Chương 3: Cậu ấy thích tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Cậu ấy thích tớ

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Lần gặp lại Lạc Văn Chu, là ở trong sân bóng rổ, hai khoa của bọn họ thi đấu bóng rổ.

Trước khi bắt đầu trận đấu, Vi Y chạy tới trêu chọc cô: "Sơ Miên này, lần này khoa chúng ta và khoa Lạc Văn Chu đấu bóng rổ, cậu lựa chọn hô ai cố gắng lên?"

"Đương nhiên là hô khoa chúng ta cố gắng lên rồi." Cố Sơ Miên rất khôn khéo, "Bởi vì Lạc Văn Chu nhà chúng tớ không cần cổ động cũng có thể giành giải nhất."

"Trầm mê nam sắc, phản bội vứt bỏ phụ lão đồng hương!" Vi Y dùng ngón tay chọc đầu của Cố Sơ Miên, nhưng mà không thể không thừa nhận, Lạc Văn Chu thật sự rất mạnh.

Cố Sơ Miên là người hoạt bát trong lớp, đối với loại hoạt động này, thì các chuyện mua nước, cổ động trên căn bản đều là cô làm.

Con trai khoa của các cô tương đối ít, ngoại trừ chơi trên sân, dự bị ra, thì chỉ có vài cậu trai ngồi hàng đầu, Cố Sơ Miên cảm thấy gọi bọn họ cũng quá phiền phức, nên tự mình chạy đi lấy quỹ lớp mua một thùng nước suối.

Sức lực của cô không lớn, cộng thêm vóc dáng tương đối nhỏ, nên cố gắng lắm mới kéo thùng nước suối đến cổng sân bóng rổ.

Lạc Văn Chu có chuyện nên đến khá muộn, lúc đến cổng sân bóng, vừa vặn nhìn thấy Cố Sơ Miên đang vất vả kéo thùng nước suối đi vào trong, anh đi tới, thừa dịp Cố Sơ Miên không phản ứng kịp mà bưng thùng nước suối lên.

Tầm mắt của Cố Sơ Miên di chuyển từ thùng nước suối sang mặt của Lạc Văn Chu, ánh mắt cô sáng lên, còn phân vân không biết mở miệng chào hỏi như thế nào thì tốt, thì Lạc Văn Chu đã hỏi: "Nước phải đem đến chỗ nào?"

"Khu nghỉ ngơi của khoa chúng tớ."

Lạc Văn Chu "à" một tiếng, sau đó ôm thùng nước suối đi vào, Cố Sơ Miên ngẩn người, cũng đi theo.

Thật ra trên sân hôm nay có rất nhiều cô gái, đều là vì cổ vũ trợ oai cho Lạc Văn Chu mới đến, mới nãy Lạc Văn Chu chưa tới, sự hào hứng của mọi người đều giảm đi một chút, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Lạc Văn Chu đi vào, trên khán đài bắt đầu huyên náo.

Cố Sơ Miên đi theo sau lưng cái tên hormone biết đi này, cúi đầu giống như làm kẻ gian, sợ mình đi theo quá gần, bị mấy em gái trẻ mê anh trên khán đài ném bình nước đập chết.

Nhìn thấy Lạc Văn Chu bên đối nghịch đang bưng nước suối đến khu nghỉ ngơi của khoa bọn họ, mấy cậu con trai đều cảnh giác nhìn anh, Lạc Văn Chu ngược lại không quan tâm mấy, đặt nước suối xuống đất, quay đầu đi đến khu nghỉ ngơi của khoa mình.

Cố Sơ Miên có chút lúng túng sờ mũi giải thích: "Cậu ấy là bạn học cao trung của tớ, vừa nãy lúc mua nước gặp cậu ấy, nên đã thuận đường giúp tớ mang tới."

Vi Y ngồi trên khán đài nghỉ ngơi của cầu thủ, thấy hết một màn này, cô ấy ngoắc ngoắc gọi Cố Sơ Miên, véo mặt cô, cười cực kỳ thô bỉ, "Được đó Cố Sơ Miên, rất có bản lĩnh mà, lại bảo hot boy bưng nước cho cậu."

Cố Sơ Miên giãy giụa thoát khỏi ma trảo của cô ấy, sau đó ra vẻ ngượng ngùng nói: "Có thể là bởi vì hôm nay tớ khá xinh đẹp, Lạc Văn Chu giúp tớ bưng nước, bốn bỏ năm lên chính là cậu ấy thích tớ."

Vi Y trợn mắt, không để ý đến thiếu nữ hoài xuân là cô nữa.

Trận đấu rất nhanh đã bắt đầu, Cố Sơ Miên đứng bên cạnh Vi Y, mặc dù cổ vũ cho khoa mình, nhưng ánh mắt đều là nhìn chằm chằm Lạc Văn Chu. Thỉnh thoảng lúc Lạc Văn Chu giơ tay lên ném bóng vào rổ, lộ cơ bụng, cô đều là một bộ dạng hoa si [1] "Được chết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu [2]", Vi Y thở dài, nói với cô: "Nếu tớ là cậu, tớ có lẽ không thể vui vẻ nổi."

[1] Hoa si (花痴): thông thường chỉ những người đang yêu, say mê với một người nào đó, tình yêu ám ảnh, hoặc khi nhìn thấy chàng trai mình yêu mến liền không kìm lòng được mà hú hét.

[2] Được chết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu (牡丹花下死, 做鬼也风流): chỉ những người ham mê nữ sắc, cho dù phải chết dưới váy phụ nữ, thành ma thành quỷ vẫn vui vẻ.

"Tại sao?"

"Cậu xem đi, ngoại trừ cậu, trên sân còn có nhiều người nhìn chằm chằm cậu ta như vậy, cậu ta lộ cơ bụng một chút, thì đại khái tất cả mọi người đều nhìn thấy."

Cố Sơ Miên nhìn các bạn nữ xung quanh, đột nhiên cảm thấy tương lai của giấc mộng mình phải ngủ với Lạc Văn Chu này thật mong manh.

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Lạc Văn Chu ngồi trên khu nghỉ ngơi của khoa cầm khăn lông lau mồ hôi, Cố Sơ Miên để ý, sau lưng anh có một cô gái bị giựt dây đi tới trước mặt anh, hơi đỏ mặt đưa cho anh một chai Cola. Cố Sơ Miên nhìn thấy, liền kéo Vi Y qua, cười nói: "Tớ cảm thấy cô gái đưa Cola cho Lạc Văn Chu đó phải chán nản rồi."

Vi Y nhìn sang, "Tại sao?"

"Lạc Văn Chu không thích uống Cola!" Cố Sơ Miên chắc chắn nói, "Học kỳ hai lớp mười một tớ mua cho cậu ấy một chai Cola, trời rất nóng luôn, nhưng một ngụm cậu ấy cũng không uống."

Khi đó cô và Lạc Văn Chu, còn có mấy người bạn học khác bị thầy giữ lại sữa bài thi, khí trời nóng bức, quạt gió trên đỉnh đầu kêu "két két", oi bức lại bực bội. Lạc Văn Chu ngồi phía trước bên phải cô mặc dù ngồi thẳng tắp, nhưng phần lưng áo sơ mi đã bị mồ hôi thấm ướt.

Thừa dịp mọi người không chú ý, cô len lén chạy đến quầy bán quà ăn vặt mua nước uống, bởi vì sợ mọi người phát hiện tâm tư không đứng đắn của cô với Lạc Văn Chu, nên cô mua cho mỗi người một chai, tiêu tiền ăn sáng một tuần lễ của mình. Cô mua cho Lạc Văn Chu một chai Cola, nhưng anh không uống, nhận từ tay cô rồi để lên bàn.

"Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ta rất thích uống đó." Vi Y ngắt lời cô.

Cố Sơ Miên nhìn sang, trợn tròn mắt, Lạc Văn Chu lại nhận lấy chai Cola của cô gái kia, mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Vi Y vuốt vuốt tóc cô, tận tình khuyên bảo nói: "Thật ra thì cậu cũng đừng quá thương tâm, cô gái kia hình như là hoa khôi của khoa kia, cậu thua trong tay cậu ta, cũng không tính là rất khó coi."

Cố Sơ Miên bỉu môi, mặt đầy mất hứng, ủy viên thể dục trong lớp cô đang uống nước đứng cách cô không xa, thấy bộ dạng này của cô, liền lại gần hỏi làm sao.

"Ủy viên thể dục, tớ thất tình rồi." Cố Sơ Miên chớp đôi mắt to nhìn cậu ta.

Ủy viên thể dục nghe vậy, cười ra tiếng, sờ lên cái đầu nhỏ của cô, "Cậu cũng không có người yêu, nói gì tới thất tình hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC