Chương 7: Mangkorn không hề tốt chút nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 7: Mangkorn không hề tốt chút nào

"Có thể đổi nó thành bức tường màu nâu nhạt được không?"

Yai chỉ ra nơi cậu muốn thay đổi với nhân viên của G-Design để bên đó ghi lại những yêu cầu của cậu.

Yai bực bội và không hài lòng vì không thấy gương mặt đáng ghét đó xung quanh đây, cậu có chút lo lắng nên đã lên tiếng hỏi nhân viên.

"Uh....tôi muốn hỏi cô một câu." Yai bất đắc dĩ hỏi.

"Vâng, thưa cậu." Cô nhân viên trẻ tuổi hơi ngạc nhiên.

Yai nhìn bản thiết kế và ngay lập tức cậu biết đó là tác phẩm của tên khốn đó.

"Nong Mangkorn đã xin nghỉ hai ngày trước rồi." Cô nhân viên trả lời.

Yai ngạc nhiên và trợn tròn đôi mắt của mình, điều đó cho thấy cậu đang rất buồn, vì cậu không thể gặp được người kia. Mangkorn đẹp trai xuất hiện trước mặt cậu thì cậu không để ý, còn bây giờ thì biến mất. Cậu nghiến răng trước khi gặt đầu và đi sang chỗ khác để kiểm tra cấu trúc của quán.

----------

Nhạc sôi động tiếp tục vang lên khắp phòng. Nhiều cặp đôi đang nhồi nhét vào chung trên một chiếc sofa, tạo lên một khung cảnh lãng mạn. Nhưng Yai vẫn đứng đó, nhìn lên quang cảnh của tòa nhà chọc trời, không sờ soạng hay tấn công cơ thể mềm mại của cô gái bên cạnh như thường lệ.

"Dạo này anh rất ít khi trả lời tin nhắn của em. Anh có bạn gái rồi à?

Người được hỏi không biết trả lời thế nào. Vậy nên cậu lấy một ly rượu rồi uống cạn, sau đó vội vàng cúi xuống, hít hà hương thơm từ cổ cô gái.

"Anh đang nghĩ về chị Da thôi."

Yai thấy thật dối lòng.

"Anh đừng giả vờ rồi thay đổi chủ đề..."

"Anh không nghĩ tới chị Da, và cũng không muốn bị ai trói buộc..."

"Vậy nếu là em thì anh có đồng ý ở bên em không?"

Đôi mắt to tròn nhìn một lượt thân ảnh của cô gái bên cạnh, nhưng đôi mắt cậu thậm chí còn không chớp lấy một lần. Hiện tại tự dưng lại nhận được câu hỏi này, dù rằng trước đây cô ấy lúc nào cũng chủ động tấn công cậu, nhưng lần nào cậu cũng từ chối cả.

Nếu là cách đây vài tuần, Yai có thể trả lời ngay lập tức, nhưng giờ đây cậu lại ngập ngừng đến mức không nói lên lời.

"Ồ..."

Cô gái dùng tay vén tóc ra sau tai. Biểu hiện của cô ấy cho thấy rõ ràng cô ấy biết mình lại bị từ chối lần nữa và cô ấy bắt đầu lo lắng.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Cậu hỏi lại người ohuj nữ trẻ.

"Em bây giờ phải về rồi."

Yai cũng trả lời: "Tôi cũng nhớ ra là mai phải đến quán bar sớm để tổ chức một sự kiện nên chắc cũng về sớm."

Cô gái giữ một nụ cười lạnh lùng trên môi khi nhặt lấy chiếc túi da sang trọng rồi đeo nó lên vai.

"Vậy anh về nhà rồi thì đừng có gọi cho em nữa. Bản thân em cũng không có nhiều thời gian rảnh đâu."

Yai sững sờ nhìn người trước mặt rồi gật đầu. Cô gái xinh đẹp rời đi, còn Yai thì liên tục rót rượu vào ly của mình và uống tiếp.

Mangkorn biết mất khỏi cuộc đời Yai gần một tuần, nhờ vậy mà cuộc sống ăn chơi của Yai dần trở về sắc thái cũ.

'Nhưng tại sao mình lại cảm thấy không còn giống như lúc trước nữa vậy?'

Những ngày này hầu như ngày nào cậu cũng tiệc tùng, cậu mời rất nhiều cô gái đi uống rượu và lên giường cùng với cậu. Tuy nhiên đó đã là chuyện của trước kia rồi. Cậu thậm chí còn có nhóm cùng đi nhậu hai ngày trước, nhưng giờ đây thì nó không còn tốt đẹp như trước nữa. Nhưng hôm nay cậu đã quyết định gọi điện cho chị da mời qua nhà ăn tối và ngủ với nhau như thường lệ.

Yai chỉ thấy chán, nhưng cậu không nghĩ lý do là do Mangkorn.

Yai không thể ngăn mình lại, tên đó khiến cậu hoàn toàn phát điên. Cậu đưa tay lên xoa xoa gương mặt của mình, cậu không biết phải làm gì với những suy nghĩ điên khùng trong đầu mình nữa, cậu cũng không biết nên phản ứng thế nào với những gì đang xảy ra với bản thân bây giờ.

'Mình không thích Mangkorn!'

Yai cho rằng bản thân chưa có tình cảm đến mức như vậy. Nhưng nếu được hỏi bây giờ cậu có ghét hắn không thì kỳ thực cậu khó mà trả lời được.

Yai sau khi thanh toán hóa đơn đồ uống xong thì dự định sẽ về nhà. Nhưng khi cậu đi qua một góc khuất gần nhà vệ sinh nam thì cậu nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang hôn ngấu nghiến một cô gái mặc bộ bó sát trên người. Bóng dáng của người đàn ông thì cậu không thấy rõ, nhưng trên cánh tay phải của người đó có một hình xăm rồng khá lớn nên cậu nhìn một cái là nhận ra ngay. Khi nhìn thấy Mangkorn ở đó thì cậu chỉ biết siết chặt nắm tay, trong khi hai người kia vẫn còn đang ôm hôn nhau, một cách say mê.

Yai nghĩ rằng bản thân không nên làm phiền những chuyện mà Mangkorn đang làm dở, bởi vì nó không liên quan gì đến cuộc sống của cậu cả. Tuy nhiên, cậu lại chọn cách đến gần hơn và lấp sau một cái cột để quan sát cặp đôi kia.

"Hôm nay em nhiệt tình quá. Vậy em có thể đưa chị Ink vào phòng ngủ trước rồi chúng ta sẽ làm tiếp, được không?" Cô gái mặc váy bó sát nói khi bàn tay to lớn nóng bỏng ấn mạnh vào hông mềm mại của cô.

Mangkorn không trả lời, chỉ gầm gừ trong cổ họng vì bực bội trước khi ôm cô gái đó vào lòng và chuẩn bị vào thang máy.

Tầng cao nhất ở đây có một khách sạn năm sao. Mangkorn đã không quan hệ với cô gái nào trong nhiều ngày. Nhưng lúc này chỉ có chị Ink mới cho phép hắn bộc lộ ra hết cảm xúc thật của mình. Bởi vì cô ấy thích bạo lực, thích sự man rợ. Những loại quan hệ đó người khác thường không chịu đựng được lâu nhưng cô ấy thích nó.

(Sự man sợ: Đó là thái dộ của cá nhân hoặc một nhóm người có hành vi nằm ngoài các chuẩn mực văn hóa, đặc biệt là về bản chất đạo đức, dã man, độc ác hoặc thiếu lòng nhân từ đối với tính mạng hoặc nhân phẩm của người khác. Tóm lại à vi phạm tình dục.)

Yai thấy họ định bỏ đi, nhưng chân nặng trĩu, bất động. Thay vì di chuyển tìm nơi để ẩn nấp thì cậu lại đứng yên tại chỗ.

Đôi mắt sâu thẳm của Mangkorn nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó hắn khoác tay lên vai cô gái xinh đẹp và đi ngang qua cậu, vờ như không để ý đên nhau. Nhìn thôi cũng đủ thấy khó chịu rồi, Mangkorn tiếp tục đánh vào hông cô gái, cho đến khi cô hơi loạng choạng. Trong khi đó bàn tay Yai vẫn đang nắm chặt, cậu không thể nhịn được nữa nên đã lao đến và ra sức đấm vào mặt tên đàn ông to lớn kia.

"Trời ơi!"

Cô gái rất sốc khi người bên cạnh bị hành hung như vậy. Trên đôi môi xinh đẹp của hắn, máu đỏ đã bắt đầu rỉ ra. Mangkorn không tỏ thái độ gì với kẻ vừa tấn công mình. Trong khi đó Yai lại có vẻ mặt rất tức giận.

"Tao ghét mày, nên hãy vạch rõ ranh giới với nhau đi."

Yai chỉ muốn đấm Mangkorn thật mạnh. Cũng như ngày trước vậy, họ đánh nhau mỗi ngày, họ đánh nhau nhiều đến mức hầu như lần nào cũng phải ngồi viện.

Khuôn mặt của Yai bị thâm tím và sưng tấy trong nhiều tháng. Yai không muốn thứ tình cảm của mình dành cho Mangkorn sẽ thay đổi. Cậu chỉ muốn ghết người kia nhiều hơn trức, càng nhiều càng tốt. Mangkorn kéo bàn tay trắng nõn của Yai ra khỏi cổ mình Yai lúc đầu nghĩ rằng người trước mặt nhất định sẽ tẩn nhau với mình một trận vào đêm nay. Nhưng mà không phải như vậy, hắn chier kéo cậu vào phòng nam một cách thô bạo.

"Tại đây sao?" Yai nói, sau khi bị xô mạnh, mặt của cậu xọ xuống nền gạch cứng.

Mangkorn quay sang chào tạm biệt chị Ink một cách hời hợt, sau đó đóng cửa phòng. Khóa trái cửa không cho người khác vào phòng.

Yai đứng dậy vào giơ nắm đấm lên định đấm hắn ta, nhưng Mangkorn dựa vào nhịp điệu của mình để kéo Yai qua nhà vệ sinh.

"Này, đợi đã."

Yai nói vì cậu nghĩ bản thân rất có thể sẽ bị người kia giết ngay bây giờ. Nhưng khi nhìn thấy Mangkorn cởi cúc quần của hắn thì cậu nhận ra rằng những gì sắp xảy tới còn khủng khiếp hơn nhiều.

"Mày định làm gì?" Cậu hỏi khi ngồi lên bồn cầu.

"Tôi làm những gì mà cậu muốn." Mangkorn nói, kéo nam căn to lớn, nóng bỏng đã căng cứng ra khỏi chiếc quần Jean sẫm màu. Sau đó hắn chìa nó ra trước mặt người kia.

"Mút nó đi."

"Mày không có quyền... Oh..."

Mangkorn chột lấy nam căn của mình và nhét vào miệng Yai, ngay lập tức cậu tính cho hắn ăn miếng trả miếng, cậu định cắn hắn ta. Nhưng Mangkorn đột nhiên nắm lấy tóc ấn mạnh vào khiến thắt lưng hắn đập vào cổ Yai.

"A...."

Yai hét lớn, đầu nhấp nhô theo chuyển động nhanh chậm của người phía trên. Mắt cậu có thể nhìn thấy rõ vùng bụng căng cứng của người kia. Mũi của Yai ngửi thấy mùi trên cơ thể Mangkorn, nó khiến não của cậu hoàn toàn bị tê liệt. Nam căn cứng rắn của hắn ở trong miệng cậu khiến cậu đau hết của xương hàm. Nước bọt theo khe miệng chảy dọc xuống cổ họng. Mangkorn nhìn thấy nước mắt ướt đẫm trên mặt người kia thì liền buông tay ra, cũng ngừng đẩy vì sợ cậu sẽ chết ngạt trước mất.

"Ư, ưm..."

Yai đưa tay lên che miệng, sau đó cậu cố nghiến chặt hàm không chịu mở ra, cậu giơ tay đánh vào bụng Mangkorn một cách tức giận. Nhưng hắn đã giữ cậu lại và giữ chặt cậu từ phía sau.

Mangkorn xoay người Yai để cậu đứng dựa vào nhà vệ sinh, quay mặt  vào tường trước khi hắn kéo quần dài và quần đùi xuống, quấn chúng giữa hai đùi.

Yai giật mình khi đầu của nam căn Mangkorn đặt vào trước cửa lỗ nhỏ của cậu. Đầu của nam căn to lớn ấy đẩy vào trong lỗ nhỏ. Một chút nước tiết ra và làm ướt phần đó.

"Tao bảo với mày là sẽ xử lý riêng với nhau. Nhưng không phải như thế này!!!" Yai hét lên khi bị người đằng sau đè mạnh xuống.

Hai chân Yai buộc phải mở rộng ra. Mangkorn thè lưỡi liếm vị máu quanh khóe miệng. Sau đó hắn cúi đầu xuống và cắn mạnh vào vai Yai để phục thù.

"Cậu là người khiến chị Ink phải bỏ về nên cậu phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó." Mangkorn thì thào.

Mangkorn thều thào ghé sát vành tai đỏ bừng của Yai, đồng thời bóp mạnh mông Yai. Yai quay lại nhìn khuôn mặt sắc lạnh của người kia mà nghiến răng nghiến lợi. Cậu hoàn toàn không làm gì để khiến người phụ nữ kia phải bỏ về cả.

(Lư Trì Canh Rin: anh làm rùi đó ạ;)))

'Không phải Mangkorn tính tự mình đưa cô ấy về sao?'

"Tôi không có ý định dừng lại đâu." Yai nói.

"A..." Những ngón tay của Mangkorn đâm vào trong cơ thể cậu. Bởi vì nơi đó vẫn quá chặt nên hắn vẫn chưa thể nhét nam căn vào được.

"Nhẹ một chút." Yai nói khi Mangkorn đâm thêm một ngón tay nữa.

"Cậu có dùng đống đồ chơi mà tôi gửi không?"

Yai nghĩ rằng Mangkorn sẽ không hỏi về đống đồ đó. Ban đầu cậu đã nghĩ sẽ trả lời là không động, nhưng nghĩ lại thì cậu định sẽ trả lời rằng đã dùng một món màu trắng trong đó. Nhưng Mangkorn đã nói trước.

"Hay là cậu đã đi ngủ với tư thế mở rộng chân để người khác có thể tùy ý làm theo ý họ. Cậu đã dạng chân ra cho bao nhiêu người thế hả?"

(Rin: Câu này có nghĩa là Mangkorn nghĩ rằng Yai đã cùng người khác thử mấy món mà mình gửi tới, cậu đã dạng chân để cái người kia làm gì mà họ muốn.)

Yai nắm chặt tay, trong lòng vô tình nghĩ rằng người đàn ông này sẽ quan tâm đến tình cảm giữa hai người họ. Nhưng cuối cùng họ cũng chỉ là hai người ghét nhau thôi, Mangkorn chưa bao giờ tử tế, ngay cả khi hắn ta đâm thúc vào trong cơ thể cậu.

'Nhưng tại sao ngực cậu lại nhói lên như vậy?'

Khi Mangkorn rút ngón tay ra khỏi lỗ nhỏ kia thì nếp gấp màu hồng nhạt lộ ra, cùng với chất lỏng ấm nóng cũng chảy ra theo. Biết Mangkorn tính làm gì, cậu cố gắng bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn vì hông cậu bị một bàn tay giữ chặt lại.

"Cậu còn chưa trả lời, trốn cái gì?"

Yai chỉ biết nhìn người đặt câu hỏi mà trả lời, lòng thì nặng trĩu.

"Rất nhiều...rất nhiều người. Tao không nhớ rõ là bao nhiêu...Hừ!'

Vừa dứt lời, Mangkorn ngay lập tức đẩy nam căn khổng lồ đang cương cứng của mình vào cơ thể Yai. Yai bị xâm chiếm một cách thô bạo nên cậu vô cùng sợ hãi mà kêu lên một cách đau đớn. Nhưng...

'Người phía sau không quan tâm đến sự đau đớn của mình!'

"Ư..........."

Yai cảm thấy một khung xương chậu mạnh mẽ va đập vào mông mình khiến mông cậu đỏ lên. Cậu giơ cả hai tay lên, giữ chặt thành phòng tắm để tránh cơ thể đổ ập xuống một cách thảm hại.

"Khoan đã. Nhẹ thôi." Cậu nói với giọng run rẩy.

Nhưng Mangkorn đã tăng tốc, nắm lấy một chân của Yai và nhấc nó lên chiếc tủ nhỏ ở bên cạnh. Sau đó hắn di chuyển hông của mình, hơi rút nam căn nóng bỏng của mình ra, cho đến khi cậu ổn định lại rồi lại thô bạo mà đâm thúc. Nhẹ nhàng sao? Hắn không để tâm mà bắt đầu đâm thúc vào lỗ nhỏ kia cùng trêu đùa những điểm nhạy cảm của Yai. Mangkorn cảm nhận sự ấm áp trước khi xoay quanh eo cậu.

"Tại sao lại nói dối tôi? Yai à."

            "Trời! Cậu dối trá thật đấy."

            "Cậu nói dối là đã ngủ với người khác. Nhưng nhìn xem, kỹ năng của cậu vẫn tệ như ngày nào."

            Yai cắn môi khi nghe thấy thế. Nhưng khi bị xoa nắn núm vú, cậu phải rên lên vì khoái cảm truyền tới. Cơ thể cậu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

            Mangkorn bế cậu lên dựa vào bồn cầu, bàn tay vừa được thả ra đã xoa nắm cơ thể trắng nõn của Yai. Cho đến khi nam căn của Yai bắt đầu tiết ra những chất lỏng đặc sệt.

            "Không có làm với ai cả... Ưm... Hưm... Chỉ với... Mangkorn."

            Lưng của Yai bị đánh đến không kiểm soát nổi lời nói. Cậu thực sự không thể tự cứu mình, khi Yai nhìn chằm chằm lên trần nhà, miệng cậu tiết ra đầy nước bọt đến khi cậu gần như không thể thở được.

            "Được rồi, vậy đã có ai đâm vào lỗ này chưa?"

            Một bàn tay dày mơn trớn cái miệng sưng đỏ của Yai. Nỗi hoang mang trong lòng Yai càng lúc càng nhiều nên cậu đành chấp nhận nói ra sự thật.

            "Không...à, tao chỉ sử dụng đồ mà mày gửi đến thôi."

            Mồ hôi ướt đẫm mặt, Mangkorn nở một nụ cười, lóe lên những chiếc răng nanh sắc bén trước khi hắn cúi xuống vào gáy cậu.

            "Cái màu đen đúng không?"

            "Hay là dùng cái màu trắng."

              Mangkorn nói và lắc đầu nguầy nguậy.

            Yai không hiểu tại sao người phía sau lại hỏi như vậy. Thật xấu hổ, phải thú nhận là cậu đã dùng mấy món đồ đó để thỏa mãn mình. Cậu mím môi, không chịu trả lời.

            Mangkorn giữ chặt lấy người bên dưới mình. Bắt đầu di chuyển vòng eo của mình nhanh hơn. Chỗ nhạy cảm bên trong cơ thể Yai hết lần này đến lần khác bị thúc mạnh. Mangkorn với tay giữ nam căn của Yai, giữ nó thật chặt để cậu không thể bắn.

            "Mangkorn... aaaaa, buông ra..."

            "Tôi sẽ không buông nếu cậu không trả lời tôi trước."

            Mangkorn thấy sự hành hạ của mình thật thú vị. Thắt lưng của cậu run rẩy và da cậu đỏ ửng vì những cú thúc mạnh. Đôi môi mỏng của hắn lướt dọc theo gương mặt mềm mại của cậu. Yai ngạc nhiên cùng với cảm giác ấm áp trong lồng ngực. Cậu cảm thấy bản thân sẽ phát điên nếu cậu không làm nhanh hơn.

            Lúc này, cậu không muốn gì hơn ngoài việc được giải phóng và bắn.

            "Tao không thể nữa, aaaaaaa...."

            Yai vô tình dang rộng cả hai chân của mình ra. Yai chưa bao giờ thử nghiệm những hành động mạnh bạo như vậy trước đây. Cậu không thể chống lại Mangkorn nữa. Cậu cảm thấy rằng mình sẽ chết nếu không được giải thoát sớm. Cao trào của cậu đã đến nhưng cậu lại không có cơ hội để băn ra.

            Yai không thể chịu đựng được nữa, trong khi người phía sau lại mỉm cười thỏa mãn. Trước khi buông bàn tay đang co lại và đánh mạnh vào thắt lưng hắn thì Yai đã biết mình đã chậm rồi. Hiện tại cậu đã khiến các đầu ngón tay của Mangkorn ướt hết.

            Mangkorn tiếp tục vuốt thứ bên dưới của cậu cho đến khi nó bắn ra hết.

            Sau đó hắn vồ lấy mặt Yai và hôn say đắm lên môi cậu, xâm nhập sâu vào hốc hác trong miệng cậu.

            Tất nhiên, hắn vẫn chưa xong. Do đó, Yai phải chịu đựng sự chèn ép dữ dội trong vài chục phút nữa....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net