Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Những giờ học giải phẫu trước kia đều có lệnh cấm không được lấy trộm xương người đem về nhà.

Cửu Thiều lên tiếng.

Tần Tấn bức xúc:

– Chỉ những kẻ lập dị mới mang mấy thứ đó về nhà.

– Xương cốt ở mấy vị trí đó rất đẹp, giống như những tác phẩm nghệ thuật vậy.

Thanh Hoành cố gắng tìm kiếm những miếng lòng già còn sót lại giữa ngồn ngộn ớt xanh ớt đỏ, nhưng không thu hoạch được gì, vẻ mặt ỉu xìu.

Cửu Thiều gật đầu tỏ ý tán đồng.

Tần Tấn hết nhìn người này lại nhìn người kia, bọn họ cứ ngang nhiên phơi bày sự lập dị của bản thân, như thể sợ người khác không nhận ra vậy!

Rời quán ăn, Thanh Hoành giơ tay vẫy taxi, nhưng những chiếc xe cứ thản nhiên lướt qua, nếu không chở khách thì cũng vội vã về giao ban.

– Tôi nhớ là cô có xe ô tô kia mà.

Cửu Thiều đột nhiên hỏi. Vị trí đầu tiên từ cửa vào của bãi đậu xe là của Thanh Hoành. Tên cô trùng với tên một nhân vật trong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp mà anh yêu thích. Vì vậy, lần nào lái xe qua, anh cũng ngoái lại nhìn.

– Mấy hôm trước tôi bị một gã vừa tập tạnh lái xe đâm phải ngay trước cửa nhà, xe đang đưa đi sửa.

Một chiếc taxi lao tới, tiếc là xe đã có khách. Thanh Hoành giậm chân sốt ruột, giờ này thật khó bắt xe.

Cửu Thiều đề nghị:

– Đi nào, tôi đưa cô về.

Cửu Thiều chạy chiếc SUV (1) kềnh càng, điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Thanh Hoành, vì nó không phù hợp với khí chất của anh. Thanh Hoành ngồi bên ghế phụ, hai người bắt đầu chuyện phiếm:

– Anh từng du học ở Đức?

– Tôi học tiến sỹ ở Đức.

Mắt vẫn nhìn thẳng, anh đặt một tay lên hộp đựng đồ:

– Trong này có tập ảnh lưu niệm hồi tôi ở Đức.

Thanh Hoành mở album, lật trang đầu tiên, đó là bức ảnh tập thể. Cô dễ dàng nhận ra anh giữa đám đông mặc bộ đồ trượt tuyết. Anh là gã người châu Á tóc đen mắt đen, mặc áo len và áo trượt tuyết cũng màu đen, không đeo kính, nụ cười thấp thoáng, trông anh thật trẻ. Phía dưới bức ảnh có đề ngày tháng, đó là thời điểm năm năm về trước.

Bỗng, cô hỏi:

– Trông anh rất trẻ, năm nay anh hai mấy?

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô thấy khóe miệng anh hơi giật.

– 16 tuổi tôi vào đại học, học đủ năm thì tốt nghiệp.

– Vậy cho tôi rút lại câu nói lúc trước. Tôi xin nói lại thế này: trông anh già dặn hơn nhiều so với tuổi của anh…. Già dặn là điều rất đáng khen!

Cửu Thiều không buồn tiếp lời, có vẻ anh không hứng thú lắm với chủ đề này. Thanh Hoành nhất thời cũng không biết nên tiếp tục với chủ đề nào, chẳng lẽ nói chuyện khám nghiệm tử thi? Hai người im lặng một hồi, và đều cảm thấy bầu không khí thật gượng gạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net