Cái Kết Bất Ngờ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như thường lệ, hôm nay Triển Tấn tăng ca, tôi đem cơm đến công ty cho hắn , hắn là chủ tịch, cho nên chỉ cần hắn nói một tiếng, tất cả món ngon nhất của phòng ăn, nhất định sẽ đem tới tận phòng làm việc của hắn.

Nhưng hắn lại muốn hành hạ tôi, nên trưa nào cùng bắt tôi phải đem cơm đến công ty cho hắn!

Mọi người trong công ty dùng ánh mắt thương hại để nhìn tôi, mọi người đều biết tôi chính là người vợ thất sủng nổi danh của chủ tịch họ, thậm chí chủ tịch họ còn nuôi người tình ở trong công ty, chẳng ai khác, chính là cô thư ký bên cạnh chủ tịch họ, Phi Phi!

Có một người thấy tôi đi ngang qua, thì tức giận nói với người bên cạnh "Chị nhìn xem, chủ tịch phu nhân vừa xinh đẹp lại dịu dàng, vậy mà chủ tịch lại đi mê con hồ ly tinh kia?"

Tôi nhếch cao khóe môi đi vào phòng làm việc của Triển Tấn, hắn không ngẩn đầu, lạnh lùng nói "Đem đến đây!"

Tôi đem hợp cơm đến ngồi bên cạnh hắn, mở nắp ra múc một muỗng đưa tới trước mặt hắn, hắn rốt cuộc cũng ngẩn đầu nhìn tôi, rồi nhếch cao khoé môi đưa tay sợ vào mặt tôi "Một con vịt thấp hèn như em, sao trời lại cho một cái nhan sắc đẹp đến vậy?"

Tôi bỏ muỗng cơm xuống hộp, cúi đầu, than nhẹ "Nhưng anh vẫn không thích em!"

Triển Tấn nâng cằm tôi lên, để mắt tôi và mắt hắn đối diện nhau "Nếu em là nhân tình của tôi, tôi nhất định thích, nhưng đáng tiếc, em lại là vợ!"

Tôi e dè hỏi hắn "Tại sao là vợ thì không thể thích?"

Hắn vuốt ve khuôn mặt tôi nói "Nếu để người khác biết lý lịch của em, tôi sẽ rất mất mặt!"

Tôi cụp mắt không trả lời, hắn kiêu ngạo như vậy, quả nhiên vẫn là vấn đề môn đăng hộ đối, đột nhiên thấy hơi thở hắn phả lên mặt mình, vừa ngước mắt, thì đôi môi hắn đã dán chặt lên môi tôi, ra sức cắn mút.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Một giọng nữ thanh thót cất lên, khiến hắn đẩy tôi ra, ngước nhìn Phi Phi đứng ở cửa, Phi Phi tức giận chạy đến tát tôi một cái, khiến má tôi đau rát.

Tôi tức giận nhìn cô ta, lần này tôi vô tội, là Triển Tấn hôn tôi, sao cô ta lại đánh tôi, đáng lẽ ra người cô ta nên đánh là hắn mới đúng chứ? Nhưng chợt nghĩ lại, thì càng tức giận, cô ta là chỉ là nhân tình, vậy mà lại dám ghen với vợ hợp pháp là tôi đây sao?

Phi Phi thách thức nhìn tôi, tôi tức giận hét "Đồ nhân tình mặt nhựa này, lại dám đánh tôi?"

Mặt Phi Phi biến sắc!

Tôi nhếch cao khóe môi nhìn Phi Phi, tôi biết cô ta rất sợ tôi nói như vậy, không phải nhan sắc cô ta là dựa vào phẫu thuật mới có được, chỉ đơn giản cô ta không đẹp bằng tôi, cho nên cô ta luôn cảm giác không được an toàn.

Vì là đàn ông, ai lại không mê sắc đẹp?

Nhưng cô ta lại không biết tính của Triển Tấn, vì đều hắn thật sự quan tâm, chính là thân phận tiểu thư danh gia vọng tộc, xứng tầm với hắn là được.

Và tôi và Phi Phi, cả hai đều không có, Phi Phi cũng đâu phải là người tình đầu tiên của hắn, nhưng cũng được xem là người tình lâu nhất.

Phi Phi đột nhiên nhìn Triển Tấn khóc lóc "Anh xem cô ta nói em như thế kìa?"

Triển Tấn trầm giọng nhìn tôi "Xin lỗi đi!"

Tôi mím chặt môi, quay đầu sang một bên, là hắn hôn tôi trước, tôi lại bị nhân tình hắn tát cho một cái, vậy mà hắn còn bắt tôi xin lỗi cô ta?

Triển Tấn tức giận nắm chặt cổ tay tôi "Tôi nói em nghe không? Mau xin lỗi đi!"

Tôi im lặng không trả lời, hắn tức điên nắm cổ tay tôi càng chặt "Chọc giận tôi sẽ không có kết quả tốt đâu!"

Tôi quay mặt lại, nhìn đối diện hắn, thản nhiên nói "Em không sai!"

Quả nhiên hắn nói đúng!

Chọc giận hắn sẽ không có kết quả tốt, hắn lôi tôi đi ra khỏi công ty, trước ánh mặt thương hại của mọi người, Phi Phi thì đi phía sau quát mắng mọi người im lặng.

Triển Tấn chở tôi cùng Phi Phi về nhà, vừa vào đến nhà, hắn liền lôi tôi lên sân thượng, tôi hoảng sợ hét lên "Em sai rồi, anh đừng làm vậy, em sợ!"

Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nắm cổ tay tôi lôi đi, giọng thản nhiên "Bây giờ biết sợ là quá muộn rồi!"

Phi Phi đi phía sau tôi cười lớn "Tấn! Chúc nữa để em làm cho!"

Triển Tấn nghe Phi Phi nói, thì cười lớn "Được!"

Cả người tôi run lên vì cuộc đối thoại của hai người, khoảnh khắc cánh của sân thượng mở ra, đập vào mắt tôi là khung cảnh quen thuộc, ở giữa sân thượng có một cái lồng sắt rất lớn, đương nhiên đó dùng để nhốt tôi.

Cứ mỗi lần hắn tức giận, hắn sẽ đem tôi nhốt vào lòng sắt, bỏ đói tôi vài ba bữa, khi thấy tôi không còn chịu được nữa mới thả tôi ra.

Tôi vùng vẫy khỏi tay hắn, định quay người bỏ chạy, thì hắn đã nắm chặt tóc tôi đi lại phía lồng sắt, mặc tôi khóc lóc van xin, kêu la thảm thiết, hắn vẫn lạnh lùng vứt tôi vào trong, rồi nhìn Phi Phi cười lớn "Giao cho em đó!"

Phi Phi nghe thế, không biết lây đâu ra một cây gậy sắt, đi xung quanh lồng, gõ mạnh từng cái vào lồng sắt, khiến nó kêu lên những bon bon đến đau tai.

Tôi ngồi sụp xuống, bịt chặt tai lại, tôi sợ nhất là những thứ âm thanh lớn tiếng, nó khiến tim tôi đập nhanh và cảm thấy sợ hãi, trong một lần hắn phát hiện ra triệu chứng sợ âm thanh lớn của tôi, nên đã dùng cách này để hành hạ tôi, đều này khiến tôi vô cùng sợ.

Phi Phi gõ một hồi lâu, cảm thấy chán rồi vứt cây gậy sắt xuống đất, đi lại dựa vào người Triển Tấn như người không xương, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi, rồi ôm eo Phi Phi hỏi "Sao thế bảo bối, vẫn chưa nguôi giận sao?"

Phi Phi nũng nịu nói "Em muốn ngủ lại đây, ngủ trên chiếc giường của cô ta, làm chuyện đó cùng anh, em muốn cho cô ta thấy, thân phận thấp kém như cô ta, thì chỉ có thể im lặng mà chịu đựng!"

Triển Tấn ở ngoài lồng nhìn tôi, nhếch cao khóe môi "Được! Em muốn sao cũng được!"

Nói rồi hai người quay người đi, tôi tức giận hét "Anh không được làm vậy, không được đối xử với em như vậy!"

Nhưng đổi lại sự im lặng cùng tiếng gió đêm tát vào mặt tôi, khiến tôi co rúm người lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net