Chap 15: Đặc biệt hơn tất cả mọi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bang!

"Thằng Arm, mày đóng cửa rầm rầm làm gì?"

Thằng Sand rống ngay khi tôi về đến phòng. Nó ngóc đầu dậy khỏi gối rồi nhìn bằng ánh mắt xám xịt.

"Xin lỗi. Tao quên mất."

"Ờ, kệ đi. Rồi tóm lại idol tao sao rồi?"

"Kh...không sao. P...P'Arc bình thường. Mày mới nghĩ nhiều ấy." Làm tao suýt nữa thất thân. Cũng may anh ấy có hẹn party với bạn. Nếu không, có lẽ tôi đã không thể trở về ký túc xá với bộ dạng này.

"Trội trăng ok thì tao cũng không có vấn đề gì nữa. Cơ mà mày bị cái quái gì thế? Nói năng lắp bắp. Mặt mũi đỏ bừng. Không khỏe hả?" Người trước mặt nheo mắt nhìn như thể đang bắt gian. Điều đó càng khiến tôi chột dạ đến nỗi không biết phải làm sao, đành giả vờ lúc thì mở tủ quần áo, lúc thì đi ra bàn học để mình trông không bối rối hơn.

Lúc lái xe về ký túc xá thôi đã suýt chết mấy lần. Mẹ nó...Anh làm tim tao nhũn hết cả.

Đây là lần đầu tiên tôi bị hôn kiểu muốn rút hết linh hồn như thế. Tất cả diễn ra một cách đột ngột, khiến cảm xúc nảy sinh bây giờ vẫn chưa hề phai nhạt. Cơ thể ghi nhớ. Ngay cả giây phút thả người ngồi xuống đầu giường, mỗi một bộ phận vẫn không ngừng run rẩy.

"Arm. Thằng Arm!"

"Hả? Nói gì cơ?" Tôi giống như bị đạp cho tỉnh dậy khỏi tiềm thức, một lần nữa trở về đối mặt với hiện thực.

"Tao hỏi mày bị làm sao? Không khỏe hả? Cần tao giữ chỗ ở chùa trước không?"

"Ghẹo gan tao đấy. T...tao không sao. Vậy thôi đi tắm trước nhé."

"Không ăn cơm hả?"

"Đi tắm đã."

"Vậy thì mau lên. Tao bắt đầu đói rồi này. Để tao gọi thằng Po qua phòng tụi mình standby."

"Ừ. Cho tao 10 phút."

Chỉ nói vậy thôi, tôi vội lấy khăn lau người, mau chóng đi vào phòng tắm. Tôi thật sự hy vọng nước sẽ giúp mình giải tỏa, bởi lẽ tâm trí lúc này vẫn không ngừng luẩn quẩn chuyện bị P'Arc hôn.

"Ngưng nghĩ." P'Arc, mày có biết đang khiến người nào đó phát điên không? Mẹ nó. Tối nay tao có ngủ được không đây không biết.

Không được nghĩ tới anh nữa.

Phải quên bằng được lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Vờ như tất cả chỉ là giấc mơ để bảo toàn trái tim mình không vì đập mạnh mà chết trước.

Tôi tự nhủ với chính mình. Cứ nhắc đi nhắc lại, đồng thời tìm gì đó làm để bản thân không nghĩ tới đối phương. Chắc chắn một điều rằng nó có tác dụng, nhưng chỉ trong thời gian...5 phút. Sau đó, tôi không thể kéo P'Arc ra khỏi đầu nữa. Khóc rồi đây.

Rồi cứ nằm như thế.

"Hới, thằng Sand. Mày bị sao vậy?"

Tôi bất ngờ vì sáng sớm mới mở mắt không lâu đã phải hết hồn với người ở giường đối diện. Sắc mặt của thằng Sand khá tệ. Nó ngồi run rẩy như thể đang cố kiềm chế tiếng nức nở. Một tay cầm điện thoại, tay kia cầm cây hít nhét vào trong lỗ mũi để làm dịu đi triệu chứng đang tấn công khiến nó rơi vào trầm tư.

"Hưuuuuuuuu. Cuộc đời."

"Khoan đã. Mày làm sao thế? Cần tao giúp gì không?" Nó chỉ lắc đầu. "Nói tao nghe đi."

Hôm qua hẵng còn vui vẻ mà. Sao bây giờ bộ dạng lại như ma chết rồi.

"Chỉ là cuộc đời bị làm cho tổn thương."

"Khoan đã. Mày bình tĩnh đi."

"Nhưng cuối cùng lại không được tổn thương."

"..."

"Chỉ là hôm nay con tim tan nát. Nhắc nhở bản thân rằng dù thế nào tôi cũng phải sống...*" Hát hết bài luôn không để tao còn nằm chờ. Mẹ nó!

(*) Lời bài "Thất tình" của Bodyslam

"Cần tao gọi thằng Po không?"

Người nghe lắc đầu. Thế là tôi đành bước chân xuống giường rồi đi tới thả người ngồi xuống bên cạnh thằng bạn thân. Thằng Sand là người vui vẻ. Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy khía cạnh buồn bã của nó. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được, nên mới hiểu quả bom thứ thiệt là như thế nào.

"Chưa cần nói với tao cũng được. Khi nào sẵn sàng hẵng nói." Dù thế nào tôi cũng sẽ ngồi bên cạnh nó cho đến khi mọi thứ ổn hơn.

"Tình yêu đúng khốn nạn." Tới rồi. Chuẩn bị đón nhận sức mạnh ập đến được rồi đó, bởi nó đang liên tục phun trào.

"Có thể nó không phải như vậy cũng nên."

"Khốn nạn. Nó khốn nạn. Mày biết tối qua tao thấy gì trong điện thoại không?"

"Th...thấy gì chứ?" Nói rồi tôi vỗ vai người bên cạnh để giảm bớt sự lo lắng.

"P'Wan phản bội tao."

"Nhưng hai người đã hẹn hò đâu."

"Thì đó. Chị ấy không chỉ nói chuyện qua lại với một mình tao."

"Có lẽ có chuyện hiểu lầm thôi."

"Ô hổ. Đàn anh nam khôi năm 3 tag hình chụp chung như vậy, mày kêu tao nghĩ thế nào?"

"Biết đâu họ là bạn bè."

"Nếu mày thấy hình, mày sẽ biết chắc chắn không phải bạn. Đợi đi! Đợi!" Nói rồi thằng Sand lướt màn hình điện thoại vào Facebook của người nào đó. Không lâu sau, nó đưa cho tôi rồi mếu máo như sắp khóc.

Tôi cúi đầu nhìn tấm hình chụp chung mà đàn chị được tag. Đúng như những gì thằng Sand nói. Sự gần gũi, gương mặt tươi cười và bó hoa to trong tay người con gái khiến tôi chợt có suy nghĩ rằng hai người này chắc chắn không chỉ có quan hệ bạn bè.

Thấy mẹ rồi. Tao chuẩn bị hát nhạc buồn đợi bạn rồi đây.

"Tao nên biết ngay từ đầu rồi mới phải. Người đẹp không đời nào qua lại với một người."

"Trước khi kết luận, mày đã hỏi chị ấy chưa?" Tôi không muốn vội áp đặt, bởi vì cuối cùng sự thật có thể không như chúng ta đã nghĩ.

"Không cần thiết."

"Cứ làm như mình là nam chính trong phim ấy. Sợ rằng nếu chuyện không phải như thế, mày sẽ tự vả."

"Không thể nào. Bây giờ...tao xin thời gian để bình tâm." Rồi. Được luôn.

Thức dậy đã hoang mang rồi, gặp thằng bạn tự biên tự diễn lại càng hoang mang hơn. Nhưng mà vậy đó. Tình huống kiểu này y hệt dòng nước. Dù chúng ta có cố gắng giành giật thế nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể tiếp tục ở bên nó mà thôi.

Thời gian u ám kéo dài từ sáng cho đến trưa.

Câu chuyện drama được kể tiếp cho một đứa trong the gang là thằng Po. Tôi tội nghiệp nó dễ sợ khi phải ngồi hùa theo thằng Sand. Không những vậy, chúng tôi còn phải ngồi nghe câu chuyện buồn thảm kể đi kể lại cả chục lần kiểu không có hồi kết đến điếc cả tai.

Mày nên đi mà solo với microphone ấy, biết chưa hả? Vì theo như tao quan sát, có lẽ nó sẽ thích hợp hơn.

"Tình yêu chưa bao giờ tốt đẹp. Trước đây tao cũng từng bị như vậy. Mày nhìn mặt tao đi! Mặt mũi tao đẹp như thế này, tại sao tụi con gái dám đá chứ?"

"Bình tĩnh đi." Muốn nói là đôi khi lý do không nằm ở ngoại hình.

Thằng Sand là người có ngoại hình rất ưa nhìn. Chưa kể còn khá nổi trong dàn năm nhất. Vậy mà nó đâu thèm quan tâm, cứ khăng khăng theo đuổi đàn chị ở đẳng cấp hoa khôi khoa. Trèo cao không sợ té đau thật mà.

Giờ thì sao? Đau hơn ai hết, bạn ơi.

"Rồi mày sẽ tìm được người chữa lành tâm hồn."

"Tao tởn. Đúng nghiêm túc với người này luôn đó."

"Ừm." Rõ rồi ạ. Chỉ cần dùng tai cộng với gật đầu phụ họa là đủ.

"Thôi kệ đi. Đau bây giờ còn hơn ngày sau hẹn hò xong rồi bị đá."

"..."

"Tụi mày cũng cẩn thận đấy. Qua lại với tụi ở top, coi chừng ngày nào đó lại đau khổ." Thằng Sand tiếp tục lẩm bẩm. "Người ta có nhiều sự lựa chọn. Chọn người có ngoại hình, học giỏi hay giàu có đến đâu cũng được. Tụi mình chỉ là đồ bỏ."

"Đúng loser luôn." Thằng Po vốn im lặng một lúc lâu bèn lên tiếng, vừa nói vừa xúc cơm cho vào miệng.

"Thằng Po. Cuộc đời mày chỉ quan tâm thú bông, mày không hiểu đâu."

"Sao lại không hiểu?"

"Mày vẫn chưa gặp phải tình huống giống tao. Thất tình vì người mình thích rất nhiều đúng đau khổ luôn."

"Mày vẫn chưa hẹn hò với chị ấy, sao lại là thất tình?"

Hự! Đau nhưng chuẩn. Chỉ xin một điều thôi. Đừng đấm nhau ngay giữa căn tin là được. Tao xấu hổ.

"Tao đã trao con tim đi rồi." Thằng Sand vẫn nói bằng giọng run rẩy.

"Đã hỏi chị ấy xem có muốn trao lại cho con tim cho mày chưa?"

"..."

"Mẹ nó. Rồi đây là đang tổn thương hay tàn tật? Sao lại bắt một đứa lùn tịt như thằng Arm chăm sóc mày? Không thấy tội nghiệp nó hả?" Có vẻ thương tao đó, nhưng mà không hề...

"Hai đứa tụi mày bình tĩnh lại đi đã."

"..."

"Mọi vấn đề đều có cách giải quyết." Miệng nói vậy, nhưng bây giờ chính mình lại là người căng thẳng.

Có lẽ đúng như những gì thằng Sand nói. Có tình yêu ắt có ngày phải đau lòng.

Nguy cơ đó càng tăng cao khi chúng ta gắn kết với người có nhiều sự lựa chọn. Nếu một ngày kia người đó gặp người khác tốt hơn rồi vứt bỏ chúng ta ở lại sau, cuối cùng có thể chúng ta sẽ là người duy nhất đau khổ.

Biến thành như thằng Sand, ngồi than vãn, không ăn cơm ăn cá, đánh mất hết chính mình.

Ngẫm nghĩ lại bản thân...

Không muốn liên tưởng đến chuyện của P'Arc đâu, nhưng kể từ ngày nghe được lời tỏ tình từ miệng của đối phương, cũng có những phút giây tôi tự hỏi rằng anh ấy thích người như tao thật sao. Người vốn chẳng có gì xuất sắc hơn người khác. Tôi không tự tin vào bản thân cho lắm. Và cảm giác đó càng tăng lên khi anh ấy ở cùng người thích hợp hơn.

Cuộc sống của P'Arc có rất nhiều người tìm đến. Vừa có ngoại hình, học giỏi, lại vừa có địa vị. Ngay cả người hội tụ tất cả các ưu điểm, anh ấy cũng đã gặp rồi. Nếu anh ấy chọn tôi thì tương lai sẽ như thế nào?

Liệu có phải đau khổ như thằng Sand lúc này không?

Trong một mối quan hệ, chuyện giới tính luôn chỉ là vấn đề thứ yếu. Lần đầu tiên khi nghe anh ấy tỏ tình bất chấp việc là con trai, tôi có hơi bất ngờ một chút, nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác thất vọng. Hình tượng của anh ấy vẫn vậy, như thể chuyện này chẳng phải vấn đề to tát. Ngay cả tôi cũng nghĩ như thế.

Không hề sợ người khác sẽ xem đây là gay...

Ba mẹ tôi cũng thế. Ba mẹ không nuôi tôi để trở thành người khác, mà nuôi tôi để tôi là chính tôi, người sống đúng với bản thân mình nhất.

Tất thảy vấn đề không nằm ở đó. Tôi đang mở lòng chấp nhận những tình cảm tốt đẹp của anh ấy, đến nỗi quên mất hậu quả có thể kéo theo trong tương lai.

Sự bất định trong cảm xúc của con người.

Ai rồi cũng sẽ thay đổi. Con người trưởng thành hơn mỗi ngày. Sự yêu thích cũng sẽ luôn đổi thay.

Tôi không có lòng tin rằng P'Arc sẽ ở bên cạnh tôi đến cuối con đường. Sẽ có ngày anh ấy phải rời đi. Đến lúc đó liệu tôi có buồn khi không còn anh ấy ở bên? Rồi nếu...không thử mạo hiểm, chấm dứt tất cả tại đây, thì có phải trong tương lai tôi sẽ không cần đau lòng nữa? Bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi đây.

"Thằng Sand đã buồn thì chớ, giờ đến mày cũng nhập tâm theo nó là không được nha, thằng quỷ Arm."

"T...tao không có mà." Tôi giật bắn người, vội vàng thanh minh với thằng Po ngay lập tức.

"Thấy mày im lặng. Mặt mày buồn hiu."

"Tao mải suy nghĩ chuyện làm cách nào mới khiến thằng Sand khá hơn."

"Tự nó sẽ khá hơn thôi. Mày đừng nghĩ nhiều."

"Tin đi. Tao phải tìm được người tốt hơn P'Wan. Tao sẽ hẹn hò với gái để chọc tức chị ấy." Cái thằng thất tình phun nước bọt không ngừng.

Tình yêu thật sự đã thay đổi nó sao? Từ người luôn giữ trạng thái vui vẻ lúc ở cùng bạn bè, khi bị tổn thương tinh thần một chút liền biến đổi ngay thành con người khác. Ai cũng được, mau trả thằng Sand ngày xưa lại đây. Người này đúng phiền phức luôn.

Vậy còn tôi thì sao? Nếu phải đau khổ vì tình yêu, liệu tôi có cư xử phiền phức như vậy?

"Ăn đi, thằng trâu. Nói nhiều làm gì." Thằng Po chấm dứt chủ đề, trước khi chúng tôi cắm đầu ăn cơm, không đứa nào nói thêm gì nữa.

Hôm nay nhóm bạn không hẹn nhau ở đâu hết. Thằng bạn cùng phòng của tôi vẫn đang tổn thương, nên bèn kéo nhau về ký túc xá sớm một chút. Hơn nữa, ngày mai bên khoa còn có hoạt động quan trọng, đó là dọn dẹp khoa trước khi sự kiện lễ kỷ niệm thành lập diễn ra. Kế hoạch đi say sưa ở quán rượu vì thế cũng đổ sông đổ bể.

10 giờ tối, thằng Sand đi ngủ sớm hơn bình thường, vì không cần dành thời gian ngồi chat nói chuyện với gái như mọi bữa. Tôi không ngủ được nên lén lút qua phòng kiếm thằng Po. Tối nay bạn cùng phòng của nó không có trong phòng vì trốn đi tiệm game nên cũng thoải mái.

"Thằng nhiễu sự ngủ rồi hả?" Câu hỏi đầu tiên bất ngờ ập tới. Thằng Po ngồi trên giường với chiếc laptop. Sau đó, nó nhích người sang một chút chừa chỗ cho tôi một cách hiểu ý.

"Ừm."

Tôi nằm trên giường rồi nhân cơ hội kéo gối của thằng bạn thân ra kê. Tay rảnh rỗi một chút thì cầm thú bông của nó lên ôm để bớt cảm giác ngượng ngùng.

"Chịu đựng một chút. Rồi nó sẽ ổn hơn thôi."

"Tao cũng nghĩ vậy. Mà cũng chẳng có gì phiền phức, thấy thông cảm nhiều hơn." Tình yêu ấy mà, lúc thì đẹp đẽ, lúc lại xấu xa. Đôi khi con người ta không đủ giỏi để có thể kiềm nén được cảm xúc. "Mày."

"Gì?" Thằng Po đáp mà không ngẩng đầu lên nhìn tôi, bởi ánh mắt của nó vẫn tập trung vào màn hình laptop.

"Nếu giả sử. Cái này giả sử thôi nhé."

"Mỗi lần thấy mày nói như vậy thì đều là chuyện của mày." Hự! Thằng quỷ này luôn luôn bắt thóp được tao. Nhưng mà tôi sẽ không nói đâu.

"Cái này không phải chuyện của tao. Là chuyện trong phim. Nhân vật quyết định một cách khó hiểu."

"Mày đi xem phim hồi nào?"

"Lâu rồi. Nhưng đó có phải trọng điểm đâu."

"À, ok. Nói đi."

"Kiểu như là...Nếu mày lỡ cảm thấy thích một người nào đó, rồi tình cờ người đó chỉ toàn người vây quanh. Hơn nữa mày lại cảm thấy bản thân không có gì nổi bật đến mức đó. Mày còn có suy nghĩ thích người đó nữa không?" Hỏi ra mất rồi, bởi vì tôi không thể chịu nổi sự ngột ngạt ở trong lòng.

"Nghĩ." Người bên cạnh trả lời ngay lập tức.

"Ngay cả khi mày biết mình không thể đấu lại ai ư?"

"Thế người đó có thích lại mày không? Nếu người đó thích thì dù thế nào tao cũng đấu."

"Sao mày chắc chắn được là người ấy sẽ mãi mãi yêu một mình mày? Nếu không thì làm gì có chuyện chia tay."

"Mày cũng để tâm à?"

"Phải để tâm chứ. Lỡ đâu một ngày người đó không yêu mày nữa rồi mày phải chìm đắm trong nỗi buồn, liệu mày có còn ok không?"

"Ừ." Bây giờ tôi bắt đầu không chắc rằng thằng Po có còn nghe mình nữa không, bởi lẽ người kia chỉ mải mê vào màn hình máy tính, làm tôi muốn đạp cho một cái rớt giường cho biết mùi. Dù vậy, tôi không có ý định hỏi tiếp mà chỉ nằm lặng im trên giường. "Thật ra..."

Tới rồi. Sự Indie...

"Thật ra cái gì?"

"Mày không có tí xíu nào dũng cảm hả?" Đối phương hỏi lại.

"Dũng cảm cái gì?"

"Thử mạo hiểm. Hạnh phúc thì tốt mà đau khổ thì xem như là bài học."

"Bài học về sự đau khổ như thằng Sand ấy hả? Mày nghĩ có sẽ hiệu quả sao? Coi nó thay đổi quá nhiều từ khi xảy ra chuyện kìa."

"Đó là sự trưởng thành thì có. Đau khổ để trưởng thành đó."

"Sao hôm nay mày nói năng triết lý quá vậy?"

"Tao vốn là người như thế từ lâu rồi mà. Là mày ngu thì có." Thằng nghiệp chướng này. "Tao biết mày đang lo lắng chuyện gì."

"L...lo cái gì chứ? Không có mà. Tao chỉ đang nghĩ về khả năng khác của phim."

"Thế thì tao tìm thấy khả năng cho mày rồi."

Dứt lời, thằng Po nâng laptop của nó lên cho tôi xem.

"Hỏi cho rồi này."

"...!!" Màn hình hiển thị trước mặt là cuộc nói chuyện của nó với người nào đó. Người đó là người khiến tôi gần như lúc nào cũng nghĩ đến và đôi lúc còn không khỏi lo lắng về tương lai sắp tới. P'Arc...

Từ trước đến giờ anh ấy ít khi đồng ý kết bạn với ai. Nhưng thằng Po với thằng Sand lại là ngoại lệ. Tụi nó trông có vẻ vui chết đi được sau khi Trội trăng đồng ý kết bạn cách đây không lâu. Thế nhưng ai mà ngờ cuối cùng tụi nó lại có thể nói chuyện riêng với idol chứ.

Không những vậy còn là về chuyện của tôi.

Phần lớn là chuyện khiến tôi cảm thấy lo âu mà thôi. Nhưng mà khoan đã. Mày không thể translate nguyên xi lời tao nói như vậy.

"Mày gõ cái quái gì thế?"

"Thì tại mày thắc mắc. Tao giúp giải đáp câu hỏi cho còn gì."

"Nhưng mà tao hỏi mày chứ có kêu đi hỏi P'Arc đâu."

"Đọc đi. Anh ấy trả lời câu hỏi của mày rồi đấy." Nó vội vàng đánh trống lảng để thoát thân. Tôi bèn chỉ mặt cảnh cáo nó, trước khi co người ngồi khoanh chân ở trên giường.

Ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình đang chuyển động như thể có người đang gõ tin nhắn một cách chuyên tâm. Không lâu sau, tin nhắn hiện ra trước mặt.

Anol Paraminphisan
Arm.

Chết tiệt! Biết tao đang đọc luôn. Siêu quá rồi đấy, Trội trăng.

Nhưng tôi không có ý định trả lời mà chỉ đợi đọc tin nhắn của đối phương. Có lẽ anh ấy biết đầu óc của tôi lúc này đã quá trống rỗng để có thể tìm kiếm từ ngữ đáp lại.

Anol Paraminphisan
Lo lắng hả? Lo lắng cũng không sai.
Vậy nếu tao hỏi ngược lại. Không cần trả lời cũng được nhé.
Nếu giả sử mày biết tương lai phải đau khổ vì chúng ta không thể đi cùng nhau, mày vẫn chọn hẹn hò với tao chứ?

Tôi không biết. Không biết đáp án. Không biết trái tim mình.

Chỉ biết rằng tao quan tâm anh rất nhiều, nhưng lại không thể không lo sợ nếu một ngày thật sự phải đánh mất anh ấy, tôi có còn là đứa sống hạnh phúc như xưa nữa hay không.

Anol Paraminphisan
Nếu mày trả lời là không.
Tương lai của mày sẽ không có tao ở trong ký ức.

Mày cũng sẽ không ở trong ký ức của tao.
Mày không buồn khi mọi chuyện trở thành như vậy sao?

Buồn chứ. Cho dù là hạnh phúc hay khổ đau, ghẹo gan hay tốt bụng, tôi đều muốn có anh ấy ở trong đó.

Và nếu biết trước sẽ phải đau khổ, có lẽ tôi...

Câu trả lời còn chưa kịp hiện lên trong suy nghĩ, tin nhắn mới đã xuất hiện. Và lời nhắn ngay tại giây phút đó của P'Arc khiến tôi bỗng dưng muốn khóc.

Anol Paraminphisan
Tao sẽ buồn đấy khi không có mày ở trong đó. Đừng quên chứ...
Một trong những giá trị của việc làm người là việc có ký ức.



Tôi ném hết nỗi sợ vào trong không khí. Kể từ tối qua sau khi nói chuyện với bác cùng mã số, suy nghĩ trong đầu của tôi liền thay đổi. Bắt đầu muốn đương đầu, dám mạo hiểm, dám thừa nhận nhiều thứ hơn. Dù không phải là tất cả, nhưng mọi thứ cũng dần dần.

Biểu hiện của thằng Sand hôm nay khá hơn hôm qua một chút. Nó không còn ủy mị nữa. Không những vậy còn dậy sớm, tắm rửa, đánh răng, lôi cái áo đồng phục mà nó hay bảo mặc vào trông đẹp trai hơn để mặc. Nó đứng trước gương khá lâu trước khi xoay người cầm balo rồi rủ cả bọn đi ăn sáng.

Chiều nay có hoạt động của khoa. Như đã nói, 2 ngày nữa sẽ là lễ kỷ niệm thành lập khoa. Vậy nên sinh viên năm nhất khoa Kỹ thuật đều bị triệu tập đến dọn vệ sinh.

Mẹ nó. Khoa thì đúng rộng. Tòa nhà thì nhiều. Phần sân hoạt động càng không phải nhắc tới. Người thì bu đông bu đỏ đến nỗi chỗ nào cũng đầy rác. Năm nhất phải làm tất cả mọi thứ, từ chia nhau dọn vệ sinh, quét sân, nhặt rác, lau chùi, chà biểu tượng gear. Ngay cả tấm biển hiệu của khoa hình khớp răng, chúng tôi cũng phải chà cho nó sạch boong như mới để đón chào ngày trọng đại.

Mọi ngóc ngách chứa đầy sự hỗn loạn. Tôi nhận nhiệm vụ dọn vệ sinh biển hiệu của khoa với một nhóm bạn nữa. Đàn anh thấy thằng Po khỏe nên sai nó đi lau chùi cái quỷ gì đó. Còn thằng Sand phải leo lên giàn giáo quét mạng nhện ở khu IE. Có thể gọi là đứa nào đứa nấy làm việc luôn tay luôn chân.

"Năm 2 tập hợp trước cửa câu lạc bộ! Nhanh!" Tiếng hô hào của đàn anh khóa trên hối thúc năm 2 lũ lượt chạy.

"Năm nhất không được chểnh mảng công việc nhé."

"Vâng ạaaaa."

"Năm 3 trông coi các em nhé. Cái nào không tươm tất thì làm ơn chăm chút giùm. Hới, năm 2 đi đâu đấy? Khoan đã." Người chịu trách nhiệm chính của sự kiện la hét muốn khản cổ. Hồi nãy P'Yeepun cũng chạy qua than thở với tôi rằng năm 2 phải trải khăn, cắm đồ lễ, chuẩn bị quá trời đồ ăn để cúng sư thầy. Thế là tôi không dám than thở nữa khi phải bỏ công sức làm việc vào lúc này.

"Thằng Arm, áo mày ướt hết rồi. Cởi ra trước không?"

Tôi dời ánh mắt từ đàn anh về phía mình một lần nữa. Ờ nhỉ. Mới vác mặt lau chùi biển hiệu khoa chưa đầy 5 phút, áo đồng phục khoa Kỹ thuật của tôi đã ướt mất phân nửa rồi. Thế là tôi không chậm trễ nữa, vội cởi nó ra treo trên cây cùng với áo của những đứa bạn khác.

May hôm nay mặc áo thun màu đen nên có bị dơ trông cũng không đáng ghét lắm.

Và rồi thời gian của nô lệ trong căn nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net