Chương 4: Thời tiết thật đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Thời tiết thật đẹp

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Mặc dù ý định ban đầu của An Cách Cách đến đoàn phim là Bạch Diệc Dương, nhưng cô không cũng không tới uổng, trang phục diễn, đồ trang điểm của Tống Nhiễm bình thường đều là An Cách Cách giữ.

Ngày đó quay xong phim, Tống Nhiễm đi tẩy trang, An Cách Cách liền giúp cô ấy thu dọn quần áo hôm nay mặc, sau đó mang về tủ quần áo.

Cái váy đó là loại váy lụa trắng na ná áo cưới, cô chỉ lo ôm lấy váy không để cho nó rơi xuống đất, trên tay cũng không rảnh, đến cửa phòng quần áo, dùng bả vai đè mở cửa bước vào.

Sau khi bước chân đi vào, cô mới phát hiện bên trong phòng quần áo có người.

Bạch Diệc Dương đưa lưng về phía cô, ở trần, quần mới mặc một nửa, vừa vặn bị An Cách Cách nhìn thấy quần lót... màu xám tro.

Mặt của hai người đồng thời đỏ ửng, sau khi sửng sốt An Cách Cách liền ôm váy trong ngực đưa lên, ngăn ánh mắt của mình rồi xoay người, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết bên trong có người."

Bạch Diệc Dương lúc này cũng kịp phản ứng, vừa vội vàng mặc quần áo vào, vừa thầm mắng người đại diện của mình, đã nói chốt cửa của phòng quần áo hư không khóa được, bảo anh ta canh giữ ở cửa, sao còn để mặc người khác tiến vào, còn để mặc một cô gái vào?

Bạch Diệc Dương ra mắt sớm, mặc dù chưa yêu đương gì, nhưng con gái bên cạnh anh gần như đều là đối tác quen biết qua công việc, anh cũng rất ít khi nhận phim tình cảm, cho nên việc tiếp xúc với con gái đã ít lại càng ít, thường ngày người đại diện bảo anh biểu diễn lộ eo anh cũng nghiêm nghị từ chối.

Vào lúc này thay quần áo bị người khác trông thấy, anh càng nghĩ càng lúng túng, sau khi mặc quần áo xong liền chạy ra khỏi phòng quần áo.

Anh chạy ra phòng trang phục, người đại diện bận rộn giúp phó đạo diễn xinh đẹp dọn đồ xong cũng chịu trở lại, nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình dựa lưng vào tường, bên tai đỏ lên kỳ lạ, đi tới vừa định hỏi thế nào, đã bị Bạch Diệc Dương khóa cổ.

Mà An Cách Cách, mặc dù cô sưu tầm không ít hình ảnh Bạch Diệc Dương lộ eo, lộ xương quai xanh, nhưng hình ảnh nào có chấn động như tận mắt nhìn thấy, còn nữa, mặc dù chỉ là nửa người trên, quần cũng chỉ mặc một nửa, bốn bỏ năm lên thì chẳng khác nào Bạch Diệc Dương bị cô thấy hết.

Cô càng nghĩ càng thẹn thùng, sau khi hốt hoảng cất váy xong trở về, Tống Nhiễm nhìn thấy cô, cũng bị hù dọa.

"Cậu đi một chuyến đến phòng tắm hơi sao?"

An Cách Cách che khuôn mặt nóng lên của mình, hít thở sâu một hơi, đè nén trái tim đang đập cuồng loạn không ngừng trong lồng ngực, nói: "Kích thích hơn phòng tắm hơi nhiều."

Vụ tai nạn trong phòng trang phục Bạch Diệc Dương không nói với người khác, An Cách Cách cũng không dám nói, điều bất ngờ xấu hổ này, đã trở thành một bí mật nhỏ trong lòng bọn họ.

Từ nay về sau nhiều lần Bạch Diệc Dương thấy An Cách Cách, đều là lúng túng đến khủng khiếp, An Cách Cách cũng lúng túng, mặc dù còn đi theo bên cạnh Tống Nhiễm, nhưng chỉ cần Bạch Diệc Dương vừa đến, cô liền chủ động biến mất.

Nhưng Tống Nhiễm lại không biết cục diện lúng túng nhỏ của hai người, còn nghĩ làm sao mới có thể tạo thêm cho An Cách Cách nhiều cảnh chung đụng với Bạch Diệc Dương.

Lần đó Tống Nhiễm kéo Bạch Diệc Dương thảo luận kịch bản với An Cách Cách, lúc đến một nửa, cô bị người đại diện kéo đi. Có Tống Nhiễm kẹp ở giữa, tình cảnh còn chưa đến nổi cứng ngắc, nhưng Tống Nhiễm vừa đi, cũng chỉ còn lại hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.

An Cách cúi đầu, bên tai bắt đầu không khống chế được mà nóng lên, cô đột nhiên ảo não tại sao mình không tắm nắng đen chút, nếu không bị anh nhìn thấy mình đỏ mặt thì làm sao?

Bạch Diệc Dương mặc dù không đỏ mặt, nhưng cũng vụng về ngồi bên cạnh, không biết phá vỡ cục diện lúng túng quỷ dị này như thế nào.

Cảnh phim này là quay ở sân bóng, đoàn phim mượn sân của một ngôi trường. Bây giờ Bạch Diệc Dương và An Cách Cách ngồi dưới tàng cây ở sân bóng, anh mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, An Cách Cách cũng là áo thun trắng đơn giản và quần jean, cứ như vậy, hai người ngược lại trông giống như học sinh trong sân trường.

Bạch Diệc Dương ngẩng đầu, bầu trời xanh thẳm bị tàng cây che một nửa, một nửa trời quang mây tạnh, có gió lay động lá cây phát ra tiếng "xào xạc", cuốn hương hoa ngọc lan bên cạnh thổi vào mặt.

"Thời tiết thật đẹp." Bạch Diệc Dương đột nhiên thốt lên câu nói như vậy, Sau khi nói xong thiếu chút nữa anh trở tay tát mình một cái, dù nghèo từ như thế nào, cũng không nên nói một câu nói nhảm như vậy để phá vỡ lúng túng.

An Cách Cách lại không phát giác được hoạt động tâm lý của Bạch Diệc Dương, lúc nghe được lời nói này của anh, hơi sững sờ.

Cô đột nhiên nghĩ đến một câu lời thoại: Anh thích em, bởi vì thời tiết rất đẹp, bởi vì thời tiết không đẹp, bởi vì thời tiết thích hợp.

"Đúng vậy, thời tiết thật đẹp." Cô nói.

Bạch Diệc Dương nghe được giọng nói quay đầu, đã thấy An Cách Cách ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhếch miệng lên, mắt cười cong cong, rực rỡ tựa như hai mặt trăng non chiếu sáng ba ngàn hoa đào, sáng rực cuộc đời anh.

(Nguồn: Kenh14)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net