Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Hoành đặt tay lên cửa xe, hỏi:

– Nhà anh ấy ở đâu?

Nhã Ca lè lưỡi trêu đùa, gương mặt cô ấy thật xinh đẹp, dễ thương:

– Cậu tìm di động của cậu ấy, rồi gọi về nhà cậu ấy mà hỏi. Bất quá thì đưa cậu ấy về nhà cậu, cho cậu ấy qua đêm trong nhà vệ sinh vậy. Đằng nào cậu cũng sống một mình. Miễn đừng vứt người ta lăn lóc đầu đường xó chợ là được.

Thanh Hoành sững sờ:

– Có giá gớm nhỉ!

Nhã Ca bật cười hả hê:

– Đúng thế, ngày rộng tháng dài, chưa biết chừng cả tôi cũng phải lòng cậu đấy!

Thanh Hoành ngồi vào ghế sau, tài xế quay lại nhìn họ:

– Chị ơi, bạn chị say thế kia, liệu anh ấy có nôn ra ghế của tôi không?

Thanh Hoành ngoảnh nhìn người đàn ông say ngất ngây bên cạnh mình, ánh đèn đường rọi qua cửa kính, hắt lên gương mặt anh một vệt sáng:

– Nếu có, tôi sẽ trả anh tiền rửa xe.

Cô thò tay, vỗ vỗ túi áo comple của anh, nhưng không thấy di động, đành tìm trong túi quần, tay cô chạm vào vật gì đó có hình dáng giống chiếc điện thoại.

Cô đành thò tay vào túi quần anh để rút điện thoại ra, nhưng vì anh ngồi gập người, rất khó thao tác. Mồ hôi đầm đìa, Thanh Hoành thầm nghĩ, cứ sờ soạng thế này không ổn, Cửu Thiều có thể không tỉnh lại, nhưng tài xế nhìn cảnh này chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cô chợt nhớ có lần nghe ai đó nói anh sống ở phía Đông thành phố, nên cô bảo tài xế chạy xe về phía Đông theo đường vành đai.

Còn cô, tiếp tục đánh vật với cái máy điện thoại của anh. Khó khăn lắm mới lôi được ra, lúc bật màn hình thì thấy yêu cầu nhập mật khẩu. Thanh Hoành đành nhét di động vào lại túi áo anh, và nói với tài xế:

– Xin lỗi anh, phiền anh đến ngã rẽ trước mặt thì quay đầu lại.

Thanh Hoành nhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường rực rỡ lướt đi trong đêm, chiếu sáng, soi tỏ mặt đường. Đã rất lâu rồi cô không có thời gian ngắm nhìn thành phố về đêm như hôm nay. Lúc nào cô cũng vội vã, mỏi mệt, vì cô dấn bước quá mau lẹ, nên đã lãng quên hết thảy mọi thứ xung quanh. Cô chầm chậm đưa hai tay lên, úp mặt vào lòng tay. Kể từ ngày cô tốt nghiệp cao học và thi vào ngành pháp y đến nay, đã 3 năm trôi qua.

Nhưng cô không thể nghĩ ngợi nhiều, cũng không thể dừng lại.

Bỗng, tiếng chuông điện thoại bên cạnh khiến cô giật mình, vội ngồi thẳng dậy. Mí mắt Cửu Thiều khẽ động đậy, anh rút điện thoại trong túi áo, nói khẽ:

– Chuyện gì vậy?

Giọng anh rất tỉnh táo.

Thanh Hoành trộm nghĩ, lẽ nào anh không hề say? Nếu vậy thì vì sao anh phải giả vờ?

Dường như chân tướng sự việc cùng chỉ về một đáp án, và đáp án đó thật khó tin.

– … Được, tôi sẽ tới ngay.

Cửu Thiều đột nhiên mở mắt nhìn cô, anh không có vẻ gì của một người say:

– Vừa có người trình báo phát hiện một thi thể, người chết sáng nay mới đến sở lấy lời khai.

Thanh Hoành kêu lên:

– Sao?

Cô có cảm giác đầu óc mình nổ tung. Người sáng nay đến sở lấy lời khai chính là người mẹ trẻ của cô bé nạn nhân. Cô đã nhìn thấy dung mạo của người mẹ đó trong gương, vóc dáng của họ rất giống nhau, hình ảnh trong gương như hòa vào làm một.

Cửu Thiều ngồi thẳng dậy, nói với tài xế:

– Phiền anh cho xe quay đầu lại.

Giờ này chỉ có thể triệu tập được hai bác sỹ pháp y là cô và anh.

Lúc họ tới nơi, hiện trường xảy ra vụ án đã được chăng dây khoanh vùng. Đó là một dãy nhà tập thể già cỗi, tuổi chừng 30 năm ở khu phố cổ, xung quanh vẫn còn những thôn làng nhỏ chưa được giải tỏa, nơi này tuy náo nhiệt nhưng dân nhập cư lưu động rất đông.

Đây là lần đầu tiên Thanh Hoành đến hiện trường một vụ án. Cô là bác sỹ phụ trách bệnh lý, thường không phải đến hiện trường.

Đội trưởng Hình Mẫn của đội điều tra đến trước họ 15 phút, ông ấy chẳng buồn ngó Thanh Hoành, chỉ gật đầu chào Cửu Thiều:

– Có thể là một vụ án liên hoàn, cậu lên kiểm tra đi.

Khu tập thể già cỗi này không có thang máy, Thanh Hoành mang theo đồ nghề leo một mạch 6 tầng lầu. Căn phòng xảy ra vụ án nằm cuối dãy hành lang dài và hẹp, một dãy dài đồ đạc lỉnh kỉnh xếp cạnh tường nhà. Cửa phòng có bảo vệ, kéo dây cảnh giới, nhìn thấy họ liền chào:

– Sếp Cửu Thiều, chào anh!

Cửu Thiều hỏi ngắn gọn:

– Ở đâu?

– Trong phòng khách.

Cửu Thiều gật đầu, đặt hộp đồ nghề xuống. Anh lôi áo khoác và găng tay ra, thận trọng khoác lên người.

Người kia nhìn thấy Thanh Hoành thì tỏ vẻ ái ngại:

– Cô nên chuẩn bị tâm lý.

Thanh Hoành hiểu rằng cảnh tượng sẽ vô cùng đáng sợ. Người chết có vóc dáng, hình thể rất giống cô, chắc chắn cô không chỉ khiếp sợ mà còn vô cùng khó chịu. Cô đeo găng tay, hít một hơi thật sâu, bước qua vạch phong tỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net