
1 năm, 2 năm , 3 năm rồi 4 năm... Bao lâu cũng được... Chỉ cần cậu nói về thì tớ sẽ đợi. Vì những năm tháng này tớ cũng bận học nên sẵn tiện đợi cậu luôn .
8. Có những người đi ngang qua đời nhau
Giữa những chông chênh của tuổi trẻ có những khoảng không mà ta dành cho nhau giống như một người thoáng qua trong cuộc đời. Duyên số mang những con người thật lạ đến bên nhau và rồi chính những con người ấy đi tìm những lý do để xa nhau trả về quy cũ.
Lạ thay con người ta chỉ muốn buông bỏ khi gặp chuyện mà chẳng mấy ai tìm cách để ở lại bên nhau. Phải chăng tình yêu họ dành cho nhau chỉ là sự hời hợt hay chỉ là phút nông nỗi nhất thời. Tình yêu đúng là tình yêu đẹp,tình yêu sai thì đổ lỗi cho tuổi trẻ là vậy.
Một người luôn sâu sắc với tình yêu của mình thì chắc sẽ không làm như vậy, nhưng khi đối phương khiến họ không còn chịu đựng nỗi nữa thì chính họ cũng sẽ vùng lên mạnh mẽ.
Suy cho cùng thì dẫu có hời hợt hay sâu sắc thì vẫn là tình yêu tuổi trẻ, nông nỗi và đầy khát vọng. Đến đc với nhau đã là hạnh phúc lắm rồi,bên nhau hay không thì tùy ở mỗi người.
Tình yêu là thứ vốn chẳng thể đem ra cân đo đong đếm thành vật chất được,nên hãy cứ yêu chẳng phải ngần ngại.
9. Không thể tìm lại
Thuở ban đầu, những rung động đầu tiên sao thật ngọt ngào, tinh khôi và thuần khiết. Cậu và tớ - chúng mình đã đến với nhau thật tự nhiên, không trói buộc, không vụ lợi, tất cả chỉ là bản năng của con người, bằng thứ tình cảm trinh nguyên nhất, khi cả hai trái tim chẳng một vết xước.
Tớ nhớ những ngày ta mới yêu, dường như cả thế giới đã chẳng còn tồn tại, chỉ tớ và cậu đắm chìm trong hạnh phúc của tình yêu. Là những ngày ta đi bên nhau, chỉ nghĩ về nhau, và mình là người yêu của nhau.
Tơ từng sợ mất cậu rất nhiều. Vậy nên những ngày yêu nhau, Tớ đã nắm tay cậu thật chặt, ôm cậu thật chặt, bởi nếu thực sự mất cậu, tớ không biết rằng mình sẽ điên loạn tới mức nào. Một thời tuổi trẻ, tớ đã yêu cậu nhiều như thế. Chúng ta luôn dành cho nhau những nụ hôn ngọt ngào nhất, những lời nói ngọt ngào nhất. Qua nhiều năm, tớ vẫn chẳng thể quên những kí ức đẹp đẽ ấy, dù biết rằng, nó chỉ có thể ở lại trong tim, chứ không bao giờ có thêm một lần thứ hai nữa.
Tớ đã từng rất ghen khi thấy cậu cười đùa cùng ai khác, bởi lúc nào tớ cũng chỉ muốn giữ cậu cho riêng mình, chỉ tớ mà thôi. Cái cảm giác lo sợ mất cậu, nó vẫn còn hiện về mỗi khi tớ nhớ tới. Là cậu, chỉ cậu, và của riêng tớ.
Tớ và cậu, chúng ta đã cùng nhau trải qua thật nhiều chuyện, vui có, buồn có, ghen tuông có, giận hờn có. Bao nhiêu kí ức gói gọn lại vào tận sâu trong tim và tớ chẳng kể ai biết. Chỉ hai chúng ta hiểu mà thôi.
Tớ nhớ cái nét mặt khi ghen của cậu, bởi tớ biết rằng cậu cũng sợ mất tớ như thế. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao siết bao đối với đứa con gái như tớ. Nhưng cậu biết không, chỉ có cậu thôi đấy, chỉ vì cậu thôi đấy.
Những xúc cảm ban sơ sao thật mãnh liệt, khôn nguôi mà tớ chẳng thể tìm lại được ở bất cứ cuộc tình nào khác. Càng lớn lên, tình cảm của tớ dành cho người khác có vẻ lắng đọng và trưởng thành hơn nhiều, khác hoàn toàn thứ đã dành cho cậu.
Tớ chưa từng hối hận vì yêu cậu nhiều như thế, ngay cả trong giờ phút này đây, khi chẳng còn bên cạnh nhau nữa. Có lẽ ông trời đã sắp đặt cho cậu và tớ, có duyên mà không phận. Dù rằng còn nhiều tiếc nuối bỏ lại sau lưng, chúng ta vẫn rẽ về hai hướng. Nhưng tớ chẳng bước đi, mà vẫn đứng ở đó, chờ đợi.
Còn trẻ mà, cớ gì khi yêu phải ngại ngùng, để sau này hối tiếc vì điều mình chưa làm. Chẳng biết rằng sẽ có người đàn ông thứ hai trên đời này giống cậu hay không, nhưng tớ biết rằng mình đã đánh mất đi một thứ vô cùng quan trọng không thể tìm lại được nữa, chính là cậu .
10. Nếu có một ngày
Tớ đã từng nghĩ đến một ngày cậu trở về trong một ngày đầy nắng chứ không phải là cơn mưa nữa. Mưa đã cho chúng ta một quá khứ đẹp đầy thơ mộng. Nhưng giờ này khi trưởng thành tớ chỉ muốn cậu ấm áp, mạnh mẽ như nắng chứ đừng quỵ lụy như mưa ngày xưa nữa. Và rồi khi hai con tim đủ chín chắn, nhận ra được đâu là bến bờ thật sự đang chờ đợi mình, tớ không muốn đứng đây đợi tàu thủy ở nhà ga mãi như thế.
Hai chúng ta vẫn đang xa cách, xa cả về không gian lần thời gian. Đã bao lâu rồi tớ chưa nhìn thấy cậu, đi bên cậu và cùng cậu ngắm mưa. Thật ra thì tớ cũng không thể nhớ nỗi ngày mình xa nhau chính xác là từ lúc nào cho nên đến bây giờ khoảng thời gian nó cứ mãi vô hạn như thế. Có thể tình yêu này sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại nữa thì tớ vẫn muốn sau này khi cả hai đã yên bề bên những bến đỗ mới cậu vẫn tìm gặp tớ. Không phải để chúng ta ngoại tình với nhau đâu, tớ với cậu đều là hai con người cực kì chung thủy nên không được phép làm đều đó đâu nhé ! Đùa chút thôi, mặc dù là tớ chưa biết mình có thể còn bên ai được nữa ngoài cậu không đây.
Tớ thật tâm không muốn mất đi cậu trong cuộc đời này. Ngoài gia đình tớ và những người thân quen quan trọng với tớ, chỉ có một người dưng là cậu mới đủ kiên tâm chịu đựng tớ, làm lung lay cái gốc rể khó chịu trong tớ cho đến bây giờ.
Không phải điều đó đồng nghĩa với việc tớ quỵ lụy mong cậu quay về đâu. Chỉ là một trong nhưng cái cảm xúc hiện giờ của tớ, cậu vẫn còn đâu đây, chưa thật sự mất đi trong tớ.
Sau ngày hôm nay, khi tớ viết xong những gì còn lại của tớ về cậu; tớ đã khác đi rất nhiều... Một ngày nào đó xa xôi kia, vô tình trên đường đời cậu tìm thấy được tớ hay ngược lại thì con người tớ ngày xưa cũng đã không còn nữa rồi.
Một trong những nỗi niềm lớn nhất của con người trên đời này là lòng dạ, bởi không ai có thể biết trước được một thứ mà chính bản thân họ cũng không hiểu rõ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC