Chuyện con thỏ ngọc cung trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phân vai :

- Dẫn chuyện: Định - D

- Thỏ ngọc: Kim Lý - KL

- Người ăn mày - vị thần: Tiên - T

- Hằng Nga: Hằng - H

-Thỏ con: Mẫn - M

                                                                       Giới thiệu

*Chưa chọn được người giới thiệu* Kính thưa quý thầy cô và các bạn học sinh thân mến, hôm nay chúng em đại diện cho đội tuyển văn khối 11 của trường THPT Phú Tâm xin được kể câu chuyện "Thỏ Ngọc cung trăng" với một số thay đổi. Câu chuyện này được kết nối từ hai sự tích về chú thỏ trắng trên cung trăng của người Kinh và người Khmer. Đầu tiên, cho phép chúng em được giới thiệu các nhân vật của câu chuyện này

*Định cầm mic* :Em là Lý Hoàng Định, người dẫn chuyện

*Kim Lý cầm mic* : Em là Dương Kim Lý trong vai Thỏ Ngọc

*Tiên cầm mic* : Em là Phạm Triệu Ngọc Tiên trong vai người ăn mày

*Hằng cầm mic* : Em là Văn Thị Thúy Hằng trong vai Hằng Nga

*Mẫn cầm mic* : Em là Trần Gia Mẫn trong vai thỏ con

- D: và bây giờ câu chuyện của chúng em xin được phép bắt đầu

                                                                   Bắt đầu - Cảnh 1

- D: Ngày xưa, có một chú thỏ trắng sống trên một cánh đồng bát ngát xanh rì, thỏ ta ngày ngày vất vả trồng cà rốt trên cánh đồng ấy. Bởi vì tính tình thân thiện lại tốt bụng,  những con vật xung quanh đều yêu mến chú

*Kim Lý đi ra, lúi húi chăm cà rốt*

- D: Một hôm, khi thỏ đang bắt sâu cho cà rốt thì mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, và...

- KL: A ! Sao trời lại mưa rồi *Kim Lý chạy nhanh ra sau sân khấu*

- D: Thỏ trắng vừa chạy vào nhà thì mưa đổ xuống, gió rít gào như một con quái vật đang thịnh nộ bên ngoài, thỏ lo lắng mà run cầm cập đốt một nhóm lửa trong nhà mình để mà sưởi ấm

- KL: Chẳng biết cà rốt ngoài vườn của mình có sao không nữa, haizz...

*Mẫn chạy ra lấy cà rốt quăng tùm lum trên sân khấu*

*Tiên chạy ra ngồi một góc trên sân khấu, nằm càng tốt =)))*

- D: Mưa vừa tạnh thì trời đã tối và thỏ trắng cũng tỉnh giấc, chú vội chạy ra ngoài xem tình hình

*Kim Lý chạy ra ngoài nhìn đống cà rốt*

- KL: Khu vườn nhỏ của mình thế là tan tành cả rồi! 

*Kim Lý nhìn qua góc sân khấu*

- KL: Ơ! Sao lại có một con người khốn khổ ở đây thế này, ông à, ông có sao không? 

*Kim Lý đi tới lay lay Tiên*

*Tiên tỉnh dậy, ra vẻ mệt mỏi nói chầm chậm*

- T: Ta đói quá... đã bao ngày rồi chẳng có gì bỏ bụng... không còn sức lực nữa... Đến chết mất!

*Kim Lý lắc lắc đầu*

- KL: Ông lão thật đáng thương, tôi rất muốn cho ông ăn nhưng vườn cà rốt đã bị bão thổi bay cả rồi, không ngờ ông trời lại trớ trêu đến thế này

*Kim Lý nhìn vào nhóm lửa bên trong*

- KL: Nếu ông thật đói đến mức này thì ta không thể dửng dưng làm ngơ, thôi thì ông hãy ăn thịt tôi đây này

*Kim Lý nhảy vào đống lửa, Tiên kinh ngạc mở mắt thật to nhìn vào*

- D: Thỏ trắng vừa mở mắt ra, củi lửa đã tắt ngóm mất từ khi nào, chú nhìn về phía người ăn mày chỉ thấy một luồn ánh sáng chói mắt

*Tiên đứng dậy*

- T: Cảm ơn thỏ vì lòng thương người vô bờ bến đã sẵn sàng hi sinh mình cứu ta, đêm nay trăng tròn vằng vặc lại sáng rực thế này, tựa như lòng nhân hậu của ngươi vậy, ta sẽ vẽ hình thỏ lên trên cung trăng để người người biết đến tấm lòng của thỏ ngày hôm nay

*Tiên lấy tay chỉ lên bầu trời*

D: Hóa ra người ăn mày là một bà tiên, người vì muốn thử lòng thỏ trắng nên mới tạo ra cơn giông và giả làm tên ăn mày. Vì lòng tốt bụng, giờ đây hình ảnh thỏ đã được khắc trên cung trăng, vào đêm trăng tròn, bạn hãy thử nhìn lên sẽ thấy!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#con